Bị Phúc Trăn giật giây, Bạc Dạ cũng cảm thấy mình có chỗ chống lưng. Thấy Đường Thi đang trò chuyện với đạo diễn, anh tiến lên.
Đường Thi còn chưa kịp phát hiện thì đạo diễn lại ngẩng đầu thấy Bạc Dạ. Đạo diễn phấn khởi vươn tay: “Oh, anh Bạc Dạ, nghe danh đã lâu, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, ông Zac.” Bạc Dạ trao đối bằng tiếng Anh lưu loát, cứ như thiên phú ngôn ngữ trời sinh.
Sau đó anh nhìn Đường Thi, lấp liếm bằng tiếng Anh: “Chào buổi sáng, cô Dawn”
Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Thi không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng nghĩ tới Bạc Dạ là một trong những nhà tài trợ của liên hoan phim này, cô đành phải vươn tay: “Chào buổi sáng, anh Bạc Da.”
Bạc Dạ cười mắt, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao. Đường Thi nhanh chóng thả tay ra, ai ngờ lại thấy Bạc Dạ hăng hái như trẻ con vừa được cho kẹo, khiến Đường Thi không khỏi nhìn anh mấy lần.
Chẳng qua… Chỉ là bắt tay thôi mà, sao trông anh ta… Lại giống như con nít vậy? Lúc trước anh ta còn hung ác nói ước gì cùng chết chung cơ mà.
Kế tiếp, Bạc Dạ tán gẫu với đối tác khác, Đường Thi kinh ngạc nhìn bàn tay mình, dường như nó vẫn còn nóng lên. Cô cảm thấy mặt mình nóng hổi, vội thu tay lại, ngẩng đầu lên lại thấy Bạc Dạ đang nhìn mình, nở nụ cười tà tứ có thể làm những người phụ nữ khác choáng váng, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “hôm nay ông rất vui vẻ” lên mặt mình.
Đường Thi vội cúi đầu. Bắt tay mà đáng để vui vẻ đến thế sao…
Bắt đầu từ 12 giờ, khách khứa đến dự càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều chọn đến nơi vào thời điểm này, không sớm cũng không muộn.
Đường Thi còn thấy rất nhiều ngôi sao nhỏ không có tiếng tăm xuất hiện ở đây, có lẽ là đi theo kim chủ đứng sau màn, cũng có người dựa vào việc nhận được phát ngôn sản phẩm nên được mời, thậm chí có người trả tiền để được vào đây, chỉ vì có thể thông đồng với một quý nhân ở nơi này.
Một lát sau, đám đông bỗng rối loạn. Đường Thi và Phúc Trăn đang bàn bạc nên đi như thế nào lúc ra mắt thì thấy rất nhiều người tụ tập thành vòng tròn ở cách đó không xa, dường như có một nhân vật đáng gờm vừa xuất hiện. Đúng lúc Bạc Dạ đi tới, thấy Phúc Trăn nên hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi quên mất, đông người đến dự quá…” Phúc Trăn lẩm bẩm: “Chờ tôi đi xem đã.”
Nhưng họ còn chưa kịp lại gần thì Đường Thi đã tinh mắt nhìn thấy người đứng bên trong, lập tức hét lên: “Tiêu Hách Thiên!!!”
Bạc Dạ và Phúc Trăn chưa bao giờ thấy cô kích động đến mức này nên không khỏi giật mình. Ánh mắt Đường Thi sáng ngời: “Là Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu đấy!”
Tiêu Tiêu, cách gọi thân mật mà fans hâm mộ dành cho Tiêu Hách Thiên.
Bạc Dạ cau mày: “Tiêu Hách Thiên là ai?”
Lúc này, Đường Thi không để ý ân oán giữa mình và Bạc Dạ: “Ánh đế giải Kim Tượng lần trước! Thần tượng của tôi và Khương Thích!”
Bạc Dạ cười khẩy: “Giải thưởng đó chính là giải thưởng cấp thấp, trả tiền là được vào vòng trong, ai trả tiền nhiều nhất sẽ được làm ảnh để.”
Đường Thi quay đầu lại: “Anh vừa nói gì?”
Phúc Trăn thành thật nói: “Đúng rồi. Lần trước tôi từng giúp một cô bạn gái đạt được đề cử, trả 800 ngàn tệ, nhận được giải nữ phụ xuất sắc nhất, nhưng cô ta chưa từng đóng một bộ phim nào, chẳng qua chỉ là hot girl mạng thôi.”
Vẻ mặt Đường Thi như “tín ngưỡng sụp đổ, cảm giác hình tượng của Tiêu Hách Thiên trong lòng cô đã bị sụp đổ.