Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1391: Chương 1391: Nếu gặp lại lần nữa, nên là chỗ như thế nào




Âm thanh kia nhẹ như vậy, lại như tiếng sét đánh bên tai Tô Nhan, những ký ức cứ nổ.

ầm ầm bên tai, ùn ùn kéo đến mà nuốt trọn cô.

Tô Nhan đứng đây rất lâu, cả người đều không dám cử động, mãi cho đến kho cánh tay kia lại dùng sức ôm chỗ chặt hơn, cứ giống như là sợ cô vùng thoát ra mất, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Quay đầu, khuôn mặt mà cô đã mơ trong giấc mơ rồi giật mình tỉnh giấc bao nhiêu lần, đã ở ngay trước mặt cô.

Đường Duy cứ giữ nguyên tư thế như là người yêu ôm nhau mà ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt vô cùng phức tạp làm cho người khác.

không dám nhìn thẳng Cậu nói, “Vê nước… tại sao lại không báo cho anh một tiếng?”

Tô Nhan nở nụ cười.

Cô dùng một lực rất nhẹ, đẩy cánh tay Đường Duy ra: “Tôi chỉ là về nước để tìm Lam Thất Thất thôi”

Hầu kết của Đường Duy động động lên xuống, nhìn chằm chằm vào vòng tay trống rỗng của mình một hồi lâu, ngon tay khẽ cử động, “Chỉ là…như vậy thôi sao?”

“Ừm”

Tô Nhan chỉnh lại tóc, “Anh là, đến đón tôi sao?”

Trái tim liền đập điên cuồng.

Đường Duy muốn nói là phải, nhưng mà giây tiếp theo, phản ứng của Tô Nhan làm cho trái tim của cậu như đóng băng lại.

Cô cười rồi khẽ ôm Đường Duy một lát, sau đó như anh em mà vỗ bờ vai của cậu, “Cám ơn nhé, nhưng mà tôi có người đón Ba cô và em trai đã trên đường rồi.

Động tác đó, làm cho Đường Duy cảm thấy toàn bộ dũng khí của mình đã hóa thành không khí, rõ ràng là sự tiếp đón của Tô Nhan là hoàn hảo không có chỗ chê, nhưng mà cậu lại cảm thấy được sự xa lạ.

Cô bình tĩnh như vậy, lại mang theo sự kháng cự và xa cách.

Nếu như có thể, cậu thà rằng gặp cô một lần, để cô tát cậu một cái, cho dù là khản giọng mà phản ứng lại những chuyện nam đó cậu đã làm, cậu hoàn toàn chấp nhận được.

Cậu đã chuẩn bị tốt rồi, năm đó Tô Nhan rời đi không nói một lời, sau khi trở về sẽ mang theo tâm thái ngời ngời muốn báo thù cậu.

Nhưng mà Tô Nhan vừa bình tĩnh lại vừa không thể đến gần như thế này, mới làm cho cậu cảm thấy hoang mang.

‘Thản nhiên đến, thản nhiên đi, cho dù thành phố này có Đường Duy cậu, thì cũng không thể làm cho cô có chút gợn sóng nào.

Đường Duy dùng giọng nói khó chịu mà nói, “Tô Nghiêu đến đón em à?”

“Ừm” Tô Nhan không do dị thăn, “Không ngờ anh là người đi đón tôi. Cảm ơn nhé, nhưng mà không cần khách khí như vậy đâu. Người nhà họ Tô đã sắp xếp hết ri Ý này là bảo Đường Duy cậu đừng có bao đồng nữa, chuyện nhà họ Tô, không đến lượt cậu nhúng tay vào.

Đường Duy cảm thấy toàn bộ những lời nói đang mắc trong cổ họng mình, không có cách nào mà nói ra khỏi miệng được.

Tô Nghiêu gửi tin nhắn đến, nói sắp đến rồi, bảo Tô Nhan đứng đợi Tô Nhan trở lại lại là được, rồi xoay người kéo hành lý, bước đều mà đi.

“Đợi đãi”

Đường Duy gọi lại một tiếng, “Bạc Nhan”

Bước chân của Tô Nhan không hề ngừng lại một giây phút nào.

Giọng nói của Đường Duy có chút hoảng hốt, đi theo phía sau Tô Nhan, nhắm mắt theo chân.

“Anh muốn nói… Tô Nhan, lần này em về, còn đi nữa không?”

Tô Nhan nói: ‘Ai biết được chứ? Trong nước còn chuyện thì ở lại, không còn chuyện gì thì về công ty đi làm”

“Công ty xuyên quốc gia có đối xử tốt với em không?” Đường Duy bức thiếp mà muốn biết được con đường mà cô đi trong những năm nay, giống như một đứa trẻ đang cầm góc áo của người lớn không chịu buông ra, muốn thu được một chút tin tức gì đó ở chỗ cô.

“Rất tốt”

“Công việc có mệt không?”

“Sẽ mệt, nhưng mà dư dả.”

Đường Duy sợ rồi, Tô Nhan cứ trả lời không hề che giấu như thế này, làm cho cậu cảm thấy sợ hãi.

Cô có thể thẳng thắn như vậy, có phải là vì… cô đã sớm không để ý cậu nữa rồi?

“Em ở nước ngoài một mình có quen không?”

Cuối cùng Tô Nhan cũng dừng lại.

Cô quay đầu lại, nhìn Đường Duy mà cười, “Ai nói là tôi ở nước ngoài một mình? Tôi có bạn trai đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.