Từ Dao không thế tin nổi, nhìn về phía Tô Nhan, giống như không ngờ Tô Nhan có thể trực tiếp ra tay với cô ta, tâm mắt liền chuyển qua cái bình hoa đang bị vỡ vụn cách đó không xa, đây cũng chính là bình hoa từ lâu hai bay xuống, Từ Dao chỉ có thể đưa ánh mắt hướng về Diệp Tiêu nhờ giúp đỡ.
Nhưng khi Diệp Tiêu nhận được ánh mắt đó của Từ Dao, anh ta lại không biết nên làm gì bây giờ.
Rõ ràng, hai người từng tổ chức tiệc đính hôn, anh ta và Từ Dao đã chuẩn bị sẵn sàng để Tô Nhan thất bại, thanh danh tiêu tan, không nghĩ tới Tô Nhan có thể sống lại sau những biến cố ấy, hiện giờ nếu cô thật sự muốn trả thù Từ Dao.
Anh ta cũng không có tư cách để ngăn cản.
Chỉ là, vừa nghĩ đến bộ dạng Tô Nhan đang đứng cạnh Đường Duy bên ngoài sân sau bữa tiệc đính hôn, trong lòng Diệp Tiêu lại sinh ra một loại tức giận, vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ, Tô Nhan có thể sẽ trở thành vị hôn thê của anh ta.
Thế nhưng lại bị Đường Duy kiên quyết phá vỡ tất cả.
“Anh có muốn đi cùng cô ta không?”
Tô Nhan đứng thẳng người nở nụ cười lên tiếng, ánh mắt cô khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Tiêu: “Hôm nay cửa lớn nhà họ Tô khoá rất kĩ, nếu các người muốn ở chung, vậy thì cứ cùng nhau ở trong này” . Tiên Hiệp Hay
Lời này mang theo uy hiếp, căn bản không giống cô bé yếu đuối năm đó.
“Cô cần gì phải làm như vậy”
Diệp Tiêu thấy Tô Nhan buông Từ Dao ra, anh ta nhanh chóng đi qua đỡ lấy, Từ Dao thấy vậy, liền nhào vào lòng Diệp Tiêu gào khóc, bộ dạng này khiến Tô Nhan tặc lưỡi cảm khái: “Khóc thảm như vậy, tại sao lúc trước còn đến trêu chọc tôi?”
Từ Dao khóc lớn, hai mắt đỏ hoe: “Cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi”
“Rốt cuộc ai mới là người bị cướp đi mọi thứ đây?”
Tô Nhan chậm rãi đến gần, khẽ nâng tay kẹp lấy căm cô ta.
Khoảnh khắc đó, Từ Dao thấy sát ý sâu đậm loé ra từ hai mắt Tô Nhan, từ trước cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy Tô Nhan như vậy, dường như một giây sau có thể trực tiếp giết chết cô ta vậy.
“Là cô, bắt đầu từ thời trung học, cô đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi.”
Tô Nhan nhếch môi cười khẽ, gương mặt liền xinh đẹp, rạng rỡ, lúc cười càng khiến người khác phải say mê: “Kỳ thật cô vô cùng hâm mộ tôi, đúng chứ? Đã rất nhiều lần còn tôi, phải không? Thấy Đường Duy chỉ đến gần, nói chuyện với một mình tôi, cô đã muốn tôi biến mất hoàn toàn, như vậy, cô cũng có thể chiếm được vị trí của tôi bên cạnh Đường Duy, có phải vậy không?”
Từng từ, từng chữ sắc bén nói ra.
Nghe đến đây, hô hấp của Từ Dao đều dừng lại.
Tô Nhan giống như dỗ cún, cô mang theo ánh mắt thương hại nhìn xuống, tay khẽ vỗ võ lên má Từ Dao: “Cô muốn trưng ra bộ dạng dịu dàng, nhu nhược, muốn bắt chước tôi, thế nhưng trên thực tế, dã tâm trong mắt cô có muốn cũng sớm không thể che đậy được đâu”
Đám người Lam Thất Thất và Trì Liệt lặng lẽ đứng ở phía sau không tới quấy rầy.
Ngược lại Tô Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Lúc còn học trung học, cô ta rất thích nói huơu nói vượn để lừa người khác, lúc ấy tôi chuyển tới đây òn là học sinh mới, vậy mà bên ngoài đã có tin đồn tôi và cô là một đôi, sau này mới biết, chính là Từ Dao tạo ra tin đồn, lại còn thúc đẩy lan truyền”
Sắc mặt Từ Dao trắng bệch, cô ta điên cuồng läc đầu phủ nhận: “Không, tôi không có!
Căn bản Đường Duy không phải là của một mình cô, tôi gọi đây là cạnh tranh công bằng!
Cô không thể vì thế mà trút giận lên tôi!”
“Thực ra, ngược lại tôi rất bội phục cô, nhiều năm như vậy qua đi vẫn khổ tâm nghiên cứu, làm ra những việc trái đạo lý” Ánh mắt Tô Nhan mang theo sự yêu dã cùng mị hoặc như ma quỷ, thấp giọng: “Chỉ vì biến thành tôi Những lời này đã đánh bại tất cả lý trí của Từ Dao.
Nhiều năm như vậy, cô ta chẳng qua cũng chỉ là thế thân của Tô Nhan!
Không, thậm chí ngay cả thế thân cũng không như cô ta, ít nhất thế thân còn có thể giữ lại tình cảm cùng yêu thương, mà Từ Dao thì sao? Nhiều năm như vậy, ngay cả một ánh mắt Đường Duy cũng chưa từng cho cô ta!
“Chẳng qua chỉ là một vở kịch cô tự biên mà thôi”
Thấy vậy, Tô Nhan khinh miệt nhìn cô 1a: “Thật sự là thanh cao, nhưng mặc kệ cô có làm thế nào, thì Đường Duy cũng sẽ không chú ý đến cô, làm sao bây giờ, cho dù tôi là một tiện nhân, tôi là một người độc ác.”
Tô Nhan đến gần cô ta, từng câu từng chữ gắn giọng: “Cũng sẽ không trở thành một thứ hàng giả, ngay cả bắt chước cũng không giống”