Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 487: Chương 487: Tình yêu mù quáng, ai có thể gánh vác?




Ngay thời khắc không khí bị người ta cướp đi, cái cảm giác quen thuộc kia trở lại trong thân thể Đường Thi từng chút từng chút một, cô cứ như xuyên thấu qua cặp mắt kia nhìn thấy Bạc Dạ của ngày trước, mang theo một thân khí thế nguy hiểm thâm trầm như bóng đêm, giống như thủ lĩnh bầy sói dưới ánh trăng rằm, muốn cắn nuốt máu thịt của cô không còn một mảnh.

Nhưng mà… Người trước mắt không phải Bạc Dạ kia.

Đường Thì đẩy ra một cái, nhận thấy được động tác của cô, Bạc Dạ lập tức dừng lại.

Ngay thời điểm anh ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo một chút ý loạn tình mê còn chưa rút đi, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Đường Thi một cái: “Nhiệt tình một chút, được không? Hãy để tôi giúp em, tôi sẽ không làm đau em”

“Không được…” Vào giờ khắc này, lớp ngụy trang kiên cường lạnh lùng của Đường Thi đã tan nát thành mảnh vụn: “Tôi không làm được, anh Bạc Dạ, làm phiền anh chuẩn bị nước lạnh giúp tôi…”

Anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Bạc Dạ vươn tay xoa nhẹ tóc của mình một phen, vuốt những sợi tóc kia về phía sau, để lộ ra gương mặt tinh xảo khắc sâu kia, anh thở dài, đứng lên từ trên người cô: “Em nhất định là người mà thượng đế phái tới để khảo nghiệm tôi mà, Dawn”

Anh dùng tiếng Anh thuần chính hô lên tên tiếng Anh của cô. Đường Thi lắc lắc đầu, căn môi nói: “Thật có lỗi. Là anh xông vào cứu tôi, mà tôi lại “Em không có gì cần xin lỗi tôi cả”

Bạc Dạ tà cười quay đầu lại, nhảy xuống giường đi giúp cô chuẩn bị nước: “Là tôi không nên mạo muội xâm phạm em như vậy, em là một cô gái tốt có nguyên tắc, giữ vững được ranh giới của mình”

Đường Thi co mình lại thành một cụm, trong thân thế còn lưu lại cảm giác tiếp xúc của người khác, say đảm đến mức muốn ngừng mà không ngừng được, cô nhéo cánh tay của mình, ý đồ để mình duy trì sự tỉnh táo.

“Thả lỏng đi, bảo bối” Bạc Dạ vặn vặn nước ấm, sau đó đi tới xem Đường Thi nằm ở trên giường cả người khó chịu: “Nhịn một chút là qua thôi, hiện tại tôi cần ôm em đi vào phòng tầm, em có để bụng không?”

Đường Thi bị sự dịu dàng của Bạc Dạ xa lạ này làm chảy ra nước mắt nóng bỏng.

Tay của cô bắt lấy lớp áo trước ngực mình, giống như nắm chặt buồng tim của mình, đau đớn, cảm kích, cùng với sự tưởng niệm đi đến bước diệt vong, đã hoàn toàn ép vỡ thế giới tinh thần của cô.

“Sẽ không… Để bụng…”

Anh là Bạc Dạ sao?

Anh là Bạc Dạ kia sao?

Không, nhất định không phải, Bạc Dạ kia chưa bao giờ sẵn sóc như vậy…

Săn sóc đến… Cô sợ mình sẽ thích phải anh.

Bạc Dạ dễ dàng ôm lấy Đường Thi, nhiệt độ cơ thể bao trùm lên sự run rẩy của cô, anh mang cô đi vào phòng tắm, còn tiện đường nói thầm một câu: “Sao em lại gầy như vậy cơ chứ?”

Đường Thi nhắm mắt lại, không hề nhiều lời, Bạc Dạ bỏ cô vào bồn tắm, lúc Đường Thi bị nước lạnh đụng vào, vẫn co rúm lại một chút.

“Quá lạnh sao?” Bạc Dạ nhẹ giọng mà hỏi, đôi mi đẹp mắt hơi hơi nhăn lại, hình như đang đau lòng cho cô: “Tôi có đổ thêm một ít nước ấm để điều hòa..”

“không có gì” Đường Thi run giọng mà nói: “Tôi có thể chịu được”

“Được rồi Bạc Dạ đứng dậy: “Vậy tôi không quấy rây em nữa, nếu em cảm thấy dược hiệu đã giảm bớt thì nói với tôi, tôi để lại số điện thoại di động ở trên tủ đầu giường. Tôi ra ngoài một chuyến đây”

Anh muốn ra ngoài sao?

Nhưng mà Đường Thi chưa kịp nghĩ đến điều gì khác, đã nhìn thấy bóng người cao lớn kia xoay người đi ra ngoài, hình như anh không có ý muốn dòm ngó cô, dứt khoát ra khỏi cửa.

Sự sôi sục trong máu đã chậm rãi dịu xuống trong dòng nước lạnh lẽo, Đường Thi nhìn bóng lưng Bạc Dạ đi ra ngoài mà kinh ngạc ngẩn người, một hồi lâu sau, cô phát ra một tiếng cười nhẹ, nước mắt lại rơi vào trong bồn tắm từng giọt từng giọt.

Lúc Bạc Dạ trở về đã là hai mươi phút sau, anh trở về cùng Bạch Việt, Bạch Việt cầm một hộp thuốc trong tay, mà Bạc Dạ thì mang về mấy cái gói quần áo, nhìn ra là vừa mới mua về, logo phía trên cho thấy giá cả của mấy bộ quần áo này cũng không rẻ, đoán chừng là vội vàng đến đến quầy chuyên doanh để kiếm hàng về.

“Cô ấy ở bên trong sao?”

Bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng nói của Bạch Việt, lý trí của Đường Thi thoáng thanh tỉnh, lúc cô ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn thon dài của Bạc Dạ đã chiếu lên thủy tinh, một cái bóng cũng đứng ở bên cạnh, bọn họ đang nói chuyện với nhau “Anh làm gì thế?”

Bạch Việt nói: “Tôi đi vào xem”

Bạc Dạ muốn đập cái gạt tàn thuốc lên trên mặt anh ta: “Ai cho phép anh vào xem?

Cả tôi cũng không vào cơ mà, anh thấy không!”

“Tôi là bác sĩ anh có hiểu không! Bác sĩ bác ái nhân từ! Tôi xấu xa giống như anh hay sao hả!” Bạch Việt không phục mà ồn ào: “Ở trong mắt tôi, Đường Thi chính là một bệnh nhân của tôi, tôi tuyệt đối không xen lẫn bất kỳ ý nghĩ đen tối gì mà…”

Bạc Dạ châm một điếu thuốc, trực tiếp thì tàn thuốc đến trên mặt Bạch Việt: “Anh nói thêm một chữ nữa tôi nhóm lửa đốt tóc của anh”

“Không biết xấu hổ cư nhiên uy hiếp tôi!”

Bạch Việt nhảy đi thật xa, vuốt mái tóc bạc của mình: “Mái tóc bạc này chính là bảo bối của tôi đó!”

Bạc Dạ cười lạnh một tiếng, sau đó gõ cửa kiếng một cái, cánh cửa hơi hơi kéo ra một kẻ hở, anh dùng ngón tay móc lấy mấy túi mua sắm đưa vào trong.

Người đàn ông này hãng giọng một cái: “Cái kia, quần áo của em đều đã bị ngâm ướt hết rồi, tôi có mua cho em một bộ khác này”

Đường Thi có chút giật mình: “Anh Dạ, thật sự làm phiền anh quá rồi..”

Tiếng nói của cô nghe có vẻ đã khá lên rất nhiều rồi.

Đường Thi bước ra từ trong bồn tăm, tiếng nước ào ào vang lên, sau đó Bạc Dạ nhận thấy có một bàn tay ướt nhẹp tới lấy đi cái gói trong tay anh, làm anh cảm thấy trái tim mình như bị điện giật, dòng điện chạy lướt qua khiến cho toàn thân đều tê rần.

Cảm giác này thật sự kỳ dị… Bạc Dạ kinh dị trước chuyện mình lại có phản ứng lớn như vậy với Đường Thi, sau đó trôi qua mấy phút, Đường Thi kéo cánh cửa ra, mái tóc còn ướt đang được xoa xoa, kéo qua một bên để rũ xuống. Cô mặc một bộ áo sơ mi cổ rộng tơ tầm, phía dưới là một cái quần dài rộng rãi, nói thật, quần lót và áo ngực mà Bạc Dạ mua đều thật đẹp mắt… Hơn nữa cư nhiên… Số đo phù hợp hoàn mỹ với dáng người của Đường Thi.

Gương mặt Đường Thí khô nóng, để một người đàn ông xa lạ giúp mình mua quần áo lót cũng đã quá ngại ngùng, huống chỉ đối phương còn mua không hề sai số đo như vậy, điều này càng làm người khác suy nghĩ tới mức miên man bất định, sau khi ra cửa thì cô đỏ mặt nói một câu cám ơn với Bạc Dạ.

“Không có việc gì đâu..” Bạc Dạ che mặt, cứ cảm giác khóe miệng mình không ngừng nhếch lên trên, anh quay đầu đi, trên cổ hiện lên một tâng màu đỏ.

Rất, đẹp, mắt, luôn!

Bạc Dạ cứ cảm giác mình đã nhặt được bảo vật, quả nhiên bộ quần áo này mặc lên trên người Đường Thi thì cực kỳ xinh đẹp, anh điều chỉnh lại tâm tình của mình, sau đó nói với cô: “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

“Hừm..” Đường Thí cau mày: “Tay chân vẫn còn hơi mất sức, còn lại thì rất tốt”

Bạch Việt đứng đăng xa ném đến một lọ thuốc: “Uống hai viên, xúc tiến sự trao đổi chất và bài trừ độc tố, có thể nhanh chóng tống khứ dược hiệu trong cơ thể cô ra ngoài”

“À vâng, cám ơn” Đường Thi lại nói cảm ơn một tiếng, Bạch Việt cứ như vậy mà ngồi trên ghế sa lon nhìn Bạc Dạ ngẩn người trước gương mặt của Đường Thi, cứ cảm thấy Bạc Dạ uy phong lẫm lãm yêu nghiệt tà mị kia hiện tại giống y như một cậu nhóc đang ấp ủ mối tình đầu, anh ta đánh giá Đường Thi với ánh mắt tràn đầy sự mừng rỡ.

Bạch Việt lắc lắc đầu, ai da, tình yêu mù quáng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.