Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1454: Chương 1454: Từ Dao khóc la, cố ý diễn kịch




Ngày thứ hai Từ Dao nằm trong bệnh viện, người nhà họ Từ hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện Từ sau khi Từ Thánh Mân cắt đứt liên lạc, không qua lại với nhà họ Từ thì lớp con cháu của nhà họ Từ chỉ còn lại mỗi mình Từ Dao, vì mọi người không liên lạc được với Từ Thánh Mân nên đã cưng chiều Từ Dao như báu vật trong tay mình.

Bây giờ nghe nói Từ Dao bị người ta đánh đến mức bị chấn động não nhẹ thì nhà họ Từ sao có thể ngồi yên?

Mẹ của Từ Dao là Liễu Tố Vân cứ như thể muốn báo thù giết cha, bà ta dắt theo môt đám người đến bệnh viện để tạo thanh thế cho Từ Dao, đám người đó hùng hùng hổ hổ đi trên hành lang trong bệnh viện như muốn liều mạng với người đã làm Từ Dao bị thương.

Suốt dọc đường đi Liễu Tố Vân luôn bị người khác chú ý, khi vào trong phòng bệnh thì vẻ mặt hung hăng của bà ta đã trở nên đau xót khôn cùng, bà ta úp người trên mép giường bệnh của Từ Dao, nước mắt lập tức trào ra rồi nói: “Dao Dao à, Dao Dao của mẹ ơi, rốt cuộc là ai đã ức hiếp con đến mức này…

Chấn động não nhẹ, việc này thật ra nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, nghe thì có vẻ như rất khủng khiếp nhưng nếu như ở mức độ nhẹ thì thậm chí còn không cần phải điều trị đặc biệt, nếu cơ thể khỏe mạnh thì chỉ cân nửa tháng là đã có thể hồi phục lại bình thường rồi Từ Dao bị ăn mấy cái tát, qua một đêm thì lúc này mặt cô ta vẫn chưa hết sưng, một tay để bên ngoài chăn ghim kim truyền dịch, còn tay kia thì để bên trong mền thì đang nắm chặt thành nằm đấm.

Cô ta nghẹn ngào nói: “Mẹ, là… Tô Nhan, là Tô Nhan!”

Là Tô Nhan đã đánh cô ta! Tô Nhan gan to bằng trời, không ngờ lại dám động thủ với cô ta!

Từ Dao thấy có mẹ mình chống lưng thì lập tức nước mắt giàn giụa rồi nói: “Mẹ, mẹ có biết không? Con chỉ đến nhà Tô Nhan làm khách, muốn cố gắng tạo quan hệ tốt với Tô Nhan, ai ngờ cô ta… Cô ta..”

Từ Dao nói đến đây thì còn khóc nấc lên rồi mới nói tiếp: “Sao cô ta lại có thể đối xử với con như thế? Con muốn làm bạn tốt với cô ta, Diệp Tiêu cũng có ở đó, mẹ có thể đến hỏi ệp Tiêu, bao nhiêu cái tát cũng đều là do Tô Nhan đánh con, cô ta đánh con đấy mẹ!”

Liễu Tố Vân vất vả cực khố nuôi con gái mình lớn đến chừng đấy, dù là tu dưỡng hay gia giáo thì người trong thành phố này có ai gặp Từ Dao mà không khen cô ta một tiếng cô hai đâu? Cô ta là thiên kim được nâng niu trong lòng bàn tay của Liễu Tố Vân, sao lại bị người ta đánh đến mức đó, giờ còn phải nhập viện nữa?

Rõ ràng là đang tát lên mặt người nhà họ Từ bọn họ mà.

Liễu Tố Vân nắm chặt lấy tay của Từ Dao và dỗ dành: “Dao Dao đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây thì bọn họ sẽ không dám ức hiếp con nữa, con nói rõ ràng cho mẹ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Những người xung quanh nhìn dáng vẻ uất ức như thế của Từ Dao thì cũng đều thấy không đành lòng, đứng bên cạnh tranh nhau lên tiếng.

“Bà chủ à, như vậy thì sao được ạ”

“Đúng vậy, Dao Dao đã bị thương đến mức này rồi”

“Nghe nói cô con gái Tô Nhan đó của nhà họ Tô có lai lịch không rõ ràng, ai mà biết có phải là con riêng hay không?”

“Đúng vậy! Nếu mà là còn riêng mà còn dám động thủ đánh cô hai vàng ngọc danh chính ngôn thuận của nhà chúng ta thì chẳng phải là ngược lẽ trời rồi sao?”

Từ Dao nghe thấy mấy lời đó thì thấp thoáng để lộ ra nụ cười. Nhưng cô ta sợ bị người ta nhìn thấy nên lại nhanh chóng giấu đi biểu cảm đó và tiếp tục giữ dáng vẻ đáng thương rồi nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải làm chủ cho con, con thật sự không thể ngờ Tô Nhan có thể hận con đến như thế, con không hề biết…”

Cô ta khóc thút tha thút thít như sắp đứt hơi rồi nói: “Con cũng không biết mình đã đắc tội với cô ta chỗ nào, tại sao cô ta lại phải đối xử với con như thế?”

Liễu Tố Vân vừa nghe thấy thế thì tim đã như thắt lại, bà ta nói: “Dao Dao, con nói thật cho mẹ biết, có phải mấy năm nay con đã qua lại thân thiết với Đường Duy nên Tô Nhan mới có thành kiến với con, cố ý muốn đối phó con không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.