Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 155: Chương 155: Đều nhận lấy.




Ăn tối xong, Âu Tiểu Thiển bưng bát đũa ra khỏi phòng, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Three, dường như là đã đứng trên hành lang thật lâu, hắn quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng hỏi: "Hắn sao rồi?"

"À, đã hạ sốt, nghỉ ngơi một chút là đươc!" Lúc nói chuyện, khóe miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt, ngay cả cô cũng không nhận thấy, nhưng Three lại phát hiện ra.

Hắn xoay người, đi về phía cô, đứng trước mặt cô hỏi, "Chờ hắn khỏi bệnh, em định thế nào?"

Âu Tiểu Thiển hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Đương nhiên là để cho hắn về nhà, chẳng lẽ còn để tôi nuôi hắn cả đời?

"Không phải em định tha thứ cho hắn sao?" Hắn đột nhiên hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai mắt Âu Tiểu Thiên trở nên nặng nề, hơi rũ xuống nhìn dưới đất, nhẹ nhàng, "Tha thứ một người sao có thể dễ dàng thế được! Nếu như tôi nói với hắn "Em tha thứ cho anh" mấy chữ này, gia đình hạnh phúc của tôi có thể trở về như cũ được không?"

Chân mày Three hơi nhíu lại, cười khổ nói, "Đừng khiến mình đau khổ, hãy buông tha tất cả, vì mình, ích kỷ một chút đi!"

"Ừ, tôi biết rồi!" Nở nụ cười với hắn một lần nữa, sau đó vươn tay vuốt mặt hắn, cô nói, "Gần đây sắc mặt của anh không tốt, có bị bệnh không?"

Three mỉm cười, "Có thể là do thức đêm, ngủ nhiều một chút là được rồi!"

"Thật không?"

"Ừ!"

Nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch của hắn, cô vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Không được ngã bệnh, em muốn anh khỏe mạnh đứng bên cạnh em!"

Three đặt tay lên đỉnh đầu cô: "Anh thật sự không sao mà!"

Ngày thứ hai,

Âu Tiểu Thiển rời giường thật sớm, đá phăng cửa phòng Hàn Đông Liệt, sau đó đem quần áo ném cho hắn, "Mặc quần áo nhanh lên, mặc xong thì mau đi đi!"

Hàn Đông Liệt xoa đôi mắt mệt mỏi hỏi, "Tại sao?"

Âu Tiểu Thiển chống nạnh, gắt gỏng đanh đá nói, "Anh còn dám hỏi tại sao? Đây là nhà của tôi, tôi bảo anh đi anh nhất định phải đi, xuống giường nhanh lên, mặc quần áo vào cho tôi, về sau đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, ai đi đường nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau!"

Hàn Đông Liệt từ từ ngồi dậy, người để trần, nhìn cô nói, "Anh không đồng ý!"

"Hả?" Âu Tiểu Thiển mở rộng tầm mắt, không ngờ hắn có thể bình tĩnh như vậy mà nói "Anh không đồng ý"? Hắn cũng tự cao quá đi?

"Bác sĩ nói bệnh của anh đã tốt hơn, anh không cần thiết ở lại nơi này nữa, nhanh trở về nhà của anh đi!" Nếu như có thể, cô nghĩ quan hệ của bọn họ cứ cắt đứt như vậy, có lẽ làm người lạ là lựa chọn tốt nhất.

Tất cả những chuyện của trước kia cô không muốn nghĩ nữa, ân

ân oán oán thì để cho nó theo gió trôi qua! Một lần nữa bắt đầu cuộc sống.... Thật vui vẻ!

Nhưng mà ý muốn của Hàn Đông Liệt lại khác cô hoàn toàn. Hắn bá đạo vươn tay nhanh chóng lôi cô vào trong ngực của mình, sau đó lật người đè cô uống, nói mập mờ không ro "Anh có thể đi, nhưng em phải đi cùng anh, hơn nữa chúng ta không có cách nào trở thành người dưng, chẳng lẽ em quên sao? Bắt đầu từ bốn năm trước, em đã là của anh....

Người của em, lòng của em, anh đều muốn lấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.