Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 133: Chương 133: Không cho phép, không cho phép




Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, không ngừng lắc đầu!

Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó nói, "Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, nơi đó không có Hàn Đông Liệt, không có khổ sở, không có bi thương. . . . . . Em sẽ vô cùng hạnh phúc."

Âu Thiển Thiển nhắm hai mắt lại, không nhìn tới mặt của hắn, cũng không nghe những lời hắn nói, hạnh phúc? Thứ này cô đã tìm mười lăm năm, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, mà tìm được. . . . . . Là vô cùng đau đớn.

Lôi Minh buông tay ra, nhẹ nhàng sờ mấy vào gò má của cô, sau đó đứng thẳng, "Nhớ những gì hôm nay tôi nói, còn hai ngày, hai ngày sau tôi tới đón em!"

u Thiển Thiển nghe tiếng bươc chân của hắn càng ngày càng xa, sau đó nghe được tiếng cửa sổ bị đóng lại, cô mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay hướng về lỗ tai, ở trong lỗ tai lấy ra một cái hộp rất nhỏ, móng tay nhẹ nhàng đẩy, cái hộp nhỏ vừa vặn để một viên thuốc màu trắng.

Nhìn viên thuốc màu trăng kia, cô lầm bầm lầu bầu , "Chị, . . . . . . Em đi tìm chị!"

Tờ mờ sáng, mây đen giăng đầy, giống như là buổi chiều.

u Thiển Thiển cả đêm chưa ngủ, lại thêm buổi sáng dậy thật sớm, mang theo sắc mặt khó coi cùng đôi mắt thâm quầng đi tới cửa phòng của Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, sau đó nói, "Là tôi, tôi có thể vào không?"

Bên trong phòng vốn yên lặng, chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Đông Liệt quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng,thở hổn hển nói, "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!" u Thiển Thiển lên tiếng, hơi cười cười, sau đó nói, "Tôi có thể vào không?"

"Dĩ nhiên!" Hàn Đông Liệt nghiêng người nhường đường.

u Thiển Thiển vừa đi vào vừa nói, "Tôi chỉ muốn lấy đồ, lập tức đi ngay, anh có thể ngủ tiếp!"

"Lấy đồ gì?" Nét mặt Hàn Đông Liệt vốn vui vẻ dần dần trở thành âm trầm, thì ra là cô chỉ vào lấy đồ, hắn còn tưởng rằng cô đến tìm hắn, luôn ôm một chút hi vọng như vậy, nhưng mỗi lần đều bị tổn thương nặng nề, vẫn như cũ vẫn luôn ôm hi vọng!

Cho dù là thương tích khắp người, vẫn muốn mình có một chút hi vọng như vậy.

u Thiển Thiển đi tới trên tủ đầu giường, đưa tay cầm lấy hủ tro cốt của chị, sau đó xoay người đi ra cửa, đi đến bên người của Hàn Đông Liệt thì cô còn khách sáo nói, "Cám ơn anh!"

Hàn Đông Liệt trầm mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, bước mấy bước tới ngăn ở trước mặt cô, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô nói, "Không được đi!"

"Có chuyện gì sao?" u Thiển Thiển lạnh nhạt hỏi.

Hàn Đông Liệt cau mày, hung hăng nhìn chằm chằm cô, gầm nhẹ, "Em đừng quên, bây giờ em đã là vợ của tôi rồi, tôi nói cái gì em cũng phải nghe theo!"

"Vậy anh muốn nói cái gì? Nói nhanh một chút đi, tôi còn có chuyện rất quan trọng!"

"Tôi muốn cả đời này em không được phép rời khỏi tôi, không cho phép dùng bộ dạng này đối diện với tôi, không cho phép em dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, không cho phép có ánh mắt như vậy!"

u Thiển Thiển kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó lạnh lùng nói, "Thật xin lỗi, tôi không làm được!"

Nói xong,cô rời đi, lần nữa đi về phía cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.