Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 35: Chương 35: Không thấy bóng dáng




Sau một đêm sóng to gió lớn,

Hàn Đông Liệt ôm Âu Thiển Thiển, nặng nề tiến nhập trong lúc ngủ mơ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm cũng là một lần duy nhất mộng đẹp, đơn giản là có cô ở bên cạnh, cho nên hết thảy đều là tốt đẹp.

Tới giữa trưa, hắn lười biếng quay người lại, nhắm hai mắt dùng tay sờ vào vị trí kế bên người, bàn tay lớn sờ soạng thật lâu, nhưng lại hoàn toàn sờ không thấy người nào, hơn nữa bên cạnh hắn chính là cảm giác lạnh lùng đã đã mất đi hơi ấm từ cơ thể của cô.

Hai mắt hắn mãnh liệt mở to ra, nhìn toàn bộ gian phòng, trống trơn im lặng không còn một âm thanh.

"Người đâu?" Hắn cau mày, hai con ngươi lơ đãng nhìn một vòng đỏ tươi ở trên giường, hai hàng lông mày của hắn tự nhiên giãn ra, khóe miệng cũng giơ lên.

Cô là lần đầu tiên của hắn, mà hắn cũng là lần thứ nhất của cô. Chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đã từng không chỉ một lần tưởng tượng qua, nhưng hắn lại không nghĩ rằng thực tế thì hoàn toàn khác xa,sự kết hợp giữa hai cơ thể là cảm giác hông gì sánh kịp, một loại cảm giác kỳ diệu.

Hắn cười đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ rơi ở dưới đất mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng.

Đi đến đại sảnh dưới lầu, tâm tình của hắn thật tốt mà nói, "Dì Lan, tiểu thư... A, không đúng, là Thiếu phu nhân đâu?"

Cô đã trở thành người của hắn, cho nên 'Thiếu phu nhân' xưng hô thế này là hợp với cô.

Thiếu phu nhân? Dì Lan có chút cả kinh, sau đó mở miệng, "Thiếu phu nhân hai giờ trước đã đi ra ngoài rồi, nói là đi làm."

Đi làm? Cô còn có tâm tình cùng thể lực để đi làm? Sớm biết như vậy tối hôm qua sẽ không hạ thủ lưu tình, quả nhiên là hắn kinh nghiệm không đủ phong phú sao? Xem ra loại chuyện này phải thường xuyên luyện tập mới có thể làm đúng chỗ.

Hàn Đông Liệt bỗng nhiên nhíu mày, quay người, đi về hướng cầu thang.

"Thiếu gia, cơm trưa của ngài..."

"Không ăn!"

Không thấy bóng dáng của cô, hắn không có tâm tình ăn cơm. Xú nha đầu chết tiệt, cô muốn trốn tránh hắn sao? Vì thẹn thùng sao? Ngày hôm qua còn chưa nói chuyện rõ rang còn dám chạy trước?

Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải tra hỏi cho rõ, tại sao phải giả vờ làm Âu Thiển Thiển? Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cô trở về với mục đích gì? Nếu như cô dám không nói, vậy hắn sẽ... Hắc hắc... :mrgreen: :behe:

...

Tập đoàn Hàn Thiên tập đoàn, tầng cao nhất

"Đinh ——" Hàn Đông Liệt bước ra khỏi thang máy.

Khuôn mặt Giang Minh Húc nhìn có chút hả hê, vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của hắn, "Này, King, chào buổi trưa, hôm nay lại đi làm trễ nữa nha? Vẻ mặt lại tươi rối? Tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? " Hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc quan sát phía sau của Hàn Đông Liệt, hắn cười xấu xa nói, "Âu thư ký hôm nay tại sao lại không cùng ngươi đi làm? Không phải là tối hôm qua các ngươi cái kia cái kia... Làm cho tới khi cô mệt nhọc a?"

"Không có đi làm?" Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày, "Cô không có đi làm sao?"

Nhìn thấy biểu lộ khó coi của hắn, Giang Minh Húc ý thức được có chuyện không hay xảy ra, vội vàng dung bộ dạng nghiêm túc nói, "Đúng vậy , Âu thư ký hôm nay không có đi làm, ngươi không biết sao?"

"Đáng chết ——" Hàn Đông Liệt mắng một câu.

Hắn rõ ràng không có ý thức được cô đã rời đi khi nào, hắn là bị chuyện tối ngày hôm qua làm cho choáng váng cả đầu óc sao? Chuyện như vậy lại không có phát hiện được. Thật là đáng chết, đáng chết, đáng chết ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.