Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 121: Chương 121: Nghi ngờ




Buổi chiều yên tĩnh, gió nhẹ ấm áp, u Thiển Thiển ngồi ở bên cửa sổ, cùng đặt tro cốt của chị ở trên bệ cửa sổ để cùng hưởng thụ vẻ đẹp giữa trưa.

Chợt một con bươm buớm xinh đẹp bay tới chỗ họ, đậu trên hũ tro cốt, cánh của nó màu trắng, mang theo đường vân màu đen lưa thưa.

u Thiển Thiển nhìn chằm chằm con bươm buớm kia, chợt nghĩ đến một truyền thuyết, truyền thuyết: người sau chết sẽ biến thành một loài sinh vật sống, sau đó nó sẽ chỗ người thân, sẽ ở đó một thời gian.

Chẳng lẽ con bươm buớm này là chị sao? Chị trở lại tìm cô rồi sao?

u Thiển Thiển mỉm cười vươn tay, con bươm buớm kia giống như là cảm ứng được ý tưởng của cô, từ trên hũ tro cốt bay đến trên ngón tay của cô, hướng về phía cô không ngừng run rẩy, giống như là đang nói chuyện.

"Chị. . . . . ." u Thiển Thiển kêu lên.

Mà bươm buớm nghe được tiếng âm của cô, vui vẻ giương cánh, một lần nữa bay trên bầu trời xinh đẹp.

Cô ngước nhìn bầu trời màu xanh, nhìn bươm buớm từ từ bay xa, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói một câu, "Chị, hẹn gặp lại!"

"Cộc, cộc, cộc!" Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, u Thiển Thiển hoàn hồn, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt.

"Thiển Thiển, là tôi, mau mở cửa!" Ngoài cửa phòng vọng tới tiếng trầm thấp của Hàn Nguyên.

u Thiển Thiển không có kinh ngạc, bởi vì ngay từ lúc bước vào cửa nhà họ Hàn, cô đã chuẩn bị tâm lý, Hàn Nguyên chắc chắn sẽ tìm đến đến, hắn chính là loại người rất chú trọng lễ nghĩa, mà cô là con dâu lại phá hỏng quy tắc của hắn hết lần này đến lần khác.

Đi tới trước cửa mở cửa ra, cô cười với hắn nói, "Cha, tìm con có việc sao?"

"Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?" Hàn Nguyên hỏi ngược lại, để cho nụ cười trên mặt cô có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nghiêng người sang, nhường cho ông đi vào.

Hàn Nguyên đi vào phòng, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt sắc bén nhìn cô. u Thiển Thiển đứng đối diện với ông, mỉm cười nhìn ông, chờ đợi ông “dạy bảo”!

"Thiển Thiển . . . . . ." Thật lâu, Hàn Nguyên mới mở miệng, "Cô vào nhà chúng tôi sống, tôi có mấy lời muốn nói với cô."

"Cha, có gì xin cha cứ nói." u Thiển Thiển khéo léo trả lời.

"Ừm, vậy tôi cũng không cần quanh co lòng vòng rồi, tôi muốn hỏi cô . . . . . . Tại sao mười lăm năm sau lại trở lại? Rốt cuộc có mục đích gì?" Giọng Hàn Nguyên dứt khoát gọn gàng, trên mặt tràn đầy nếp nhăn vẫn lạnh lùng như lúc tuổi còn trẻ.

Nghe được vấn đề của ông, u Thiển Thiển đột nhiện giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới ông lại hỏi như vậy, cô còn tưởng rằng ông muốn hỏi tại sao cô không nhận điện thoại, không kịp thời về nhà.

"Cha, ta không có mục đích gì, con chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của ba mẹ của con, bọn họ hi vọng con kết hôn với Hàn Động Liệt, hơn nữa con cũng thích anh ấy, cho nên con mới . . . . . ."

"Đủ rồi, cô không cần phải nói dối!" Hàn Nguyên ngắt lời cô, cau mày hơi giận mà nói, "Tôi đã điều tra qua rồi, mẹ cô và ba đều không phải chết vì tai nạn xe cột, hai người bọn họ đều là tự sát chết, mà em gái của cô u Tiểu Thiển . . . . . . Tung tích không rõ!"

"Tại sao muốn nói dối vậy? Cô muốn giấu giếm những chuyện gì đây?" Hắn dùng lời nói sắc bén không ngừng hỏi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.