Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 125: Chương 125: Vị khách bất ngờ




Đây là trí nhớ mà cô vĩnh viễn cũng không thể quên, cô sẽ không cướp đi người đàn ông này, cũng chỉ có hắn là không thể . . . . . .

Có ai có thể tới giúp cô một chút, chỉ dạy cho cô phải làm như thế nào để khống chế tình cảm này. . . . . .

Bên trong phòng,

Hàn Đông Liệt nhìn hũ tro cốt đặt trên giường, trong mắt không khỏi xót xa. Thì ra là cô ấy chỉ mới chết vào ba ngày trước, vẫn cho là chỉ một mình em gái cô xuất hiện, mà cô chắc chắn đã chết rồi, thật không ngờ, thật sự là không nghĩ tới sẽ nhìn thất dáng vẻ như vậy.

Thì ra là cô đến gần hắn, nói muốn sinh con, cũng không phải vì nhiệm vụ mà là vì chị của cô ấy, mà hắn càng không nghĩ đến chính là, u Thiển Thiển thực sự lại cố chấp yêu hắn như vậy.

"Thiển Thiên . . . . . ." Tiếng của hắn nhẹ nhàng, có chút run rẩy.

Tay của hắn vuốt tro cốt còn lại trên giường, đầu ngón tay đụng vào khiến hắn cảm thấy ấm áp, mà dòng nước ấm truyền vào thân thể của hắn, lúc đạt tới trái tim, lại là vô cùng đau đớn.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Lại một lần nữa lúc nói chuyện, nước mắt của hắn đã hiện ra ở khóe mắt, dùng sức kiềm chế không để cho nó chảy xuống.

u Thiển Thiển trùm kín khăn tắm trên người chạy trên hành lang nhà họ Hàn, bởi vì đi chân không, cho nên tiếng rất vô cùng nhẹ nhàng, cũng không có ai phát hiện. Nhưng mà lúc cô muốn đến căn phòng đó, lại đột nhiên nghe được một âm thanh âm làm cô kinh ngạc.

"Cái gì? Không thể nào. . . . . . Làm sao mình có thể làm như vậy?"

Là ai? Là tiếng của ai?

u Thiển Thiển nhắm mắt lại hết sức chăm chú nghe, mà lỗ tai bén nhạy của cô tìm đến chỗ phát ra tiếng rất nhanh , nhưng mà chỗ đó chính là phòng của Hàn nguyên và Lê Thư Nhã.

Đi đến trước cửa, dán lỗ tai vào, nghe được câu nói cuối cùng của Lê Thư Nhã, "Em thật sự không ngờ, mình lại có thể ra tay với bạn bè tốt của mình, thì ra là tiền bạc và quyền lực đối với mình lại quan trọng như vậy, hoá ra là như vậy . . . . . Không trách được, không trách được anh lại đối đãi với Thiển Thiển như vậy!"

"Được rồi, chuyện đã qua đã lâu rồi, chuyện kế tiếp tôi sẽ xử lý, em không cần suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Tiếng của Hàn Nguyên dừng lại, mà u Thiển Thiển cũng chỉ nghe được ba chữ, năm chữ, hoàn toàn nghe không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Lê Thư Nhã vừa nói là bạn bè tốt, chính là ba sao?

Cô mang theo nghi ngờ đi vào một căn phòng trống, cau mày ngồi ở trên giường, nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao ngay cả người thân như vậy cũng rất kích động, tiếng nói chuyện như gây gổ vậy?

. . . . . .

Đêm từ từ buông xuống, u Thiển Thiển nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, chuyện tình của chị, chuyện tình của Hàn Đông Liệt, còn có đoạn đối thoại này đều không ngừng quanh quẩn ở trong đầu cô.

Đầu rất đau, rất đau rất đau, mệt chết đi, tuy nhiên cô lại không ngủ được!

Mà đột nhiên có một hồi gió mát thổi vào bên trong nhà, kèm theo một âm thanh rất quen thuộc . . . . . .

"Bảo bối, đã trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ?"

u Thiển Thiển kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, màu bạc của ánh trăng chiếu lên trên một người đàn ông, hắn ngồi ở khung cửa sổ, mỉm cười nhìn cô.

"Lôi minh? Anh tới làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.