Đùng..... Đùng.... Ầm....
Ma Hải mà người người sợ hãi rung động mãnh liệt, từng tiếng nổ vang dội khắp Luyện Ngục Ma Cảnh, sâu bên trong lòng Ma Hải, một người tóc đen xõa dài, sau lưng là hai cánh tay pháp tắc khổng lồ, cầm lên hai thanh đao màu đen dài trăm trượng, trên người mặc áo giáp như từ từng sợi dây leo quấn quanh tạo thành, trước mặt người đó là một Ma Tộc cao ngàn trượng, toàn thân một màu đỏ tươi, xen kẽ vào từng sợi xích màu đen, bốn cánh tay lực lưỡng khổng lồ nắm lấy hai lưỡi đao sắc bén, một trận đại chiến kinh khủng.
- Hahaha, nhân loại, bức ta đến bước này, ngươi rất là vinh dự rồi...
Phân thân Ma Thần cười lớn, miệng rộng há ra, Tử Linh Ma Ảnh khắp Ma Hải hoá thành khí đen, bị hắn một hơi thôn phệ, kích thước cơ thể tăng lên, chiến lực càng thêm cường đại, Dương Tuấn hiện tại không còn Nhất Kích Tất Sát công năng, nên dùng hết chiến lực đánh chiến với Ma Thần.
- Ma tộc, bớt miệng lưỡi, cẩn thận chết không biết vì sao chết đây...
Dương Tuấn trầm giọng nói, bất ngờ, Lực Lượng Chi Thủ buông thả Sát Thiên Chi Đao, dùng Di Hành pháp tắc đánh một quyền cực nhanh hướng ngực phân thân Ma Thần, hắn ta bất ngờ không kịp đỡ lấy, bị một quyền đánh lõm cả ngực, hắn ta phun ra một ngụm máu đen, buông lỏng Sát Thiên Chi Đao trong tay, Dương Tuấn lập tức chém xuống một đao, vai trái phân thân Ma Thần bị chém xuống một đường lớn, máu đen cuồng phún, huyết nhãn phân thần Ma Thần trợn lớn, gào rống một tiếng kinh thiên động địa.
- Vô dụng....
Một đạo âm thanh lạnh lẽo buông xuống, một luồng hào quang đen kịt xuyên qua không gian, xuyên thẳng xuống Ma Hải, bao lấy phân thân Ma Thần cùng Dương Tuấn, thân thể phân thân Ma Thần biến nhỏ, nhưng uy thế thì không vì vậy mà giảm xuống, mà còn tăng lên gấp bội lần, còn Dương Tuấn, pháp tắc như bị kìm hãm, không phát ra uy lực chân chính, khiến Dương Tuấn sợ hãi thật sự.
- Hà hà, đa tạ chân thân ban phúc....
Phân thân Ma Thần biến thành hình người, cao ngang bằng với Dương Tuấn, vẫn là một cơ thể đỏ tươi, với từng sợi xích màu đen quấn khắp cơ thể, Ma Giác trên đầu xoắn lại, vô cùng kì dị, nhưng tu vi của hắn từ Tiên Hoàng hậu kì, vọt lên siêu cấp Tiên Hoàng đỉnh phong.
- Ý chí Ma Thần?
Dương Tuấn sau khi nghe bản phân thân này nói xong, thì lập tức nói ra, lúc hắc quang phủ xuống, Dương Tuấn cảm giác được một luồng ý chí cường đại vô cùng, không ngờ lại là Ma Thần trong truyền thuyết không muốn mất đi một bản phân thân, bỏ ra giá lớn diệt trừ Dương Tuấn hắn.
Vù.... Pặp....
Phân thân Ma Thần biến mất, một phần ngàn giây sau, hắn đã nắm lấy cổ Dương Tuấn, nâng lên không trung, pháp tắc bị kìm hãm, khiến Dương Tuấn không phải đối thủ hiện tại của phân thân này, phân thân Ma Thần há miệng lớn, một cỗ hấp lực kì lạ cuốn lấy tinh thần lực, không, cả linh hồn của Dương Tuấn sắp bị cỗ hấp lực này hút đi, đúng lúc này, thanh đoạn kiếm màu đen trong túi đồ hệ thống bắn ra, từ mi tâm Dương Tuấn xuyên ra ngoài, bắn thẳng vào huyết nhãn duy nhất của phân thân Ma Thần.
- Hừ, trò vặt....
Phân thân Ma Thần hừ một tiếng, thanh đoạn kiếm dừng lại ngay trước huyết nhãn của hắn, miệng hắn đổi hướng, thanh đoạn kiếm này lập tức bay vào miệng hắn, bị hắn thôn phệ, chỉ có Nạp Kê Yêu Nguyệt đáng thương, bị phong ấn trong đoạn kiếm, không hiểu vì sao mình chết.
- Giao linh hồn ngươi cho ta....
Phân thân Ma Thần lần nữa há miệng, từ khi ý chí Ma Thần buông xuống, hắn bỗng nhiên thèm khát linh hồn của nhân loại này, cỗ hấp lực cường đại kia lần nữa kéo lấy linh hồn Dương Tuấn ra ngoài, tinh thần lực bị rút sạch, ý thức Dương Tuấn dần dần mờ nhạt.
- Hahaha....
Phân thân Ma Thần cười lớn, cảm thấy linh hồn nhân loại này đã buông lỏng, lập tức tăng lên hấp lực, kéo linh hồn nhân loại này ra ngoài, nhưng mà đúng lúc này, trên người Dương Tuấn xuất hiện dị tượng, thiên linh cái (đỉnh đầu) của Dương Tuấn phát ra hào quang rực rỡ, sau đó là cả cơ thể Dương Tuấn phát ra hào quang, cánh tay của phân thân Ma Thần tan rã, hắn ta kinh sợ lùi về sau, tránh xa hào quang này.
Keng, tạm thời giải khai Ấn Kí Phong Phù, trả giá: xoá công năng Nhất Kích Tất Sát.
Ý thức Dương Tuấn không cảm nhận được bất cứ thứ gì, giống như linh hồn đã tách ra khỏi cơ thể, đôi mắt nặng trĩu, Dương Tuấn hai mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ vô định...
Nhưng mà thân thể của Dương Tuấn bên ngoài, lại là đang hoạt động...
- Cuối cùng bản tôn cũng nhớ ra, mặc dù là tạm thời, nhưng ít nhất cũng đúng lúc.
Dương Tuấn thân thể không có linh hồn, nhưng lại phát ra thần huy vô thượng, đôi mắt mở ra, bên trong là hai đồng tử màu hoàng kim rực rỡ, “Dương Tuấn” hiện tại cười mỉm, nói.
- Ngươi là ai? Nhân loại linh hồn kia ở đâu rồi?
Phân thân Ma Thần sợ hãi nói, ý chí Ma Thần đã bị hào quang thần bí này đẩy đi phân nửa, nhưng chiến lực của hắn vẫn còn đó, không có tiêu hao, nhưng mà, hắn trong nội tâm lại sợ hãi người trước mặt này.
- Ta là ai à? Hừm, để xem, hình như, ta chỉ là linh trí của một cây búa thì phải?
“ Dương Tuấn “ xoa xoa cằm nói, bộ dạng này vô cùng buồn cười, khi mà trên người hắn phát ra khí thế cường đại như vậy.
- Cây búa? Ngươi lừa ai đó?
Phân thân Ma Thần tức giận mắng, nhưng trên tay “ Dương Tuấn “ bỗng xuất hiện thêm một thanh chiến phủ hoàng kim, phát ra khí thế cường đại gấp vạn lần trên người Dương Tuấn, thanh chiến phủ dài khoảng 1 trượng, phần đầu cùng và cuối cùng có một đầu mũi kiếm nhọn, một lớn một nhỏ, lưỡi chiến phủ hình bán nguyệt, chiều rộng khoảng 4 xích (1 xích = 33,33cm, theo đơn vị cổ Trung Hoa), phần cán lại có một vòng cung rộng khoảng 1 xích, vừa đủ một bàn tay cầm vào.
- Chiến Thiên Thần Phủ? Không, không thể nào...
Phân thân Ma Thần sợ hãi cực độ, sợ hãi này từ nội tâm phát ra, chính xác là do Ma Thần bản năng kinh sợ mà ra, nhưng nếu là Ma Thần thực sự cũng chỉ sẽ hơi kinh sợ mà thôi, nhưng đối với một bản phân thân như hắn, đó là sợ hãi tử vong cực độ.
- Ồ, ngươi cũng biết bản thể của ta? Tốt, cho ngươi chết thoải mái.
“ Dương Tuấn “ hiện tại là linh trí của thanh Chiến Thiên Thần Phủ điều khiển, linh hồn Dương Tuấn không có biến mất, mà ẩn ở trong thức hải, đúng hơn là thế chỗ cho Chiến Thiên Thần Phủ nằm ở trong thức hải Dương Tuấn lúc trước, “ Dương Tuấn “ cả người phiêu phù lên không, cánh tay phải cầm Chiến Thiên Thần Phủ nhẹ nhàng đưa về sau, bất ngờ là, không một tia tiên nguyên lực phát động, mà Chiến Thiên Thần Phủ trong tay “ Dương Tuấn “ vẫn biến lớn, dài hơn năm trăm trượng mới dừng lại, toàn thân phát ra thần huy sáng lạn, phân thân Ma Thần cả người căng cứng, sợ hãi tử vong ngày càng nồng đậm
- Chiến Thiên Thần Phủ thức thứ ba, Sát Ma Phủ.
“ Dương Tuấn “ thét dài một tiếng, Chiến Thiên Thần Phủ phủ một tầng quang mang màu đen, phân thân Ma Thần sợ hãi tột cùng, quay đầu chui vào trong đầm lầy đen bên dưới, “ Dương Tuấn “ không chút lo lắng, một phủ cứ thế bổ xuống, “ầm” một tiếng, đầm lầy đen bên dưới bị xẻ ra làm đôi, phân thân Ma Thần ở bên trong vết rách cả người bị xé thành trăm mảnh nhỏ, rơi rụng xuống bên trong Ma Hải, mà những mảnh vụn kiếm xung quanh hắn dung làm một, mà đầm lầy màu đen bên dưới bị hút khô, đoạn kiếm kia càng ngày càng biến lớn, ngay cả Tử Linh Ma Ảnh còn sót lại cũng bị đoạn kiếm này rút về, trở thành một nửa lưỡi kiếm.
- Ma Ảnh Cổ Kiếm, thì ra là ngươi tạo ra Ma Ảnh.
“ Dương Tuấn “ cầm phần đoạn kiếm này nói, cả người hắn phiêu phù lên không trung, xuyên qua Ma Hải khô cạn, trở về bên bờ Ma Hải, nơi này hiện tại chỉ còn một mình Diêu Lan Hinh ở lại, cả người đầy vết thương, là do chiến đấu với Tử Linh Ma Ảnh còn sót lại khi phân thân Ma Thần thôn phệ mà thoát ra khỏi Ma Hải, khi thấy “ Dương Tuấn “ trở về, Diêu Lan Hinh khuôn mặt sau tấm sa diện lộ vẻ vui mừng.
- Bị sát khí nhập thân, không cứu chữa ba ngày sau tất tử vong, xem như có quen biết với bản chân tôn ngài ấy, cứu ngươi.
“ Dương Tuấn “ bình thản nói, Chiến Thiên Thần Phủ khoác trên vai phải, bàn tay trái duỗi ra, một luồng quang mang thần bí trào ra, phủ xuống người Diêu Lan Hinh, thần kỳ là, vết thương đầy sát khí của nàng ta nhanh chóng liền lại như chưa từng bị thương, hơn nữa, làn da trắng nõn của nàng càng thêm hồng hào, dáng người thanh xuân trở thành quyến rũ thành thục, vô cùng thần kỳ.
- Khụ, bản chân tôn ngài ấy sắp thức tỉnh...
“ Dương Tuấn “ ngã quỵ, phun ra một ngụm máu màu vàng kì lạ, Chiến Thiên Thần Phủ thu nhỏ lại, chui vào trong mi tâm Dương Tuấn, trở về bên trong thức hải, còn ý thức lẫn linh hồn của Dương Tuấn trở về với thân thể.
- Ngươi làm sao?
Diêu Lan Hinh đỡ lấy thân thể cao lớn của Dương Tuấn, nhưng hiện tại nó nhẹ như bông, tiên nguyên lực cạn kiệt hoàn toàn, ý thức và linh hồn vẫn chưa tỉnh lại, Diêu Lan Hinh đang lo lắng thì sau lưng Dương Tuấn nổi lên một vầng huyết nguyệt, một bóng người uyển chuyển từ bên trong bước ra, là một đại mỹ nữ tuyệt sắc, tuy không có quá thành thục quyến rũ, nhưng vẻ thanh xuân tươi trẻ của nàng vẫn đủ sức câu dẫn toàn bộ nam nhân.
- Ca ca, ca làm sao vậy?
Vị đại mỹ nữ kia không ai khác chính là Uyển Nguyệt, liên kết giữa nàng và Dương Tuấn bỗng nhiên bị cắt rời, khiến nàng không thể đi ra khỏi thế giới kia, đến khi linh hồn Dương Tuấn quay trở lại, nàng mới có thể chạy ra ngoài, nhưng xem tình hình Dương Tuấn không mấy khả quan, tinh thần lực bị thương, tiên nguyên lực cũng hao mòn quá mức, thương tới căn cơ, pháp tắc liên kết cũng xuất hiện rời rạc, rất dễ bị phân tán.
- Nói, ca ca của ta làm sao?
Uyển Nguyệt trừng mắt với Diêu Lan Hinh, khí tức khủng bố của một bậc đại năng trào ra, Diêu Lan Hinh cả người giống như bị hãm vào miệng của một đầu Thần Thú, sợ hãi vạn phần, lập tức lắp bắp trả lời mình không biết.
- Ngươi không biết? Đợi ta kéo linh hồn ngươi ra, xem kí ức bên trong để ngươi có nói thật hay không?
Uyển Nguyệt lạnh giọng nói, nàng kí ức mất đi, phụ mẫu đều không nhớ rõ dung mạo, nhưng ca ca nàng là ai thì nhớ rất rõ, nàng vô cùng yêu quý ca ca nàng, bất cứ ai thương tổn ca ca nàng, đều phải trả giá đắt.
- Không, đại nhân, ta nói thật, ta nói đều là sự thật.
Diêu Lan Hinh sợ hãi, linh hồn tu sĩ bị kéo ra không khác gì việc chết đi, hồn lìa khỏi xác, thử hỏi ai không sợ, Diêu Lan Hình sợ nhất, là muội muội nàng ở trong Diêu gia sẽ bị ngược đãi, khiến nàng không muốn chết, muốn bảo vệ thân nhân cuối cùng này.
Binh....
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, ta không có bị gì.
Một tiếng động kì quái vang lên, Diêu Lan Hinh trong sợ hãi mở mắt, chỉ thấy đại nhân lúc trước hùng hổ doạ người đang ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, một làn khói trắng nhỏ bốc lên từ đỉnh đầu nàng ta, đôi mắt long lanh ngấn nước, giống như đứa trẻ bị người khác ăn hiếp vậy, vô cùng buồn cười, nhưng Diêu Lan Hinh lại cười không nổi.
- Ca, tại sao ngươi đánh ta? Hức...
Uyển Nguyệt bề ngoài giống như một đại mỹ nữ này tâm linh bên trong lại giống như tiểu nữ hài bị ca ca ăn hiếp, bỉu môi trách móc Dương Tuấn.
- Khụ khụ, ta không có làm sao, nha đầu ngươi đừng có làm gắt với nàng ta như vậy, khụ...
Dương Tuấn ho vài tiếng nói, hắn đã tỉnh dậy từ nãy đến giờ, nhưng thân thể vẫn chưa liên kết hẳn, nên vẫn chưa thể cử động, hắn khi cử động được liền cốc đầu Uyển Nguyệt một cái, sau đó lập tức mắng nàng một trận, nhưng hắn bất ngờ là, tu vi của Uyển Nguyệt vậy mà đột tiến lên Tiên Vương sơ kì, Ngân Sắc Tướng 30 đạo, hơn nữa, Dương Tuấn thắc mắc, phân thân Ma Thần đâu? Tại sao Dương Tuấn hắn lại ở đây? Không nhớ bất cứ cái gì là suy nghĩ hiện tại trong đầu hắn.
- Ca, ta cần tìm.chỗ chữa thương cho ngươi...
Uyển Nguyệt đứng dậy, vẫn cố xoa xoa đầu vài cái, sau đó nói, Dương Tuấn ngạc nhiên khi biết mình bị thương, lập tức phóng tinh thần lực thâm dò nội thể, nhưng lập tức một cơn đau đầu kinh khủng ập tới, Dương Tuấn phun ra một ngụm máu, bất tỉnh ngay lập tức.
- Ca.....
Uyển Nguyệt đón lấy Dương Tuấn, lo lắng nói, định tiến vào trong thế giới hậu cung, nhưng phát hiện mình không thể đi vào, Uyển Nguyệt lập tức quay sang Diêu Lan Hinh, bảo nàng đưa mình về gia tộc, nếu không, Uyển Nguyệt giết hết....
......... Hết chương:v..............