Khoảng ba giờ sáng, Trương Ngọc gọi điện thoại tới thúc giục Mộ Ngữ Nhiễm lập tức tới công ty để tập trung, bọn họ sẽ đến thành phố F công tác một chuyến.
Trong ba năm làm việc tại đài FX, đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộ Ngữ Nhiễm dậy sớm như vậy để làm việc. Nhưng đi công tác tại thành phố khác thì đây là lần đầu.
Mộ Ngữ Nhiễm đến nơi thì mọi người đều đã ngồi đông đủ trên xe, chỉ đợi một mình cô.
Nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm gồm có bốn người, trưởng phòng Lâm Kiệt ngồi ở vị trí ghế lái, chủ biên Trương Ngọc ngồi ở ghế lái phụ, Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh ngồi ở hàng ghế đằng sau.
Xe đi được một lúc thì Trương Ngọc mới gập máy tính lại, nói với bọn họ về tình hình công việc của chuyến công tác lần này.
Đại khái là một nhân tố lớn ở Mỹ sẽ đến Trung Quốc tìm đối tác làm ăn, điểm đến là thành phố F, sáng nay tám giờ sẽ hạ cánh tại sân bay của trung tâm thành phố.
Trương Ngọc lấy trong túi ra một tệp tài liệu đưa cho Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh cùng xem, nói thêm:
“Lần này đến Trung Quốc, ông ta đem cả vợ con đi cùng.”
Tô Linh lật sang trang, bất ngờ:
“Vợ ông ấy là người Trung Quốc.”
Trương Ngọc: “Đúng vậy.”
Tô Linh chỉ tay vào một tấm hình khác, vẻ mặt ngưỡng mộ:
“Con gái của bọn họ xinh quá!”
Sau đó Tô Linh quay sang nói thêm với Mộ Ngữ Nhiễm:
“Hai mươi tuổi, sấp xỉ bằng tuổi em.”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Em hai mươi hai.”
Tô Linh: “...”
Đến thành phố F cũng đã hơn sáu giờ sáng, nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm nhanh chóng tìm một khách sạn rồi đặt phòng.
Sau khi làm công tác chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu lái xe đến sân bay của trung tâm thành phố.
Tại đây, rất nhiều báo chí truyền thông đều đứng đợi sẵn. Mộ Ngữ Nhiễm nhìn thấy cảnh này cũng không có biểu hiện gì, nhưng Tô Linh lại rất sốt ruột.
Tô Linh: “Chủ biên, nhiều người như vậy sao chúng ta chen vào được?”
Trương Ngọc: “Mỗi người một máy, cứ chụp ảnh trước đã rồi tính.”
Ý của Trương Ngọc rất rõ ràng: Mỗi người tự cầm một cái máy ảnh, phải chen bằng được vào bên trong để chụp hình.
Hơn tám giờ sáng, nhân vật lớn kia cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Ông John Marsh là một người gốc Mỹ chính hiệu, dáng người cao lớn, da trắng, râu và tóc cùng một màu nâu đỏ.
Bên cạnh có đến mười mấy tên vệ sĩ, đằng sau chính là vợ và con gái của ông ta, hai người bọn họ đều đeo kính râm.
Tất cả phóng viên đều đổ dồn về phía bọn họ, dơ máy ảnh chụp lia lịa.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai không biết còn tưởng là ngôi sao nổi tiếng nào đến Trung Quốc.
Mộ Ngữ Nhiễm vì miếng cơm manh áo mà chen chúc với đám phóng viên này, kết quả bị đẩy mạnh sang một bên. Cả người cô loạng choạng, lúc sắp ngã thì được một bàn tay giữ lại, lực hơi mạnh nên cả người Mộ Ngữ Nhiễm chui hẳn vào lồng ngực của hắn.
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của một người đàn ông xa lạ.
Anh ta có khuôn mặt góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt hẹp dài và mái tóc được cắt ngắn gọn.
Mộ Ngữ Nhiễm lập tức thoát ra khỏi người hắn, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách, sau đó cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.
Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi quay người đi về phía ông John Marsh.
Bên cạnh Mộ Ngữ Nhiễm, vài người phóng viên nhận ra anh ta liền hưng phấn.
“Là CEO của Tập đoàn Trạch Vũ, Mục Tước Ngạn.”
“Mục Tước Ngạn đích thân đến đón ông John, khả năng cao mối làm ăn này sẽ thuộc về anh ta.”
Bên cạnh lại có người nói chen vào:
“Lục tổng của tập đoàn Khải Nguyệt và ngài John đây cũng là chỗ thân quen, cũng không loại trừ khả năng bọn họ sẽ hợp tác.”
Nghe thấy có người nhắc đến Lục Dĩ Hàng, Mộ Ngữ Nhiễm quay sang nhìn cậu ta:
“Lục tổng của tập đoàn Khải Nguyệt quen với ngài John Marsh sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Cậu phóng viên đó nghiêng đầu về phía Mộ Ngữ Nhiễm, nói nhỏ, không ngại tiết lộ thêm:
“Nghe nói vợ ông John và mẹ của Lục tiên sinh là bạn thân từ nhỏ, hình như bọn họ còn muốn kết thông gia với nhau.”
Mộ Ngữ Nhiễm: “...”
Sau khi ông John Marsh rời đi, nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm cũng nhanh chóng lên xe bám theo bọn họ.
Xe của Mục Tước Ngạn đi phía trước, theo phía sau là xe trở gia đình ông John Marsh. Bọn họ đi đến một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng của thành phố F.
Rất nhiều phóng viên cũng đuổi tới đây, nhốn nháo muốn được phỏng vấn nhưng bị vệ sĩ của ông ta ngăn lại.
Ông John Marsh quay sang nói gì đó với người phiên dịch, sau đó cùng vợ con đi vào bên trong.
Người phiên dịch đi đến nhìn đám phóng viên, đại khái nói là ông John Marsh vừa đến Trung Quốc nên muốn được nghỉ ngơi, chưa muốn tiếp nhận cuộc phỏng vấn nào.
Căn bản lời anh ta nói không một ai để ý, càng làm ầm ĩ hơn. Một nhân vật lớn như vậy trong giới thương nhân đặt chân đến đây, bọn họ sao có thể bỏ qua miếng mồi ngon như vậy?
Mục Tước Ngạn lúc này thấy tình hình không ổn, liền nhấc chân đi đến, vẻ mặt không lạnh không nhạt:
“Người ta bay một chuyến bay dài như vậy tới đây còn chưa kịp nghỉ ngơi, các người muốn được phỏng vấn, ngay bây giờ sao?”
Mục Tước Ngạn nhếch môi, tiếp tục nói:
“Có phải hay không muốn cho người ta biết rằng, đám phóng viên các người thích ép buộc người khác làm theo ý minh, chèn ép cả về mặt thời gian lẫn tinh thần?”
Đám phóng viên xanh mặt, lập tức tắt máy quay đi. Nếu video Mục Tước Ngạn vừa nói những lời đó bị lan truyền trên mạng, bọn họ nhất định sẽ bị tống cổ ra khỏi đài truyền hình.
Nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm sau đó cũng lên xe trở về khách sạn.
Trên đường, điện thoại của Mộ Ngữ Nhiễm có âm thanh báo tin nhắn đến. Cô mở ra xem, hai mắt lập tức trợn tròn, là tin nhắn của Lục Dĩ Hàng. Anh gửi đến một tấm hình, kèm theo đó là một dấu hỏi chấm to đùng, ý bảo cô giải thích.
Mộ Ngữ Nhiễm còn đang thắc mắc không biết ai lại nhanh tay như vậy gửi nó cho Lục Dĩ Hàng, thì anh đã gọi điện tới.
Đầu dây bên kia, Lục Dĩ Hàng giọng điệu lạnh lùng:
“Mộ Ngữ Nhiễm, em can đảm thật đấy, sơ xảy một cái là em lại đi chui vào lòng của người đàn ông khác, muốn vượt tường?”
Mộ Ngữ Nhiễm sợ mọi người trong xe nghe thấy liền quay mặt ra phía cửa xe, cúi đầu nói nhỏ:
“Tôi đang ở trên xe, không tiện nói chuyện điện thoại.”
Lục Dĩ Hàng im lặng một lúc, sau đó cười lạnh:
“Có cần tôi trực tiếp kêu bọn họ dừng lại, để em xuống xe nói chuyện không?”
Không đợi Mộ Ngữ Nhiễm trả lời, Lục Dĩ Hàng lại bồi thêm một câu:
“Hay để bọn họ rời khỏi xe, em ở bên trong tiếp chuyện với tôi?”
Mộ Ngữ Nhiễm ôm trán, thở dài:
“Được rồi, bây giờ nói luôn đi.”
Lục Dĩ Hàng: “Gu của em hơi mặn thì phải, anh ta đáng tuổi làm 'chú' của em.”
Mộ Ngữ Nhiễm giải thích: “Đó chỉ là một sự cố nhỏ thôi.”
“Sự cố? Nhỏ?” Lục Dĩ Hàng hơi khó chịu, thật sự rất muốn mắng Mộ Ngữ Nhiễm một trận:
“Em nên nhớ kĩ, em đối với tôi, xảy ra chuyện gì cũng đều là chuyện lớn. Tốt nhất em nên giữ gìn bản thân mình thật tốt, từ giờ cho đến lúc gặp tôi, không được phép mất một cọng tóc nào, nhớ chưa?”
Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy Lục Dĩ Hàng là vừa đấm vừa xoa, cô mỉm cười:
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lục Dĩ Hàng, nhớ đến câu 'đáng tuổi làm chú' của anh, Mộ Ngữ Nhiễm liền lên google, tìm kiếm cái tên 'Mục Tước Ngạn'.
Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm mới tắt điện thoại cho vào túi, rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên Lục Dĩ Hàng không nói khoác, Mục Tước Ngạn hơn cô tận mười ba tuổi, là một ông chú đẹp mã!