Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 73: Chương 73: Ngoại truyện 2: Cuộc gặp gỡ giữa Ôn Ninh Và Phó Cận Thần




Mười giờ đêm, tại câu lạc bộ hộp đêm BaiCheng.

Ôn Ninh trang điểm xinh đẹp, diện áo croptop cùng chiếc quần ống rộng, khoe vòng eo thon nhỏ vô cùng gợi cảm. Mái tóc cô bồng bềnh dài ngang hông, hai tay không ngừng di chuyển trên bàn DJ trước mặt.

Cô nhún nhảy theo điệu nhạc, thi thoảng mỉm cười, đá lông nheo với đám con trai ở phía dưới khiến bọn họ muốn nhồi máu cơ tim.

Cô chính là một DJ mới nổi cách đây vài tháng, được câu lạc bộ hộp đêm BaiCheng mời đến làm việc, tính đến hôm nay thì vừa được ba ngày.

Ở cách đó không xa, có một đám người ngồi tụ tập với nhau, thi thoảng lại liếc mắt chỉ chỉ tay về phía Ôn Ninh.

“Này Phó nhị thiếu, nghe nói cậu tán gái chỉ cần mất ba mươi phút là đối phương sẽ đổ gục. Bây giờ tôi cho cậu ba ngày, khiến cái cô DJ nóng bỏng kia ngoan ngoãn nằm im ở dưới thân phục tùng cậu. Ok chứ?”

Phó Cận Thần một thân ảnh lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, anh mặc áo sơ mi đen, hai cúc áo trên cùng không cài, mái tóc màu bạch kim của anh nổi bần bật ở trong đám đông. Anh rít một hơi thuốc, khẽ nhướn mày nhìn tên đầu đinh vừa mới nói chuyện với mình:

“Cậu là cái gì mà tôi phải nghe theo?”

“Ầy!” Tần Hạo đứng dậy đi đến, xua tay đuổi cô gái đang ngồi ở bên cạnh Phó Cận Thần đi chỗ khác, rồi đặt mông ngồi xuống:

“Tôi đã điều tra rõ rồi, cô gái kia chưa từng có bạn trai, lần trước tôi ngỏ ý muốn xin wechat của cô ấy nhưng bị từ chối. Sau đó, tôi chỉ vô tình chạm vào mông cô ta thôi, liền bị cô ta quay lại táng một bạt tai. Phó nhị thiếu, chúng ta quen biết lâu như vậy, cậu phải giúp tôi đòi lại công bằng mới được!”

Phó Cận Thần híp mắt, đăm chiêu suy nghĩ, không có vẻ mặt gì là muốn trả lời hắn ta.

Tần Hạo lần trước bị Ôn Ninh từ chối, tôn nghiêm bị dẫm đạp nên trong lòng sinh hận. Lần này, hắn muốn mượn người đàn ông trước mặt này để trả thù cho mình.

Phó Cận Thần không những đẹp trai, mà gia thế cũng cực kỳ giàu có, trải qua biết bao nhiêu mối tình, mồm miệng anh cũng dẻo dai hẳn. Hắn không tin, với kinh nghiệm đầy mình như anh, lại không thể tán đổ Ôn Ninh.

Thấy Phó Cận Thần không phản ứng gì, Tần Hạo mới lấy điện thoại ra, dơ đến trước mặt anh:

“Không phải là cậu đang thầm thương trộm nhớ Vũ Mộng sao?”

Phó Cận Thần liếc mắt qua, trong màn hình điện thoại chính là hình của một cô gái có ngũ quan thanh tú, cực kỳ xinh đẹp.

Anh nhíu mày nhìn Tần Hạo: “Cậu có ý gì?”

“Tôi và nhà họ Vũ là chỗ thân quen, nếu cậu cưa cẩm được cái cô DJ đó, tôi sẽ sắp xếp cho cậu và Vũ Mộng gặp nhau.”

Phó Cận Thần lại rơi vào trầm tư, bên cạnh đột nhiên có người nói chen vào: “Không phải là Phó nhị thiếu gia của chúng ta, sợ không tán đổ cô gái kia đấy chứ?”

Phó Cận Thần nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ nhướn mày: “A Diễn, tôi không giống cậu. Phó Cận Thần tôi đi đến đâu là gái bâu đến đó. Còn sợ một cô gái nhỏ bé không bằng một hạt đậu kia sao?” Vừa nói, anh vừa cầm một hạt đậu phộng lên, hướng về phía Ôn Ninh.

Anh nhắm một mắt ngắm nghía, cảm thấy từ góc nhìn này, cô quả thực không bằng một hạt đậu.

Hoắc Minh Diễn nghe vậy thì bật cười: “Vậy thì cậu chứng minh đi.”

Tần Hạo cũng lập tức hưởng ứng: “Nếu cậu thực sự tán đổ cô ta, tôi nhất định sẽ dẫn Vũ Mộng đến gặp cậu. Cậu yên tâm, tôi nói được làm được!” Nói xong, hắn vẫy tay với một cô gái đang bưng rượu đi ngang qua.

Cô ấy tên Lộc Hiên, là nhân viên phục vụ của câu lạc bộ, và cũng là bạn của đám người bọn họ.

“Có chuyện gì?” Lộc Hiên đi đến, vẻ mặt có chút không vui.

“Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Hỏi đi.”

“Cô DJ đó trọ cùng phòng với cậu phải không?” Tần Hạo hất cằm về phía Ôn Ninh.

“Phải.” Lộc Hiên nhíu mày:

“Cô ấy tên Ôn Ninh, cậu hỏi để làm gì? Muốn cưa người ta?”

“Đâu có, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

“Nhàm chán. Cô ấy không thích loại người như các cậu đâu, sớm từ bỏ đi.”

“Thật không?”

“Tôi nói dối mấy người để làm gì, thôi, không có việc gì thì tôi đi làm tiếp đây.” Nói xong, cô nhanh chóng bưng rượu rời đi.

Tần Hạo cười cười nói với Phó Cận Thần: “Cậu nghe thấy không? Cô ta ở cùng với Lộc Hiên đấy.”

Hoắc Minh Diễn rót rượu, cũng cảm thấy là ông trời đang giúp bọn họ:

“Phó nhị thiếu, miếng mồi này thơm ngon như vậy, cậu không bỏ qua đấy chứ?”

Phó Cận Thần nhếch khoé môi, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Được thôi, các cậu cứ chờ mà xem.”

Hơn một giờ đêm, Ôn Ninh thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi hộp đêm. Bởi vì phòng trọ cách đây không xa, nên cô cũng chỉ đi bộ về.

Trước đó cô đã nhắn tin hỏi Lộc Hiên, cô ấy tan làm muộn hơn nên bảo cô đi về trước, không cần phải đợi cô ấy.

Ôn Ninh trở về liền đi vào phòng tắm, xong xuôi thì cuốn khăn tắm quanh ngực, kéo một chiếc khăn lông khác chùm lên đầu, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Cô kéo đôi dép lê sột soạt dưới nền nhà, chậm rì rì đi đến bàn trang điểm để lấy máy sấy tóc. Cô ngẩng đầu, cầm máy lên chuẩn bị sấy tóc thì nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, thông qua chiếc gương ở trước mặt.

Ôn Ninh giật thót, quay phắt người lại nhìn anh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:

“Anh là ai?”

Phó Cận Thần đang cầm một quyển tạp chí, hai chân gác lên bàn. Nghe cô hỏi vậy thì nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh tanh:

“Tôi là bạn của Lộc Hiên, cô cứ yên tâm mà làm việc của mình đi, tôi không nhìn đâu.”

Cô cực kỳ tức giận, hai tay ôm chặt lấy ngực:

“Ra ngoài! Tôi bảo anh đi ra ngoài, có nghe thấy không?”

Anh thu chân lại, gập quyển tạp chí rồi đặt lên bàn, sau đó nhướn mày:

“Tôi cũng đâu có làm gì, sao cô tức giận như vậy?”

“Tôi và anh không quen biết, tôi không thích người lạ vào phòng của mình!”

“Tôi nói rồi, tôi là bạn của Lộc Hiên.”

Lộc Hiên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này thì có chút áy náy với Ôn Ninh:

“Tiểu Ninh, là tôi bảo cậu ta đưa về, cậu đừng giận.”

Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, hai tai nóng lên cực kỳ xấu hổ. Cô quay sang nhìn Phó Cận Thần, đúng lúc anh đang đứng dậy đi về phía này.

“Tôi về đây.” Anh liếc Ôn Ninh một cái, ánh mắt vô tình mà như cố ý rơi vào ngực cô. Khoé môi anh khẽ cong, sau đó liền nhấc chân rời đi.

Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nói với Lộc Hiên: “Lần sau, nếu có muốn dắt bạn trai đến chơi thì nhớ nói trước với tôi một tiếng, để tôi còn biết mà tránh mặt.”

Lộc Hiên xua tay, có chút oan uổng: “Cậu ta không phải là bạn trai tôi.”

Ôn Ninh không nói gì, xoay người đi vào bên trong phòng ngủ. Cô đóng chặt cánh cửa, bất giác đưa tay ôm lấy ngực, trái tim vẫn còn đập mạnh dữ dội.

Ngày hôm sau, cô ngủ nướng đến tận mười hai giờ trưa, sau đó mới thức dậy làm vệ sinh cá nhân, rồi chuẩn bị đi đến tiệm cà phê để làm thêm.

Tại cửa tiệm, Ôn Ninh pha chế hai cốc cà phê đưa cho khách hàng, thi thoảng lại liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở cách đó không xa. Vì quay lưng lại, cho nên cô không hề thấy mặt hắn, cảm giác vẫn là có chút quen mắt.

Hắn mặc đồ thể thao màu xám, mái tóc màu bạch kim được ánh nắng chiếu vào cực kỳ chói mắt, ai đi qua cũng phải quay đầu nhìn một cái.

Ca làm việc của cô là vào hai giờ chiều, lúc cô đến đây, người đàn ông kia đã ngồi sẵn ở đó từ trước.

Ôn Ninh xem đồng hồ, bây giờ cũng đã hơn năm giờ chiều. Cô nhíu mi, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đó.

Rốt cuộc thì hắn, là đang chờ đợi ai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.