Mộ Ngữ Nhiễm không có thời gian lấy điện thoại ra gọi, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.
Vì lúc nãy uống hơi nhiều nên cả người cứ lâng lâng, cô chạy mà chân cứ như không chạm đến đất vậy.
Mộ Ngữ Nhiễm lo lắng quay đầu lại nhìn xem bọn họ có đuổi kịp không, không để ý phía trước liền đâm sầm vào một người. Cô loạng choạng suýt ngã nhưng cổ tay bị giữ lại, cô ngẩng đầu nhìn.
“Lục Dĩ Hàng?” Mộ Ngữ Nhiễm bất ngờ, sao anh ta lại ở đây?
“Em vừa đi đâu?” Lục Dĩ Hàng nghiêm mặt nhìn cô.
Bữa tối vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì Phó Cận Niên có việc gấp nên đã rời đi, còn anh sau đó cũng không ở lại nữa mà ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Mộ Ngữ Nhiễm, nhưng cô không bắt máy. Anh trực tiếp xuống tầng một tìm nhưng không thấy cô.
Anh ra bên ngoài, nghĩ có thể sẽ tìm thấy cô ở khuôn viên, kết quả là tìm được thật.
Thấy sắc mặt Mộ Ngữ Nhiễm hoảng sợ, Lục Dĩ Hàng lo lắng.
“Em làm sao vậy?” Vừa dứt lời, phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với lời lẽ khó nghe.
“Mẹ kiếp! Chúng mày chưa ăn cơm à, còn không đuổi kịp nó!”
Lục Dĩ Hàng chợt hiểu ra, lập tức kéo cô ra đằng sau lưng mình.
“Đừng sợ.”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, vì câu nói 'đừng sợ' đó mà trong lòng ấm áp, cảm giác an toàn bao chùm lấy người cô.
Ba tên đàn ông kia nhìn thấy Lục Dĩ Hàng thì dừng lại. Tên bị Mộ Ngữ Nhiễm đá nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó chuyển ánh mắt lên người Lục Dĩ Hàng rồi cười mỉa mai.
“Ồ, định anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?”
Lục Dĩ Hàng hiện tại chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng không cài. Anh không thèm trả lời mà tiện tay mở cúc ở tay áo rồi khoan thai xắn lên, hình như là muốn đánh nhau.
“Tao nói cho mày biết, con điếm này vừa đánh tao. Khôn hồn thì giao nó ra đây, không thì đừng trách ông đây không nương tay!”
Lục Dĩ Hàng bỗng chốc nắm chặt tay lại, bước lên phía trước.
Tên kia chưa kịp phản ứng thì bị anh đá một cước vào bụng, hắn loạng choạng lùi lại rồi ôm bụng ngã xuống kêu thảm thiết.
“Mồm miệng hôi thối thì nhớ mà ngậm vào, đừng văng lung tung.” Lục Dĩ Hàng nhìn tên hình xăm vừa mới chửi cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Hai tên kia thấy vậy liền cùng nhau xông lên, còn chưa kịp đụng đến một sợi tóc của Lục Dĩ Hàng thì đã bị anh quật ngã.
Mộ Ngữ Nhiễm trợn mắt nhìn anh, ban đầu cô rất lo lắng, chỉ sợ một mình Lục Dĩ Hàng sẽ không đánh lại ba tên kia. Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại không phải đối thủ của anh.
“Mày là ai?” Tên hình xăm vẫn còn ôm bụng nằm dưới đất, hình như là không đứng lên được, ánh mắt hắn dữ tợn nhìn Lục Dĩ Hàng.
“Lát nữa mày sẽ biết.” Lục Dĩ Hàng lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau, cảnh sát đến nơi rồi đưa ba tên kia rời đi, cả Mộ Ngữ Nhiễm và Lục Dĩ Hàng cũng phải đi theo để tường trình lại sự việc.
Trên đường đi, Lục Dĩ Hàng không thèm nói chuyện với Mộ Ngữ Nhiễm. Lúc ra về từ sở cảnh sát, anh cũng không giúp cô mở cửa xe, nét mặt giống như đang kìm nén cơn giận không thể bùng phát.
Mộ Ngữ Nhiễm mở cửa xe đi vào, nhìn anh rồi nhẹ giọng nói:
“Chuyện vừa rồi, thật sự cảm ơn anh.”
Lục Dĩ Hàng liếc cô: “Tôi nên trả lời em câu 'không có gì' có phải không?”
“...” Mộ Ngữ Nhiễm nghẹn lại, không biết phải nói thế nào.
“Nếu như tôi không có mặt ở đó, em có biết là bây giờ em sẽ thành cái gì không?” Lục Dĩ Hàng nhìn cô, nét mặt nghiêm trọng.
Mộ Ngữ Nhiễm nghĩ nghĩ: “Cùng lắm là bị đánh đến nhập viện.”
Lục Dĩ Hàng cười ra một tiếng, lời nói độc địa:
“Không phải bệnh viện, mà là 'nhà xác'!” Anh nhấn mạnh hai chữ.
“...” Mộ Ngữ Nhiễm nhẫn nhịn, không muốn cãi nhau với ân nhân vừa cứu mạng của mình.
Cái gì mà nhà xác? Ở đó là nhà hàng lớn, nhất định bên ngoài sẽ lắp camera theo dõi khắp nơi. Mấy tên đó làm gì dám giết người!
Nhưng cô lại suy nghĩ, nhìn bọn họ rất đầu gấu, hung dữ cộng với men rượu trong người, khả năng giết người cũng rất cao.
Cô lắc lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Lục Dĩ Hàng:
“Không phải anh đang ở tầng trên tiếp đãi khách khứa sao? Sao lại xuất hiện ở khuôn viên?”
“Nghe ngữ điệu của em, tôi không nên tới đó tìm em thì phải.” Lục Dĩ Hàng vẫn chưa hết giận được, trong lòng còn rất khó chịu về chuyện vừa xảy ra với cô.
Nếu như anh không đi tìm Mộ Ngữ Nhiễm, nếu như anh không tới đó kịp, anh không biết bây giờ bản thân mình còn bình tĩnh được như vậy không nữa.
Mộ Ngữ Nhiễm nhoẻn miệng cười, thì ra Lục Dĩ Hàng là đi tìm cô sao?
Anh chuẩn bị khởi động xe, mắt thấy Mộ Ngữ Nhiễm vẫn chưa thắt dây an toàn liền nhổm người dậy giúp cô cài dây.
Mộ Ngữ Nhiễm tưởng anh làm gì mình, toàn thân cứng đờ, hai mắt lập tức nhắm nghiền, mím chặt môi lại.
Phản ứng của Mộ Ngữ Nhiễm khiến anh có chút buồn cười.
Mùi rượu từ người cô xộc vào mũi Lục Dĩ Hàng, anh nhíu mày rồi trở lại ghế ngồi.
“Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu?”
Mộ Ngữ Nhiễm thấy anh không làm gì mà chỉ thắt dây an toàn giúp mình, cô thở phào một hơi.
“Hình như là sáu, bảy chén gì đó.” Cô không nhớ rõ ràng, chắc là từng đó thôi nhỉ?
Lục Dĩ Hàng khởi động xe rồi rời khỏi sở cảnh sát, trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Đi được một đoạn, anh liếc nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, thấy cô dựa vào ghế nhắm nghiền hai mắt, hình như là đã ngủ. Anh ấn kích hoạt cho ghế của cô ngửa ra đằng sau, sau đó bật chế độ tự lái, anh vươn tay ra ghế đằng sau lấy một cái áo khoác đắp lên người cô.
Lục Dĩ Hàng nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mai trên trán của cô.
Anh dùng lòng bàn tay áp vào má của Mộ Ngữ Nhiễm, làn da cô trắng sáng rất mềm mại. Lục Dĩ Hàng thực sự muốn cúi đầu xuống hôn cô một cái, nhưng anh lập tức dừng lại, không muốn chiếm tiện nghi của một cô gái vừa mới gặp nạn.
Mộ Ngữ Nhiễm so với thời đại học không khác biệt mấy, đôi mắt to đen nhánh, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng xinh đẹp. Chỉ là cô bây giờ, gầy hơn một chút.
Anh quay trở lại vị trí ngồi, trong đầu hiện lên hình ảnh tên hình xăm kia ở trong đồn cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, bọn tôi thật sự chưa làm được gì cô ta cả, là cô ta ra tay đánh tôi trước! Anh xem...” Hắn ta chỉ tay vào mặt mình, nói tiếp:
“Cô ta tát tôi một cái, lực rất mạnh. Sau đó còn đá vào bi của tôi không chút kiêng dè. Đồng chí cảnh sát, tôi cần phải đến bệnh viện kiểm tra!”
Viên cảnh sát nhìn qua Lục Dĩ Hàng và Mộ Ngữ Nhiễm, rồi nói với hắn ta:
“Chúng tôi sẽ kiểm tra lại băng ghi hình, tối nay ba người cứ ở lại đây một đêm đi.”
Lục Dĩ Hàng bất giác liếc cô một cái, sau đó chuyển ánh mắt nhìn xuống bên dưới của mình rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.
Anh ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ đến chuyện một ngày nào đó có thể sẽ bị cô đá một cái vào chỗ hiểm.