Niếp Nghiêu không thèm để ý lời anh vừa nói, tựa như hắn đã biết trước, Lục Dĩ Hàng sẽ nói giúp Mộ Ngữ Nhiễm.
“À đúng rồi.” Niếp Nghiêu như nhớ ra điều gì, lập tức gõ máy tính.
Một lúc sau, hắn xoay máy tính, hướng màn hình về phía Lục Dĩ Hàng:
“Cậu xem đoạn video này đi.”
Lục Dĩ Hàng nhìn qua, là một đoạn băng được camera ghi hình lại, hình như là ở trong một thư viện, ánh sáng yếu ớt.
Anh nhíu mày, cảm giác có chút quen thuộc.
Video rất dài, Niếp Nghiêu liền nhấp chuột, tua một mạch từ tám giờ tối hôm trước đến bảy giờ sáng hôm sau.
Lục Dĩ Hàng nhìn động thái của hắn, không biết là đang dở cái trò gì, anh nâng mí mắt, vẫn kiên nhẫn đợi.
Không lâu sau đó, cả thư viện được bật đèn, cánh cửa thang máy ở chính giữa đoạn băng cũng đồng thời mở ra. Một lúc sau, một cô gái bước ra từ bên trong.
Lục Dĩ Hàng sững người. Đó là Mộ Ngữ Nhiễm!
Niếp Nghiêu bấm dừng lại hình ảnh, sau đó quay mặt nhìn Lục Dĩ Hàng:
“Thấy quen không?”
Anh không trả lời, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ: Mộ Ngữ Nhiễm bị nhốt lại trong thang máy, hơn mười một tiếng đồng hồ.
Lục Dĩ Hàng nhìn lại thời gian ghi trên góc bên phải của video, bất giác anh nắm chặt tay lại.
Chính là hôm anh đã gặp cô trong thư viện, lúc đó hai người đi chung thang máy, vì cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt nên anh đã ra ngoài trước, bỏ lại cô một mình. Lục Dĩ Hàng không nghĩ tới, cô lại bị kẹt ở trong đó, không ai đến giúp.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót cực độ, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
Niếp Nghiêu nhận thấy người ở bên cạnh đang cố kìm nén cảm xúc, lại nhìn lên thấy Lục Dĩ Hàng hai mắt phủ một tầng sương, có chút phiếm hồng.
Hắn rụt người lại, không muốn phá vỡ cảnh tượng trước mặt.
Đây là lần đầu tiên Niếp Nghiêu nhìn thấy bộ dạng này của Lục Dĩ Hàng.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen đơn giản nhưng lại không dấu nổi sự tuấn tú, đẹp mà cao ngạo, lạnh lùng mà xa cách của bản thân.
Niếp Nghiêu ho nhẹ: “Khi xem được đoạn video này, tôi có chút bất ngờ. Một cô gái bị kẹt trong thang máy mười một tiếng đồng hồ, sao lúc đi ra lại bình thản như vậy? Thật không giống người bình thường.”
Lục Dĩ Hàng: “Sau đó thì sao?”
“Tôi có tìm đến bạn cùng phòng hồi đại học của cô ấy, bọn họ nói lúc đó cô ấy trở về thì không nói gì cả, liền trèo lên giường đi ngủ, cũng không lên lớp học. Bọn họ còn tưởng, cô ấy là đi chơi cả đêm.”
Lục Dĩ Hàng trầm mặc, không nói gì.
Niếp Nghiêu tiếp tục: “Nghe bọn họ nói, khoảng thời gian đó Mộ Ngữ Nhiễm tỏ tình bị từ chối, cho nên tâm trạng không được tốt lắm.”
Hắn đột nhiên đập bàn, khiến Lục Dĩ Hàng giật mình:
“Cũng không biết là thằng đểu cáng nào, cư nhiên lại từ chối một cô gái xinh xắn như vậy. Cậu nói xem, mắt của tên đó có phải có vấn đề rồi không?”
Lục Dĩ Hàng: “...”
Niếp Nghiêu thò mặt qua chỗ anh: “Cậu cũng học ở Đại học A còn gì, lúc đó hai người các cậu có quen biết chưa? Có biết tên cặn bã kia là ai không? À mà thôi, chắc cậu không biết đâu. Khoảng thời gian Mộ Ngữ Nhiễm tỏ tình với crush, hình như cậu sang Mỹ rồi thì phải.”
Lục Dĩ Hàng nhíu mi nhìn hắn: “Nói chuyện chính được không?”
“Có vẻ như cậu không quá tò mò về quá khứ yêu đương của bạn gái nhỉ?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Sau đó Lục Dĩ Hàng trực tiếp dùng máy tính của hắn, lên mạng tìm kiếm cụm từ: Hội chứng nhân cách phân liệt, bệnh đa nhân cách.
Niếp Nghiêu cũng buông tha cho anh, không lải nhải gì nữa. Sau đó hắn đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng tắt máy tính, day day huyệt thái dương, thần sắc không được tốt cho lắm.
Những người mắc bệnh đa nhân cách thường có một quá khứ bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Hẳn là Mộ Ngữ Nhiễm cũng bởi vì sự ra đi của cha mẹ, cho nên mới trở thành như vậy.
Thường thì bản chính sẽ không biết được sự tồn tại của nhân cách thứ hai, nhưng ngược lại, nhân cách này có thể nhận biết được những gì mà thân chủ tiếp thu.
Nói cách khác, Mộ Ngữ Nhiễm không hề biết đến bản thân mình có một nhân cách thứ hai, cô luôn cho rằng, đó là chị gái mình. Nhân cách đó chỉ xuất hiện mỗi khi Mộ Ngữ Nhiễm cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Cũng có một số trường hợp ngoại lệ, chỉ ngủ thôi cũng có thể khiến nhân cách thứ hai tỉnh dậy.
Còn đang suy nghĩ, Lục Dĩ Hàng nhận được một cuộc điện thoại, là của Mộ Ngữ Nhiễm.
Hình như cô đã xảy ra chuyện, giọng điệu vô cùng sợ hãi. Lục Dĩ Hàng cố nén bất an trong lòng, bảo cô bình tĩnh lại và báo cảnh sát, nhưng cô lại tắt máy.
Anh nhíu chặt mày, nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Niếp Nghiêu đi vào, thấy thế liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lục Dĩ Hàng quay sang nhìn hắn:
“Tôi nghĩ, cô ấy biến thành Mộ Ngữ Tâm rồi.”
Niếp Nghiêu không nhanh không chậm cầm lấy chìa khóa ở trên bàn: “Vậy tôi đi với cậu, giờ này không còn chuyến bay từ đây đến thành phố A nữa đâu.”
Lục Dĩ Hàng không từ chối, thu dọn xong liền đi ra ngoài.
Niếp Nghiêu theo sau: “Tôi cũng muốn nhìn xem mặt mũi của chị dâu, ở bên ngoài trông như thế nào.”
Lục Dĩ Hàng âm thầm nghiến răng, đi theo anh đến thành phố A chỉ là chuyện phụ, ngắm bạn gái anh mới là chuyện chính!
Hảo anh em!