Bách Nhạc hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, cố nén lại cảm xúc khiếp sợ mà bắt đầu suy nghĩ.
Nếu thật là như vậy, thì nữ chủ còn không phải chính là em gái ruột của mình sao? Trong nháy mắt, cậu thực sự không thể nói ra được cảm nhận trong lòng mình. Nhìn về phía Bách Âm cũng đang khó có thể tin được, trong lòng cậu cảm thấy có chút quái quái.
Vậy cậu không phải là lên giường với em rể sao? Tuy rằng là trời xui đất khiến, nhưng mà chỉ tưởng tượng không thôi thì cả người đã rất không được tự nhiên luôn rồi á.
“Nhạc Nhạc!”
Tiếng gọi ầm ĩ cắt ngang suy nghĩ của cậu. Bách Nhạc nhìn lại, thấy Tiểu Chu Tử cùng Ngô Hoa đang vẫy tay với cậu.
Cậu đành phải mạnh mẽ ấn xuống suy nghĩ đang tán loạn của mình, sau khi đi qua vừa liếc mắt một cái, cậu liền chú ý tới sự thay đổi mới của Ngô Hoa.
“Cậu có sến hay không hả? Vậy mà thật sự dám đi uốn tóc luôn cơ đấy.” Nhìn quả đầu phi chủ lưu của hắn, Bách Nhạc chỉ cảm thấy không còn lực để phun tào nữa.
“Còn không phải là bởi vì nghĩ đến, trong yến hội có khả năng nhìn thấy rất nhiều nữ sinh sao. Nữ sinh bây giờ đều không phải đang chuộng model này sao? Cái gì mà tiểu thịt tươi ấy.”
Bách Nhạc không chút nào lưu tình mà nói: “Quả đầu này ở trên người người khác thì gọi là tiểu thịt tươi, còn cậu thì gọi là dầu mỡ, có biết không?”
Ngô Hoa có một khuôn mặt bĩ bĩ khí lại rắn rỏi, còn để kiểu tóc húi cua vốn dĩ đã rất đẹp rồi. Vậy mà cứ phải một hai đi mân mê những kiểu tóc hoa hòe lòe loẹt kia làm gì không biết.
Hắn nghe Bách Nhạc nói như vậy cũng không tức giận, thò đầu nhìn Bách Âm liếc mắt một cái, “Cậu đừng nói, em gái của cậu cũng càng ngày càng đẹp, sắp so được với cậu rồi.”
Bách Nhạc da gà da vịt nổi một lớp lại một lớp, làm ra biểu tình bị ghê tởm đến rồi: “Cút đi nha, có thể đừng dùng loại từ ngữ này với một người đàn ông như tôi được không hả? Cũng đừng đánh chủ ý lên em gái tôi, nó đã có người nhìn trúng trước rồi đó.”
“Ai vậy, nói ra chúng ta cạnh tranh công bằng xem nào.”
“Đừng nghĩ, nói ra tên của y xong, thì cậu là người đầu tiên nhận túng đấy.”
Lòng hiếu thắng của Ngô Hoa bị khơi dậy, cứ nằng nặc phải hỏi y là ai cho bằng được. Bách Nhạc lại vẽ đông vẽ tây, rốt cuộc cũng ứng phó cho qua đề tài này.
Cậu kì thật cũng không biết Tịch Yếm có biết chuyện này hay không nữa. Nếu biết vậy thì chứng minh y che giấu đủ sâu, lúc trước còn vẫn luôn không biểu hiện gì ra ngoài luôn cơ mà.
Bị phơi gió lạnh ở bên ngoài cả ngày, Bách Nhạc thấy Bách Âm đang lạnh tới phát run, đang nghĩ có nên đem áo khoác âu phục cởi ra đưa cho cô mặc vào thêm hay không, thì rốt cuộc có người tới dẫn khách khứa vào trong.
Bách Nhạc cũng theo đám người nối đuôi nhau mà vào. Đại sảnh lầu một trong biệt thự cực kì rộng mở, dùng để làm sàn khiêu vũ thì cũng vẫn dư dả.
Thảm có hoa văn đồ án phức tạp được trải trên mặt đất, chính giữa phía trên có treo một chiếc đèn thủy tinh thật lớn, ánh đèn chiết xạ ra quang mang mộng ảo mê ly.
Đám người dần dần an tĩnh lại, Tịch Yếm rốt cuộc ngồi ở trên xe lăn được người chậm rãi đẩy ra tới.
Trên đầu gối của y đắp một chiếc thảm lông thật dày, trên khuôn mặt tái nhợt cũng không có nửa điểm huyết sắc. Đôi mắt tử khí trầm trầm nhìn qua cực kì khiếp người, nhưng cố tình y lớn lên lại cực kì đẹp, cho nên mới hòa tan cái cảm giác quỷ dị này.
Vì vậy mà nhóm thiên kim ở đây chưa từng gặp qua y, nên đều không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán ở trong lòng.
“Thời tiết lạnh, đã để cho mọi người đợi lâu.” Tiếng nói của Tịch Yếm có hơi chút khàn khàn.
“Chỗ nào chỗ nào, Tứ gia chắc là có chuyện quan trọng phải xử lí mới chậm trễ, ha ha hiểu mà, mọi người đều hiểu mà.” Bên dưới có người cười phụ họa nói.
Tịch Yếm hơi hơi gật đầu: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, nhưng bởi vì phải uống thuốc nên chậm trễ thời gian một chút.”
Tịch Đức Phong vẻ mặt quan tâm, cười nói: “Cái này đương nhiên xem như là việc quan trọng rồi, rốt cuộc vẫn là thân thể quan trọng hơn.”
“Đúng rồi, lão gia tử đâu? Làm sao còn chưa tới?
Tịch Yếm lắc lắc đầu: “Còn chưa tới.”
Tịch Đức Phong sắc mặt cứng đờ, cười ha ha, xoay người hướng tới những người khác hòa giải nói: “Cảm ơn các vị khách quý hôm nay đã tới cổ động, lão nhân gia còn chưa tới kịp, mong nhiều thông cảm.”
Này lăn lộn một đi một về, mọi người đã hoàn toàn không có tính tình gì, nhưng mà lại không dám có một câu oán hận nào, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng chửi thầm.
Người Tịch gia phô trương một người so với một người còn lớn, điểm này nhưng thật ra lại là di truyền.
Đợi hơn mười phút thì Tịch lão gia tử mới khoan thai tới muộn, lạnh lẽo im lặng qua đi, Tịch lão gia tử cũng hấp tấp diễn xuất.
“Hôm nay tới phần lớn đều là người trẻ tuổi, ông già như ta cũng không có nhiều lời gì muốn nói. Hàng năm ta tổ chức mấy thứ như mừng thọ này cũng phiền, hôm nay liền theo yêu thích của những người tuổi trẻ các người tới an bài đi.”
Sau khi nói xong liền bảo mọi người thoải mái chơi, các tân khách cũng đều sôi nổi thả lỏng xuống.
Bách Nhạc nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên phát hiện ở đây phần lớn đều là người trẻ tuổi. Hơn nữa, tỉ lệ nam nữ trẻ tuổi cũng không sai biệt lắm.
Nhớ tới lúc trước ở trong group từng nói qua, Bách Nhạc cảm thán mà nói: “Thật sự có nhiều nam như vậy sao?” Cậu còn tưởng rằng Tịch gia là một gia tộc cũ kĩ, không nghĩ tới còn nghĩ thoáng như vậy luôn á.
Ngô Hoa kì quái mà nhìn cậu một cái: “Này thì có cái gì mà thoáng hay không thoáng.”
Không kịp ngẫm lại lời nói của hắn, thì đã thấy ba cậu cùng Trần Tố Thu đang vội vàng tiến lên nói chuyện cùng Tịch lão gia tử. Tịch Yếm cũng ở bên cạnh, hoàn toàn quên mất luôn đứa con trai là cậu này.
“Nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ gần đây ông ba quá mức hài lòng, có phải là muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi hay không?”
Tuy rằng xác thật cậu cũng không muốn đi lên xem náo nhiệt, nhưng mà cứ như vậy quang minh chính đại bị bỏ qua, thì tư vị đương nhiên không dễ chịu tí nào hết á.
Ngô Hoa nào biết này đó như vậy, ánh mắt của hắn không ngừng bắn phá ở trên người các cô gái ở đây.
“Nhạc Nhạc, mau giúp tôi nhìn xem có người thích hợp với tôi hay không?”
Bách Nhạc nhìn hắn một cái, “Cậu lại không phải không biết buổi yến hội hôm nay là tới làm gì, chẳng lẽ cậu còn muốn cướp trên giàn mướp à?”
“Lại không phải tất cả đều là của Tứ gia, tôi chỉ cần một người thôi mà, một người cũng không được luôn sao?”
Nói xong liền thọc thọc cánh tay của cậu, đôi mắt nhìn thẳng, “Cậu nhìn xem người kia thế nào? Là loại hình mà tôi thích đó.”
Bách Nhạc nhìn thấy lại là cô gái nhà họ Tạ kia, liền gọn gàng dứt khoát mà nói: “Ánh mắt không tệ, nhưng cậu nghĩ cũng đều đừng nghĩ.”
Hai người còn đang nói chuyện, thì liền thấy Bách Huy Chương vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đi qua, chẳng qua tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Bách Nhạc trong lòng hồ nghi, cậu nói phải gọi điện thoại cho mẹ cũng chỉ là nói mà thôi. Chẳng lẽ, ông ba có thuận phong nhĩ, ngay cả cái này cũng đều nghe thấy được luôn rồi à.
Đầy ngập nghi hoặc mà đi qua, lại phát hiện không phải như cậu vẫn tưởng, hình như là Tịch Yếm nhắc tới cậu.
“Nhạc Nhạc, đây là Tịch lão gia tử, tới chào hỏi một chút.”
Bách Huy Chương đầu tiên giới thiệu người có bối phận cao nhất, nhìn Bách Nhạc ngoan ngoãn chào hỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ông chính là sợ Bách Nhạc không biết ăn nói sẽ đắc tội người ta, gây ra họa còn để ông phải đi thu dọn cục diện rối rắm, mới cố ý không gọi cậu lại đây chào hỏi.
Không nghĩ tới, Tứ gia không biết chỉ là cố ý hay vẫn là thuận miệng nhắc tới cậu một câu, hỏi Bách Nhạc có tới hay không. Cái này khiến cho ông có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể gọi người tới chứ sao nữa.
“Bách Nhạc đúng không?” Ánh mắt của Tịch lão gia tử giống như chim ưng mà quét qua cậu một chút, lại chuyển động hạt châu trong tay, không nóng không lạnh mà gật đầu.
Bách Nhạc ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, trong nguyên tác tính tình của Tịch lão gia tử chính là như vậy mà.
Bên này còn chưa nói đến thân thiện, thì Tạ gia bên kia cũng đã tiến lên. Tịch Đức Phong mang theo Tạ Kỳ Chi đi tới cười ha hả nói: “Đang nói chuyện gì vậy, làm sao một đám người vây quanh náo nhiệt như vậy.”
Bách Nhạc vừa thấy trong lòng liền yên lặng phun tào, vốn dĩ không náo nhiệt gì đâu, nhưng ông tới thì náo nhiệt liền đó.
Quả nhiên, Trần Tố Thu liền khẩn trương lên. Một bàn tay không ngừng nhéo eo Bách Âm bảo cô cơ linh một chút, không cần đứng sững sờ tại chỗ không lên tiếng như vậy.
Tạ Kỳ Chi cũng không giống như trong Bách Nhạc tưởng tượng là bộ dáng ác độc của vai ác như vậy, mà là biểu hiện tự nhiên hào phóng. Mặt mày lớn lên cũng cực kì điềm đạm nho nhã, nhìn qua hoàn toàn chính là tiểu thư khuê các tri thư đạt lý.
Trần Tố Thu thấy con gái không lên tiếng, sợ Tạ Kỳ Chi cùng Tịch Yếm nhìn trúng lẫn nhau, không ngừng cứng ngắc mà chen vào nói, chọc đến sắc mặt của Bách Huy Chương cũng cực kì khó coi.
Bách Nhạc là một người ngoài cuộc cũng đều cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên. Xem ra Trần Tố Thu quyết tâm muốn với cành cao, bằng không lấy gia cảnh của bọn họ, cũng không cần đến mức phải khó coi như vậy.
Vì thế, cậu liền nhanh chóng lấy cớ đi toilet mà chuồn lẹ. Hiện tại, cậu một chút cũng không cảm thấy không thoải mái vì bị bỏ qua đâu.
Toilet ở lầu hai, sau khi đi lên mới phát hiện hành lang loanh quanh lòng vòng khiến cho Bách Nhạc choáng cả đầu. Cũng may cậu gặp được một nhân viên vệ sinh đang quét tước, liền chỉ đường cho cậu.
Sau khi từ toilet ra, Bách Nhạc lắc lắc bọt nước trên tay, lại híp híp mắt mà ngáp một cái. Nhìn thời gian một chút, mới chỉ hơn 9 giờ tối mà thôi.
Gần nhất cậu cũng không biết làm sao vậy, ngủ cực kì sớm, ngay cả người trong nhà đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đi đến chỗ người hầu vừa rồi, Bách Nhạc lại thấy cửa phòng không đóng kín.
Vốn định thu hồi tầm mắt, nhưng trong lúc vô tình thoáng qua lại nhìn thấy đồ vật nào đó ở trong phòng, chân liền dừng tại chỗ.
Chỉ thấy chiếm cứ toàn bộ vách tường chính là một cái hồ cá pha lê cực lớn, bên trong rong biển, núi giả, cát biển gì đó cần có đều có hết.
Nhưng chân chính hấp dẫn tầm mắt của Bách Nhạc, chính là ở bên trong hồ cá cũng không nuôi những loại cá quý báu hiếm lạ gì, mà chỉ có ít ỏi mấy con cá vàng. Thể tích của chúng nó so với cái hồ cá khổng lồ kia, thì có vẻ có chút quá mức đột ngột.
Bách Nhạc trong lòng vừa động, đếm một chút thì vừa đúng ba con. Vừa vặn trùng khớp với số lượng cá mà lần trước ở Nhật Bản mình tặng cho Tịch Yếm.
Đang ngơ ngẩn, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp âm lãnh.
“Cậu đang làm gì?”
Bách Nhạc bị dọa vội vàng quay đầu nhìn lại. Bởi vì vấn đề góc độ, cây cau vàng đặt trên hành lang lại che đậy ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào. Người tới hơn nửa thân mình ẩn trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc.
Nhưng mà, Bách Nhạc có thể từ thanh âm nghe ra được người nọ là ai.
Theo tiếng xe lăn chuyển động vang lên, người đàn ông kia chậm rãi từ trong bóng tối xuất hiện. Trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng lại hiện ra một tia ý cười, ngữ khí cũng là mềm nhẹ chưa từng có.
“Cậu nhìn thấy cái gì?”
Bách Nhạc trước nay còn chưa nhìn thấy y tươi cười như vậy đâu, không hiểu sao mà cảm thấy có chút sợ hãi.
Tác giả có lời muốn nói: Năng lực biểu đạt sự yêuthích của Tứ gia với người mình thích thật khiến cho người ta sợ hãi.