Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Edit + Beta: ALice.

Dưỡng thai trong ba tháng đầu là chuyện lớn, Bách Nhạc cũng xem như là có kinh nghiệm rồi, nên liền ngoan ngoãn ở nhà đợi ba tháng. Chờ thời gian vừa đến, liền lập tức nhảy nhót muốn đi ra ngoài chơi.

Hiện tại, cậu đã dọn tới biệt thự Hương Sơn để an tâm dưỡng thai rồi. Xung quanh còn có không sơn rừng trúc cực kì nhã tĩnh, không khí tươi mát, sau biệt thực còn có một hồ nước thật lớn nữa.

Bởi vì lúc trước khi nghỉ phép ở tuyết sơn, cậu đã từng nói qua với Tịch Yếm sau này khi về già rồi, sẽ cùng nhau dọn đến địa phương an tĩnh như vậy trải qua những ngày tháng nửa ẩn cư. Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, nhưng không nghĩ tới Tịch Yếm đã đặt mua xong bất động sản luôn rồi.

Lái xe theo đường quốc lộ vây quanh núi từ biệt thự đến dưới chân núi chỉ cần mười mấy phút thôi. Giao thông nhanh và tiện, dưới chân Hương Sơn còn có một khu bệnh viện tư nhân cao cấp nữa, và các cơ sở phương tiện khác nữa. Bởi vì hoàn cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa khoảng cách đến trong thành phố cũng không tính quá xa, nên liền hấp dẫn không ít người giàu có tới định cư.

Qua ba tháng đầu, Tịch Yếm tuy rằng đồng ý cho cậu ra ngoài, nhưng mà vẫn muốn cậu phải thông báo với mình như cũ, còn muốn cậu phải mang theo tài xế và bảo tiêu nữa.

Bách Nhạc biết là y đang lo lắng cho mình, vì thế cũng không phản đối gì cả.

Mộc Mộc đang cưỡi ngựa gỗ nhỏ lung lay qua lại, Bách Nhạc thì ở một bên chán chết mà lướt điện thoại, trong group lại đang gửi tin nhắn đến không ngừng.

"Ra ngoài chơi đê, Nhạc Nhạc!"

Bách Nhạc trả lời: "Không đến bar, không đến KTV, không đi đua xe nữa."

"Đó là đương nhiên rồi, chúng tôi đều nghe nói cả rồi. Yên tâm đi Nhạc Nhạc, mấy chỗ đó cho dù là cậu có muốn đi, thì chúng tôi cũng không dám đưa cậu đi đâu."

"Vậy thì đi đâu đây?"

"Cậu cứ ra đi thì biết mà."

"Là chỗ mà Mộc Mộc cũng có thể đến sao?"

"Đương nhiên rồi."

Bách Nhạc yên tâm, vì thế liền ngoan ngoãn thuật lại những lời vừa rồi với Tịch Yếm. Bên kia cơ hồ là trả lời trong vòng mấy giây, chỉ dặn dò cậu một câu "Điện thoại lúc nào cũng phải ở chế độ mở máy", trừ cái này ra thì không nói thêm gì nữa.

Bách Nhạc biết là y đồng ý rồi, liền vui vẻ một phen mà bế Mộc Mộc lên hôn một cái, sau đó liền thay quần áo cho bé.

Cậu thay quần yếm vàng nhạt cho Mộc Mộc, lại đội cho bé một chiếc mũ lên đầu, sau đó mới bảo tài xế lái xe đưa cậu đến địa điểm đã hẹn trước.

Địa điểm đã ước định cũng không phải ở trung tâm thành phố, mà là ở một khu cưỡi ngựa ở đông giao. Bách Nhạc còn tưởng rằng bọn họ muốn cho mình cưỡi ngựa nữa kia, khóe miệng vừa kéo lập tức liền phải quay đầu đi.

Sau đó liền bị người kéo lại, Tiểu Chu Tử nói: "Không phải không phải, bên cạnh trại nuôi ngựa có một cái hồ, chúng ta sẽ câu cá ở chỗ đó."

"Hồ? Sao cậu không nói sớm, ở đằng sau nhà tôi cũng có một cái nè."

Tiểu Chu Tử nghe vậy vẻ mặt đau khổ mà nói với Ngô Hoa: "Cậu nghe xem, đây là người nói sao."

Ngô Hoa cũng nhếch miệng cười nói: "Tứ gia đây là kim ốc tàng kiều nha."

Bách Nhạc hiện giờ đối với trêu chọc của bọn họ đều đã quen rồi. Cậu nhìn thoáng qua mấy bạn nữ cách đó không xa, hẳn đều là do Tiểu Chu Tử bọn họ mang đến.

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Tiểu Chu Tử vẻ mặt đưa đám: "Cậu đừng nói nữa, anh trai tôi cũng không cho tôi đến những chỗ kia chơi nữa, ngay cả ca hát cũng đều không được luôn. Bây giờ không có câu lạc bộ nào dám để tôi vào nữa, tôi đều sắp nghẹn chết rồi, sau đó thì anh trai tôi bảo tôi đi câu cá, cho tĩnh tâm."

Thì ra là thế, Bách Nhạc bừng tỉnh đại ngộ. Cậu nói rồi mà, sao tự nhiên lại muốn đi câu cá thế chớ.

"Vậy mấy cô gái kia là chuyện như thế nào đây?" Bách Nhạc nâng nâng cằm.

"Vào nơi này chơi không có phụ nữ đi cùng, thì không có mặt mũi chứ gì nữa." Tiểu Chu Tử vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây là cái gì với cái gì? Cậu chỉ là muốn tùy tiện tìm cái cớ đi." Bách Nhạc dở khóc dở cười.

Không được.

Mộc Mộc ở bên chân nãy giờ vẫn luôn không nói gì, bỗng nhiên lại kéo kéo ống quần của Bách Nhạc.

"Làm sao vậy?"

Mộc Mộc nãi thanh nãi khí nói: "Con muốn đi chơi."

"Chờ một chút là có thể chơi rồi. Chờ lát nữa chú này sẽ chơi cùng với con nhé." Bách Nhạc nói xong, liền đưa Mộc Mộc đến trong lòng ngực của Ngô Hoa.

Quả nhiên liền thấy Ngô Hoa cứng đờ tiếp nhận, tư thế ôm cũng cực kì biệt nữu.

"Ha ha ha ha ha." Bách Nhạc chỉ vào hắn, không chút lưu tình nào mà cười nhạo ra tiếng.

Sau khi tiến vào bên trong, Bách Nhạc mới phát hiện diện tích hồ nước này rất lớn, nhưng so ra thì vẫn kém cái hồ ở sau nhà cậu kia. Rốt cuộc thì một cái là hồ nhân tạo, còn một cái là từ thiên nhiên hình thành mà.

Mấy người bạn nữ thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, mỗi người đều đi cùng một người khác. Chỉ có một mình Ngô Hoa là không để các cô ngồi cùng, mà là nói chuyện với Bách Nhạc.

Mộc Mộc ngay từ đầu sau khi để cho Ngô Hoa ôm xong, thì vẫn luôn có Tiểu Chu Tử ôm. Hai người bọn họ tựa hồ chơi cực kì hợp nhau, Mộc Mộc thoạt nhìn rất thích hắn, không quá một hồi liền ôm cổ hắn không buông tay.

"Đây là con của anh sao?" Bạn nữ của hắn thật sự có chút tò mò, do dự luôn mãi vẫn là hỏi ra miệng.

Các cô đều là bị mấy công tử ca nhà giàu này đó đưa đến đây. Công việc của mỗi người đều không giống nhau, có võng hồng có tiểu minh tinh tuyến mười tám, còn có cả sinh viên nữa.

Nhưng đều có một điểm giống nhau, chính là muốn leo lên những cành vàng này. Lỡ như được coi trọng, thì chẳng sợ chỉ là nói chuyện yêu đương thôi, thì ăn uống gì cũng đều không cần sầu nữa rồi.

Tiểu Chu Tử cười khà khà: "Đây là con nuôi của tôi đấy."

Bách Nhạc ở bên cạnh sau khi nghe thấy thì mắt trợn trắng, lúc này thì lại là con nuôi rồi cơ đấy.

"Như vậy sao, tôi đã nói mà, anh còn tuổi trẻ như vậy, không giống như là người đã kết hôn sinh con đâu."

Tiểu Chu Tử lại cười khà khà tiếp, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị ánh mắt hình viên đạn lạnh lùng của Bách Nhạc chặn lại, nên liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bách Nhạc không cần nghĩ cũng biết, hắn há mồm chắc chắn là lại muốn cà khịa mình đấy chứ gì nữa.

Người phụ nữ ở bên cạnh Tiểu Chu Tử như là không tìm thấy đề tài hàn huyên, liền có chút xấu hổ. Cô ta cúi đầu gửi tin nhắn cho chị em của mình.

"Thật là gặp phải một đám phú nhị đại kì ba."

"Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp được kim chủ ba ba như vậy đấy. Gọi người tới ngồi cùng, nhưng không phải cùng uống rượu ca hát, cũng không phải cùng ngủ, vậy mà gọi người tới để cùng câu cá!"

Người phụ nữ kia càng nghĩ càng cảm thấy cạn lời, toàn thân cô ta đều là hàng hiệu, vì muốn câu phú nhị đại trước khi cô ta tới còn đặc biệt xịt nước hoa nữa. Vậy mà nhóm người này lại nói với cô ta là ra đây để câu cá.

"Thoạt nhìn đều rất có tiền luôn đấy, nhưng mà có một người nhìn qua lại không giống vậy, hắn đưa tới chính là bạn nam."

Người chị em bên kia rất nhanh liền nhắn lại: "Lớn lên thế nào?"

"Cô nói chính là người nào?"

"Cả hai."

Người phụ nữ giương mắt nhìn thoáng qua, ê ẩm nói: "Người đàn ông thoạt nhìn rất hung, nhưng mà người đàn ông trẻ tuổi mà hắn đưa theo kia lớn lên khá xinh đẹp. Người đàn ông kia đối với cậu ta cũng không tệ đâu."

Bởi vì ngũ quan diện mạo của Bách Nhạc, trong một đám tháo hán ở đây có vẻ cực kì nổi bật. Hơn nữa, Mộc Mộc vẫn luôn được Tiểu Chu Tử ôm, cho nên lúc các cô nhìn thấy Bách Nhạc, thì thấy cậu đang đi theo bên cạnh Ngô Hoa. Vì thế cô ta liền hiểu lầm cậu, cho rằng cậu cũng là "đồng nghiệp" như mình.

Bách Nhạc thì đang vừa nói vừa câu cá với Ngô Hoa, trong thùng của cậu đã có không ít cá nhỏ rồi.

Bách Nhạc lại chụp vài tấm hình, sau đó liền gửi qua cho Tịch Yếm.

Bên kia rất nhanh liền nhắn tin trở lại: "Em đang ở đâu?"

Bách Nhạc nhắn tin trả lời địa điểm.

Tịch Yếm: "Tôi cũng ở chỗ này."

Bách Nhạc nhìn Tịch Yếm trả lời, ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại đây: "Anh thích cưỡi ngựa sao?"

Tịch Yếm sửa đúng: "Không phải tôi thích, là người khác thích."

Bách Nhạc nhớ tới Tịch Yếm đã từng nói qua việc này với mình rồi. Y nói có một khách hàng lớn người Anh, tới công ty bọn họ nói chuyện hợp tác. Bách Nhạc đối với những việc này đều là vào tai này ra tai kia, cho nên cũng không để ý nhiều, không nghĩ tới sẽ đụng phải Tịch Yếm ở đây luôn ó.

Bách Nhạc buông điện thoại, sau khi biết Tịch Yếm ở chỗ này xong, vậy mà lại khiến cậu cảm thấy an tâm hơn. Lấy trực giác cậu mà nói, Tịch Yếm chắc chắn sẽ qua đây mang cậu theo cùng nè.

Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07.

Ngô Hoa ở một bên sửa mồi câu, lúc Bách Nhạc vừa mới chuẩn bị đứng lên, thì bỗng nhiên bên cạnh có một người phụ nữ tiến lên. Cậu nhìn lại, liền phát hiện là người phụ nữ ở bên cạnh Tiểu Chu Tử.

Chỉ thấy cô ta chua lòm mà toát ra một câu: "Cậu làm sao mà quen được người đàn ông tốt như vậy chứ hả?"

Bách Nhạc: "?"

Người phụ nữ kia đi vào xong, tầm mắt thoáng nhìn qua thì mới phát hiện bụng nhỏ của Bách Nhạc. Sau khi kinh ngạc liền thở dài, lời nói thấm thía mà khuyên giải an ủi nói: "Đừng tưởng rằng cậu sinh được đứa nhỏ rồi, liền có thể trói buộc người ta bên cạnh mình. Người như chúng ta, cần phải tính toán đến trường hợp xấu nhất mới được."

Bách Nhạc: "??"

(ALice: Bách Nhạc chắc kiểu: Ủa, alo???)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.