CHƯƠNG 17
Phi Nhiên thật sự là không có phản ứng sao? Thật ra không phải vậy.
Nhìn Hình Hòa thân mật chiếu cố Lâm Dạ, trong lòng Phi Nhiên liền cảm thấy mất mát không thể hiểu được. Chính là cô ta sao, người Hình Hòa gần đây thích chính là cô ta? Ha ha, không thể ngờ, Hình Hòa hóa ra lại thích phụ nữ, càng không ngờ, một đêm kia em chính là phải làm thế thân, lại là làm thế thân cho một người phụ nữ… Ưu thương, xấu hổ, tức giận đồng loạt dâng lên trong lòng. Em thật muốn đứng bật dậy, lôi Hình Hòa ra đánh một trận thật đau, hoặc đuổi cả hai đi, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà em thật sự có thể làm được như vậy sao? Không có được, thật sự là làm không được, chuyện đêm đó cũng chẳng thể lừa dối. Quên đi, nhịn đi.
“Tiểu Vân, cái này ngon, em ăn nhiều một chút… còn có cái này cũng là…” Phi Nhiên liều mạng gắp thức ăn cho Lưu Vân. Trong lòng em đang không ngừng tự cảnh báo với mình, Lưu Vân chính là cô gái tốt, rất đáng để chung sống với nhau cả đời, cho dù em không thương cô ấy. Phi Nhiên biết điều này rất ích kỉ, nhưng mà, không thể có được người em yêu, vậy thì cứ tiếp nhận người yêu em đi.
“Phi Nhiên, đủ rồi mà, em sẽ ăn không hết…” Lưu Vân có chút thụ sủng nhược kinh, từ lúc hẹn hò tới nay, Phi Nhiên mặc dù đối với cô không thể nói là thờ ơ, nhưng tựa hồ cũng không quá nồng nhiệt, cũng không đủ tỉ mỉ, nhưng mà hôm nay lại quá nhiệt tình. Nghĩ đến đây, Lưu Vân cười ngọt ngào.
Nhìn hai người trước mặt ân ân ái ái, trong lòng Hình Hòa không biết có vị gì. Chính là anh làm chưa đủ khiến cho Phi Nhiên ghen sao, hay là… Phi Nhiên thật sự không thương anh?
“Rầm!” Hình Hòa hung hăng vỗ lên bàn tiện thể đứng dậy, ánh mắt thẳng một đường chằm chằm nhìn Phi Nhiên, Phi Nhiên cũng chẳng nể nang gì nhìn thẳng vào anh. Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn hai người, ngoại trừ Úy Minh Tuyệt cùng Lâm Dạ. Nhất thời, bầu không khí liền trở nên quỉ dị.
“Tôi, tôi đi toilet một chút, thật xin lỗi cho qua một chút.” Rất nhanh, Hình Hòa lấy lại tinh thần, xấu hổ rời khỏi chỗ ngồi đi đến toilet.
Trên bàn cơm, rất nhanh khôi phục lại không khí náo nhiệt lúc nãy. Phi Nhiên ngồi yên trên ghế, yên lặng thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi ánh mắt Hình Hòa nhìn làm trong lòng em thật hốt hoảng, chung qui cảm giác được nếu như không phải ở đây có nhiều người như vậy, có lẽ anh nhất định sẽ lột da của em ra…
Tỉnh táo!!! Tỉnh táo!!! Tỉnh táo!!! Hình Hòa bên trong toilet, liều mạng hắt nước lạnh lên mặt. Mới vừa rồi anh thật là kích động, như thế nào lại đập bàn đứng dậy chứ. Ôi, anh lúc nào cũng tình tảo, từ khi gặp gỡ Phi Nhiên như thế nào cũng chẳng thể tỉnh được nữa sao?
“Cậu nhóc kia lớn lên cũng không tệ lắm nhỉ, trách không được anh lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến cậu ta.” Lâm Dạ đứng ở cửa toilet, tà tà dựa vào cạnh cửa, trên mặt chẳng thấy nụ cười thanh lệ ngượng ngùng đâu nữa. Thay vào đó, chính là cái mỉm cười đầy lãnh diễm lại vừa mị hoặc.
“Lâm Dạ? Cô như thế nào lại đến đây?” Hình Hòa có chút giật mình nhìn Lâm Dạ.
“Không có gì, bạn trai vô toilet lâu quá không chịu ra, tôi làm bạn gái phải có nghĩa vụ đến thăm một chút mà thôi.” Lâm Dạ làm bộ mặt hiểu rõ, “Làm sao bây giờ, Phi Nhiên kia không có phản ứng rất thất vọng có phải hay không? Lo lắng cậu ta không thương anh?”
“Lâm Dạ, mặc kệ chuyện của tôi đi!?” Hình Hòa tựa hồ có chút không giữ được mặt mũi. Lâm Dạ này, cũng giống như anh, đều là người giúp đỡ đắc lực bên cạnh Úy Minh Tuyệt, địa vị chỉ thấp hơn anh cùng Úy Minh Tuyệt. Mặc dù vốn là phụ nữ, nhưng mà tác phong làm việc phi thường độc đoán dũng cảm, thủ đoạn cũng hết sức lợi hại. Trong Hải Diễm bang rất được lòng mọi người, khi Úy Minh Tuyệt mở công ti mới, cũng cân nhắc vị trí quan trọng. Bất quá Hình Hòa không ngờ được, Lâm Dạ luôn nhìn đời bằng ánh mắt lãnh ngạo, hóa ra lại đáp ứng giúp anh đóng vở kịch này đặng kiểm tra xem Phi Nhiên có tình cảm với anh hay không.
“Hình Hòa, nếu Phi Nhiên kia thật sự không thương anh, chi bằng chúng ta biến giả thành thần đi. Dù sao tôi cũng không có chán ghét anh, nhìn anh coi như cũng vừa mắt.” Lâm Dạ lộ ra vẻ nụ cười mị hoặc lòng người, thiên khiều bá mị quấn lấy vai Hình Hòa.
“Oh, vậy sao? Được đệ nhất băng sơn mĩ nữ Hải Diễm bang cảm thấy thuận mắt, là vinh hạnh của tôi. Bất quá, biến giả thành thật? Cô cứ thế nghĩ rằng tôi cũng đồng dạng không chán ghét cô, nhìn cô thuận mắt sao? Cảnh tiếp theo không có ôm lấy Lâm Dạ, chỉ là nâng cằm cô lên cười tà tà.
“Ặc, thật thú vị!” Lâm Dạ thu hồi nụ cười, đứng lại một chút, trên mặt chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng. “Còn tưởng rằng anh sẽ giống như những người đàn ông khác, cũng là một bộ mê đắm hoặc là thụ sủng nhược kinh chứ.”
“A, nếu như cô nói chính là thật, có lẽ tôi thật sẽ thụ sủng nhược kinh đó… Nhưng mà ai ở Hải Diễm bang mà chẳng biết “Băng Mĩ Nhân” Lâm Dạ, luôn luôn không có để đàn ông vướng bận. Đối với cô mà nói, yêu chính là một gánh nặng?!” Hình Hòa cũng thay chiêu bài tươi cười. Đối với trò chơi của Lâm Dạ chỉ cười nhạt khó chịu.
“Anh khỏe lại chưa? Tốt nhất đi ra ngoài đi, đừng làm cho người ta nghĩ anh nhảy vô bồn cầu tự tử rồi!” Nói xong, Lâm Đêm khúc khích xoay người đi ra ngoài phòng ăn, Hình Hòa cũng đi theo sau. Bước vào phòng ăn không chớp mắt lấy một cái, khuôn mặt vừa mới lạnh lùng của Lâm Dạ thoắt cái trở thành tiểu thư con nhà lành mỉm cười xấu hổ, kéo cánh tay Hình Hòa nhanh nhanh ngồi xuống.
Hình Hòa nhìn vẻ mặt Lâm Dạ biến hóa trong nháy mắt, trong lòng không khỏi bội phục hết sức, ngay cả diễn viên cùng lắm cũng chỉ được đến thế này thôi?!