CHƯƠNG 30
Hình Hòa tỉnh dậy trong cơn mờ mịt từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu, rờ lên hai bên thái dương.
“Uống bao nhiêu vậy chứ, như thế nào lại bất tỉnh như vậy…” Vỗ vỗ lên mặt, hít sâu vài hơi, Hình Hòa bắt đầu nhìn bốn phía. Nơi này là… khách sạn sao? Chính anh đến khách sạn thuê phòng lúc nào vậy?
Đứng dậy đi xuống giường, mở cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo thổi xộc tới, xua tan cơn say rượu, Hình Hòa duỗi duỗi sống lưng, tiện tay rót một li nước uống, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù thân thể còn chút nhũn ra, nhưng trí óc cũng đã tỉnh táo nhiều.
Lúc này, Hình Hòa nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào. Tò mò đi tới cửa, cánh cửa “rẹt” một tiếng mở ra. Hình Hòa lại càng hoảng sợ, người bên trong nhìn thấy Hình Hòa trước mặt cũng ngẩn người.
“Anh tỉnh rồi?” Lau lau mái tóc đầy nước, Y Đằng Tuấn Ngạn rất nhanh khôi phục lại trấn định. Thật sự là xem thường Hình Hòa rồi, không nghĩ uống nhiều rượu như thế mà lại tỉnh nhanh đến như vậy.
“Uh… Y Đằng hả, tôi như thế nào lại ở trong khách sạn, tôi nhớ chúng ta không phải đang uống rượu trong quán bar sao?” Hình Hòa liếc mắt nhìn Y Đằng Tuấn Ngạn tùy tiện quấn một cái khăn tắm trên người lộ ra vóc dáng khỏe đẹp, xấu hổ quay đi.
“Ha ha, anh quên rồi, anh uống nhiều rượu quá nên say. Vốn lúc đầu định đưa anh về, nhưng mà không biết anh ở đâu, cho nên đành đưa anh đến khách sạn trước.” Không biết nhà Hình Hòa ở đâu, đương nhiên chỉ là một cái cớ mà thôi, Y Đằng Tuấn Ngạn hắn điều tra tất cả mọi thông tin về Hình Hòa, như thế nào lại không biết nhà Hình Hòa ở đâu chứ.
“Oh, được rồi… đều tại tôi, rượu cũng uống rồi. Y Đằng, cảm ơn anh đã không vật tôi đâu đó trên đường. Bây giờ cũng không còn sớm, tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi, không làm phiền anh nữa.” Nói xong, Hình Hòa sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch của mình, cầm lấy cái áo khoác bị cởi ra đang định mặc vào, tay lại bị Y Đằng Tuấn Ngạn kéo lại.
“Sắc mặt anh hôm nay rất không tốt, uống nhiều rượu như vậy chính là vì muốn mượn rượu giải sầu sao? Thế nào, có muốn nói cho tôi nghe một chút không?”
“Cái gì chứ, ha ha, Y Đằng anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi không có việc gì, anh buông tay đi, đã khuya rồi, tôi thật sự phải về rồi.” Hình Hòa bỏ tay Y Đằng Tuấn Ngạn ra, thẳng lưng đi về phía cửa.
“Vội vã trở về là vì muốn gặp Trương Phi Nhiên sao, anh hôm nay tâm tình không tốt cũng là bởi vì hắn ta sao?” Hình Hòa sửng sốt. xoay người nhìn Y Đằng Tuấn Ngạn, Y Đằng Tuấn Ngạn cũng nhìn thẳng anh, “Anh rất thương hắn ta sao? Tâm tình không vui là vì cãi nhau với hắn ta sao?”
Hình Hòa thật kì quái, hỏi: “Anh… Anh vì sao biết Phi Nhiên?”
“Ha? Cái kia… Bốn năm trước lúc ở nước ngoài không phải là đã gặp mặt một lần sao, lúc ấy đã cảm giác được hai người không giống bình thường rồi.” Y Đằng Tuấn Ngạn thản nhiên nói, cũng chính là đêm đó Hình Hòa trốn tránh bộc bạch của mình, thiếu chút nữa là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình.
“Cũng đúng, haha, trí nhớ anh thật chẳng tệ chút nào, gặp mặt một lần cách đây bốn năm mà còn nhớ rõ như vậy.” Hình Hòa mỉm cười nói, nhưng lại cảm giác là lạ, trực giác nói cho anh biết, đêm nay có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt.
“Hình Hòa, đêm đó, anh tại sao không nói tiếng nào mà bỏ đi?”
Ai da, tới rồi, Y Đằng Tuấn Ngạn rốt cuộc đã hỏi tới chuyện này rồi. Hình Hòa cúi đầu. Cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Hình Hòa, anh như vậy là vì yêu Trương Phi Nhiên sao?” Đi tới trước mặt Hình Hòa, hai tay nắm chặt vai Hình Hòa, “Tôi, tôi, tôi cũng yêu anh như vậy, anh không thể chuyển sang yêu tôi sao? Cho dù chỉ là một chút.”
“Y Đằng?!” Hình Hòa kịch ngạc nhìn Y Đằng Tuấn Ngạn, chẳng lẽ bốn năm nay, hắn ta vẫn… “Ha ha, hôm nay chúng ta uống say rồi. Y Đằng, đi nghỉ sớm đi.” Vỗ vỗ bả vai Y Đằng Tuấn Ngạn, Hình Hòa cố ý tránh né.
“Hình Hòa, bốn năm trước cũng cũng là như thế này, khi đó tôi còn chưa đủ chín chắn, có lẽ anh không tin lời tôi nói, nhưng bây giờ thì không giống như vậy nữa, anh nghĩ là tôi say mà nói sao? Nếu như chỉ mượn rượu nói, tôi đây việc gì phải ngàn khổ vạn khổ mở rộng bờ cõi, đem sự nghiệp đưa tới Trung Quốc chứ, anh cho tôi biết là vì cái gì?” Y Đằng Tuấn Ngạn trên mặt tràn đầy bi thương.
“Anh, anh là vì tôi mới đến Trung Quốc, hợp tác với Tín Dương đều chỉ vì muốn tiếp cập tôi?” Y Đằng Tuấn Ngạn không nói gì, cũng không có phủ nhận. Ban đầu Hình Hòa có chút ý cười xấu hổ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt thoáng cái trở nên lạnh như băng, “Anh theo dõi tôi?”
Hình Hòa nhớ rõ, lúc ấy chỉ nói cho hắn biết tên của anh, tất cả những cái khác đều không tiết lộ. Trung Quốc dân số hơn một tỉ, nếu như Y Đằng Tuấn Ngạn không phải nhờ đến thế lực của Phi Ưng để điều tra anh thì làm sao biết anh ở thành phố này, như thế nào có thể biết anh làm việc ở Tín Dương? Vừa nghĩa đến bản thân không hề đề phòng bị người khác theo dõi, có lẽ là ngay cả Phi Nhiên cũng bị liên lụy rồi, Hình Hòa liền cảm thấy không thể tha thứ.
Hung hăng hất tay Y Đằng Tuấn Ngạn ra khỏi tay mình, Hình Hòa mặt lạnh như băng sương, ngữ khí lãnh đạm nói: Tôi rất cảm ơn vì anh đã thích tôi, nhưng mà tôi đã có người yêu rồi, rất xin lỗi tôi không thể cho anh bất kì hi vọng gì. Hơn nữa, tôi hận nhất là kẻ nào lén điều tra theo dõi sau lưng tôi… Ngài Y Đằng, nếu như ngài không có chuyện gì nữa, tôi xin phép về trước.”
Thấy Hình Hòa muốn bỏ đi, Y Đằng Tuấn Ngạn tức giận kéo anh lại, không nhìn sự tức giận trong mắt Hình Hòa: “Tôi hôm nay đem em tới đây, không thể để cho em đơn giản đi ra như vậy.”
“Hừ, phải không. Vậy thì ngài Y Đằng đây định làm như thế nào vậy?” Hình Hòa cười lạnh, giọng nói cao như xé vải.
“Tôi yêu em bốn năm nay, hôm nay, tôi muốn em trở thành người của tôi.” Y Đằng Tuấn Ngạn nói như đinh chặt sắt.”
Hình Hòa nhíu mày, cả người bắt đầu đưa vào trạng thái đề phòng. “Anh cảm thấy anh có bản lãnh đó sao?”
“Nếu không nắm chắc, em nghĩ tôi có xuất hiện trước mặt em không, Ngọc diện Tu La?” Nâng cằm Hình Hòa, Y Đằng Tuấn Ngạn cười tuấn mĩ, tiết lộ nguy hiểm.