CHƯƠNG 32
Thước Mộng nhìn Phi Nhiên không ngừng đi qua đi lại trong phòng, lo lắng nói: “Anh Hai, anh đi qua đi lại như vậy không chóng mặt sao? Ngồi xuống ghế đi.”
Phi Nhiên lắc đầu: “Anh sao ngồi được chứ. Thước Mộng, nói hói Hình Hòa tại sao đi uống rượu đến bây giờ cũng chưa chịu về, ngay cả điện thoại cũng không gọi, sẽ không ra ngoài làm loạn chứ?”
Nghe Phi Nhiên nói xong, Thước Mộng cười khúc khích thành tiếng: “Anh Hình Hòa không phải loại người như vậy.” Thước Mộng thà rằng tin tưởng Úy Minh Tuyệt ra ngoài làm bậy, cũng không tin Hình Hòa sẽ làm ra loại chuyện đó. “Có lẽ là uống nhiều quá nên say, nằm lại ở đâu đó rồi. Anh Hai, anh yên tâm đi, Tuyệt đã cho người đi tìm rồi, tin tưởng vào bản lãnh của anh ấy, rất nhanh là có thể tìm được anh Hình Hòa mà, anh cứ yên tâm ở đây chờ tin tức đi.”
Thước Mộng một tay kéo Phi Nhiên, mạnh mẽ kéo anh mình ngồi lên ghế salon. Phi Nhiên im lặng ngồi một vài giây, “Á” lên một tiếng nhảy dựng lên.
“Anh Hai, anh muốn đi đâu?” Nhìn Phi Nhiên đi ra ngoài cửa, Thước Mộng vội vàng kéo lại.
“Anh, anh cuối cùng lại cảm giác trong lòng rất hoảng loạn… Anh muốn đi tìm anh ấy, anh không đợi được nữa, anh muốn ra ngoài tìm anh ấy.”
“Anh Hai, anh làm vậy có khác gì con ruồi đâu, anh đi đâu để tìm anh ấy? Anh Hai, nghe em đi, Tuyệt nhất định có thể tìm được anh Hình Hòa mà, hơn nữa anh Hình Hòa nhất định cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta ở nhà chờ điện thoại của Tuyệt, được không?”
“Không được, anh thật sự không đợi được nữa. Cho dù anh ấy uống rượu say, vậy trước đó cũng nên gọi điện thoại cho anh chứ, anh ấy đã xảy ra chuyện, anh ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện.” Mạnh mẽ thoát khỏi bàn tay đang lôi kéo của Thước Mộng. Phi Nhiên lo lắng cực kì. Hình Hòa mặc dù không phải người đặc biệt đẹp trai hay đặc biệt xinh đẹp, nhưng khí chất của anh lúc nào cũng tinh khiết, luôn hấp dẫn đông đảo cả nam lẫn nữ. Hôm nay anh chạy đi uống rượu, chính là bởi vì chiến tranh lạnh giữa em với anh sao? Nếu lỡ đâu gặp trúng người xấu, như vậy thì phải làm sao bây giờ? Hình Hòa nếu thật sự anh có xảy ra chuyện gì, em sẽ áy náy cả đời.
“Anh Hai? Anh Hai!” Nhìn Phi Nhiên chạy ra ngoài cửa, Thước Mộng dậm chân, cũng đuổi theo, vừa mới chạy được vài bước, điện thoại di động liền vang lên, chính là Úy Minh Tuyệt gọi về, “Anh Hai, Tuyệt gọi điện thoại về, anh đừng chạy nữa… Alo, Tuyệt à? Anh Hình Hòa anh ấy…”
“Này, ÚY Minh Tuyệt?” Thước Mộng vừa mới nghe điện thoại, đã bị Phi Nhiên vòng trở lại giật lấy, “Tìm được Hình Hòa chưa?”
“Uh, mới tra ra được, Hình Hòa đang ở quán bar XX. Tôi bây giờ đến đó tìm cậu ấy, có muốn đến đó hay không, làm anh hùng cứu mĩ nhân?”
“Họ Úy kia, anh ngu ngốc à? chờ tôi đến Hình Hòa nói không chừng… Con mẹ nó anh còn đứng đó cười cho tôi.” Cái gì mà anh hùng cứu mĩ nhân, bây giờ chỉ hi vọng Hình Hòa không có việc gì là tốt lắm rồi. Tắt điện thoạt đem trả lại cho Thước Mộng, “Úy Minh Tuyệt tìm được Hình Hòa rồi, tại quán bar XX, anh muốn đến đó,”
Thước Mộng nhìn Phi Nhiên chạy đi như một kẻ điên, thở dài đóng cửa đuổi theo.
…
Khi thủ hạ đá văng cánh cửa phòng, một đám người Úy Minh Tuyệt kéo tới, Hình Hòa cùng Y Đằng Tuấn Ngạn đang trong lúc “nghỉ giải lao” giữa cuộc chiến, hai người ngồi ở dưới dất thở hổn hển, oán hận nhìn đối phương.
“Oh? Đây không phải là tổng giám đốc Y Đằng sao? Úi chà, như thế nào lại có bộ dạng chật vật như vậy?” Vừa vào cửa, Úy Minh Tuyệt liền nhìn thấy Y Đằng Tuấn Ngạn đối diện với hắn mặt mũi bầm dập. Ra đến như vậy thì cũng chỉ có thể là chọc giận Hình Hòa thôi.
“Hình Hòa? Cậu như thế nào cũng…” Đang quay lưng về phía hắn Hình Hòa nghe thấy tiếng quay đầu lại, cũng là bộ mặt bầm dập, khó có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của Hình Hòa, Úy Minh Tuyệt thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Lúc này thì bao nhiêu lo lắng cho Hình Hòa đều bị đá lên cung trăng rồi.
“Hình Hòa tối nay còn đang chiêu đãi tổng giám đốc Y Đằng tôn quí của chúng ta à, nhưng mà hình như chiêu đãi không được chu đáo nha, xem ra phải trừng phạt cậu mới được. Úy Minh Tuyệt một tay kéo Hình Hòa, “Đi, cùng tôi trở về tiếp nhận xử phạt đi.”
“Đứng lại.” Y Đằng Tuấn Ngạn đứng lên, gọi hai người đang muốn rời đi. “Úy Minh Tuyệt, anh có thể đi, Hình Hòa ở lại.”
Úy Minh Tuyệt cười lạnh, xoay người giả bộ bộ dáng mỉm cười: “Rất xin lỗi, thủ hạ của tôi đắc tội tổng giám đốc Y Đằng rồi, tôi ở đây thay cậu ta xin lỗi ông, chúng tôi cũng sẽ bồi thường thiệt hại, HÌnh Hòa cũng sẽ nhận kỉ luật tương xứng, tuyệt không có bất kì thiên vị nào, ông cứ việc yên tâm.”
“Tôi không phải sợ các người thiên vị cậu ta. HÌnh Hòa kia, tôi đã chấm rồi.” Y Đằng Tuấn Ngạn nghiêm túc nhìn bọn họ.
“Như thế nào tổng giám đốc Y Đằng hôm nay định tới Trung Quốc đào mồ chúng tôi sao. Ha ha, xin lỗi, HÌnh Hòa là cộng sự đắc lực của tôi, tôi sẽ không thể đưa cho ngài được.” Úy Minh Tuyệt cố ý hiểu lệch đi ý tứ của Y Đằng Tuấn Ngạn.
“Chủ tịch Úy, anh biết ý tôi không phải là như vậy. Tôi thích Hình Hòa, tôi muốn cậu ta.”
Úy Minh Tuyệt nhìn bộ dáng tự đại của Y Đằng Tuấn Ngạn, phản phất giống như nhìn thấy được bộ dáng nhiều năm về trước của mình, thấy chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay. Thì ra bộ dáng trước kia của mình là như thế này… “Oh, ý của tổng giám đốc Y Đằng tôi đã rõ rồi. Nhưng mà Hình Hòa thì sao?” Úy Minh Tuyệt quay đầu mỉm cười với Hình Hòa, “Cậu thích ngài Y Đằng à?”
Hình Hòa liếc Y Đằng Tuấn Ngạn, mở miệng không có lấy một tia tình cảm: “Minh Tuyệt, đừng làm phiền tôi, đưa tôi trở về mau.”
Úy Minh Tuyệt nhìn về phía Y Đằng Tuấn Ngạn: “Ngài Y Đằng, ý tứ của Hình Hòa ngài đã rõ chưa, tôi bây giờ đã có thể mang cậu ta đi chưa?”
Úy Minh Tuyệt dìu Hình Hòa xoay người định bỏ đi, Y Đằng Tuấn Ngạn gọi giật lại bọn họ: “Dự án hợp tác về sau, chủ tịch Úy, anh không cần lo lắng sao?” Y Đằng Tuấn Ngạn đê tiện hỏi, dĩ nhiên muốn nghĩ cách uy hiếp bọn họ. Nhưng mà, cùng Hình Hòa quậy đến tình trạng này rồi, nếu như vẫn không chiếm được anh ta, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.
Úy Minh Tuyệt lạnh lùng nhìn Uy Đằng Tuấn Ngạn, trên mặt sớm chẳng còn nụ cười khác sáo lúc nãy, “Tổng giám đốc Uy Đằng, anh nghĩ rằng Tín Dương Chúng tôi đã đến tình trạng phải bán đứng đồng nghiệp để đổi lấy dự án rồi sao? Anh cho Tín Dương chúng tôi trở thành cái gì rồi vậy, câu lạc bộ trai bao sao? Tôi trước kia vẫn kính nể anh, tuổi còn trẻ mà có thể đem bang phái và sự nghiệp xây dựng lớn mạnh đến như vậy, nhưng mà mấy câu nói vừa rồi của anh, làm cho tôi rất thất vọng. Thật kì quái là tại sao loại người chỉ biết nói ra những lời ngang tàng kiểu này lại có thể có được những điều như ngày hôm nay.
Y Đằng Tuấn Ngạn mặt mũi có chút chịu không thấu, nhưng vẫn vững vàng nắm lấy cánh tay Hình Hòa không chịu buông ta, Hình Hòa rất kích động muốn hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn thà chết không buông.
“Y Đằng tổng giám đốc, tôi khuyên cậu buông tay đi, cục diện hôm nay đã đến mức này thế nào cũng đều không có lợi với cậu, nếu như cậu thật sự thích Hình Hòa, vậy thì hãy cố gắng làm cho cậu ấy cảm động đi, mà đừng có dùng tới sức mạnh.” Bây giờ Y Đằng Tuấn Ngạn trong mắt Úy Minh Tuyệt, chẳng phải là vị tổng giám đốc người người kính sợ nữa, mà chỉ là một thiếu niên bướng bĩnh không chiếm đươc kẹo mà thôi.
Y Đằng Tuấn Ngạn nhìn Hình Hòa được Úy Minh Tuyệt đưa đi, còn mình thì bị thủ hạ của hắn ngăn cản lại, nhìn lại mình cả người thương tích, bất đắc dĩ nhìn Hình Hòa bỏ đi, không cam lòng đấm mạnh xuống đất, cơ hội như thế mà bị mất đi, bây giờ còn đường nào khác thay đổi sao?
Mang theo Hình Hòa vừa mới đến cửa quán bar, một chiếc taxi đột ngột thắng lại trước mặt bọn họ. Phi Nhiên vội vàng nhảy ra, đến trước mặt Hình Hòa.
“Hòa, anh có sao không?” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Chiến tranh lạnh ba ngày, Phi Nhiên rốt cuộc cũng phải thừa nhận, em lúc nào cũng luôn chú ý đến anh. Hình Hòa mỉm cười vươn tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt lo lắng của Phi Nhiên: “Yên tâm, anh không có việc gì nữa rồi.”