Lucien đang đợi thì Whigby đến. Đã đổi sang chiếc áo khoác và quần cắt may màu đen thanh lịch được nhấn thêm chiếc áo gi lê xanh và ca vát trắng, gã ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu các khoản đẩu tư mới nhất của mình. Gã hầu như không ngẩng lên khi tên của Whigby được thông báo.
"Ngồi đi, Whigby. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với ông." Qua khóe mắt, gã thưởng thức vẻ mặt cảnh giác của Whigby. Tên cho vay nặng lãi rõ ràng không trông đợi nghe tin từ Lucien sớm thế - nếu trường hợp ấy có xảy ra. Lucien tiếp tục đọc giấy tờ trong khoảng năm phút, rồi đột ngột thả xuống và cho vị khách của gã một nụ cười sắc nhọn cũng phải khiến những tên cướp biển run rẩy. "Rất mừng vì ông đã đến, Whigby. Tôi được biết ông đã đến thăm vợ tôi hôm nay."
"À... vâng, đúng vậy. Vì công việc."
"Thật ư?" Lucien khum hai tay. "Thảo luận chuyện công việc với chồng của một quý bà thì không bình thường hay sao?"
Lão đàn ông béo tốt lúng búng. "Tôi có nghe nói ông không hứng thú với vấn đề đặc thù đó."
"Thật lạ lủng. Tôi hứng thú với tất cà mọi thứ có liên quan đến vợ tôi, ông Whigby ạ. Tất cả mọi thứ."
"Thế thì tôi bắt đầu hiểu rồi." Whigby cười yếu ớt. "Thứ lỗi cho tôi, thưa ông DuFeron, nếu tôi khiến ông khó chịu."
"Ồ, ông khiến tôi rất khó chịu, Whigby ạ. Nhiều lắm. Tôi đang nghĩ đến chuyện thách đấu với ông."
Người đàn ông tái xanh. "Thôi nào, DuFeron, không cần thiết phải..."
"Trừ khi", Lucien tiếp tục với tông giọng mượt như nhung, "ông nói với tôi vì sao ông dám đến đây quấy nhiễu vợ tôi và vì sao ông nghĩ tôi sẽ không hứng thú với chuyện đó".
Whigby lôi ra một chiếc khăn tay để thấm lên cái trán mướt mồ hôi của mình. "Người ta đồn ông bất hòa với cha vợ và bởi đấy là món nợ của ông ấy nên tôi đã đến để thu hồi..."
"À, ra là cha vợ tôi. Ông nghĩ bởi vì tôi bất hòa với Nam tước Chestwick nên sẽ khôn ngoan hơn nếu đến gặp vợ tôi phải không?"
"Phải, phải, chính xác là thế?"
"Ông nhầm rồi." Lucien không cố gắng che giấu sự tức giận thêm nữa. "Ông, Whigby, đã vào nhà tôi và khiến vợ tôi lo lắng vì một chuyện có thể giải quyết hợp lý hơn nếu thông qua cả hai chúng ta. Không có lý do nào miễn trách nhiệm cho ông."
Whigby xoắn xuýt chiếc khăn giữa những ngón tay. "Tôi chỉ có đôi lời với phu nhân thôi. Chỉ giải thích cha cô ấy nợ tôi. Tôi không gây tổn thương gì cô ấy cả."
"Ông khiến cô ấy phiền lòng, Whigby ạ, và tôi sẽ không khoan thứ cho bất cứ kẻ nào dám làm phiền lòng vợ tôi. Chestwick nợ ông bao nhiêu?"
"Một... một nghìn bảng."
Lucien kéo ngăn kéo và rút tấm chi phiếu ngân hàng gã gấp bên trong ra. Với vài nét nguệch ngoạc, gã chi một nghìn bảng cho Marcus Whigby. Rồi gã gạt đống giấy tờ sang một bên. "Tiền của ông đây, Whigby. Tốt hơn hết đừng bao giờ lại để tôi bắt gặp ông lảng vảng gần gia đình
Whigby vồ lấy tờ chi phiếu, nhanh chóng đọc lướt qua nó, rồi nhét vào túi áo khoác. "Cảm ơn ông, ông DuFeron. Xem như khoản nợ đã được thanh toán đầy đủ."
"Ông sẽ phải ký lên đây." Lucien đẩy một tờ giấy khác về phía tên cho vay. Whigby thoáng nhìn. "Đây là thỏa thuận tôi đồng ý trả nợ cho Chestwick và ông không được yêu sách gì thêm ở Nam tước. Ký đi."
"Đ... đương nhiên rồi." Whigby đặt bút ký và trả lại tờ giấy, Lucien cất nó vào ngăn kéo của mình. Rồi khóa lại. "Thật vinh dự khi được làm việc với ông, ông DuFeron", Whigby vừa đi giật lùi vừa nói. "Cho tôi gửi lời chúc đến vợ ông."
Lucien vòng qua khỏi chiếc bàn nhanh đến mức khiến tên cho vay bất ngờ hụt chân. Rồi lão vội xoay người và co chân chạy về phía cửa. Lucien theo sau với những bước chân thong thả hơn rất nhiều.
"Nghe này, Whigby", Lucien trầm giọng hăm dọa khi gã đàn ông kia sờ soạng chiếc then cửa. "Nếu để tôi còn nghe ông bén mảng gần vợ tôi, những ngày tháng của ông sẽ đột ngột chấm dứt và kết thúc trong đau đớn. Hiểu rồi chứ?"
"V... vâng." Whigby cuối cùng cũng mở được cửa.
Lucien nối gót lão ta ra khỏi phòng làm việc. "Và bảo với đồng bọn của ông cứ liệu hồn trước khi định gây khó dễ cho vợ tôi hay bất cứ thành viên nào khác trong gia đình tôi."
Whigby không trả lời, chỉ nhận lại mũ từ Elton đang chờ đợi và chạy trốn khỏi ngôi nhà với tất cả tốc lực. Buồn cười, Lucien quay trở lại phòng làm việc, nhưng một chuyển động trên cầu thang đã nắm lấy chú ý nơi gã. Aveline đang đứng đó, với chiếc miệng há ra kinh ngạc.
Gã mỉm cười. "Buổi chiều tốt lành, em thân yêu. Em đang tìm anh đấy à?"
Buổi chiều tốt lành? Đó là tất cả những gì gã cần nói sao?
Aveline nhìn chăm chăm vào chồng mình, khó mà tin nổi những gì vừa chứng kiến. Cô đang định đến kể cho gã nghe về chuyến viếng thăm của Marcus Whigby chiều nay - thực tế cô đã sợ hãi khi phải kể cho gã nghe điều đó - nhưng có vẻ gã đã giải quyết xong vấn đề!
Lucien tiến đến chân cầu thang, vẻ mặt mềm mại. "Không sao nữa rồi, Aveline", gã dịu dàng nói. "Mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa."
"Anh trả cho ông ta rồi?"
Gã bắt đầu bước lên cầu thang, "Ừ. Em không phải lo lắng về lão thêm nữa."
"Nhưng Chloe thì sao?" Mặc khó khăn đã tiêu tan, giọng cô vẫn leo cao với nỗi sợ hãi. "Lạy Chúa, Lucien, ông ta đã đe dọa sẽ làm tổn thương Chloe."
"Vậy ư?" Một tia nguy hiểm lọt qua đôi mắt gã. "Không ai có thể tổn hại đến Chloe. Anh sẽ để mắt tới chuyện đó."
"Nhưng có thể còn rất nhiều người như bọn họ." Cô túm lấy cánh tay Lucien khi gã bước đến chỗ mình. "Lucien, không thể biết cha em đã nợ tiền bao nhiêu người. Ông phát điên vì đánh bạc."
"Và nếu còn ai, anh sẽ trả hết cho họ." Một cách dịu dàng, gã vuốt ngón tay cái dọc theo má cô. "Em đã khóc."
"Em quá sợ hãi..."
Nụ cười trấn an nở trên môi gã. "Anh có rất nhiều tiền, Aveline à, và trả nợ cho cha em chỉ là một khoản nhỏ để đổi cho sự yên bình trong tâm trí em. Anh không muốn em lại phần lo nghĩ về chuyện đó."
"Em không thể thôi lo lắng. Anh ghét cha em.
"Nhưng anh không ghét em. Và anh cũng không ghét
Cô nhắm mắt khi nỗi sợ hãi được trút bỏ và điều này khiến cô run rẩy. "Lạy Chúa, Lucien, khi ông ta nói về Chloe, em không biết phải làm sao. Rồi em nhận ra em phải nói với anh." Gã ôm cô trong vòng tay, để cô biết ơn bám lấy gã, ấn mặt cô vào áo khoác gã. "Em đang định đi tìm anh, nhưng anh đã thu xếp xong xuôi rồi."
"Anh có ích thế đấy." Gã nâng gương mặt cô lên. "Nghe cho rõ này, Aveline. Không ai được làm tổn thương đến em hoặc Chloe. Một khi anh còn có mặt trên đời."
Cô nhìn chăm chú vào gương mặt cương quyết, vào đôi mắt đen nghiêm túc của gã. "Em tin anh."
'Tốt." Gã khẽ khàng quay cô lại, vòng cánh tay qua eo và dẫn cô lên tầng. "Anh sẽ thuê vệ sĩ bảo vệ toàn thời gian cho Chloe và bảo mẫu của con bé nếu điều ấy khiến em yên lòng, nhưng anh không nghĩ chúng ta còn bị làm khó dễ. Tất cả những gì mà mấy tên đó muốn là khoản tiền nợ của chúng.Một khi trả sòng phẳng, chúng sẽ không quay lại."
Họ lên đến đầu cầu thang và cô lấy lại đủ bình tĩnh để trao cho gã nụ cười yếu ớt. "Anh có vẻ khá quen thuộc với những việc ngoài vòng pháp luật thế này."
"Hậu quả từ tuổi trẻ ngông cuồng của anh. Thật không may, anh đã từng giao dịch với vài tổ chức ngầm ở Luân Đôn trước đây." Gã cười khùng khục. "Nói cách khác, bọn họ cùng phải thương lượng với anh chứ không vội làm bốc hỏa cơn thịnh nộ của anh đâu."
"Em không nghi ngờ điều đó."
Gã nâng bàn tay cô lên môi. "Vào phòng em và nghỉ một chút đi, bé cưng. Các dây thần kinh của em chịu quá tải rồi."
Cô buông tiếng thở dài thườn thượt, nhưng vẫn để mặc tay mình trong tay gã. "Em cũng phải thừa nhận như thế."
"Gì vậy? Aveline DuFeron đang thừa nhận sự yếu đuối đấy à?" Gã cường điệu, trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cô trao cho gã nụ cười nhu nhược. "Các sự kiện hôm nay thậm chí cũng khiến các dây thần kinh của anh quá tải rồi, chồng ạ."
"Quá đúng." Gã siết bàn tay cô. "Anh thừa nhận đã có những phút giây tồi tệ khi Elton thông báo Whigby ghé qua đây. Nhưng giờ tất cả mọi chuyện đã ổn. Em nên đi nghỉ đi, anh sẽ gặp lại em vào bữa tốỉ."
"Thực ra, em tin mình sẽ dùng bữa trong phòng." Cô vươn tay khẽ vuốt má gã. "Cảm ơn anh, Lucien." Rồi quay lưng bước đi, bỏ lại gã vẫn đứng nơi đỉnh cầu thang.
♥♥♥
Aveline đột ngột tỉnh giấc. Trong một chốc nỗi khiếp đảm tóm lấy cổ họng cô, nhưng rồi cô nhớ ra. Chloe đã được an toàn. Lucien đã giải quyết mối đe dọa đó rồi.
Cô nghe theo lời khuyên của Lucien và nghỉ lại trong phòng, rồi cho gọi bữa tối mang lên. Sau khi hầu như chỉ nhấm nháp món thịt gà lôi quay ngon lành cùng món pudding trông tuyệt hảo đi kèm của bà đầu bếp, cô nằm xuống chợp mắt. Giờ chỉ cần liếc ra ngoài cửa sổ thôi cũng khiến cô không ngủ lâu hơn tưởng tượng, bởi cô có thể thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm bên ngoài những tấm rèm.
Cô đứng dậy khỏi giường và đi đến bên khung cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài màn đêm yên bình, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn với những cảm xúc rối bời trong cô. Cô từng chỉ muốn tuân theo lẽ phải, nhưng lúc này cô không còn chắc đó là gì nữa.
Cô đã cố gắng hiếu thuận với cha, nhưng những sự kiện gần đây khiến cô nhận ra cha mình chưa bao giờ là người cha lý tưởng như cô mong muốn. Thực tế ông là bậc phụ huynh cực kỳ không hoàn mỹ, không chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, luôn để mặc Aveline gỡ mớ rắc rối tài chính do ông tạo nên. Sau cái chết của mẹ cô, thay vì ưu tiên quan tâm và chăm sóc con mình, ông lại liều lĩnh đâm đầu vào cờ bạc để quên đi mất mát của bản thân. Thay vì an ủi Aveline, cô lại phải trở thành người động viên ông. Và không cần biết bao lần cô sửa chữa những sai lầm của ông, ông chưa bao giờ học được cho mình một bài học và lại để tất cả những lỗi l đó lặp đi lặp lại.
Cô yêu cha, nhưng chính sự yếu đuối nơi ông đã thay đổi dòng chảy cuộc đời cô. Và bây giờ, cô nhận ra rằng lòng hiếu thuận của mình chưa bao giờ dành cho người đàn ông được gọi là cha, mà là cho hình mẫu người cha trong cô.
Và Lucien thì sao? Người chưa bao giờ biết đến tình yêu - từ cha mẹ, hay từ em trai. Phần lớn cuộc đời từ khi trưởng thành được gã tiêu tốn vào cờ bạc và những cuộc chơi phóng túng, nhưng gã luôn xoay xở để chừa lại trách nhiệm với tài sản của mình. Gã đã trải qua nhiều năm trong địa ngục bởi ai đó muốn gã biến mất khỏi Luân Đôn. Và rồi sau tất cả những sự kiện đó, gã vẫn cư xử một cách đáng kính trọng.
Phải, năm năm trước gã đã gợi ý cô chung giường với gã để cứu cha cô một cách khiếm nhã. Và phải, gã đã thực hiện đúng thỏa thuận thiết lập giữa hai người và bỏ rơi cô khi thời gian bên nhau của họ kết thúc. Nhưng liệu có đúng khi dùng chúng để chống lại gã không? Cô đã coi đó là sự ruồng rẫy. Gã đã coi đó như hành động vì lòng danh dự.
Rồi cả thực tế ngay khi gã phát hiện ra sự tồn tại của con gái mình, gã lập tức đề nghị kết hôn. Gã cho hai mẹ con mái ấm, ăn mặc và chu cấp một cuộc sống đầy đủ tiện nghi, ngay cả khi đồng nghĩa với việc cô phải quay lưng lại với cha cô mãi mãi. Lúc đó cô đã cho gã là loại người đê tiện nhất thế gian.
Nhưng giờ cô hiểu Lucien nghĩ gã có lý do chính đáng cho hành vi của mình. Gã thực sự tin rằng tội lỗi cha cô gây ra là sai trái khủng khiếp và nếu là bất cứ người đàn ông nào khác trên nước Anh gây ra chuyện này sẽ phải trả giá bằng cái chết, gã đã để cho cha cô được sống. Cô nghi ngờ khả năng này xảy ra nếu trong trường hợp người khác bị buộc tội thay vì người cha vợ tương lai của gã.
Cô vẫn nghĩ gã đã sai về cha mình. Càng lúc cô càng tin Dante và Công tước đứng sau âm mưu loại bỏ Lucien. Nhưng quan trọng là, Lucien tin cha cô có tội.
Mặc cho những gì gã tin tưởng, gã đã trả các khoản nợ của cha cô. Gã đã nói sẽ tiếp tục trả nếu điều đó phần nào giúp cho cô khuây khỏa. Đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy gã đã quan tâm nhiều hơn đến cô, đến cuộc hôn nhân của họ, hơn những gì gã làm vì mục đích trả thù. Điều đó cho cô hy vọng vào tương l
Mặc cho tuổi thơ bất hạnh hay quá khứ tai tiếng của mình, mặc cho năm năm bị tra tấn tàn bạo, gã vẫn tiến lên phía trước khi còn mục tiêu. Gã cố gắng làm những điều đúng đắn và bảo vệ cô cùng Chloe theo cái cách cha Aveline chưa bao giờ làm.
Giờ phút này, cô nhận ra mình phải buông tha lòng hiếu thuận mù quáng với cha mình. Cô luôn luôn yêu ông. Cô luôn luôn bảo vệ cho thanh danh của ông. Nhưng cô không thể trừng phạt Lucien lâu hơn nữa vì những sa đọa của cha cô.
Lucien là chồng cô. Cô cũng yêu gã. Và sẽ luôn yêu gã - không bao giờ ngừng, ngay cả khi cô cho rằng gã đã bỏ rơi mình. Và ngày hôm nay, gã rõ ràng đã cho cô thấy rằng cô đã luôn có định kiến về gã. Gã xứng đáng với sự tận tâm của cô, với bổn phận của một người vợ hơn bao giờ hết và giờ là lúc cô trao gã quyền lợi đáng được hưởng.
Lucien ngồi trước ngọn lửa trong phòng làm việc, nhìn ánh lửa phản chiếu lóng lánh trên những quân cờ bóng loáng đặt trên bàn. Gã nhặt lên quân hậu trắng, nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi siết những ngón tay quanh nó và ngả lưng trên chiếc ghế của mình.
Đã bao nhiêu lần hành động này giúp gã an lòng trong khi nằm run rẩy trên sàn thuyền lạnh lẽo của Sledge?
Khi bị bắt, gã vẫn mang theo quân cờ mà gã đã ngu ngốc thả vào túi áo. Gã biết những tên cướp chắc chắn sẽ lấy di bộ quần áo đắt tiền nên ngay khi chúng bỏ gã lại một mình, gã đã nhét quân hậu trắng vào một hốc gỗ trong gian xà lim chật hẹp. Chỉ còn nó bên cạnh trong những ngày lãnh án tàn khốc nhất của gã trên con tàu Rồng Biển, một sự an ủi lạnh lẽo trong những lần cổ họng gã căng phồng vì khát và phiến lưng bỏng rát từ lằn roi nhức nhối của Sledge. Gã đã lôi quân cờ khỏi nơi cất giấu, vuốt ve theo đường nét láng mượt của nó và nhớ lại cảm giác mà làn da Aveline mang lại.
Rồi một đêm, Denton, thuyền phó của Sledge đã phát hiện ra nó. Hắn đã phá lên cười và quăng quân cờ xuống biển đang dậy sóng. Đơn giản vậy thôi và hy vọng tinh thần cuối cùng của gã đã biến mất.
Nếu những tên cướp biển không xuất hiện vài ngày sau đó, gã biết mình sẽ hoàn toàn phát điên trong phòng giam chật chội và tăm tối đó.
Tuy vậy, gã đã trốn thoát. Gã đã trốn thoát và giành lại gia tài của mình khi trở thành một tên cướp biển trên con tàu Rửa Hận, mở ra cho gã con đường vinh quang trở lại nước Anh và đòi Chestwick trả giá cho những gì ông ta đã làm. Và gã nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu.
Thế nhưng chưa bao giờ gã nghĩ có ngày sẽ nguyện ý trả các món nợ cờ bạc cho kẻ thù.
Nhưng cũng chưa bao giờ gã tưởng tượng mình sẽ cưới Aveline, làm cha của một đứa trẻ, hay xem xét khả năng sau cùng: Chestwick có thể vô tội.
Sự phản bội của Dante đã giáng cho gã một đòn choáng váng. Và mối liên quan rất có thể xảy ra của Robert... Lạy Chúa, chẳng lẽ xích mích vì con nhóc Torrington đó sau toàn bộ những năm qua thực sự đã khiến đứa em cùng cha khác mẹ chống lại gã? Gã có nhiều chứng cứ chĩa về hai kẻ kể trên hơn những gì gã có để chống lại cha Aveline. Thực tế, gã tin Dante đã cố tình khiến gã nghĩ rằng Chestwick là kẻ chủ mưu bằng cách lệnh cho quân của Sledge ám chỉ một Nam tước tưởng tượng nào đó làm ông chủ của chúng. Suy cho cùng, Dante biết Aveline đang mang thai con gã. Y cũng đã biết tất cả về thỏa thuận của gã và Aveline.
Gã thở dài và nhắm mắt lại. Gã đã bám vào niềm tin rằng Nam tước là kẻ có tội quá lâu nên thật lạ lẫm khi cân nhắc theo hướng khác. Nhưng thậm chí nếu ông ta có là người sắp xếp tất cả, giờ ông ta còn gây hại được gì? Ông ta không thể cử động, không thể nói. Ông ta đã tự hủy hoại bản thân vượt xa những gì Lucien có thể ra tay.
Gã mở choàng mắt và nhìn xuống quân hậu trắng trong lòng bàn tay. Chestwick đã bị nguyền rủa. Lucien rõ ràng có thể ra đi với tất cả tiền thắng cược lần này.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phá vỡ dòng suy nghĩ của gã. Gã liếc nhìn đồng hồ, gần một rưỡi sáng. Gã nghĩ tất cả người hầu đều đã đi ngủ. Hy vọng như vậy. Tiếng gõ cửa lại vang lên. "Vào đi", gã nói, không buồn che giấu bực dọc khi bị phá
Cánh cửa kẹt mở. "Lucien?"
Trước âm thanh từ giọng nói của vợ, cả cơ thể gã giật lên cảnh giác. "Aveline? Anh tưởng em đang ngủ."
"Vâng." Cô nhẹ bước vào căn phòng, vào trong trí tưởng tượng khiêu gợi của một người đàn ông đói khát, với những lọn tóc màu mật ong xõa xuống bờ vai, cơ thể căng đầy như tiên nữ của cô được che phủ dưới lớp quần áo từ lụa và đăng ten ưa thích như trêu ngươi Lucien. "Em hy vọng mình không quấy rầy anh."
Chắc chắn là có, nhưng không phải theo cách cô nghĩ.
"Không đâu." Gã cho cô nụ cười tán thưởng. "Một gã đàn ông hẳn phải là một tên ngốc mới xua đi người phụ nữ xinh đẹp đến tìm gã giữa đêm."
Đôi môi cong lên khi cô tựa lưng vào cửa khiến nó khép lại. "Và anh không phải tên ngốc."
"Đôi khi vẫn thế", gã đáp, kinh ngạc trước vẻ sẵn sàng lắng nghe trong đôi mắt cô. "Nhất là khi trông em đáng yêu đến nhường này."
Mặt cô đỏ bừng và quay đi, nụ cười thỏa mãn vẫn giữ nguyên trên môi và tất cả những gì gã có thể làm là không nhảy xổ lên từ ghế và chiếm đoạt cô ngay nơi đang đứng. Làn vải lụa vuốt ve cơ thể cô như làn da thứ hai, dải dây đăng ten trêu chọc gã với thứ châu báu nó thấp thoáng che phủ. Gã muốn mở cô ra như một món quà, một cách chậm rãi, bóc từng lớp một.
''Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Gã hỏi, khi cô vẫn tiếp tục lưu lại cạnh cửa. "Em cần gì ở anh à?"
"À, phải." Cô hướng đôi mắt rạng rỡ đó trở lại với gã, và người gã cứng lại ngay lập tức, sẵn sàng và cứng như đá trước lời mời gọi ấm áp đó. "Phải, Lucien, em có việc này rất cần đến anh."
Cô vươn tay ra sau lưng và xoay chiếc chì khóa trong ổ mà không ngoái nhìn. Tiếng cạch vang lên với sức mạnh của một phát súng khiến sự kích thích gầm lên trong gã.
Cô chậm rãi bước về phía gã, cơ thể đong đưa theo nhịp điệu quyến rũ đầy nữ tính kêu gọi gã, chiếc váy ngủ bằng lụa loạt soạt trong căn phòng gần như tĩnh lặng. Mái tóc cô óng ánh dưới ánh lửa, làn da như thếp một lớp dát vàng. Rồi cô cuối cùng cũng đến bên chiếc ghế và đặt bàn tay lên vai khiến gã gần như ngay lập tức thẹn thùng.
Gã nhắm mắt, buột ra một tiếng thở khàn. Không kể đến những đứa con gái tiếp rượu lẳng lơ trong mấy quán rượu suốt khoảng thời gian ở cùng bọn cướp biển, gã không thực sự làm tình với một người phụ nữ nào kể từ khi bị bắt cóc. Những vết sẹo mang đến đủ loại bình luận từ cả bọn gái điếm khiến gã không có ý định tìm một nhân tình tử tế. Và từ khi quay trở lại Anh, gã chỉ có sự trả thù trong tâm trí, chứ không phải tình dục.
Nhưng lúc này thì ngược lại.
"Em có vài điều muốn nói với anh", cô nói, vuốt bàn tay qua tóc gã.
Gã nghiêng người về phía những đụng chạm của cô, được dỗ dành và bị khuấy động cùng một lúc. "Em có thể nói với anh bất cứ điều gì."
Nụ cười bí ẩn đó lại chạm trên môi cô. "Em biết."
Không thể kháng cự, gã vươn bàn tay dọc xuống bờ hông được lụa che phủ, cảm nhận làn vải ấm lên từ da thịt cô. "Nói mau đi, trong lúc đầu óc anh vẫn còn làm việc."
Cô bật cười thích thú, bắn mũi tên khao khát thuần túy xuyên qua người gã. Chẳng phải gã đã cứng như đá rồi sao. "Em muốn nói với anh vài điều." Cô quỳ xuống ngay trước ghế gã đang ngồi, đặt bàn tay lên hai đùi gã và ngước nhìn lên gương mặt. Gã nuốt lại tiếng rên. Chết tiệt người phụ nữ này. Cô không biết vị trí này mang loại hình ảnh nào đến tâm trí gã sao?
"Gì cơ?" Gã rền rỉ
"Em muốn anh biết em nghĩ anh là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ. Những việc anh làm hôm nay cho thấy một nhân cách tuyệt vời."
Đáng ngưỡng mộ ư? Nhân cách tuyệt vời ư? Phải là đầy dục vọng. Thậm chí là dâm đãng. Thèm khát em, vợ ngọt ngào của anh, gã nghĩ.
"Trả các khoản nợ cho cha em là hành động của một quý ông thực thụ", cô tiếp tục. "Em biết anh cảm thấy thế nào về ông, vậy mà anh vẫn lo chuyện đó và bảo vệ Chloe cùng em."
"Vấn đề không lớn lao như em nghĩ đâu", gã nói, thắc mắc liệu có thích hợp để đề nghị cô di chuyển bàn tay lên phía trên đùi gã một chút không...
"Có lẽ không lớn với anh, người có thể tùy thích sử dụng gia tài không giới hạn", cô đáp, vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc. "Nhưng với một người phụ nữ không có chút gia sản, những khoản nợ như vậy hệt những cơn ác mộng. Nhất là khi phải thương lượng với kẻ tội phạm như Whigby."
"Em là vợ anh, Aveline, và anh có nhiều tiền đến mức không biết cách nào tiêu cho hết. Trả nợ cho cha em đơn giản là bổn phận của anh khi là chồng em."
"Ôi, không đâu", cô phản đối. "Nhiều hơn thế nhiều." Cô vuốt móng tay dọc xuống đùi gã, đôi mắt tỏa sáng. "Khi rơi vào tình thế giống chúng ta, thì tuyệt nhiên không thể nói gì trừ ca ngợi."
"Ca ngợi." Gã nghiến răng trước vệt lửa bỏ lại từ móng tay trêu ghẹo của cô, kinh ngạc khi thấy những chiếc cúc quần đã mở từ bao giờ.
"Ca ngợi." Cô cúi thấp, vòng hai cánh tay quanh đùi gã và áp bộ ngực căng tròn của mình lên đầu gối gã. "Như em đã nói với anh", cô thở ra, "hấp dẫn ra sao khi em phát hiện anh là người đàn ông đáng ca ngợi thế nào chưa?".
Gã vươn tay vuốt ve mái tóc cô. "Anh đã nói với em anh muốn ở bên trong em thế nào chưa?"
Hơi thở gấp gáp của cô dội lại ngọn lửa khao khát trong đôi mắt. "Em cũng muốn."
Gã tặng cho cô nụ cười tinh quái, lần đầu tiên có chút cảm giác giống như bản thân trước đây của gã. "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?"
"Em không biết." Cô liếc gã bên dưới hàng mi. "Em tưởng anh được phong là kẻ trác táng."
"Đúng, trước kia."
"Giờ thì sao?"
"Không trong một thời gian dài. Anh đã thay đổi, Aveline. Theo những chiều hướng em có thể không thích đâu."
''Anh cũng thay đổi theo nhiều chiều hướng em cực kỳ ưa thích." Cô ngồi bằng hai gót chân, thái độ tán tỉnh của cô được thay thế bằng vẻ mặt nghiêm nghị hơn. "Người đàn ông em gặp năm năm trước là kẻ ích kỷ. Chán chường. Anh ta hẳn sẽ bắn cha em không hề ăn năn, chứ không thể hiện lòng nhân từ bằng cách để ông được sống như anh đã làm."
"Anh thừa nhận anh là một thằng con hoang, nhưng không chỉ theo nghĩa đen của nó." Gã chìa bàn tay ra và cô nắm lấy, đan những ngón tay vào với gã. "Chết tiệt, Aveline, anh là tên khốn tồi tệ đã bắt em đánh đổi sự trong trắng cho mạng sống của cha em, cho những món nợ ngu ngốc. Anh không tốt hơn Whigby."
"Đó rõ ràng không phải hành động của một quý ông", cô đồng ý. "Nhưng hồi đó cả hai chúng ta là người xa lạ. Và đừng quên ba đêm đó đã tặng cho chúng ta Chloe. Chỉ riêng điều đó thôi, em không bao giờ có thể hối tiếc."
"Em tha thứ quá dễ dàng", gã thì thào.
"Quá khứ đã mang chúng ta đến đây. Chỉ cần đừng nhìn lại." Cô thay đổi vị trí khiến tiếng lụa loạt soạt. "Chúng ta có nên tiếp tục thảo luận chủ để này", cô hỏi, trượt lên chỗ căng phồng trên quần gã, "hay những vấn đề cấp bách khác cần được chú ý nhiều hơn?".
"Chắc chắn là những vấn đề cấp bách hơn rồi." Gã đứng dậy, lôi cô theo mình. Ném sang một bên quân cờ gã vẫn giữ trong tay, gã hướng toàn bộ sự chú ý vào quân hậu trắng đang trong vòng tay gã. Ôm lấy gương mặt cô và hôn.
Cô tan chảy vào với gã, miệng hé mở khi vòng tay qua cổ gã với âm thanh thỏa mãn nho nhỏ. Gã đòi hỏi và cô hiến dâng. Gã ghì siết lấy cô, bầu ngực chúi mọng ép lên ngực, phần bụng mềm mại ấn vào gốc rễ đàn ông của gã. Cô thậm chí còn ngọ nguậy để dựa vào sát hơn, như thể cố trèo lên gã.
"Em muốn anh, Lucien", cô thì thầm giữa những nụ hôn. "Em muốn hòa làm một với anh."
Với tiếng gầm gừ thiếu thốn, gã nghiền nát miệng mình với cô và thể hiện nhu cầu cần cô đến táo bạo.
Sự đam mê khiến đầu gối cô như nhũn ra và đôi bàn tay run rẩy.
Gã hôn cô như thể đang đói khát, túm lớp lụa trên chiếc váy ngủ của cô với đôi bàn tay liều lĩnh. Cô giật áo khoác của gã, cố gắng mò nó ra và gạt được nó một phần xuống hai cánh tay. Gã buông cô ra đủ lâu để cởi chiếc áo khoác, rồi lại tóm lấy đôi tay và đặt chúng lên hàng cúc áo gi lê. "Cởi nó đi em."
Ánh nhìn hoang dại trong đôi mắt đen của gã khiến cô nhớ đến một Lucien từ cách đây rất lâu rồi.
Kẻ quyến rũ lành nghề, một tình nhân bậc thầy. Những ngón tay cô run rẩy, nhưng vẫn xoay xở để cởi nốt chiếc áo. Gã giũ nó khỏi người, ánh mắt lim dim ngầm hứa hẹn sẽ đốt cháy bất cứ kiềm chế còn sót lại nào của cô. Cô kéo ca vát của gã và ném nó sang một bên, để tháo cổ áo. Một cách hăm hở, cô lôi áo sơ mi của gã ra khỏi quần.
"Aveline." Đột nhiên trở nên nghiêm túc, gã giữ lấy tay cô trước khi cô có thể kéo chiếc áo qua đầu gã. "Anh có thể để nó ở đấy nếu em thích."
Cô nhíu mày. "Em không."
"Chiếc áo." Sắc hồng lan trên gương mặt nhưng gã vẫn giữ chặt ánh mắt cô. "Anh có thể để nó ở đấy nếu khiến em thấy thoải mái hơn."
"Tại sao lại khiến em thấy thoải mái hơn? Chẳng phải anh sẽ thoải mái hơn nếu cởi nó ra sao?"
"Hoặc chúng ta có thể lên tầng. Thổi tắt những ngọn nến..."
"Lucien à, có chuyện gì vậy?"
Gã nhắm mắt khi buông tiếng thở dài, rồi lại mở chúng ra. "Những vết sẹo của anh, Aveline. Nếu em không thể chịu đựng nổi khi nhìn vào chúng, anh có thể cứ để áo đấy, hoặc chúng ta có thể lên tầng trong bóng tối."
"Ôi, Lucien." Cô khẽ vuốt má gã. "Những vết sẹo của anh không hề khiến em khó chịu. Chưa bao giờ."
Mắt gã mở to. "Nhưng... em cũng không nói một lời lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Anh cứ tưởng do em cự tuyệt."
"Không. Không phải cự tuyệt." Giọng cô vụn vỡ vì xúc động bởi người đàn ông mạnh mẽ nhưng dễ tổn thương này. "Là buồn bã. Có lẽ cả sốc nữa. Hoàn toàn đau khổ bởi những gì hẳn đã xảy đến với anh. Lần đầu tiên em hiểu vì sao anh căm thù cha em đến vậy và cũng không thể trách anh vì điều đó."
Gã khép mắt trong tiếng thở dài nhẹ nhõm, hiển nhiên đã rút đi căng thẳng trên cơ thể. "Sáng hôm đó, khi chúng ta suýt làm tình trong phòng ăn, em chỉ tránh ra khi chạm phải những vết sẹo của anh." Trong đôi mắt mở to của gã lúc này, mọi cảm xúc nằm đó trần trụi cho cô nhìn thấu và chiều sâu của nó khiến cô run rẩy. "Anh cứ đinh ninh rằng chúng khiến em ghê tởm. Rằng em sẽ không muốn anh làm người yêu của em nữa." Gã bật cười tự giễu mình. "Đó là cú đòn cho tên Lucifer hùng mạnh. Giây phút đó, anh biết mình sẽ không bao giờ còn giống kẻ đã từng là anh trước đây."
"Em thích anh của bây giờ hơn." Cô rướn chân và hôn gã, nhưng hôn một dịu dàng, để vỗ về, chứ không phải kích thích. "Em vẫn muốn anh làm người yêu của em, chồng ạ. Em muốn anh rất nhiều."