Cornwall, nước Anh
Tháng Tư 1816
Gã sẽ có sự báo thù của mình. Lucien siết chặt hai bàn tay chằng chịt sẹo quanh dây cương và trừng mắt nhìn xuống ngôi nhà của ngài Chestwick từ một vị trí thuận lợi trên ngọn đồi.
Phải mất năm năm gã mới trở về được ngôi nhà ở Anh. Bốn năm trong số đó bị trưng dụng như một tên thủy thủ trên con tàu buôn lậu Rồng Biển dưới bàn tay hung tợn của thằng khốn đó, thuyền trưởng Sledge. Năm cuối cùng, tình trạng của gã có khá hơn khi trở thành một phần của băng cướp biển mang tên Rửa Hận, cái tên rất phù hợp.
Việc Rồng Biển bị tiêu diệt bời Rửa Hận đã trở thành sự cứu rỗi với gã. Và một năm sinh hoạt giữa băng cướp biển giàu có đã làm đầy - không, phải nói là gấp đôi - khối tài sản từng thuộc về gã.
Kẻ đã chết là gã sao? Khó mà tin được.
Cơ thế bị cháy đen được nhận dạng Lucien DuFeron là của tên đã móc túi chiếc đồng hồ quả lắc của gã, như vậy giới chức trách Luân Đôn liền gã đã chết và di chúc của gã được thi hành. Tài sản của gã biến mất, những khoản đầu tư từ trước chia cho các đối tác còn lại. Và người em cùng cha khác mẹ Robert, nguyền rủa sự tham lam của nó, đã mua Cổng Gai nhưng chưa bao giờ hạ mình bước chân vào. Ngôi nhà cứ quạnh hiu đứng đó và bị lãng quên.
Cha gã đã chết trong khi Lucien phải gò lưng phục dịch trên Rồng Biển, để Robert trở thành Công tước Huntley mới. Và khi Lucien xuất hiện ở nhà Huntley tại Luân Đôn vài ngày trước, những người hầu đã đuổi gã ra khỏi cửa.
Chỉ có Dante nhận ra gã. Anh bạn tội nghiệp trắng bệch như tờ giấy khi Lucien đến chỗ ở của y, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh trở lại và giúp Lucien khám phá chuyện gì đã xảy ra trong thời gian gã biến mất.
Và những điều đó khiến gã phát điên. Cha chết, nhà bị bán, tài sản không cánh mà bay. Nếu gã không làm việc đâu ra đấy với băng cướp biển, thì bây giờ đã trở thành một tên ăn mày. Nhưng sự bất công trong đó đã mưng mủ, gã sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi khôi phục được cuộc sống trước kia của mình.
Gã không thể mang cha mình trở lại, nhưng có thể đòi những của cải đã bị đánh cắp. Và gã sẽ có sự trả thù từ người đàn ông phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện - Chestwick.
Gã nên giết chết Chestwick từ những năm trước khi gã có cơ hội. Giá như gã có thể kháng cự được vẻ đẹp của Aveline và chỉ cần bắn chết lão già đó trong một cuộc đấu súng công bằng, thì không một sự kiện nào bên trên có thể xảy ra. Nhưng không, gã đã bị quyến rũ bởi gương mặt như nàng tiên cá, bởi đam mê và lòng kiêu hãnh của cô. Rất nhiều lần gã nghĩ đến cô trong suốt những tháng ngày khổ ải của mình, không thể ngừng tự hỏi liệu cô có biết đến hành động cúa cha mình hay không.
Chỉ một ý nghĩ đó thôi cũng đã mang hình ảnh gương mặt cô đến tâm trí gã, và gã phải tự kìm nén trái tim trước ký ức về đôi mắt xanh van nài của cô. Mặc cho cô có xinh đẹp bao nhiêu, không một người đàn bà nào xứng đáng để gã mất những gì đã có. Thỏa thuận đáng nguyền rủa của họ bắt gã trả giá quá đắt.
Nhưng những đêm họ ở bên nhau hầu như không còn là vấn đề thêm nữa. Cô giờ hẳn đã lấy chồng, gần như chắc chắn đã cho chồng mình một hoặc hai người thừa kCó lẽ vài năm qua cô đã trở nên xấu xí như mụ phù thủy. Trở nên béo phệ. Nếu họ gặp nhau hôm nay, gã nghi ngờ khả năng mình vẫn thấy cô hấp dẫn.
Nhưng gã cùng tự hỏi liệu cô có nhận ra gã còn thu hút nữa không.
Gã liếc xuống đôi bàn tay đeo găng đang cầm cương và nắm những ngón tay lại, nhìn qua lớp da thuộc màu đen để thấy những vết sẹo sần sùi bao phủ khắp tay gã trong suốt những năm tháng lao động với đám dây chão xù xì trên boong tàu. Còn cả những vằn sẹo tương xứng trên khắp cơ thể gã, phần lớn được ban tặng từ cây roi tê buốt của Sledge. Liệu cảnh tượng của chúng có khiến một quý cô được giáo dục ghê tởm? Ngay cả vết sẹo nhỏ hơn cạnh mắt gã, thứ nhận được do lưỡi kiếm bất cẩn của một tên thủy thủ, cũng làm một vài gái làng chơi phải quay đi.
Liệu một người phụ nữ như Aveline - một quý cô - có muốn dành ba đêm trên giường của gã ngay lúc này hay không? Gã chỉ còn sót lại một chút tương đồng với gã thượng lưu phóng đãng từng là gã trước kia.
Gã giống như những gì là gã bây giờ - một thằng đàn ông vừa sống sót trờ về từ địa ngục.
Gã nhận ra những ý nghĩ của mình đang dẫn tới đâu và đột ngột ngăn chúng ỉại. Không hữu dụng khi than khóc cho quá khứ; gã phải tập trung vào nhiệm vụ phía trước. Gã sẽ đối chất với lão Nam tước và giết lão ta, việc đáng lẽ phải làm từ nhiều năm trước. Có lẽ rồi linh hồn bị ám ảnh của gã cuối cùng cũng tìm được bình yên.
Gã thúc ngựa, phi rầm rập đến nhà Chestwick.
"Thưa tiểu thư Stoddard, có một quý ông yêu cầu được gặp cha cô."
♥♥♥
Aveline thở dài và đặt hóa đơn cô vừa nghiên cứu sang một bên. Các nhu cầu cần thanh toán đã tăng lên gấp ba lần trong tháng vừa qua. "Ai vậy bà Baines?"
"Không phải Squire Lofton", người quản gia đáp với cái khịt mũi
"Tạ ơn Chúa. Gã đàn ông đó quấy rầy ngôi nhà này không khác gì đám ruồi làm phiền chuồng ngựa vậy." Aveline đứng dậy và vuốt hai tay xuống vạt chiếc váy màu hồng lỗi thời cô mặc mỗi buổi sáng. "Bà Baines này, bà có thể đếm giúp tôi xem chúng ta còn bao nhiêu nến không? Tôi muốn chúng dùng được càng lâu càng tốt để không phải mua thêm trong tháng này. Rồi tôi có thể trả chút gì đó cho người bào chế thuốc."
"Tôi sẽ làm." Người quản gia ngập ngừng. "Cô có muốn tôi ở đây khi tiếp khách không?"
"Không cần thiết đâu." Aveline hướng về phía cửa. "Rõ ràng chỉ là một trong những bạn chơi bài của cha tôi đến chia buồn... và có thể đòi một món nợ cũ mà thôi", cô kết thúc với thoáng mỉa mai.
"Cứ cẩn thận", bà Baines khuyên. "Đôi khi một người đàn ông có vẻ ngoài như một quý ông chưa chắc đã là một quý ông. Tôi sẽ ở gần đây nếu cô cần tôi."
"Cảm ơn sự quan tâm của bà, nhưng tôi sẽ ổn thôi mà."
Lucien sải chân dọc theo chiều dài phòng khách chật hẹp, cố nén sự nôn nóng bên dưới lớp vỏ kiềm chế mỏng tang bên ngoài. Giờ thời cơ đã đến, gã hầu như không thể kìm nén những gì mình mong đợi. Sau cùng, báo thù.
Công lý.
Cánh cửa bật mở, gã nhìn lên, chuẩn bị đối mặt với người đàn ông đã đánh cắp cuộc đời khỏi gã.
Aveline đứng đông cứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt xanh nới rộng đầy ngạc nhiên. Cô không hề béo phệ. Cũng không hề xấu xí. Cô trông tuyệt đẹp y như những gì gã nhớ về cô, có lẽ thêm những nét đầy đặn nữ tính trên các đường cong. Nhưng thay đổi nhỏ nhặt duy nhất đó chỉ càng làm cô giống nàng tiên cá quyến rũ và càng khác biệt với người con gái trinh trắng năm năm về trước.
Vẻ sững sờ nhạt dần trên gương mặt cô, được thay bởi niềm vui rạng rỡ hoàn toàn thuần khiết. "Lucien?", cô thì thầm.
Sau tất cả khoảng thời gian đã đi qua, riêng âm thanh gọi tên gã bật lên trên môi cô thôi vẫn có thể khiến gã xốn xang. Bàng hoàng bởi sự ấm áp từ nụ cười, sự đón chào chân thật trong đôi mắt cô, gã xém chút nữa đã bước đến bên cô. Xém chút nữa nói rằng gã chưa bao giờ quên cô. Nhưng khi gã quan sát, gương mặt cô trở nên tái nhợt giống dải ruy băng gọn gàng trên váy, những đốt ngón tay trắng bệch siết chặt tay nắm cửa. Niềm hạnh phúc của cô lụi tàn như thế nó chưa bao giờ từng tồn tại. "Anh còn sống", cô nhạt giọng nói.
"Ngạc nhiên chưa?" Gã giấu sự thất vọng bằng cách trao cho cô nụ cười từng reo rắc nỗi sợ hãi vào trái tim những tên cướp biển đồng bọn của gã. "Tôi chắc chắn cũng ngạc nhiên khi thấy cô. Tôi đã yêu cầu được gặp cha cô."
"Cha tôi không tiếp khách."
"Không tiếp?" Nụ cười của gã chuyển sang thô lỗ. "Ông ta sẽ tiếp tôi."
"Kể từ tháng trước ông ấy không thể gặp ai." Cô dậm bước chân vào căn phòng, quan sát như thể gã là một bóng ma. "Anh muốn gì từ ông ấy?"
"Đây là chuyện của đàn ông, và tôi sẽ không bàn luận nó với cô. Ông ta đâu?" Gã định băng qua cô, nhưng cô cứng đầu đứng chặn trên đường đi của gã, hai tay khoanh lại và sự quả quyết lóe sáng qua xúc cảm xáo động trong đôi mắt cô.
Gã sở hữu thứ sức mạnh mà chỉ cần chút cố gắng cũng có thể đẩy văng cô ra khỏi lối đi, nhưng gã do dự. Gã không muốn chạm vào cô. Ngay cả khi đứng gần cô thế này gã cũng có thể cảm nhận nhiệt độ đang tăng vọt giữa bọn họ. Khiến gã điên cuồng.
"Người ta bảo anh đã chết."
Chút run rẩy trong giọng cô như cứa máu trên bộ giáp thịnh nộ bao quanh trái tim gã. Sự yếu đuối của bản thân làm gã nổi giận. "Một nhầm lẫn, rõ ràng rồi."
Câu trả lời gay gắt của gã khiến cô chớp mắt nhưng rồi đôi mắt thu hẹp. "Rõ ràng rồi", cô lặp theo, cay đắng lẫn theo giọng nói không thua gì gã.
"Tôi cứ nghĩ cô sẽ mừng khi nghe tin đó." Nỗi tức giận của gã tràn trong từng câu chữ, hỗn độn giữa thất vọng, giận dữ, đau đớn và cùng quẫn. "Cô trông có vẻ khá hạnh phúc khi rũ bỏ được tôi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau."
"Tôi có thể nói điều tương tự về anh", cô phản pháo. "Anh không thể hiện rõ ràng hơn thế trong thời gian anh trải qua với tôi, Lucien ạ. Sao anh phải quá mức ác nghiệt đến vậy?"
Gã cười cay nghiệt và tóm lấy cằm cô trong tay. Làn da cô vẫn có cảm giác mượt mà như lụa. "Cô vẫn chưa nhìn thấy thế nào là ác nghiệt đâu, con bồ câu của tôi ạ."
Cô giằng người ra. "Anh không có quyền chạm vào tôi."
"Cô chưa bao giờ kháng cự, Aveline ngọt ngào. Như những gì tôi nhớ, cô từng cầu xin tôi chạm vào mình."
Gương mặt đỏ gay, nhưng cô nhìn thẳng vào tia nhìn của gã, đôi mắt long lên khinh miệt. "Đã qua từ rất lâu rồi. Trước khi anh để cả thế giới nghĩ rằng anh đã chết. Trước khi..." Cô im bặt và bặm chặt đôi môi như thế ngăn cho từ ngữ không vuột khỏi miệng.
"Trước khi cái gì?" Khi cô tiếp tục lặng câm, cơn giận của gã phun trào. "Tôi đã trải qua năm năm trong địa ngục, Aveline ạ. Đừng thử thách tôi."
"Anh đã ở trong địa ngục ư?" Giọng cô cao vút đầy tổn thương. "Còn tôi thì sao? Còn cái cách anh bỏ rơi tôi thì sao?"
"Bỏ rơi? Chia tay đến từ đôi bên, thỏa thuận của chúng ta đã được hoàn thành. Nếu cô cảm thấy bị bỏ rơi, hãy trách cha cô. Năm năm trước, ông ta đã bắt cóc và ép tôi phải phục dịch trên một con tàu buôn lậu."
"Không thể nào! Ông ấy sẽ không bao giờ làm một điều như thế!"
"Không ấy à?" Lucien cúi người lại gần hơn, lờ đi hương oải hương ngọt ngào luôn gắn liền với cô. "Ông ta phát hiện mối quan hệ của chúng ta. Ngay cả nói dối cũng đừng thử với tôi bởi chính ông ta đã tự mình nói cho tôi điều đó."
Cô kéo bản thân đứng thẳng, dường như chẳng mấy bận tâm bởi khoảng cách gần với gã. "Sao tôi phải nói dốỉ? Ông bắt gặp tôi về nhà sáng hôm đó cùng giấy nợ trong tay. Ông biết những gì tôi đã làm."
"Và ông ta đến gặp tôi, thách đấu với tôi." Gã bật tiếng cười chẳng hề hài hước. "Tôi đã không chấp nhận lời thách thức, Aveline ạ. Tôi đã bỏ đi - vì cái giao kèo chết tiệt mà chúng ta đã ký kết."
Cô buông một tiếng thở dài. "Cảm ơn anh vì điều đó."
"Ồ, đừng cảm ơn tôi. Tôi nguyền rủa bản thân vì đã cư xử cao thượng. Nếu tôi gặp cha cô trong trận đấu vì danh dự ngày hôm ấy, tôi đã không mất tất cả mọi thứ."
"Đó là thứ anh cần đúng không, Lucien? Sự trả thù? Đó có phải lý do anh đến đây sáng nay không?"
"Phải." Gã trao cho cô một nụ cười lạnh lùng. "Tôi đến để thách đấu cha cô."
Hai mắt cô trợn to kinh hoàng. "Anh đến đây để giết ông!"
"Để đấu súng với ông ta." Gã nhún vai. "Kết quả tùy thuộc vào số phận."
"Tôi có trông giống con ngốc không? Ai cũng biết anh là một tay thiện xạ. Chính điều đó đã đẩy chúng ta vào rắc rối năm năm về trước."
"Đây là vấn đề danh dự."
Cô lùi từng bước một về phía cửa. "Anh điên rồi."
"Quả vậy." Sự sắc bén trong ánh mắt gã tạm ngừng cuộc rút lui lén lút của cô. "Phát điên vì giận dữ. Cuộc đời đã bị đánh cắp khỏi tôi. Trả thù là quyền của tôi."
Cô bật cười chua chát. "Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra với anh, Lucien, nhưng cha tôi không có liên quan gì hết. Chắc chắn có nạn nhân nào khác từ tính ích kỷ của anh đã tìm cách trừ khử anh."
"Tôi tin cha cô liên quan đến tất cả mọi chuyện."
"Tôi không quan tâm những gì anh tin tưởng."
"Hãy xem ngài Nam tước tốt bụng có gì để phát biểu." Gã xô người qua cô và lao như cơn bão vào phòng nghỉ. "Loại đàn ông nào lại đi núp sau vạt váy con gái? Hay danh dự của ông ta hao hụt đến mức không thể đối mặt với tôi?"
Cô theo gã đi ra và chống hai tay lên hông khi gã lùng sục từng phòng ở tầng một. "Tôi nói cho anh nghe, anh tìm nhầm người rồi."
"Tôi biết việc minh đang làm."
Cô khịt mũi kinh tởm. "Hãy để một người đàn ông lớn tuổi được yên, tìm gia đình anh để thỏa mãn thói côn đồ của chính bản thân. Từ những gì tôi được nghe, anh không được họ yêu chuộng hơn bất cứ ai anh từng gặp gỡ."
"Cẩn thận với cái lưỡi chua ngoa của cô." Gã ném cho cô cái nhìn cảnh cáo, nhưng cô không chùn bước.
"Điều anh tìm không có ở đây." Cô trừng mắt lại với gã, cũng dũng cảm không thua năm năm về trước. "Để chúng tôi yên và đi chỗ khác mà tìm kiếm sự báo thù của anh."
"Cô có nói gì cũng không ảnh hưởng đến tôi." Chết tiệt, cô vẫn quá xinh đẹp, vẫn tác động mạnh mẽ lên các giác quan của gã như một loại rượu mạnh. Nhưng gã phải ghi nhớ sự bội bạc thường được đóng gói xinh xắn k theo. Cô đã bực dọc vào buổi sáng họ chia tay bởi sợ hãi bị người ta phát hiện. Việc bắt cóc gã phải chăng là âm mưu để khiến những lời gièm pha rơi vào quên lãng? "Hãy nói với tôi, Aveline, rằng cô sẽ nộp cha mình ra đây, hay để tôi lục soát cả ngôi nhà và tự mình tìm ra ông ta?"
Đôi môi đáng yêu của cô mỏng dính thành một đường tức giận. "Anh muốn thách đấu ngay trước mặt cha tôi phải không, Lucien? Đi với tôi." Hai bàn tay nắm chặt trong làn váy, cô đi thắng lên cầu thang.
Cuối cùng, Lucien nghĩ, nối gót theo cô. Cuối cùng.
Aveline bước đều từng bước lên tầng trước mặt gã, phiến lưng cứng ngắc vì bất mãn, thế nhưng chính vòng ba mềm mại mới bắt được sự chú ý nơi gã. Gã nhớ không biết bao lần gã ôm bờ hông ngọt ngào ấy trong tay khi họ ân ái, cùng xúc cảm phần da thịt ở đó đem lại.
Cô ngừng lại trên đỉnh cầu thang và ném ánh mắt ghê tởm về phía gã, làm đông cứng ham muốn vừa trỗi dậy. Dù sao đi nữa gã không có quyền nghĩ đến chuyện ngủ với cô. Không, khi sự trả thù đã ở ngay trong tầm với.
"Lối này." Cô đi xuôi xuống hành lang và mở một trong các phòng ngủ. "Chào cha yêu", gã nghe thấy cô nói. "Cha có khách này."
Lucien bước theo, hăm hở đối mặt với kẻ hung ác đã cố hủy diệt gã. Rồi gã đứng khựng nơi khung cửa. Trợn trừng. "Thứ giả tạo gì thế?"
"Anh yêu cầu được gặp cha tôi." Lời cô thấm đẫm khinh bỉ. "Ông ấy đây. Đưa lời thách đấu của anh đi."
"Cấn thận đấy", gã cảnh cáo giữa hàm răng nghiến chặt. Gã quăng cho cô một ánh nhìn, những gì cô thấy trên gương mặt gã đưa một thoáng thận trọng đến đôi mắt cô.
Cô lúc nào cũng là một người phụ nữ thông minh.
Rồi gã quay lại nhìn kẻ thù của mình
Ngồi cạnh khung cửa, ngài Chestwick nhìn chằm chằm ra ngoài trời ngập nắng. Chiếc áo choàng xanh dương khoác lên áo ngủ và đôi dép lê đi trên đôi chân trần. Mái tóc ngả bạc dựng đứng thành những búi lởm chởm trên chiếc đầu hói, những chiếc xương nhô trên gương mặt cho thấy ông ta đã sụt cân đáng kể. Đôi mắt xanh dương đờ đẫn gắn chặt lên điểm nào đó bên ngoài cửa sổ. Khi Lucien nhìn, một người hầu vội vàng chạy lên lau dòng dãi rớt khỏi cằm vị Nam tước.
"Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy?" Gã ép những lời đó ra khỏi cổ họng đang tắc nghẽn.
"Lần đánh cuộc với ngài Melton. Cha tôi ngã khỏi ngựa trong cuộc đua của họ. Những ngày sau đó ông như bị trù ếm và bất tỉnh. Ông vẫn như vậy kể từ đó đến giờ." Gương mặt cô mềm đi vì xót thương khi nhìn cha. "Bác sĩ tin đầu cha tôi bị va chạm khi ông ngã ngựa và phần nào đó đã ảnh hưởng đến não bộ."
"Không thể thế được." Hai nắm tay siết mạnh hai bên sườn, Lucien vật lộn với ham muốn tru lên giận dữ trước trò đùa tai quái của số phận. Năm năm trong địa ngục và giờ sự trả thù đã trôi tuột khỏi những kẽ tay gã như làn khói.
Ngay đến khả năng cầm súng Chestwick còn không có, huống hồ khai hỏa. Và giết ông ta một cách công khai, điều vẫn đang rất cám dỗ, sẽ bị coi là giết người... và hơn hết, giống như dìm chết một con cún.
Gã muốn Chestwick chịu đựng những gì gã đã phải chịu đựng. Bị mất đi mọi thứ - thanh danh, gia sản, cuộc đời của ông ta. Nhưng lúc này, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra...
Gã quay gót và sầm sập đi ra khỏi phòng, cơn giận dữ đang thiêu đốt gã. Ngừng lại gần cầu thang, gã vồ lấy tay vịn bằng cả hai tay, chiến đấu với bản năng muốn gầm cơn thịnh nộ của mình với bầu trời. Gã muốn dùng đôi tay trần nhổ bật tay vịn gỗ và quẳng nó qua cửa sổ. Để đập tan lớp kính. Để xé toạc ngôi nhà từng chút một cho đến khi cơn cuồng nộ của gã cạn kiệt.
Nhưng nỗi tức giận của gã sẽ chẳng bao giờ nguôi. Linh hồn luôn thét gào đòi báo thù đã ph
"Tôi rất lấy làm tiếc", Aveline thì thầm sau lưng gã.
"Chuyện này không sao chấp nhận được." Gã nện một nắm đấm vào tay vịn.
"Ông đã phải trả giá cho mọi tội lỗi từng gây nên", cô nói. "Ông không thể cử động, nói hay thậm chí là tự ăn. Thế đã là đủ cho anh rồi, Lucien."
"Đủ ư?" Gă quay lại nhìn cô, cơ thể gần như run rẩy với nỗi oán giận tối tăm. "Chẳng bao giờ là đủ cho đến khi ông ta chịu đựng những gì tôi phải trải qua."
"Anh gọi đấy là gì?" Cô hất bàn tay về phía phòng ngủ. "Trái tim vẫn đập, cơ thể vẫn thở, nhưng người đàn ông đó không hề sống." Giọng cô vỡ vụn nơi câu cuối cùng.
"Đi đi Lucien. Mang theo những đe dọa cùng sự trả thù của anh và tránh xa chúng tôi ra."
"Tôi chưa bắt đầu đe dọa", gã gầm gừ. "Khi tôi làm…"
Cô nâng cằm lên kiêu hãnh. "Anh đã thực hiện điều tồi tệ nhất với tôi và tôi vẫn sống sót."
"Cô gọi ba đêm đó là điều tồi tệ nhất tôi gây ra sao?" Gã bật cười dữ tợn và tiến về phía cô.
Cô rụt lùi cho đến khi lưng va phải bức tường, rồi đón cái nhìn trừng trừng của gã bằng cái nhìn giận dữ của chính mình. "Cả hai ta đều biết anh là loại người nào, Lucien DuFeron."
Gã cúi người lại gần hơn.
"Và loại người đó là gì?"
"Một kẻ trác táng", cô ném câu trả lời vào gã. "Một tên vô lại. Một gã đàn ông ích kỷ, sử dụng người khác như đồ chơi để tiêu khiển
"Vậy ư?" Gã nhìn xoáy sâu vào đôi mắt cô, từ lúc trước đến giờ vẫn ý thức được hơi thở ngọt ngào lướt qua cằm gã, đôi môi mềm mại gần một cách cám dỗ với môi gã. "Kĩ năng yêu của tôi khủng khiếp đến thế cơ à? Hồi đó, cô dường như cũng thích nó đấy chứ. Có vẻ say mê là khác, theo những gì tôi ghi nhớ."
Mặt cô ửng đỏ, đôi mắt rực lên giận dữ. "Tôi chắc đó là cách anh ghi nhớ. Với tôi đó chỉ là thứ vặt vãnh phải chịu đựng trong mưu cầu cứu mạng sống cha tôi mà thôi."
"Ồ không, cô không hề." Tay gã khum lấy gương mặt cô, giữ nó cố định để cô khỏi quay đi. "Cô sẽ không nói dối về nó, Aveline. Với tôi hay với bản thân cô."
"Gã đàn ông đáng ghét", cô làu bàu.
"Dù cho cảm xúc của em về tôi có là gì lúc này, Aveline, tôi sẽ không cho phép em thuyết phục mình rằng em không muốn tôi. Rằng em không phải vẫn muốn tôi."
Đôi mắt cô trợn tròn hoảng hốt. "Tôi đơn thuần chỉ muốn thoát nợ khỏi anh!"
"Ô, phải. Em vẫn muốn tôi." Môi gã tách ra thành một nụ cười thỏa mãn thuần chất đàn ông. "Mạch em rộn ràng. Hơi thở của em..." Gã liếc xuống bầu ngực cô. "Hơi thở của em gấp gáp."
"Có lẽ là vì tôi bị áp đảo bởi một kẻ điên xộc vào nhà mang theo những lời buộc tội rồ dại của hắn ta."
"Có lẽ là bởi em vẫn còn muốn tôi."
"Chỉ đàn ông mới nghĩ như thế."
"Tôi là đàn ông." Gã buông gương mặt cô và chặn hai tay hai bên đầu, ghim cô vào bức tường, bên dưới cơ thể của gã đang bị khuấy động một cách cục bộ. "Hay em không hề nhận ra
"Tôi nhận ra anh hẳn đã ở trên biển rất lâu." Cô gay gắt nhìn gã. "Tôi không còn là một đứa con gái ngây thơ, Lucien."
"Như tôi thấy." Cơn thịnh nộ nhanh chóng chuyển thành ham muốn nóng bỏng. Gã nhìn xuống ngực cô khi chúng dốc lên ngực gã. "Em thực sự đã trở thành một phụ nữ trưởng thành, Aveline. Tôi tự hỏi không biết chồng em có đánh giá cao lòng can đảm của em không?"
"Tôi không có chồng", cô quát. "Giờ xin mời rời khỏi nhà tôi, Lucien, trước khi tôi gọi tuần cảnh."
Gã nheo mắt. "Những lời quả cảm, Aveline ạ. Tôi sẽ đi, ngay bây giờ. Nhưng tôi chưa xong với cha cô. Hay cô đâu."
"Tôi không dám nghĩ thế." Cô nhìn và giữ chặt ánh mắt gã, đôi mắt cô long lên vì giận dữ và những cảm xúc khác, chưa được đặt tên.
Gã bước lùi lại, ngắn gọn cúi chào, gần như xấc xược và đi thẳng về phía cầu thang.
Aveline buông tiếng thở nhẹ nhõm khi nhìn theo sự rút lui của gả, hai đầu gối gần như sụp xuống. Vươn ra bàn tay run rẩy, cô bấu lây lưng một chiếc ghế và chùng người tựa vào nó. Lucien còn sống. Sau tất cả những năm luôn nghĩ gã đã chết, nhận biết này đã đánh cắp hết sức lực khỏi cơ thể cô.
Gã trông vẫn hấp dẫn như trước đây, không phải rất đẹp trai nhưng đơn giản luôn kéo theo ánh mắt của phụ nữ. Gã dường như to lớn hơn, mạnh mẽ hơn, càng nguy hiểm hơn trước.
Mái tóc đen mọc dài không kiểu cách nhưng lúc này lại phù hợp theo một lốỉ hoang dã nào đó. Những đường nét sắc nhọn càng toát thêm mối nguy hiểm từ gã. Một vết sẹo hẹp màu trắng vặn cong từ lông mày trái đến đường chân tóc, đôi mắt tối sẫm cháy lên mối xúc cảm nóng rực.
Gã vẫn cướp đi hơi thở của cô. Và gã muốn hủy diệt cha cô.
Cô thở hắt ra cam chịu. Năm năm trước đã từng rất khó khăn, khi cha cô ngày càng cuốn về phía những ván bài, bỏ mặc sự van nài của cô con gái. Aveline không nhận được lời đề nghị hôn nhân nào, nhưng lại nhận được rất nhiều mời mọc khiếm nhã - đặc biệt từ Squire Lofton. Người đã từng là hàng xóm tốt bụng, đã biến thành gã đàn ông nhẫn tâm nhất theo đuổi cô sau khi tai tiếng của cô lan rộng.
Khi còn là thiếu nữ, cô đã từng mơ về một người chồng đẹp trai, nhưng lúc này cô chấp nhận thực tế với sự cay đắng chán chường rằng đàn ông dường như chính là bi kịch cho một cô gái ở độ tuổi của cô phải nếm trải. Một khi chuyện cô lên giường với một người đàn ông lan rộng - điều quả thực chỉ mất vài tháng trước khi cô có thể che giấu sự thật thêm nữa - đàn ông sẽ nhìn cô với ánh mắt khác hẳn. Mất đi sự kính trọng với một quý cô và thay vào đó là ánh nhìn tham lam trong mắt những kẻ khác phái, không cần biết những từ ngữ trôi ra từ lưỡi họ có lịch thiệp đến cỡ nào. Hơn một lần cô đã phải tránh né khỏi bàn tay dò dẫm của một người bạn cũ hay trốn chạy một kẻ ngưỡng mộ dâm đãng nghĩ đến chuyện dồn cô vào một góc riêng tư.
Cô không còn tin bất cứ lời nào thốt ra từ môi một người đàn ông nữa, không cần biết chúng có vô hại hay không. Cô đã học được bài học của mình một cách sâu sắc và sẽ không bao giờ cả tin thêm một lần nữa.
Và các vấn đề tài chính càng trở nên tồi tệ hơn kể từ cơn bạo bệnh của cha cô. Khi cái tin ông bị mất hết năng lực truyền đi, các chủ nợ đã dồn dập đến đập cửa nhà. Cô không còn được cho ghi nợ ở các cửa hàng tạp hóa trong làng. Thậm chí cô còn gặp khó khăn trong việc bán đồ thêu bởi thanh danh bị hoen ố, đến nỗi phải bảo người quản gia nhận đó là đồ do bà làm để họ có thể bán được chúng và mua được thức ăn.
Không, Lucien có thể huênh hoang và đe dọa tất cả những gì gã muốn. Lúc này không việc gì gã làm có thể sánh với những khó khăn cô đã vượt qua.
Một giọng nói thân thuộc vọng lên cầu thang, xua đi mọi lo lắng và mang nụ cười trờ lại đôi môi cô. Chủ nhân của giọng nói là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cô.
"Xin chào. Chú là ai thế?" Giọng nói
"Ta là Lucien. Và cháu là ai?"
Bị kích động, cô nhảy dựng khỏi chiếc ghế và lao như bay xuống tầng, chỉ dừng lại đột ngột nửa chừng, khi cảnh tượng trước mặt đập vào mắt.
Lucien khom người ở chân cầu thang, chiếc mũ chực rơi khỏi những ngón tay. Khi Aveline ghim chân dừng lại, hai mái đầu hướng về phía cô; hai cặp mắt đen láy đồng nhất nhìn cô chăm chú.
"Mẹ ơi", cô con gái nhỏ nói, "đây là Lucien này".
"Mẹ biết, Chloe."
"Chloe, phải không?" Lucien từ từ đứng dậy, đôi mắt gã không rời khỏi đứa nhỏ một giây nào.
"Cháu đi thăm ông đây", Chloe nói vói Lucien, rồi nhún nhảy lên những bậc cầu thang đến chỗ Aveline. "Mẹ ơi, giờ ông đã tỉnh chưa?"
"Rồi, bé cưng ạ." Aveline nhìn xuống cô con gái và mỉm cười, nhưng trái tim đang nện như sấm rền. Cô không dám nhìn Lucien. Gã sẽ nghĩ gì về con gái của gã đây?
Cô vuốt bàn tay lên những lọn tóc quăn đen như mực của Chloe, giống như cha con bé. Và hệt Lucien, đứa trẻ có đôi mắt đen và thậm chí, một cách đáng tiếc, cả hàng lông mày đen của gã. Nhưng Aveline rất vui khi thấy Chloe có chiếc miệng và cái cằm bướng bỉnh của mình.
"Chloe mấy tuổi, Aveline?"
Cuối cùng, cô nhìn gã và bối rối bởi biểu cảm trên gương mặt gã. Gã trông như thể vừa bị ai đó cầm nồi hầm thịt choảng vào đầu. "Chloe sẽ lên năm vào mùa hè này, phải không, cưng của mẹ?"
Chloe hùng hồn gật đầu và giơ bố
"Không, đó là bốn, Chloe à." Dịu dàng, Aveline dựng ngón cái mũm mĩm của cô bé lên. "Được rồi. Đây mới là năm này."
Chloe tự hào xòe năm ngón tay của mình về phía Lucien.
"Phải, năm. Chú thây rồi." Gã gật đầu trang trọng với Chloe, nhưng khi gã nhìn Aveline, đôi mắt gã cháy rực đầy hung dữ. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này khi tôi trở lại vào ngày mai."
"Chúng ta không còn gì để nói, Lucien."
Gã ném ánh nhìn về phía Chloe. "Không, chúng ta chưa xong." Nâng ánh mắt trở lại với cô, gã ấn chiếc mũ lên đầu. "Ngày mai, Aveline." Rồi bước phăng phăng ra khỏi ngôi nhà, đóng sập cánh cửa lại phía sau lưng.
♥♥♥
Gã đã làm cha.
Lucien trèo lên con ngựa với một cử động uyển chuyển. Gã không dám nhìn lại ngôi nhà, lo sợ trước điều gã có thể đã làm nếu có cơ hội. Gã đơn thuần chỉ hướng con ngựa về phía quán trọ gã đang ở.
Cô sẽ để mặc gã ra khỏi đó mà không bao giờ đề cập đến đứa trẻ.
Gã không chút nghi ngờ đứa bé là con gã. Ngay cả nếu tuổi của Chloe không tố giác trò chơi, thì sự giống nhau đến giật mình giữa con bé và gã cũng ngay lập tức kể hết toàn bộ câu chuyện. Giờ những luận điệu về việc bỏ rơi của Aveline đã trở nên sáng tỏ. Liệu cô có tham gia vào kế hoạch điên cuồng của cha cô để trừng phạt gã không đến đón cô và đứa bé không?
Sao cô không đơn giản chỉ cần nói cho gã biết?
Cơ thế gã có cảm giác như một chiếc bình trống rỗng, hoàn toàn bị rút sạch tất cả sự sống. Hoặc có lẽ những cảm xúc của gã đã phát triển quá dữ tợn, quá phức tạp, đến mức gã đơn giản ngừng cảm nhận chúng vì sợ sẽ phát điên.
Đầu tiên cơ hội trả thù Chestwick đã bị đánh cắp khỏi gã, sau đó lại phát hiện ra rằng khao khát của gã với Aveline chưa bao giờ chết. Và rằng nỗi khao khát mang đầy tính đòi hỏi đó đã tạo nên kết quả bằng một đứa bé.
Gã luôn thận trọng phòng ngừa để không khiến bất cứ nhân tình nào của gã mang thai, nhưng tính cá biệt trong trường hợp của hai người đã mê hoặc gã đến mức hoàn toàn quên phải làm thế với Aveline. Và cô, một thiếu nữ ngây thơ ở thời điểm đó, rõ ràng không hề biết đến khái niệm ngăn ngừa cho bản thân.
Giờ thì gã có một cô con gái. Gã biết làm sao với điều này đây? Gã không hề có ý định bỏ rơi con bé. Phải sống cuộc sống của một đứa con hoang không được chào đón, gã không mong con gái bé bỏng của mình phải hứng chịu hoàn cảnh tương tự. Gã cùng sẽ không bỏ con bé lại đây trong ngôi nhà của Chestvvick. Rõ ràng các vấn đề tài chính không được cải thiện với vị Nam tước, thậm chí nếu không phải thế chăng nữa, Lucien cũng sẽ bước qua than đá nung trong địa ngục trước khi gã bỏ con gái mình dưới lòng thương hại của kẻ đã cố hủy diệt gã.
Và Aveline thì sao? Liệu cô có thực sự tin rằng cha mình trong sạch trước bất cứ tội lỗi nào, hay đơn thuần chỉ đang bảo vệ ông ta mà thôi? Khả năng nào cũng có thể xảy ra, bởi cô luôn là một cô con gái tận tâm một cách mù quáng.
Và giờ gã đã có một cô con gái của riêng mình. Nhận biết đó lắng dần trong trái tim gã, lần đầu tiên trong đời sưởi ấm trái tim gã. Giờ gã đã phát hiện sự tồn tại của Chloe, gã nhất định sẽ trở thành người cha tốt với con bé.
Gã không còn đơn độc.