Ba Định Luật Của Pháp Sư

Chương 97: Chương 97: Nhân Cách Thô Tục




“Các ngươi đang ở trong suy nghĩ của ta.” Cái suy nghĩ kia nói: “Ở thế giới bên ngoài, suy nghĩ của các ngươi chuyển đổi thành ngôn ngữ sau đó mới trao đổi với người khác được. Nhưng ở chỗ này, ngôn ngữ của các ngươi sẽ chuyển đổi thành suy nghĩ để trao đổi với ta.”

“Đại vương Agnes Morrow?” Chủ thuyền Loffi Division đảo mắt một vòng, không biết nên đặt ở chỗ nào mới xem như quay mắt về phía người nói.

“Là ta. Ta chính là tánh mạng trong suy nghĩ của các ngươi khi gọi cái tên kia.” Suy nghĩ kia trả lời.

Nói cách khác, trong căn phòng suy nghĩ, không thể dùng ngôn ngữ nói chuyện, chỉ cần đầu óc thanh tỉnh là có thể nghe hiểu.

“Đại vương Agnes Morrow, đã ngài nghe hiểu được tôi, cũng có thể cảm thụ suy nghĩ của tôi, như vậy ngài nên biết tôi tới trợ giúp ngài đấy!” Chủ thuyền Loffi Division móc ra một viên đá màu trắng xám, ngoài mặt có chút thô. Thoạt nhìn thì viên đá có vẻ bình thường không có gì lạ, như là một mẩu cement vỡ có thể tùy tiện nhặc ven bất cứ một căn nhà nào. Chủ thuyền Loffi Division nâng viên đá lên nói: “Thỉnh tiếp nhận viên đá ma pháp!”

“Không, ta không tin ngươi. Ai biết ngươi có phải ám khách từ những thuyền hải tặc đó không!” Đại vương Agnes Morrow nói.

Trao đổi với Đại vương Agnes Morrow bằng phương thức này thật là một kinh nghiệm kỳ diệu. Nó là một con cá, cá có ngôn ngữ của mình. Đối với nhân loại thì đó không phải là ngôn ngữ. Ngữ pháp cùng ngôn ngữ nhân loại, á nhân loại, người máy có khác biệt cực lớn. Tư duy ngôn ngữ, tựa như con số trong toán học. Nhân loại sẽ dùng ngôn ngữ suy nghĩ, tựa như bọn họ dùng số để tính toán. Ngữ pháp bất đồng, cũng như công thức bất đồng. Như vừa mới nói qua đấy, một câu ngắn ngủn “Ta không tin ngươi”, trong ngôn ngữ cá là “Ngươi —— không thể tin—— ta cho rằng” .”Ai biết ngươi có phải ám khách từ những thuyền hải tặc đó không!” Nếu như không sửa theo ngữ pháp nhân loại, trong ngôn ngữ cá là: “Ngươi —— những thuyền hải tặc đó ——phải hay không—— ám khách —— sai phái tới đấy!”

Về từ “Ám khách” thì chỉ có trong ngôn ngữ cá . Nhân loại bất kể là Sở Ni ngữ hay là tiếng chuẩn Aidonatello đều không có từ gần nghĩa, Sick đành phải tự nghĩ ra một cái từ ghép để biểu thị nó. Giống như các nhà toán học cổ phát minh ra số “0“.”Ám khách” có nghĩa là “Lén lút không cho ai biết đến, thậm chí người bị điều động cũng không biết, người bị điều động nào đó đi làm một chuyện người chủ mưu muốn người kia làm . Mục đích cũng là chỉ có người chủ mưu mới biết được, người bị điều động thậm chí không biết mình đang làm chuyện gì. Người bị điều động chính là ám khách của người chủ mưu.”

Ngôn ngữ là vì sử dụng mà xuất hiện đấy, nó sẽ thay đổi theo nhu cầu giao tiếp, bởi vậy có thể đại biểu văn hóa mỗi nơi. Ví dụ tại xứ lạnh ở Địa Khu Aidonatello, chỉ hình dung trời rét đã có hơn 50 từ. Trong tiếng Aidonatello không cần nói ra như là “Hôm nay trời rất lạnh, độ ẩm rất cao, gió rất lớn, bầu trời còn có một tầng mà mây đen dày đặc, có thể mưa bất cứ lúc nào”, chỉ cần ba âm “Tra khoa lý “, người nghe đã có thể hiểu. Thậm chí bên trong từng yếu tố còn có chia cấp. Nếu như nhiều chỗ còn quang mây, đó là “Tra khoa ba” ; nếu như cả bầu trời đen kịt, đó là “Tra khoa khoa” ; nếu như đã mưa rồi, đó là “Tra cát lý” .

Bởi vì cá không thể phân biệt như vậy, ngôn ngữ cá không có những từ ghép này, cho nên khi Sick phiên dịch suy nghĩ của Đại vương Agnes Morrow thì, những cái từ ghép này cũng không được dùng tới. Nhưng trong ngôn ngữ cá lại có rất nhiều từ ghép tiếng chuẩn Aidonatello không có, nếu như tùy tiện tìm một từ gần nghĩa thay thế, đây chính là sai lầm lớn.

Đại vương Agnes Morrow dùng liên tiếp thành ngữ có quan hệ với dòng chảy, Sick căn bản không cách nào phiên dịch. Không chỉ vì hắn tìm không được từ ghép phù hợp thay thế, càng quan trọng hơn là, hắn không hiểu những khái niệm kia. Hắn chưa từng thấy dòng chảy Đại vương Agnes Morrow thấy, cho nên hắn không cách nào lý giải dòng chảy kia như thế nào, đủ để trở thành thành ngữ sử dụng.

“Các ngươi đều cho rằng nếu như có thể dùng suy nghĩ nói chuyện với nhau, người với người cũng sẽ không có hiểu lầm. Các ngươi thử xem xem, các ngươi có thể hiểu suy nghĩ hiện tại của ta ư ——” Đại vương Agnes Morrow truyền đến một cái khái niệm mạnh mẽ.

Sick cố gắng thử nghiệm, đây có thể là nói một loại trạng thái sùng bái thiên nhiên, cũng có thể là một loại tai nạn có quan hệ tính đa dạng sinh thái, giống như quan hệ định luật về lượng không đổi. Không được, hắn không cách nào hiểu.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Đây là là tư tưởng trung tâm trọng yếu nhất của loài cá chúng ta.”

“Ta biết, là tín ngưỡng!” Nanaimo nói.

“Không đúng!” Đại vương Agnes Morrow gào lên. Văn hóa nào cũng có thể biểu hiện ai đó nói sai rồi, cho nên phiên dịch những lời này không khó.

“Tín ngưỡng nhân loại là mù quáng, trước hết tin tưởng mới có thể nhìn thấy kỳ tích. Trung tâm tư tưởng loài cá chúng ta không cách nào dùng không tin để phản bác, cũng không cách nào dùng tin để cường điệu! Các ngươi nâng tầm quan điểm về những khuyết điểm trong tín ngưỡng, nhưng tư tưởng trung tâm của cá cùng cá phải chăng vĩ đại hoặc có tội hoàn toàn không quan hệ! Tín ngưỡng con người phải có quan hệ với người, tư tưởng trung tâm cá không cần có quan hệ với cá! Cũng không phải tất cả sinh vật đều coi tín ngưỡng thành tư tưởng quan trọng nhất!”

“Tôi từ bỏ. Tôi có thể tìm ra rất nhiều từ ghép cùng loại, nhưng không có một từ nào thật sự phù hợp.” Sick lắc đầu: “Trừ phi tôi làm cá vài năm, nếu không đại khái cả đời đều không cách nào hiểu.” Sick cảm thấy cách nhìn của Đại vương Agnes Morrow với tín ngưỡng nhân loại có một ít sai lệch, nhưng sai lệch vẫn trong sai số cho phép, Nanaimo thì bắn đại bác cũng không tới.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Hiện tại ngươi đã hiểu cái bẫy trong trao đổi bằng suy nghĩ, chúng ta đây mới có thể chính thức bắt đầu giao tiếp.”

“Suy nghĩ chẳng qua là không sử dụng ngữ vựng âm thanh cùng ký hiệu, cũng không khẳng định nội dung truyền đi là thật.” Chủ thuyền Loffi Division thì thào. Bởi vì mọi người sẽ thay đổi ngôn ngữ theo tư duy, cho nên ngôn ngữ kỳ thật đã biểu hiện ra rất nhiều tư duy rồi. Tựa như sự xuất hiện của các phép tính nhân chia cộng trừ, thậm chí là xuất hiện số âm vốn không tồn tại để giúp việc tính toán thuận tiện.

Thuyền trưởng Nalinge nói: “Tôi từng làm luận văn tương tự. Người bình thương cho rằng chỉ cần đọc được suy nghĩ người khác thì không ai có thể lừa họ, đó là do họ không nắm được kỹ xảo lừa người qua ý nghĩ, mà người nắm được kỹ xảo kia, cảm giác giống như ngoại trừ gặp mặt nói chuyện trực tiếp, người kia còn đặt camera theo dõi phòng ngủ của mình vậy, đương nhiên những người nắm được kỹ xão sẽ biết được nhiều thông tin hơn. Nhưng nếu như ai cũng có thể trao đổi bằng suy nghĩ, phòng ngủ liền chẳng khác mặt tiền cửa hàng, như vậy nếu tin vào cái mình thấy đó, chẳng những không có thêm thu hoạch, còn có thể bị lừa lại.”

Sick vỗ tay: “Có thể đem những lý luận phức tạp nói thành đơn giản như vậy, ngài là phần tử tri thức chân chính.”

“Gần đây ta rất ghét dùng mấy lời vô nghĩa.” Thuyền trưởng Nalinge nhún nhún vai, trên gương mặt dãi nắng dầm mưa hé lên một nụ cười đơn thuần.

“Nhân loại luôn tìm điểm tương đồng trên thân người khác, ngay cả tư tưởng cũng không ngoại lệ. Cho nên dù dùng phương thức giao tiếp nào đều vĩnh viễn không có khả năng hóa giải hiểu lầm. Bởi vì nhân loại sẽ cự tuyệt những tư tưởng bất đồng với mình, thậm chí là cự tuyệt một cách thô bạo. Nếu như không thể tiếp nhận sự khác biệt có tồn tại, trước khi giao tiếp cũng đã sinh ra hiểu lầm.” Đại vương Agnes Morrow nói: “Tựa như giờ phút này, các ngươi có thể gọi ta là 『 cá hiểu tiếng người 』.”

“Trên thực tế nó hiểu a? Không phải sao.” Nanaimo rung đùi đắc ý.

“Chủ nhân ngài nên đọc sách nhiều hơn.” Lys Na nhíu mày.

“Đại vương Agnes Morrow, xin ngài tin tưởng tôi!” Chủ thuyền Loffi Division nâng viên đá cao hơn, ông quyết định biến đỉnh phòng thành mục tiêu nói chuyện, hô lớn: “Mặc dù ngôn ngữ vô lực như thế, suy nghĩ cũng không cách nào hóa giải ngăn cách, cho dù giao tiếp ngập tràn bẫy rập, tôi cũng chỉ có thể dùng loại phương thức này thỉnh cầu ngài tin tưởng! Cho dù biết rõ nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm, giao tiếp vẫn là phương pháp xử lý duy nhất, tôi chỉ có thể không ngừng giao tiếp với ngài, hi vọng ngài có thể tiếp nhận!

“Vùng biển này không chỉ là chỗ ở của ngài và đồng loại, đối với tôi và đồng loại khác cũng cực kỳ trọng yếu! Chúng tôi hy vọng cộng hưởng thịnh vượng với cá huy hoàng, để tài nguyên ở đây có thể sử dụng vĩnh viễn!”

“Ngươi là một nhân loại đã tiếp xúc được một phần cực nhỏ tư tưởng trung tâm của cá.” Đại vương Agnes Morrow tạm ngừng để sắp xếp tư duy, mới nói tiếp: “Nhưng cái này vẫn không có nghĩa là ngươi đáng tin cậy, vẫn không có nghĩa là viên đá ma pháp của ngươi xác thực có hiệu quả như ngươi nói. Nhân loại thường xuyên vì cam đoan giá trị kèm theo mà tổn thất bộ phận tối trọng yếu nhất. Hoặc càng buồn cười hơn —— dùng phương pháp sai lầm để thực hiện lý tưởng, sau đó phủ nhận những hậu quả mặt trái của nó.

“Có một phương pháp có thể làm ngươi thể hiện ra bản tính của ngươi, ra, chửi một câu thô tục!”

“À?” Bả vai Sick thoáng run.

“Trong ngôn ngữ, văn tục là từ loại đặc biệt. Ý nghĩa mặt chữ của nó không quan trọng, mục tiêu cũng không quan trọng. Lúc một chữ bị biến thành văn tục thì, nó chính là văn tục. Không phải vật bài tiết, bộ phận sinh dục hoặc một ít nghề nghiệp bị người khinh thị, mà là bản thân từ ngữ trở thành 『 thô tục 』 đã biểu thị tính đặc thù. Chỉ có thô tục mới có thể vượt qua khác biệt văn hóa mà tinh thần không thay đổi, cũng chỉ có nó mới không gây ra hiểu lầm, bởi vì, nó là thô tục.” Giọng Đại vương Agnes Morrow nói đoạn văn này giống như là đang thuyết trình.

Thuyền trưởng Nalinge vội vã xen vào: “Luận điểm này tôi cảm thấy rất quen thuộc, phải chăng——”Ông nói ra tên một người.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Suy đoán của ngươi không sai. Chính là nhân loại kia nói cho ta đấy. Là lái tàu của ngươi nói cho ta đạo lý này đấy.”

Thuyền trưởng Nalinge kích động nắm chặt hai đấm: “Hắn ở đâu?” Xem ra đó chính là thuyền viên mất tích cuối cùng ông đang tìm.

“Sau trận chiến mà ngươi phải bỏ ra bảy năm từ thế giới khác để trở lại, hắn bị rơi xuống biển, lại bị ta nuốt vào trong miệng. Ta cùng nhân loại kia từng đàm đạo một phen. Từ đó về sau ta say mê văn tục, ta sưu tâm nhân loại am hiểu văn tục từ bốn phương tám hương, nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Đáng tiếc chính là, đá số đều không muốn nói chuyện với ta.

“Làm khát vọng thấy lại ánh mặt trời của hắn đã không cách nào ức chế, ta tiễn hắn đến một hòn đảo nhỏ. Cư dân trên đảo đến nay vẫn duy trì lễ tế cá huy hoàng hằng năm, bọn họ quan hệ rất tốt với đồng bào của ta. Hắn cưới một cô gái trên đảo, thành gia lập nghiệp, lần trước gặp hắn, con của hắn đã cao tới eo rồi.

“Nếu như ngươi muốn gặp hắn, ta có thể cho con cháu của ta dẫn đường.”

“Vâng, tôi muốn gặp hắn. Phi thường cảm tạ ngài!” Nếu như Thuyền trưởng Nalinge lại trẻ ra hai mươi tuổi, nhất định sẽ cao hứng nhảy cẫng lên, nhưng ông đè nén cơn xúc động này, chỉ là nhẹ nhàng đi qua đi lại.

Mặc dù chuyện này không có quan hệ gì với tự mình, Sick vẫn rất cao hứng: “Như vậy ngài có thể trở lại Aidonatello rồi.”

“Trở lại Aidonatello? Đúng, ta nên trở về. Nhưng mà trước đó ta còn muốn tới Nocardia Manchester.” Thuyền trưởng Nalinge cười phất tay.

“Tại sao?” Sick cảm giác sự tình có vẻ bất thường.

“Ta cùng chính phủ Nocardia Manchester đạt thành hiệp nghị, nếu như ta có thể giải quyết vấn đề hải tặc, ba con đường biển lúc trước bị hải tặc chiếm sẽ do ta lũng đoạn, còn có quyền kinh doanh mười hai loại hàng hóa trên đất liền. Đảo Mê đã bị hủy. Mặc dù ta không có ở đó, nhưng ta tin bộ hạ có xử lý tốt chuyện còn lại.” Thuyền trưởng Nalinge nói.

Sick choáng rồi, qua hai giây mới nói: “Cho nên ngài tận sức tiêu diệt thị trường nô lệ không phải vì chính nghĩa?”

“Chính nghĩa đương nhiên là có. Ý thức trách nhiệm cũng là lý do rất trọng yếu. Thế nhưng ngoại trừ những cái này, nếu như còn có thể có thêm chỗ tốt, cũng không phải chuyện xấu. Ta sẽ duy trì chính nghĩa, đồng thời lấy được ích. Lúc nào cũng phải nghĩ tới tương lai lâu dài ah.” Thuyền trưởng Nalinge nhíu mày.

Sick nói không ra lời. Chỉ có thể nói, kẻ có tiền —— không đúng, Thuyền trưởng Nalinge hiện tại còn không có tiền —— cách nghĩ của phần tử tinh anh, quả nhiên khác phàm nhân ah.

Chủ thuyền Loffi Division hỏi Đại vương Agnes Morrow : “Tại sao là chửi thề? Cho dù nó có thể vượt qua ngôn ngữ, tinh thần không thay đổi, cùng bản tính lại có quan hệ gì?”

Đại vương Agnes Morrow trả lời: “Bởi vì tính đặc thù của thô tục, muốn chửi hay, chỉ am hiểu trầm bồng du dương, âm sắc ưu mỹ là không đủ. Bất kể là ngôi sao ca nhạc hay là cao thủ diễn thuyết đều không đại biểu rằng bọn họ có thể chửi hay như hát.

“Muốn mắng thật bẩn, nhất định trong lòng phải có cảm xúc『 muốn mắng thô tục 』 . Lúc một nhân loại mắng thô tục, hắn cũng không phải thực sự mắng, mà là đang phát tiết linh hồn của mình, biểu đạt bản tính của mình. Lúc ngươi mắng thô tục, ngươi cũng nói cho thế giới ngươi là ai.

“Bởi vậy, mắng thô tục có thể dùng để phán đoán người.

“Vô luận linh hồn của hắn là đồ bỏ đi hay là bảo thạch, tại một khắc này đều bộc lộ ra.”

Thuyền trưởng Nalinge cười khổ: “Trời ạ, bộ lý luận này tôi cũng nghe nát rồi.”

Miệng chủ thuyền Loffi Division mấp máy, không ngừng rung rung, nhưng vẫn mắng không được. Những người có giáo dục lại chưa bao giờ sống ở tầng dưới đáy như ông, văn học có lẽ rất không tồi, nhưng mắng người lại rất nông cạn. Mắng thô tục sẽ bộc lộ khuyết điểm của ông, đồng thời cũng trái với những gì ông được dạy, bởi vậy điều này thật sự là khó.

“Ta thử xem a.” Thuyền trưởng Nalinge chủ động giúp chủ thuyền Loffi Division làm mẫu. Ông mắng một câu rất thông thường đối với rác rưởi, lại còn thêm động tác dẫm dưới chân để thuyết minh. Sick như nghe thấy được âm thanh một vật bị dẫm dưới đất.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Ân. Ngươi rất ghét người vô ơn cùng thể chế xơ cứng. Đó là đối tượng ngươi nghĩ khi đáng mắng , là nguyên nhân ngươi muốn mắng nhất. Đồng thời, ngươi còn là một người thích tự thân vận động, bởi vậy ngươi dùng hành động để thuyết minh. Ngươi thích tạo ảnh hưởng xung quanh, thích sự thay đổi. Ngươi rất coi trọng địa vị xã hội, mà ngươi cho rằng địa vị xã hội cùng cống hiến có quan hệ, cho nên ngươi dùng rác thải làm chủ đề mắng.”

“Trời ạ, thật đúng là có thể phân tích tâm lý. Đến lượt ta thử xem.” Nanaimo há to miệng. Hắn mắng tư tưởng sai lầm trong đầu. Dùng giọng điều xem thường để nói, biểu lộ trên mặt giống như là ngửi thấy mùi thúi.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Đối với ngươi, đồ vật trong ý nghĩ quyết định giá trị một người. Ngươi ghét những kẻ nói suông, ghét những kẻ tản mát tư tưởng sai lầm. Nhưng mà ngươi lại có nhiều điểm tương đồng với những kẻ ngươi ghét.”

Nanaimo chu môi cố không tiếp thụ kết quả này, Lys Na ngược lại nói: “Rất chuẩn.”

Sick nhìn chủ thuyền Loffi Division chuẩn bị chưa xong, ông vẫn đang mấp máy môi. Sick thở dài, đến phiên hắn rồi.

Sick tập trung tinh thần, dùng tất cả bất mãn đối với cái thế giới này, còn có vận rủi, sự ai oán của mình mắng một câu. Âm điệu từ đầu mãnh mẽ, lúc giữa to lớn bao la hùng vĩ, lúc cưới liền mang theo đau thương vô tận, biểu đạt nhân sinh thay đổi rất nhanh.

“Ngươi là người thiện lương.” Đại vương Agnes Morrow chỉ bình một câu.

“Cứ như vậy?” Sick hỏi.

“Cứ như vậy.” Đại vương Agnes Morrow trả còn mang theo ít nức nở, giống như là vừa mới xem qua một tràng hí kịch.

Dựa vào lễ nghi, không ai yêu cầu nữ tính mắng. Lys Na không cần cống hiến, thế là hiện tại tất cả mọi người nhìn chủ thuyền Loffi Division.

Chủ thuyền Loffi Division giãy dụa giữa sứ mạng, lý tưởng cùng thành kiến với văn tục. Ông vùng vẫy trọn vẹn ba mươi giây, mới mắng một câu có quan hệ với cơ quan con người.

Đại vương Agnes Morrow nói: “Ta hiểu, ngươi là người rất coi trọng trưởng bối. Ngươi thích sinh hoạt hoà thuận vui vẻ, không thích xung đột. Nhưng ngươi cũng là người có thực lực, còn có năng lực tự xét ngăn cản mình lạc lối. Ta quyết định tin tưởng ngươi.”

“Cảm tạ ngài.” Chủ thuyền Loffi Division thở dài một hơi, mắng thô tục chuyện này tạo cho ông áp lực rất lớn. Bàn tay nắm chặc viên đá ma pháp mở ra, viên đá ma pháp phát ra một màn sáng trắng rồi biến mất. Sau đó đã không còn gì nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.