Ba Định Luật Của Pháp Sư

Chương 107: Chương 107: Những Kỵ Sĩ Thánh Khiết Chi Thuẫn (4)




Mặc dù sự kiện lần này là cơ hội tốt để bêu xấu đoàn kỵ sĩ vô năng, nhưng vì dính dáng đến sai lầm rất rõ ràng của “những tên kia”, thậm chí thích khách còn do chính “Người ấy” mang đến, trên nguyên tắc “nghiêm túc kiểm điểm đúng quy trình”, chuyện này được cho qua với lý do “Giữ gìn danh dự đoàn kỵ sỹ“.

Even Joseph đụng Bacharach trên hành lang. Hắn thấy trên chân trái Bacharach có một bé trai đu lên như gấu koala.

Even Joseph nói: “Chân ông có con gấu koala.”

Bacharach trả lời: “Ta biết.”

Đứa bé này có cặp mắt xanh biết, gương mặt tròn tròn, mặc đồ tây như người lớn, thậm chí còn đeo cravat buộc bằng băng cravo. Nó hơi mập, ánh mắt nó hơi ngộ khi nhìn mình.

Even Joseph hỏi: “Nó là ai thế?”

Bacharach cúi đầu hỏi đứa bé mắt xanh: “Mẹ con đâu?”

Đứa bé mắt xanh chỉ nhà ăn. Miluka cùng Ruta đang dùng cơm trong đó, mặt khác còn có một đám bồi bàn chuyên nghiệp chăm sóc “Những người kia” .

“À, mẹ nhóc đang làm việc ah.” Even Joseph nói. Xem ra, đứa bé mắt xanh là con của nhân viên ở đây.

Đứa bé mắt xanh nhìn Even Joseph, con mắt nháy nháy. Hai giây sau, nó buông chân Bacharach, đi đến bên chân Even Joseph rồi bám lên Even Joseph y chang khi nãy nó làm với Bacharach.

“Ah.” Bacharach than nhẹ.

Even Joseph cùng Bacharach lại gặp Mcletchie. Mcletchie làm người giao ca mất cả buổi mới chuyển giao hết việc, mà người kia cảm thấy nếu không có Mcletchie cũng không có gì khác biệt, cả quá trình Macletchie chỉ đứng nhìn, việc duy nhất anh có thể xen vào là chỉnh đám tài liệu cho thẳng hàng.

“Ôi!!! Gì thế kia?” Bacharach đứng ở cửa ra vào phòng điều hành phất phất tay với Mcletchie đang ngồi trên mặt đất.

“Cảm thấy rất mệt a.” Mcletchie xoa xoa đùi, đứng lên, nói với Bacharach: “Tôi thà nhảy từ lâu ba xuống 100 lần cũng không muốn làm công việc chết tiệt này nữa.”Anh chú ý đứa bé mắt xanh trên chân Even Joseph: “Trên chận cậu có con lười.”

“Đáng yêu mà.” Even Joseph hỏi: “Măng tử sao rồi? Nghe nói hắn bị thương?”

“Vẫn trong phạm vi『 ổn 』 .” Mcletchie trả lời.”Ổn” có nghĩa là phóng viên không có hứng thú, không cần lo đám phóng viên vẽ chuyện.

“Giờ hắn ở đâu?”

“Phòng y tế...”

Lúc ba người đang nói chuyện, đứa bé mắt xanh buông chân Even Joseph ra, đi chầm chậm còn khom người nhu con lười tới cạnh Mcletchie, sau đó nó nắm chặc chân anh.

Ba người cúi đầu nhìn đứa trẻ. Bacharach cười mếu, Even Joseph nhướng mày, Mcletchie không cảm xúc.

Ba người tới phòng y tế thăm Thái Nhược. Chỗ này vốn là nhà kho, hiện tại các kỵ sĩ đặc thêm một cái giường với một tủ thuốc, thế là có phòng y tế chuyên dụng.

Tay Thái Nhược bị bao thành một cục, cầu đang nghỉ ngơi trên mặt ghế. Lúc ba người tiến đến, đập vào mắt cậu là ‘dị vật’ trên đùi Mcletchie: “Xà cạp của anh hơi kỳ.”

Mcletchie trả lời: “Bên trái hơi nhẹ.”

“Miệng vết thương thế nào?” Bacharach kéo một cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh Thái Nhược. Mcletchie tự động ra cửa gác. Even Joseph cũng kéo một cái ghế khác ngồi cách Bacharach một đoạn nhưng vẫn có thể nghe nội dung câu chuyện, xem như dự thính.

Thái Nhược quơ quơ cánh tay bị băng, con mắt hơi híp lại: “Bị thương ngoài da thôi. Không có gì trở ngại.”

Bacharach thấy Thái Nhược cũng không biểu hiện đau đớn, nét mặt của ông trầm lại, giọng nói bình bình: “Bởi vì 『 những người kia 』 ngu xuẩn, cho nên bị thương ngoài da ở chỗ 『 không đáng bị thương 』 .”Ông hiển nhiên tức giận: “Thái Nhược, ta nghĩ tình huống của cậu không ổn.”

Thái Nhược cúi đầu, im im lặng lặng nghe.

Bacharach nói: “Trước khi tình huống phát sinh cậu đã áp dụng biện pháp ngăn chặn nguy hiểm từ xa. Nếu như thực hiện kiểm tra thân thể trước khi để người trừng phạt kia gặp công chúa, hẳn sẽ không có chuyện gì. Nhưng cậu lại khăng khăng với 『 tên kia 』 phải tiến hành biện pháp này trước, điều này làm 『 những tên kia』 rất mất hứng.

“Hỏng bét chính là, cậu lại xả thân cứu được công chúa. Giờ cậu vừa là tiên tri vừa là anh hùng, đó là điều tối kỵ với『 những người kia 』 .”

Thái Nhược nói: “Chỉ có Even Joseph mới có thể làm thế. Thánh kỵ sĩ có quyền miễn tiếp giới truyền thông.” “Quyền miễn tiệp giới truyền thông” có nghĩa là, truyền thông sẽ không bôi xấu Even Joseph, sẽ không soi mói nhất cử nhất động của hắn. Trừ phi hắn tham ô, không làm tròn trách nhiệm tới mức nhân thần căm phẫn, còn lại thì truyền thông của Savannah sẽ mặc định Thánh kỵ sĩ là tấm gương người tốt việc tốt.”Tên kia” muốn bôi đen Even Joseph cũng khó, những kỵ sĩ khác lại không có loại ưu đãi này.

Bacharach nói: “Đúng vậy a. Áp lực sẽ tới sớm thôi. 『 những tên kia 』 sợ chúng ta làm to chuyện này nên cũng không dám ra tay trực tiếp. Nhưng 『 những tên kia 』 cũng sợ cậu sính anh hùng nói ra sai lầm của bọn chúng —— bởi vì bọn họ nhất định sẽ làm như thế, cho nên bọn chúng cảm thấy người khác không có khả năng không làm như thế —— cho nên bọn chúng sẽ tiên hạ thủ vi cường, nghĩ cách làm cậu câm miệng. Trước mắt việc giải quyết tình báo mật còn do đoàn giải quyết, bọn chúng không thể vượt quyền, không thể dùng điều lệ kỵ sĩ làm khó cậu. Cho nên có lẽ bọn chúng sẽ dùng phương thức luân chuyển công tác, điều cậu đến tiền tuyến để cảnh cáo: “ Bacharach nhái giọng “Những tên kia”, cái giọng the thé, trầm thấp giả tạo sư trang nghiêm: “『 ngươi thấy đấy, chúng ta có quyền làm thế, nếu ngươi dám nói ra, chuyện sẽ không đơn giản là ra tiền tuyến đâu. 』” nói xong, Bacharach thở ra một hơi, thấp giọng: “Ta chịu đã đủ rồi.

“Lúc thế hệ trước vây bắt phạm nhân, bọn họ chỉ nghĩ làm sao để bản thân không gặp tội phạm. Hiện tại, nỗi lo của chúng ta lại là những chiếc xe tiếp sóng của đám truyền thông có mặt hay không, làm chúng ta chưa kịp hành động thì phạm nhân đã biết 『 truyền thông đã vào chỗ, chuẩn bị quay chụp cảnh bắt người, cảnh sát sắp tới rồi, chạy mau! 』

“Thế hệ trước chống ma túy chỉ cần phòng vệ vài tên có vũ khí nóng. Mà chúng ta bây giờ ngoại trừ vũ khí nóng, còn phải nhìn xem con nghiện có phải con trai của nghị viên nào đó không, bắt xong có ảnh hưởng tới thi đua cuối năm của đoàn không!

“Lúc trước huấn luyện, chúng ta chú trọng học cách đối phó kẻ xấu. Kết quả bây giờ mỗi lần có án phát sinh, câu đầu tiên không phải là 『 ai sẽ chịu trách nhiệm bắt kẻ xấu? 』 mà là 『 ai sẽ lo tiếp nghị viện với truyền thông? 』

“Chúng ta muốn khống chế phạm nhân cũng phải để đoàn nhân quyền kiểm trả xem hắn có bị bào hành không; măng tử thiếu chút nữa bị súng bắn mặc, bọn họ cũng chỉ lo xem phạm nhân có bị bạo hành không. Ta hoài nghi, nguyên nhân bọn họ chỉ đứng sát bên là vì sợ tội phạm giết bọn hắn, mà chúng ta không làm được.

“Kỵ sĩ đới trước một năm có một nửa thời gian là huấn luyện. Thế hệ này cả năm phải làm việc, phép còn thừa một đống còn ngại không cho người khác được.

“Hiện tại 『 những người kia 』 còn viện cớ đoàn kỵ sĩ không minh bạch, muốn cưỡng chế chúng ta tiếp nhận thanh tra của bọn chúng, tiếp tục như vậy sớm muộn chức đoàn trưởng cũng phải do bọn họ chỉ định mất! Bọn chúng còn muốn bỏ quy định kỵ sĩ nhất định phải có thánh kiếm, lý do là tạo điều kiện cho mọi người, nhưng ta nghĩ chẳng qua là cái cớ để cài cắm con em vào. Nếu bọn chúng không đá việc của cảnh sát cho chúng ta thì làm gì có chuyện không đủ nhân lực? Có tăng biên chế thì tăng bên cảnh sát mói đúng!”

Người bình thường muốn trở thành kỵ sĩ Thánh Khiết Chi Thuẫn, trước đó phải làm “Kỵ sĩ sinh”, phải được huấn liệu triệu hồi thánh kiếm. Nếu như không thể triệu hồi thánh kiếm, vậy không thể trở thành kỵ sĩ, bình thường sẽ được đưa về biên chế quân đội. Nếu triệu hồi được thánh kiếm, vậy sẽ thuộc biên chế kỵ sĩ, Thánh Khiết Chi Thuẫn không cho phép miễn nhiệm.

Triều hồi thánh kiếm không phải chuyện dễ dàng. Nó gắng liền với niềm tin và ý chí mỗi người, không phải chỉ cần cù là đủ. Dưới tình huống bình thường, hàng năm đều có hơn một nửa kỵ sĩ sinh được đưa về biên chế quân đội. Ngẫu nhiên cũng sẽ có kỵ sĩ sinh rời đoàn, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, triệu hồi được thánh kiếm cũng có thể trở thành kỵ sĩ.

Nếu như bỏ quy định “Kỵ sĩ Thánh Khiết Chi Thuẫn nhất định phải có thánh kiếm”, tuy cửa chính vào đoàn sẽ càng hẹp, nhưng”Những tên kia” có thể dựa vào quyền thế để mở nhiều cánh cửa khác. May mắn người dân đã quen “Kỵ sĩ phải có thánh kiếm! Không có thánh kiếm chính là hàng giả!“.Phép vua thua lệ lạng mà!

Đủ thứ nguy cơ đánh vào Thánh Khiết Chi Thuẫn, cũng không phải là bởi vì “Những người kia” thù oán Thánh Khiết Chi Thuẫn, thuần túy là bởi vì người tham quyền ngày càng nhiều. Mặc dù những người kia cũng đấu đá với nhau, nhưng đối với loại người này, bọn họ cho rằng đoàn kỵ sĩ là công địch, tận hết mọi khả năng phá đoàn kỵ sĩ là chuyện không cần kết minh, bọn họ cũng tự đoàn kết lại. Tới khi đoàn kỵ sĩ thất thế quyền lực sẽ về tay ai đến lúc đó lại nói.

Tình hình thế giới càng ngày càng loạn. Bacharach không tin, kỵ sĩ thế hệ sau sẽ nói với bọn họ: “Kỵ sĩ phải đứng ngoài chính trị, duy trì độc lập. Trừ lực lượng cần thiết bảo hộ dân chúng, không khống chế bất cứ ai.” Tôn chỉ đó thật khó duy trì với tình hình hiện tại.

Cứ theo đà này, rất nhanh thôi bọn họ sẽ thành chó săn cho nghị viên rồi.

Nhìn vết thương trên tay Thái Nhược, Bacharach cắn răng: “Đây là lần cuối. Ta mặc kệ phu nhân Lyle Knott nói thế nào, tôn chỉ đoàn kỵ sĩ thế hệ chúng ta phải thay đổi. Chúng ta phải có quyền lực để chống cự.

“Cho dù không muốn tranh tiền và quyền, hai thứ trụ cột của thế giới kia cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Cho dù tự hào cái tôn chỉ cũ rích nhưng khi dân chúng cần, chúng ta chỉ có thể trả lời: 『 thực xin lỗi, ta phải xin ý kiến pháp viện. 』, loại kỵ sĩ chỉ biết đứng ngoài mặc cái ác hoành hoành, chúng ta khác gì những kẻ ác mà Thánh kỵ sĩ Eihab từng tiêu diệt?”

Mcletchie nghiêng đầu, nhìn về phía Bacharach: “Chỉ làm chuyện lương tâm cho là đúng mới là giá trị của một kỵ sĩ. Mặc kệ ông muốn làm gì, tôi theo ông.”

Even Joseph cũng giơ lên một tay, giống như tuyên thệ: “Tôi là 『fan Bacharach 』 từ lâu rôi.”

Bacharach nhìn Thái Nhược. Thái Nhược nhìn thẳng vào mắt Bacharach, mỉm cười: “Tôi không cần trả lời a?” Nhưng cậu là tín đồ số một của Bacharach.

“Ta sẽ vấy bẩn đoàn kỵ sĩ.” Bacharach nhíu mày, bức tóc. Để đoàn kỵ sĩ lấy được quyền lực, thủ đoạn ông dùng chắc chắn sẽ không cao thượng hơn “Những người kia“. Ông sẽ làm ra rất nhiều chuyện dơ bẩn, thậm chí là cố ý vượt qua giới hạn pháp luật, sẽ vứt hình tượng cùng luân lý cho chó ăn. Đoàn kỵ sĩ nhất định phải chiến thắng trong cuộc chiến quyền lực, vì thế ông sẽ không từ thủ đoạn.

“Hậu thế muốn mắng vậy cứ mắng đi.” Thái Nhược nhíu mày: “Tôi có thể tưởng tượng những người tự cho là cao thượng sẽ nói gì. Nói ông phá hư truyền thống đoàn kỵ sĩ, nói ông vấy bẩn đoàn kỵ sĩ. chúng ta rất rõ ràng, không hành động, đoàn kỵ sĩ sẽ mật. Người đời sau có ý kiến, vậy bọn họ sẽ sửa lại. Chúng ta bây giờ, tinh thần kỵ sĩ giữ được hay không cũng không biết.”

Mcletchie nói: “Thái Nhược nói không sai. chúng ta chỉ là phàm nhân, chỉ có thể lo chuyện trước mắt.”

Lông mày Bacharach giãn ra, gương mặt cũng nhẹ bớt, ông cười cười: “Các cậu sẽ là thân tín của ta, nên chuẩn bị tâm lý ah.”

“Từ ngày gặp ông đã xác định sẽ rước lấy phiền phức.” Thái Nhược nói.

Kỵ sĩ sinh là trại huấn luyện lính mới ba tháng từ các đơn vị quân đội, nhân tài có thể vượt qua sẽ đến trường kỵ sĩ học.

Đám người này biết nhau trong trường kỵ sĩ. Còn bị phu nhân Lyle Knott liệt vào sổ đen.

Even Joseph chỉ vào Bacharach: “Lúc huấn luyện, ông toàn xúi bọn tôi trốn ra ngoài ăn khuya. Phu nhân Lyle Knott còn tưởng tôi là đầu sỏ!”

Bacharach rũ sạch trách nhiệm: “Bởi vì cậu ham ăn nhất ah!”

Vui vẻ hiện lên khóe miệng Mcletchie: “Cho nên đến phiên Bacharach làm huấn luyện viên, chỗ nào kỵ sĩ sinh hay leo tường đều được đặt bẫy ma pháp.”

“Làm tôi bất ngờ là, rõ ràng vẫn có kỵ sĩ sinh có thể vượt qua bẫy ma pháp trốn ra ngoài, hậu sinh khả úy ah.” Bacharach cười khổ. Ông thật không biết nên kỷ luật, hay là tán thưởng bọn nó. Cuối cùng ông quyết định chỉ cần những thằng nhóc kia không ra ngoài uống rượu, ông sẽ giả bộ không biết, chỉ là yên lặng nâng cường độ bẫy lên.

Đám người cười một hồi, sau đó Bacharach nghiêm mặt: “Đường sau này không dễ đi.”

“Tôi đi với ông đến cùng.” “Yên tâm đi.” “Ân.” Thái Nhược, Even Joseph, Mcletchie trả lời.

Bacharach trầm mặc, không biết nên nói gì, chỉ biết nội tâm có thứ gí đò làm ông rất an tâm. Qua một lát, ông cảm giác có gì đó đang kéo tay áo mình, cúi đầu thấy là đứa bé mắt xanh. Đứa bé mắt xanh chằm chằm vào Bacharach. Bacharach thuận miệng hỏi nó: “Lớn lên muốn làm kỵ sĩ không?”

“Người ta nói cháu lớn lên sẽ làm trưởng đoàn kỵ sĩ. Bọn họ nói vị trí kia 『 sớm muộn sẽ là của cháu. 』 nhưng cháu không muốn.” Đứa bé mắt xanh chu miệng: “Bọn họ nói phải nghe lời bọn họ, lớn lên cũng phải nghe, làm đoàn trưởng cũng phải nghe. Cháu không muốn như vậy.”

“Ah, con của người trong nghị viện?” Mcletchie hỏi. Tương lai lại muốn làm trưởng đoàn kỵ sĩ nha.

“Không cần biết nhóc là con ai. Kỵ sĩ, chỉ cần làm theo trái tim là được.” Bacharach chằm chằm vào con mắt sắng ngời của thằng bé: “Kỵ sĩ không phải người hầu của ai cả.”

Đứa bé mắt xanh nháy mắt, nói: “Chú làm đoàn trưởng, cháu làm kỵ sĩ.”

“Chuyện này khó à nha?” Even Joseph cười trộm.

“Cái này không cố gắng không được.” Bacharach cũng che miệng, nhưng nhìn ngoài cửa sổ.

Thái Nhược hỏi: “Để Vương tử Kole ở chỗ này không sao sao?” “Vương tử Kole” hiển nhiên là đứa bé mắt xanh.

Even Joseph sửng sốt một chút: “Vương tử?”

Bacharach giới thiệu đứa bé mắt xanh: “Con trai độc nhất của công chúa Miluka và phò mã Ruta, đang muốn chuồn ra nhà hàng thì bị ta bắt được.” Ra là bỏ nhà đi bụi thất bại mới bám lên đùi Bacharach.

“Ta còn tưởng Miluka không có con!” Even Joseph kích động đến mức quên gọi Miluka là công chúa. Xem bộ dạng vợ chồng bọn họ cãi nhau không giống như là gúc mắt chuyện con cái. Cứ như bọn họ không có con, mặc kệ làm gì cũng không lo lắng đứa trẻ bị tổn thương. Mà cha mẹ đã có con, lại ném con lại, hai người đi dự tiệc cũng không mang nó theo!

Thái Nhược nói: “Ta nghe nói Miluka nhốt nó trong phòng, chỉ gọi nhân viên phục vụ đúng hạn đưa cơm tới. Hiển nhiên nó tìm được cách trốn ra.”

“Bảo mẫu đâu? Không có bảo mẫu?” Even Joseph truy vấn. Nhốt đứa bé nhỏ như vậy trong phòng, thức sự quá đáng.

Bacharach nói: “Cựu bảo mẫu bị đuổi vì hi vọng công chúa Miluka vì đứa nhỏ, cố gắng làm hòa với phò mã. Hiển nhiên công chúa không muốn bảo mẫu xen vào chuyện của mình.”

“Khó trách nó muốn bỏ nhà đi bụi.” Mcletchie nói rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đã nghe được.

“Đến đoàn kỵ sĩ a.” Even Joseph ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Kole: “Bacharach sẽ chăm sóc nhóc.”Hắn nhớ tới những thiếu nữ trốn nhà, là hoàn cảnh gia đình mới khiến tụi nó làm vậy, Even Joseph không biết, nhưng hắn phát giác thằng bé trước mắt, có lẽ sẽ làm lựa chọn như vậy. Thế giới cần thay đội —— bọn họ muốn thay đổi thế giới.

Bacharach thở dài: “Áp lực của ta càng lúc càng lớn rồi, măng tử!”

“Có?” Thái Nhược vốn cúi đầu ngắm vương tử Kole với Even Joseph, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu.

“Cậu tới Niekuka Mina cho ta.” Thần của Thánh Khiết Chi Thuẫn, Bacharach, ban chỉ cho măng tử Thái.

Thái Nhược nghe xong, sững sờ rồi gật đầu. Niekuka Mina hiện tại lâm vào chiến loạn đáng sợ, đoàn kỵ sĩ “Thánh Chiếu Chi nhật” của bọn họ cũng bởi vậy vắng họp hội nghị kỵ sĩ quốc tế năm nay.

Bacharach bắt chéo chân nói tiếp: “Cấp trên đang tìm người đi thăm do tình hình nước Nirvana, không ai muốn đi. Ta sẽ nói với cấp trên, cậu nhất định có thể đi. Chạy đến chỗ xa như vậy, 『 tên kia 』 sẽ không làm gì được. Mặt khác, cậu cố gắng tạo đường dây bên đó, sau này có thể sẽ dùng tới.”

“Nhiệm vụ gian nan lập tức tới rồi.” Mcletchie cười nói.

“Ông trời ơi. Hiện tại hối hận còn kịp sao?” Thái Nhược nghiêng đầu, nói giỡn.

“Không kịp.” Bacharach cười: “『 hợp đồng bán mình bằng miệng 』 đã ký. Mcletchie, Even Joseph, hai người các ngươi cũng đừng mơ chạy trốn.”

Even Joseph rụt cổ nâng vai, nói với vương tử Kole: “Thú vị sao?”

Kole nháy mắt mấy cái, bò lên lưng Even Joseph như thú ăn kiến nằm trên lưng mẹ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.