“Được rồi, tình hình công tác thế nào?”
Thân thể Sick đang nghiêng về trước để lấy thăng bằng, dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng đến quỷ dị nói: “Tình hình công tác phi thường tốt, ta không thể tưởng tượng được còn chỗ nào tốt hơn chỗ này. Ngăn nắp, sạch sẽ, lương cao, ít việc, gần nhà, lãnh đạo yêu thương, đồng sự thân thiết, mà không cần đối mặt dân chúng.”
Nghe được câu đó, chuông lục lạc im lặng suốt 30s, Sick chỉ nghe được tiếng hít thở. Về sau mới lại vang lên giọng của cục trưởng đại nhân: “Ngươi đi nhận công tác đúng chỗ chứ?”
“Chỉ mong ta đi sai.” Sick vuốt vuốt chỗ ót bị sưng lúc trước, đại khái trong thời gian ngắn sẽ rất khó tan. Hắn cắn răng nói: “Ta thiếu chút nữa bị giết chết bởi tã cũ, có ma mà không phải ma đi quẩy mỗi đem, lãnh đạo nửa năm còn không thấy mặt, tất cả dân địa phương đều muốn san bằng cái chỗ này.”
“Chuyện của lãnh đạo kia thì ta mới nghe lần đâu.” Cục trưởng đại nhân nói. Ngụ ý là ngoại trừ chuyện này những chuyện còn lại hắn đều biết. Sick nghe thấy trong chuông lục lạc có tiếng mở hộp bánh, cục trưởng đại nhân hỏi Sick: “Tóm lại ngươi còn sống đúng không? ngươi không phải U Linh a? Đầu năm nay U Linh biết gọi ma thoại đã không kỳ lạ rồi.”
“Đúng, ta chính là U Linh. Ta gọi cho ngươi là vì nói cho ngươi biết, hiện tại, ta muốn đi phá chỗ của ngươi, thỉnh pha trà chuẩn bị điểm tâm chờ ta.”
“Ha ha ha ha ha!” Cục trưởng đại nhân cười to, giọng cười rất thiếu thành ý.
“Ngươi luôn luôn ỷ vào chuyện ta thiếu thốn thông tin, liền phân phối những công tác không ai muốn cho ta. Ta ăn đủ đau khổ rồi, ta không làm nữa! Nghe thấy được sao? TA THÔI VIỆC! tốt nhất ngươi nên xem lại danh sách những người đang chờ việc làm, coi còn có ai sẽ ngu xuẩn bị ngươi cho vào tròng!”
Cục trưởng đại nhân trả lời trung thực: “Chỉ có mình ngươi.”
Sick phát ra âm thành hừ hừ, giống như khi con chó muốn uy hiếp kẻ thù.
“Như vậy đi, ngươi biết tòa cao ốc Denise? bọn họ hiện đang chuẩn bị phá vỡ kỷ lục tòa nhà cao nhất thế giới, là kiến trúc cấp thế giới ờ. Chỗ đó vẫn còn thiếu một chân pháp sư bảo vệ, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Vài ngày trước chỗ đó mới phát sinh tai nạn ngoài ý muốn do cần cẩu đập vào công nhân, cục xây dựng đang nhìn chằm chằm vào nơi đó, không đi!”
“Nghi? Làm sao ngươi biết chuyện này?” Cục trưởng đại nhân hoài nghi hỏi. Ngay cả Sick radio cũng không có, chớ nói chi là TV rồi. Có lẽ cũng không có người khác sẽ nói cho hắn biết những chuyện này mới đúng.
“Mỗi ngày ta đều đi nhặt báo cũ để độn thêm vào chăn bông , trên đó có ghi.” Sick cắn răng nói. Báo chí bây giờ khá đa năng. Chẳng những có thể cung cấp thông tin, còn có thể làm ấm thân thể. Sick cho rằng mỗi ngày bỏ công đi lục thùng rác để kiếm mấy thứ này cũng đáng giá.
“Ách, Hết lần này tới lần khác luôn sáng suốt vào thời điểm này. Nên,phải hỏi ngươi nghĩ mình ngốc sao? Còn muốn đổi công tác?”
“Ta cũng hi vọng ngốc thật, cũng sẽ không bị dụ cho cần cẩu đập vào đầu .”
“Ai, ngươi yên tâm đi. Hiện tại cần cẩu được chế tạo bằng khoa học công nghệ cao đấy, ở lò thiêu thứ tư, ngươi tuyệt đối sẽ không phải phân giải những thứ đó.” Cục trưởng đại nhân giả ngu, vờ quên đi mới vài giây trước hắn còn đề cử Sick tới chỗ công trường có tai nạn do cần cẩu gây ra. Trong chuông lục lạc truyền đến tiếng chép chép miệng khi đang ăn bánh của cục trưởng đại nhân, hắn vừa ăn vừa nói: “Công việc của ngươi bây giờ tuyệt đối an toàn. Ngươi không cần khẩn trương như vậy, chỉ là mấy chuyện kỳ quái nho nhỏ mà thôi, tã giấy cũng không phải đối thủ đáng sợ gì, ngươi lợi hại như vậy, dư sức ứng phó. Lò thiêu thứ tư hoạt động trong 35 năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, nửa tháng trước mới làm kiểm tra định kỳ xong, có vấn đề gì thì khi đó cũng đã phát hiện á. Tuyệt đối sẽ không như chỗ lần trước, ngươi mới tới ở một tuần đã nổ không còn một mảnh á.”
Sick đứng lên, thân thể tựa ở bên cạnh bàn, hai tay dùng sức, rống to: “Cuộc kiểm tra định kỳ kia ngay cả dân chúng bình thường cũng biết là trò gì, ta sẽ không bao giờ công tác tại một chỗ đã gấp đôi hạn sử dụng!”
“Gấp hai cũng bình thường thôi, đương nhiên cũng có thể vượt qua gấp ba nha. Nhiều năm như vậy đều không có xảy ra việc gì, chắc ngươi sẽ không xui đến mức vừa tới lại gặp ngay vấn đề nha. Ngươi nên cẩn thận ngẫm lại ah, mùa đông sắp tới rồi, ngươi lại không có tiền thuê phòng, muốn lưu lạc đầu đường lúc này sao? Cục khí tượng dự báo dòng nước lạnh năm nay đặc biệt nhiều ờ.” Cục trưởng đại nhân rất rõ ràng, sự kiện lần trước đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của Sick, cho nên hắn đổi một cách tiếp cận khác, dùng sách lược như “Ta đang suy nghĩ giùm ngươi nha”, bất quá nghe như thế nào thì ngữ khí của hắn cũng chẳng có chút nào là quan tâm.
“Chẳng qua là lưu lạc đầu đường mà thôi —— bất quá chính là dùng báo làm chăn dắp, dùng thùng giấy làm ổ dưới chân cầu —— chỉ là phải tìm thức ăn thừa ở cửa sau nhà hàng, nhặt tiền đồng người khác làm rơi trong cống —— chẳng qua là tắm rửa tại vòi phun nước, tìm nước uống trong công viên——” Giọng Sick càng nói càng nhỏ, hắn càng nói càng cảm thấy thời gian đó thật sự là quá bi thảm, càng nói càng không muốn sống tiếp cuộc sống như vậy.
“Ít nhất ở lò thiêu thứ tư, thùng giấy chỉ dùng làm ván cửa mà không phải trần nhà. Lẽ ra ngươi nên biết ơn mới đúng.” Cục trưởng đại nhân giả ra giọng đồng cảm, nói, nhưng Sick thật sự không có cách nào bỏ qua những tiếng bực bực do cố nén cười trong chuông lục lạc.
“Ta chỉ làm đến mùa xuân, đợi mùa xuân đến ta sẽ rời đi!” Sick cố gắng giả ra ngữ điệu hung ác, nhưng như làm sao cũng không che dấu được cảm giác chột dạ do không còn lựa chọn nào khác. Dưới tiếng cười điên dại đã vỡ ra của cục trưởng đại nhân, Sick gác máy, ngồi trên ghế, giận hờn vu vơ.
Người nghèo không có quyền lựa chọn công tác. Bởi vì bất kể là việc thu thập thông tin tuyển dụng, hay là thời gian chờ đợi xem xét hồ sơ, tiến hành chuẩn bị trước khi nhận công việc mới, còn có đi khắp nơi tìm người tuyển dụng, toàn bộ đều rất cần tiền. Người không có tiền có công việc gì sẽ phải làm công việc đó, bởi vì như vậy, thường thường đều là làm việc trong những hoàn cảnh cùng đãi ngộ cực kỳ ác liệt, cũng dễ sinh bệnh. Mà một khi có chuyện gì phát sinh, muốn tìm việc làm mới sẽ trở nên càng thêm khó khăn. Sick một khi bị thương tựu xong đời, tiến mua cơm hắn còn không có, huống chi là khám bác sĩ cùng tĩnh dưỡng. Mà nếu không nghỉ ngơi tốt, ngay cả công việc hiện tại cũng làm không được.Đây chính là vòng tuần hoàn ác tính của Sick, một bước không vững liền vạn kiếp bất phục.
Sick quyết định, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn nhất định phải cầm cự đến mùa xuân. Đợi mùa xuân đến, hắn có thể lên núi dùng tài nguyên tự nhiên để duy sinh.
Sick đứng dậy, nhìn thấy chồng tài liệu trước mặt hắn. Ghi chép trong 35 năm hoạt động của lò thiêu có lẽ đều ở đây. 35 năm trước, cái chỗ này là chỗ công tác lý tưởng của mỗi người, mà bây giờ, bản thân nơi này đã là một món rác thải cỡ lớn, không biết lúc nào sẽ nổ tung, mỗi người sợ tránh còn không kịp.
Sick trở về phòng phân giải.
Hắn chỉ hy vọng cái chỗ này có thể chông đỡ được bốn tháng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Hôm nay, Sick mặc đồ phòng hộ kỹ càng nhất. Cả người hắn giống như kỵ sĩ mang giáp nặng. Thỉnh thoảng, Tiểu Tra liếc trộm tình hình làm việc của Sick. Mặc thành như vậy ngay cả đi đường đều rất khó khăn, hắn rất ngạc nhiên không biết Sick sẽ làm việc như thế nào. Kết quả, Sick dùng phong cách cực kỳ bạo lực đi phân giải rác. Có một lần, bởi vì không vặn được ốc vít, mà phải đập luôn cả cái máy ép nước trái cây ma pháp, mảnh vỡ còn văng đến bàn của tiểu Tra.
Đợi đến lúc xe rác đến, bọn họ phải đi bảo vệ nó.
Mưa to mưa như trút nước, cảnh vật hơi xa một chụt đều nhạt nhòa trong mưa. Tiểu Tra cùng Sick vẫn cố gắng đứng ở đó, giằng co với phu nhân Fuluo, bảo trì cự ly có thể thấy rõ đối phương, lại không đụng phải đối phương. Dân chúng đều tránh mưa ở trong nhà, cũng không đến. Bốn phía lại không thấy người khác, cũng thấy không rõ những vật khác.
Sick ngáp một cái. Hắn nhặt một cái dù trong đống rác, cái dù đã gãy một nữa, Sick sửa một chút rồi lấy ra dùng. Trên mặt dù trang trí hoa hồng màu đỏ, còn có chữ nghệ thuật: “Yêu, là ý nghĩa duy nhất của cuộc sống.” dù của tiểu Tra tốt hơn so với Sick nhiều lắm. Là một cái dù có thêm cả công năng phòng tia tử ngoại. Hắn cùng Sick đứng chung một chỗ, chênh lệch bên ngoài lớn như vậy, hai người căn bản không giống như là cùng một nhóm.
Phu nhân Fuluo mặc một bộ áo mưa trang trí những đóa hoa rực rỡ. Nàng chỉ cần giữ mình đứng thẳng trong mưa, nhưng là, ai cũng không có biện pháp chống cự lực lượng thiên nhiên, vì vậy cả người nàng trông cứng ngắc. Nàng cho rằng số mệnh của nàng là diệt trừ lò thiêu thứ tư, chỉ một trân mưa nhỏ không thể ảnh hưởng tới nàng, nhưng là nàng thế đơn lực bạc, mặc kệ nàng có tự cho mình là khắc tinh lò thiêu thứ tư, không có quần chúng có thể kích động, nàng chả là cái gì.
Ba người nhìn nhau trong mưa, cho đến khi xe rác tiến vào hầm chứa bình an.
Đối với phu nhân Fuluo mà nói, so với chuyện để cho xe rác ra vào bình an, nàng không có cơ hội làm lãnh đạo bữa nay mới là chuyện đáng giận. Lúc nàng quay đầu rời đi, còn quay đầu lại trừng Tiểu Tra cùng Sick một lần cuối cùng, ánh mắt đầy ghê tởm cùng oán hận xuyên thấu màn mưa to đâm về bọn họ. Mãnh liệt đến nỗi Sick có cả cảm giác đau đau trên da. Sick nhớ rõ, ngày hôm qua sau khi nàng kháng nghị xong, chỉ có một chút khó chịu, còn lại thì như là cảm giác mỹ mãn hơn.
Sick có chút bất an, trận mưa to này tạo thành trở ngại với nàng, tám phần nàng sẽ trả thù lại.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Tiếp hết xe rác, lại đến thời gian bữa tối. Thời gian biểu như vậy làm Sick nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi với yêu quái cười ra nếp nhăn khi nãy. Bữa ăn tối hôm nay dùng thịt, rau quả, hồ nhão làm bánh rán. Cũng giống như lẩu, món này cũng phải đợi. Sick xao động bất an, hai tay cầm hai cái vá, nhìn chằm chằm vào bàn nướng.
“Tám phút chưa?” Sick cơ hồ mỗi cách mười lăm giây muốn hỏi một lần.
“Còn không có, ngươi bình tĩnh một chút.” Tiểu Tra cảm thấy Sick giống như là muốn đem nuốt nguyên liệu trực tiếp vào bụng. Sớm biết đã không mua thịt bò có thể ăn sống, lẽ ra nên mua thịt heo mới đúng. Ít nhất như vậy còn có thể dùng vi khuẩn kiềm chế hắn một chút.
“Có thể trộn hết vào không?” Sick hỏi. Như vậy có thể chín nhanh hơn.
“Không thể. Ai lại làm thế.” Thân là người cung cấp thịt, tiểu Tra, dùng quyền uy này hạ lệnh cấm.
Ai cho hắn ăn kẻ đó là lão đại. Sick đành phải cắn bờ môi nhẫn nại.
“Đồ ăn tốt như thế ngươi cũng mua được, Sao còn chạy tới đây làm việc?” Sick hỏi. Vấn đề này trong nội tâm của Sick, còn nan giải hơn việc chỗ này khi nào sẽ nổ tung. Cư dân phụ cận không thích bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không cùng bọn họ làm sinh ý, ngay cả cơm hộp đều không bán cho bọn họ. Những nguyên liệu nấu ăn kia là tiểu Tra đặt mua trực tiếp từ nhà sản xuất, sau đó nhà sản xuất dùng xe đông lạnh chuyển tới đây. Sick cực kỳ chấn động khi biết chuyện nay. Số lượng công nhân ăn cơm ở đây còn chưa nhiều tới trình độ phải bỏ sỉ, chỉ khi hóa đơn thanh toán rất cao mới có thể làm cho thương nhân đặc biệt đi một chuyến này. Tiểu Tra không cần cho Sick xem hóa đơn, hắn cũng đoán được tiểu Tra không phải đại gia bình thường.
Trong suy nghĩ của Sick, kẻ có tiền có thể sẽ đi làm một ít việc có lợi nhuận thấp để giết thời gian, nói ví dụ, bọn họ có thể sẽ làm từ thiện, hiệp trợ đóng gói sách báo đưa đi vùng sâu vùng xa, nhưng tuyệt đối không có khả năng đi làm một việc để người khác thóa mạ, có ảnh hượng tới hình tượng bọn hắn.
“Pháp quy không có đem công việc này giữ lại cho người nghèo a?” Tiểu Tra một tay chống bàn, một tay chống cằm, bởi vì trân mưa vừa rồi, còn phải chống đỡ phu nhân Fuluo nên có chút mệt nhọc, mí mắt nới lỏng, mang một ít lười biếng cười nói: “Ta đang tìm đồ. Đó là một món đồ đã ở đây rất lâu. Nếu nơi này bị dỡ đi, đại khái sẽ không còn cơ hội tìm lại vật kia rồi. Cho nên ta mới cố gắng duy trì nơi đây.” Tiểu Tra lấy cái vá trên tay Sick, thuần thục trở mặt bánh rán.
Sick dùng cái vá còn lại đâm đâm mặt bánh rán: “Đồ gì? Vì đem châu báu để nhầm với giấy lộn, kết quả không cẩn thận quăng luôn? Hay khi tổng vệ sinh không thấy thú cưng, cứ như vậy cầm ném đi?”
Tiểu Tra cố ý dùng cái vá che đi ánh mắt đang nhìn bánh rán của Sick, kết quả Sick phải duỗi dài cổ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bánh rán.”So về chuyện của ta, ta xem ngươi càng quan tâm bánh rán a.” Tiểu Tra cười nói.
“Mới không có chuyện này đâu.” Ánh mặt Sick định tại bánh rán như trước, nói một câu không hề có sức thuyết phục: “Ta chỉ có mắt cùng dạ dày thuộc về bánh rán, tâm cùng lỗ tai đều là của ngươi.”
Tiểu Tra nói: “Không, tốt nhất ta không nói nữa. Nói ra ngươi nhất định sẽ cười ta.”
Trong thoáng chộc, Sick hơi dời mắt, liếc tiểu Tra một cái, lập tức quay lại với bánh rán. Tiểu Tra lộ ra một nụ cười tự giễu, đồng thời giữa lông mày hơi chút nhăn lại. Điều này làm Sick hoài nghi phải chăng tiểu Tra đang tìm các loại đồ vật không thể công khai như “Video 16 phút của bạn gái“.
Sick buông tha bánh rán, chân thành nói với Tiểu Tra: “Ta sẽ không cười ngươi đấy. Coi như ta là động nghiệp của ngươi, nói đi.” Sick cảm thấy sau khi cùng nhau đối mặt với yêu quái cười ra nếp nhăn, bọn họ có lẽ cũng có chút tình nghĩa chiến hữu mới đúng.
Tiểu Tra buông cái vá ra, hai tay che mặt nói: “Không, thật sự rất buồn cười. Đồ ta tìm khi ngươi nghe xong chắc chắn sẽ cười.”
Sick thấy cổ tiêu Tra cũng đỏ lên rồi, tựa hồ thật là phi thường khốn quẫn, vì vậy buông tha cho truy vấn. Rất nhanh đấy, miệng của hắn đã bị bánh rán ngăn chặn, không còn nhàn rỗi quản chuyện này.