Rõ ràng lúc đi có cả bầy tao linh ở lầu một, trên đường về phòng lại không đụng con nào. Sick cảm thấy nhất định lão thụ có một bộ bí pháp độc môn chuyên đối phó tao linh. Sick bị lão thụ tinh kẹp chặt tiến lên, không cho hắn cơ hội chuồn đi nào.
Hắn mang theo Sick đến trước của phòng Even Joseph .
Sick căn bản không kịp nói chuyện hắn chuyển lên lầu trên, lão thụ tinh đã trực tiếp mở cửa , đẩy người, đóng cửa, khóa lại, động tác liền mạch dứt khoát. Tiếp đến hắn ném một câu: “Ngủ ngon.” Rời đi rồi. Để lại Sick cùng Even Joseph trong phòng.
Hai tay Sick ôm đầu, ngồi chồm hổm sau cửa, lưng đưa về phía cửa sổ. Hắn cố gắng đem mình co lại thành một trái cầu, tốt nhất là đem đầu rụt luôn dưới áo. Đèn trong phòng sáng rỡ, hắn nghe thấy có tiếng động sau lưng, người nào đó xuống giường mang giày.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì không?” Even Joseph tới bên cạnh Sich, ân cần hỏi.
“Ta đang kiểm điểm, có vẻ tỉ lệ tự ta hại ta cao hơn lẽ thường ah.”
Xem biểu lộ là thấy Even Joseph nghe không hiểu Sick đang nói cái gì, bất quá cũng không sao cả: “Khẳng định không vượt qua Nanaimo. Ta vừa mới thấy hắn.”
“Lúc nào?” Sick hạ tay, ngẩng đầu.
Sau khi Even Joseph đi vào lò thiêu thứ tư, Sick luôn ở bên cạnh hắn, cho đến khi hắn nhận phòng mới thôi. Khi đó Sick không có chứng kiến Nanaimo, Even Joseph đương nhiên cũng sẽ không thấy.
“Ước chừng hai giờ trước a. Hắn lướt qua cửa sổ.” Even Joseph khoanh tay trước ngực nhớ lại.
Cửa sổ? Sick có dự cảm bất tường. Ở đây chỉ có một cái cửa sổ, nhưng không phải nó đã bị niêm kín mít rồi sao?
một tay Sick chống đất, xoay thân nhìn về phía cửa sổ ở đối diện.
Bức màn đã kéo ra đấy, toàn bộ giấy niêm phong cũng không trông thấy rồi. Chỉ còn lại song sắt gỉ sét, cùng với vụn giấy niêm phong. Từ trong phòng có thể nhìn thấy thảm cỏ không có cỏ. Hắn chuyển mắt, thấy được một đống giấy đỏ vàng trong thùng rác.
Sick khiếp sợ, không hiểu kẻ xé bỏ giấy niêm phong có ý định gì, Even Joseph làm vẻ mặt vô tội, cúi đầu hỏi Sick: “Các ngươi tại sao phải niêm phong cửa sổ? Là trò đùa của quần chúng sao?”
“Mau kéo màn lên!” Sick rống to. Cảnh sắc ngoài cửa sổ bắt đầu vặn vẹo.
Even Joseph phóng tới bức màn, nhưng đã không còn kịp rồi. Phảng phất như có sao chổi đập vào cánh cửa kia, ánh sáng lóa mắt cắn nuốt mọi vật, xông vào trong phùng, cũng bao phủ luôn Sick và Even Josheph.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Sick nhắm chặt mắt, còn đem tay che mặt để che bớt ánh sáng. hắn cảm thấy mặt đất dưới chân đột nhiên biến mất, thành một mảnh hư vô, nhưng lại không có cảm giác hạ xuống.
“Ngươi có mang theo vũ khí?” giọng Even Joseph truyền đến.
“Có.” Sick trả lời.
“Vậy là tốt rồi.”
Sick mở to mắt, nhìn thấy Even Joseph cùng mình đang lơ lửng trên không trung. Mặc dù cách cách mặt đất rất xa, nhưng Sick vẫn có thể phán đoán, bọn họ đang chậm rãi tới gần mặt đất, với tốc độ đá vụn rớt xuống nước.
Mặt đất đều là đạ nhọn mà kích thước cũng rất lớn, thảm cỏ đã biến mất. Cho dù tốc độ hạ xuống không nhanh, Sick cũng không muốn đập vào những thứ kia. Trong tầm mắt đều là màu quýt đấy, bầu trời là màu quýt sáng, mặt đất là màu quýt tối. Even Joseph bơi tự do trên không trung, nhích được một tí lên phía trước.
“Tại đây có thể bơi lội! Bơi lên trên!” Even Joseph cúi đầu nói với Sick.
“Ta biết lặn!” Sick hô to. hắn sanh ra ở trong núi sâu, sau đó học ở học viện Đông Phương cũng trong núi sau, chờ hắn thoát ly giáo đoàn, còn không có tiền đi biển hoặc bể bơi. Về phần bể bơi ở lò thiêu thứ tư căn bản chính là chậu hoa khổng lồ!
“Vậy doggy style đi (e: bơi chó, đừng nghĩ bậy), động vật có vú đều biết kiểu đó a! Tưởng tượng mình là con chó, thử đá chân, đá chân!” Even Joseph nhanh chóng kéo ra cự ly với mặt đất.
Sick trừng mắt liếc hắn một cái, bắt chước tư thế của Even Joseph, cũng làm ra một động tác không mấy đạt chuẩn bơi lên trên.
Bọn họ bơi tới chỗ cao để quan sát toàn bộ chỗ này, mặc kệ nhìn thế nào cũng toàn đá là đá, không thấy được kiến trúc lò thiêu quen thuộc.
“Đây là địa phương nào?” trên mặt Even Joseph còn mang theo vui vẻ chưa biến mất, một điểm cảm giác khẩn trương đều không có.
“Không biết.” sắc mặt Sick khá khó coi, giữa lông mày còn nhăn lại.
“Ngươi không phải pháp sư sao?”
“Sở trường của ta là ma dược. Đó căn bản là thế giới khác rồi.” Đây giống như một loại thế giới đặc thù chỉ xuất hiện khi điều kiện phù hợp, loại thế giới này trong 《 đại từ điển pháp thuật 》 cũng không có đấy.
“Này —— Nanaimo sẽ biết sao?” Even Joseph chỉ chỉ xuống đất.
Ban đầu, Sick không biết Even Joseph chỉ cái gì, nhìn chăm chú một hồi, mới phát hiện có người đang bơi bướm trên mặt đấy. Chỗ đó cách cách nơi này mấy trăm mét, rõ ràng Even Joseph còn biết rõ người nọ là Nanaimo, thị lực chuẩn thánh soi.
“Loại tri thức xảo trá này, pháp sư chợ đêm rõ ràng nhất rồi.” Sick nói. Lời của hắn đã quyết định Nanaimo phải tới cùng bọn họ.
Even Joseph lục lục trong tay áo, lấy ra một cây trâm. Hắn hất tay, một tia chớp màu vàng kim óng ánh từ trong tay hắn kéo dài, vươn về phía Nanaimo, chấn nát toàn bộ đá xung quanh Nanaimo!
Đó là lực lượng thánh kiếm của kỵ sĩ.
Đây không phải lần thứ nhất Sick chứng kiến kỵ sĩ sử dụng thánh kiếm, bất quá hắn vẫn cảm thấy rất đồ sộ. Các kỵ sĩ không cần chuẩn bị tế phẩm, không cần niệm chú cũng không cần đọc sách, sử dụng lực lượng thánh kiếm đối với kỵ sĩ mà nói tựa như vận động tay chân bình thường tự nhiên, luôn làm các pháp sư hoạt động bằng não phải hâm mộ.
Công kích của Even Joseph khá hữu hiệu, Nanaimo lập tức cao tốc lội tới, chỉ tốn mười lăm giây đã xuất hiện trước mắt Even Josheph, còn nắm lấy cổ áo hắn, mắng: “WTF? Kỵ sĩ có thể đánh lén người sao?“.
“Chỉ là một cái thông tri nho nhỏ.” Even Joseph lộ ra khuôn mặt sáng lạn tươi cười, thu trâm vào tay áo.
Nanaimo buông ra cổ áo Even Joseph, lại bơi, kéo ra cự ly: “Sao các ngươi chạy vào đây? Lạc đường sao?”
“Là lạc đường.” Even Joseph gật đầu liên tục.
“Lys Na đâu?” Sick hỏi. Nanaimo cùng Agathion từ trước đến nay như hình với bóng, bất kể là ăn cơm, tắm rửa, ngủ đều như một khối, tiến vào thế giới khác đương nhiên cũng nên cùng một chỗ.
“Tiểu Hôi của ngươi có lẽ cũng không ở đây. Bọn họ vào không được.” Nanaimo quơ không khí, quay người chỉ vào cổ áo Sick nói.
Sick đặt tay lên ngực, kiểm tra ngân hộp, bên trong là trống rỗng đấy. Agathion của hắn là tiểu Hôi xác thực không ở bên trong.
Even Joseph dậm châm, duỗi tay nắm cổ áo Nanaimo, kéo tới phía mình hỏi: “Đây là đâu?”
Mọi người đều biết năng lực chiến đấu của Nanaimo kém cỏi đến cực điểm, bị nắm cổ áo chỉ đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Ngươi không cần làm vậy ta cũng sẽ nói.” Nanaimo vuốt vuốt tay Even Joseph, sửa sang lại quần áo, mới mở miệng nói: “Nơi này là vương quốc tao linh, nếu phải phân loại thì xem như giống với mộng cảnh. Bởi vì cấu tạo, chỉ có nhân loại có thể đi đến.” Nanaimo nhìn Even Joseph: “Về phần thằng phi nhân loại này vào bằng cách nào, ta cũng không biết.”
“Ta là nhân loại ah.” Even Joseph cười vô cùng sáng lạng.
“Trên lĩnh vực sinh vật, xã hội cùng văn hóa học mà nói , sinh vật có thể một giây chém năm Ác Ma mới không phải nhân loại.” Nanaimo hạ giọng, trừng Even Joseph.
“Nhân loại có lẽ cũng không thể bẻ gãy không gian khi không có chuẩn bị.” Sick híp mắt nói với Nanaimo.
“Các ngươi mới là giống phi nhân loại nhất, còn nói ta à?” Nanaimo nói lại.
Sick giơ lên một tay, bàn tay hướng hai người kia nói: “Tốt rồi, hiện tại nói cái này cũng vô dụng, dù sao chúng ta có phi nhân loại thế nào cũng đã vào đây, trọng điểm là làm sao đi ra ngoài?”
“Đến giờ cũng sẽ bị đá ra đi, ngươi muốn lưu lại cũng không được.” Nanaimo nói.
“Ngươi có thể giải thích nguyên lý sao?” Sick tính toán thời gian trong lòng, từ giờ đến hừng đông còn khoảng năm giờ.
“Trụ cột ở đây là vòng xoắn ý chí, dùng cách giải thích theo trường phái tâm linh của Mehai với tư cách phần trụ —— “
Even Joseph nhấc tay nói: “Ngừng. Dùng ngôn ngữ nhân loại giải thích, không nên dùng thuật ngữ.”
Nanaimo phi thường rõ ràng “Sách” một tiếng, khinh bỉ trước rồi mới mở miệng nói: “Kỵ sĩ đại nhân biết rõ cái gì là tao linh sao?”
Mặt Even Joseph đầy ý cười: “Không biết.”
Nanaimo đành phải nói từ trụ cột: “Đồ đạc nhân loại đã dùng qua đều lưu lại ý niệm của người sử dụng, những ý niệm kia tích xúc đủ lớn liền trở thành tao linh. Lò thiêu này xử lý nhiều đồ cũ như vậy, tăng thêm trữ hầm cũng muốn chật ních rồi, cộng thêm một số nằm ngoài báo cáo của Quyền Trượng Ánh Sáng, tao linh xuất hiện biến chất, trở thành tồn tại gần bằng linh hồn. bọn họ có suy nghĩ, có dục vọng. Bọn họ không cùng duy độ của chúng ta, thế giới trong mắt cũng không giống, tổng hợp lại sẽ xuất 『 thế giới 』này. Nơi này là lò thiêu thứ tư dưới con mắt của tao linh, hình thành những kẻ nứt không gian làm cửa ra vào.” Ví dụ gian phòng Sick ném cho Even Joseph, cửa sổ chính là cửa ra vào thế giới này.
“Thoạt nhìn không giống.” Even Joseph nhìn xem thế giới này, chẳng có xíu liên hệ nào với lò thiêu thứ tư cả.
“Bây giờ ngươi giống nhân loại hơn đấy.” Nanaimo nói xong, lập tức giả bộ như hắn chưa bao giờ mở miệng, nói tiếp: “chìa khóa ở đây là 『 tư tưởng nhân loại 』, cho nên chỉ có nhân loại có thể tiến vào. Nếu như các ngươi không muốn gây chuyện, tựu trốn đến hừng đông. Ta còn muốn đi tìm nữ vương tao linh.”
“Có chỗ nào có thể cho ta ngủ an toàn không?” Sick nóng nảy. Thoạt nhìn những viên đá nhọn dưới kia không giống như giường chiếu phù hợp. Hắn không giống hai người kia, có thể tự động phân phối thời gian, ngủ bù ban ngày. hắn là người đi làm có giờ giấc, còn ngủ trễ liên tục bốn ngày rồi!
“Không có. Đúng rồi, Sick, lương tâm đề nghị ngươi thôi việc nhanh lên.” Nanaimo thành khẩn nói với Sick.
“Chuyện gì xảy ra?” Sick hỏi. Nanaimo sẽ nâng lên lương tâm, khẳng định có thiên đại bất hạnh gì đã tới không kịp ngăn trở.
“Lúc ta theo dõi tao linh nghe được, bọn họ định phá hư lò thiêu thứ tư trong thời gian sắp tới, giải phóng tất cả đồng bào, truy cầu tự do.”
“Ah ah ah ah ah ——” Sick ôm đầu kêu thảm thiết: “Sắp vào đông a! Ta với ngươi cùng đi tìm nữ vương, kêu bọn hắn kéo dài kế hoạch!” Khó trách tao linh nhận định hắn là kẻ ngáng chân, phái Quái Đầu trộm đao của hắn, hắn cùng tao linh có xung đột lợi ít rất lớn!
“Ta không sao cả, ngươi không nên kéo chân sau của ta là tốt rồi.” Nanaimo nháy mắt mấy cái nói.
“Ta cũng đi a.” Even Joseph cười với Sick: “Kỵ sĩ có nghĩa vụ bảo hộ 『 bình dân 』 .”
Sick phản ứng là lộ nhe răng đe dọa.
Nanaimo duỗi ra tay trái, một cái dải sáng hình tròn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, rất nhiều quang điểm vây quanh trung tâm. Hắn nhìn ra trời một chút, chỉ vào quất sắc mặt trời nói: “Chạy đi nơi đâu.”
Sick vừa di chuyển vừa nhìn đá vụn, nhìn thật lâu, mới phát hiện những viên đá này phân bố có quy tắc. Tập hợp các viên đá có cùng độ cao, sẽ xuất hiện một bản vẽ phẳng của lò thiêu thứ tư.
Hắn thấy dưới chân đá, đám tao linh leo ra. Tao linh như là có mục tiêu, phần lớn đều tiến lên cùng một cái phương hướng. Phương hướng kia trùng với hướng đám Sick đang đi. Khi khoảng cách càng ngày càng gần, tao linh trên mặt đất cũng ngày càng nhiều, cuối cùng hình một đợt sóng tao linh. Trung tâm con sóng, ước chừng là vụ trí của lò chính, có một tòa tháp cao do tao linh tạo thành. Độ cao ước chừng bảy tòa lầu. Giai điệu có ca từ chưa từng nghe qua cùng nhịp điệu hỗn loạn lại vang lên. Tao linh đang hát: “Cháy lên đi lửa thiêng, tạo nên mộng cho những kẻ vô hồn.”
“Kia chính là 『 nữ vương 』.” Nanaimo chỉ vào tháp nói: “Ta không biết bọn họ tuyển ra người lãnh đạo thế nào, dù sao tựu là có thứ này.”
Ba người tiếp tục bơi tới gần tháp cao. Tao linh rõ ràng tựu không có có mắt, Sick lại cảm giác ngàn vạn ánh mắt quăng ra cùng một lúc.