Ba Đường Luân Hồi

Chương 47: Chương 47: Chương 16




Có Đinh Ngọc Điệp ở đây nên Tông Hàng không tiện mở miệng, trong lòng cứ thầm mong ngóng hắn rời đi suốt, vất vả mãi mới thấy hắn chào tạm biệt, Dịch Táp tiễn hắn ra ngoài cửa rồi lại thấp giọng nói chuyện với hắn rõ lâu, cũng không biết là nói cái gì.

Có điều, vừa đóng cửa lại, Tông Hàng đã không thể đợi thêm được nữa gấp gáp thuật lại chuyện cho cô biết, giọng rất kích động, giống như mình mới là người có chị tưởng như đã chết hơn hai mươi năm trước nay lại xuất hiện một cách thần kỳ vậy.

Nhưng đối với câu “Lão K chính là Dịch Tiêu” kia, Dịch Táp dường như lại không bị chấn động đến vậy, thậm chí còn hơi ngơ ngác hỏi ngược lại: “Dịch Tiêu?”

Cái tên này cô đã không nghe đến rất nhiều năm, dù thỉnh thoảng có người nhắc tới thì cũng chỉ lấy cụm từ “chị cháu/em/mày” để chỉ, bởi vậy nên tổ hợp hai chữ “Dịch Tiêu” này nghe vô cùng xa lạ.

Cô hỏi: “Cậu có biết chị tôi đã mất bao năm rồi không?”

Tông Hàng ấp ủ lâu như vậy cũng đã sớm nghĩ sẵn xong xuôi: “Phải, nhưng có hai điểm này, một là lúc đó cô còn nhỏ, có thực sự tận mắt chứng kiến chị cô chết hay không? Nếu là những người khác gạt cô thì sao?”

“Hai là, nếu cô tin tôi là chết đi sống lại thì chị cô cũng có thể mà.”

“Chị ấy thật sự từng nói với tôi chị ấy tên là Dịch Tiêu, hơn nữa còn nói mình là ma nước nhà họ Dịch, còn cho tôi xem một bức ảnh nữa, trông rất xinh đẹp, giống như minh tinh Hồng Kông những năm chín mươi vậy, tóc uốn sóng…”

Dịch Táp không chút khách khí chặn họng hắn: “Năm đó chị tôi rất nổi danh trong ba họ, cái tên Dịch Tiêu được rất nhiều người biết đến, lỡ là mạo nhận thì sao?”

“Cho cậu xem ảnh, chị ta nói đó là chị ta, không phải là lấy ra gạt cậu đấy chứ? Tôi cũng có thể lấy bất kì ảnh của một cô gái nào đó khác rồi bảo đó là tôi trước khi phẫu thuật thẩm mĩ mà.”

“Còn nữa, nếu chị ấy không chết, thế tại sao nhiều năm như vậy lại không tới tìm tôi? Cậu cũng đừng bảo là chị ấy tìm không ra, đến cả Campuchia chị ta cũng tới rồi.”

Hình như cũng hợp lý, Tông Hàng chẳng có gì để nói nữa, thoáng im lặng rồi mới cất tiếng: “Nói để cô biết vậy thôi, dù sao có đúng hay không, đến lúc gặp mặt là biết.”

Đúng là phải gặp mặt thật, Dịch Táp cũng đang lên kế hoạch cho cuộc gặp mặt này, nhưng trong thâm tâm, cô không muốn tin Lão K là Dịch Tiêu một chút nào, cũng không hi vọng đúng là chị ấy.

Cũng có lẽ là bởi cô đã sớm chấp nhận chuyện Dịch Tiêu đã chết, không còn quyến luyến gì nữa, cũng không có chờ mong.

Một người không trong mong đợi bỗng dưng xuất hiện, cái mang tới không phải niềm vui bất ngờ mà là bất ngờ ngoài ý muốn, là một sự đột ngột, thậm chí còn là một phiền nhiễu.

Cô thở dài, tạm đặt việc này sang một bên.

“Dù sao thuyền cũng phải dừng ở đây một ngày, tôi vừa bàn với Đinh Ngọc Điệp, bảo anh ấy sau buổi trưa dẫn cậu theo, thả thuyền xuống hồ, đi dạo xung quanh. Tôi cảm thấy chị ta không lên thuyền mà khả năng là ở dưới nước nhiều hơn.”

Trên thuyền có quá nhiều người của ba họ, chỉ tính ô quỷ thôi lần này cũng phải có tới mấy chục con, được tập trung lại, có người trông giữ. Cô nghĩ Lão K kia có mùi hôi thối nhẹ, ô quỷ rất mẫn cảm với mùi này, chẳng thua mũi sói đối với mùi máu tươi là bao.

Tông Hàng cảm thấy hơi không thực tế: “Đinh Thích…”

“Thực ra chuyện cậu mất tích ở trong nước cũng lên báo, trên thuyền này phỏng chừng chỉ có mình Đinh Thích là có ấn tượng về cậu, có điều để đề phòng rủi ro, sẽ ngụy trang cho cậu một chút. Đến lúc đó, tôi sẽ đi tìm Đinh Thích, nghĩ cách giữ hắn lại trong phòng, hắn không nhìn thấy, cậu sẽ được an toàn. Mặt khác, cậu tự nghĩ xem làm sao để thu hút sự chú ý của Lão K cho thật thông minh.”

Tông Hàng ừ một tiếng, tuy có khẩn trương nhưng trong lòng lại thầm dậy lên chút hưng phấn.

“Còn nữa, có vài cái tôi muốn dặn cậu.”

“Một là, chuyện của cậu đừng nói với người ngoài, dù là Đinh Ngọc Điệp cũng không được để lộ. Anh ấy không xấu nhưng bí mật thế này, càng ít người biết thì cậu càng an toàn.”

“Thứ hai, nếu Đinh Ngọc Điệp có lắm mồm trêu chọc chúng ta thì cứ theo anh ấy đi, nam nữ ở chung một phòng, cậu nói không có gì anh ấy cũng chẳng chịu tin đâu, cứ để anh ấy cho là có đi, như vậy anh ấy sẽ lại càng hăng hái hỗ trợ cậu hơn.”

Mặt Tông Hàng nóng lên, gật đầu.

“Thứ ba, nếu anh ấy hỏi cậu chuyện tiền bịt miệng thì cậu đáp là…mười vạn đi.”

Tông Hàng nghe không hiểu: “Tiền bịt miệng?”

Dịch Táp giải thích với hắn: “Ban nãy tôi nói cậu là đồng hành, thực ra nhà họ Khương và nhà họ Đinh đã rất nhiều năm rồi không nạp đồng hành, bởi nhà họ nhân số đông đảo, cũng đủ nhân thủ, không cần phải tìm bên ngoài.”

“Nhưng nhà họ Dịch năm đó xảy ra chuyện lớn, những người được việc nhất đều chết gần hết, chị tôi cũng mất trong vụ đó. Nhất thời thiếu thốn, mọi người đã ngầm thỏa thuận, nhà họ Dịch có thể tìm ‘đồng hành’.”

“Đồng hành là người ngoài có tiềm lực, khả năng bơi lội tốt, cậu có thể thuê người đó, chuẩn bị cho công việc tương lai, ví dụ như 3/12 có mở canh vàng của nhà họ Dịch chúng tôi nhưng nhà họ Dịch không đủ người, sẽ có đồng hành đến giúp đỡ. Đã là giúp đỡ thì không thể tránh được sẽ biết một số chuyện của ba họ, tiền bịt miệng là để đảm bảo họ sẽ giữ bí mật với bên ngoài.”

Tông Hàng không nhịn được: “Lỡ họ để lộ bí mật ra thì sao?”

Dịch Táp liếc hắn: “Cậu nên biết rằng, trước giải phóng, những người kiếm sống dựa vào con nước phần lớn đều nghèo rớt mồng tơi, có thể được ba họ chọn trúng, nhận tiền làm việc là phúc đức tổ tiên để lại, ai lại ngu ngốc đi để lộ bí mật làm mất bát cơm thế chứ? Hơn nữa, đã có khế ước thì tất nhiên vi phạm điều ước sẽ bị phạt nặng, nếu có ngày để lộ bí mật, chưởng quản sẽ có cả ngàn biện pháp đối phó với kẻ phản bội.”

“Đinh Thích nằm trong hội chưởng quản đó, cậu đã biết thủ đoạn của hắn rồi phải không? Họ xử lý đủ các sự vụ trong ngoài, cũng không phải chỉ là cái thùng cơm thôi đâu. Nếu không phải cậu đã biết chuyện của ba họ, còn phá được cá sấu thì tôi cũng chẳng nói nhiều với cậu như vậy làm gì.”

Cũng phải, Tông Hàng nhớ trước khi mình có thể “ngồi nước”, “phá cá sấu”, quả thực là Dịch Tiêu cũng không đề cập đến chuyện của ba họ nửa câu; lúc vào phòng, Đinh Ngọc Điệp muốn nói lại thôi, nghe thấy hắn không phải “dây leo đất” mới nói tiếp, những người này quả đúng là tuân theo quy tắc rất nghiêm ngặt.

***

Sau bữa trưa, Đinh Ngọc Điệp y hẹn tới đón Tông Hàng, còn bảo hắn đội mũ chống nắng đeo kính râm.

Đang giữa mùa hè, lại ra ngoài thả thuyền giữa trưa, ăn mặc như vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, có điều Đinh Ngọc Điệp rất phù phiếm, tay còn cầm theo một cái ô cán dài, bước đi cứ đong đưa đánh lượn, cái thoa hoa bướm cắm trên tóc cũng như sắp bay.

Có kinh nghiệm lần trước, lại thêm đã trang bị đầy đủ, Tông Hàng không còn quá căng thẳng nữa, hai tay cắm trong túi quần, gắng hết sức hòa hợp với khí chất của Đinh Ngọc Điệp, dáng đi trông rất cà lơ phất phơ. Lúc xuống tầng, đúng lúc Khương Thái Nguyệt đi lên, Đinh Ngọc Điệp cất tiếng “Cháu chào bà ạ” rồi vèo một cái chạy vụt qua người bà, Tông Hàng cũng lao theo, Khương Thái Nguyệt mặt đen như than đá, đợi hai người chạy xa rồi mới mắng: “Đúng là cái thằng bóng của bóng.”

Thủy tế là vào buổi tối, có không ít chuyện phải làm, thuyền cao su có động cơ đều đã bị chiếm dụng, chỉ còn lại thuyền chèo tay. Đinh Ngọc Điệp chọn lấy một con thuyền rồi cùng Tông Hàng chậm rãi chèo thuyền ra ngoài.

Chèo được một khoảng cách rồi, Đinh Ngọc Điệp bỏ mái chèo xuống, vội vã bôi kem chống nắng. còn bảo Tông Hàng: “Cứ để trôi theo nước đi cho đỡ mất sức. Dịch Táp nói cậu chưa từng tới hồ Bà Dương, bảo tôi nhân lúc có thời gian rảnh mang cậu đi dạo một vòng, sợ tự mình mang câu ra sẽ gây chú ý. Thực ra mấy cái hồ đều giống nhau cả ấy mà, toàn nước là nước.”

Tông Hàng nói: “Cũng đâu có giống, hồ Bà Dương nổi tiếng lắm, là hồ nước ngọt lớn nhất trong nước cơ mà.”

Đinh Ngọc Điệp mở ô.

Cái ô này rất lớn, trên mặt ô toàn là bướm, hơn nữa còn có vài con tô nhũ, ánh nắng chiếu vào, cánh bướm óng ánh sẽ hiện lên rung rinh trên thuyền.

Bảo sao tên là Đinh Ngọc Điệp, đúng là thích bướm thật.

Tông Hàng nhìn ra hồ lớn, đang nghĩ xem làm sao để “thú hút sự chú ý của Dịch Tiêu cho thật thông minh”.

Đinh Ngọc Điệp quả nhiên hỏi hắn: “Nhà họ Dịch cho cậu bao nhiêu tiền bịt miệng?”

Tông Hàng đáp rất trôi chảy: “Mười vạn.”

“Vậy cậu ngồi nước được mấy phút? Lặn trần được bao mét?”

Lặn trần là lặn mà không phụ thuộc vào bất kỳ dụng cụ lặn gì, đến cả kính bảo hộ mặt và chân vịt cũng không có, lặn hoàn toàn tự do.

Tông Hàng không có khái niệm: “Mười mấy phút gì đó… Chắc là năm mươi mét…”

Đinh Ngọc Điệp la lên: “Mẹ nó, năm mươi mét! Dù có là người được huấn luyện, lặn trần được hai mươi mét đã là rất khá rồi, hơn nữa áp lực nước lớn như vậy, căn bản cũng chẳng kiên trì được mấy phút…”

Tông Hàng vội ra vẻ suy nghĩ: “Năm à… Vậy chắc là mười lăm? Tôi không nhớ rõ…”

Đinh Ngọc Điệp giúp hắn quyết định: “Mười lăm, không thể là năm mươi được, cậu có biết áp lực dưới nước lớn bao nhiêu không? Hồ bơi bình thường cũng chỉ sâu một, hai mét, cậu mà lặn được đến năm mươi thì đã làm ma nước được rồi.”

Lại tỏ vẻ suy tư: “Mười mấy phút, mười lăm mét, cũng tạm, giá này cũng không thiệt.”

Nói xong, ngửa mặt nằm vào trong thuyền, dời ô từ dưới lên che nửa thân trên: “Cậu cứ từ từ mà ngắm cảnh cho thỏa thích.”

Anh chàng Đinh Ngọc Điệp làm việc cũng hơi bị tắc trách, Tông Hàng ừ một tiếng, bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Hắn thò tay ra, hướng về phía mặt hồ trống vắng, liên tục ra dấu “có giỏi thì tới đây” trong thuật quỷ nước ba lần.

Đinh Ngọc Điệp lim dim mắt nhìn: “Cậu làm gì thế, nói chuyện với cá à?”

Tông Hàng cười cười: “Tôi muốn xem xem chúng nó có thể tự động nhảy vào thuyền không.”

Đinh Ngọc Điệp hừ mũi một tiếng, cảm thấy hắn thật đúng là đần hết cứu, lát sau, nhìn đăm đăm lên bướm trên mặt ô, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Tông Hàng hiếu kỳ: “Đáng tiếc gì?”

Đinh Ngọc Điệp ỉu xìu: “Lần này không mở được canh vàng rồi.”

Tông Hàng cũng hơi đồng cảm: “Không mở được thành ra các anh đi một chuyến trắng tay, cũng không không có tiền để chia phải không?”

Đinh Ngọc Điệp chẳng buồn đếm xỉa: “Làm ma nước thiếu gì cũng có thể mỗi tiền là không thiếu, ai thèm để ý thêm bớt chút tiền ấy chứ, tôi chỉ thấy tiếc là lần này địa điểm mở canh vàng là ở khu vực Lão Gia Miếu, tôi đã mong đợi chuyến đi này từ mấy năm trước rồi.”

Tông Hàng lấy làm khó hiểu: “Lão Gia Miếu có gì đặc biệt?”

Đinh Ngọc Điệp ngạc nhiên: “Cậu không biết? À, cũng đúng, cậu là người Đông Nam Á, không biết cũng bình thường.”

Lại có cơ hội mở máy rồi, Đinh Ngọc Điệp lập tức lấy lại tinh thần: “Vậy cậu có biết tàu Kobe Maru của Nhật không?”

Tông Hàng lắc đầu.

Đinh Ngọc Điệp giúp hắn xóa nạn mù chữ: “Đại khái là thế này, tầm năm 1945, người Nhật biết cuộc xâm lăng Trung Quốc của mình đã đến hồi kết thúc, bắt đầu ra sức vơ vét của cải, vận chuyển hết vàng bạc châu báu, tranh chữ đồ cổ các thứ của Trung Quốc về nước mình.”

“Kobe Maru là một con tàu ở đây, sức tải 2000 tấn, vào thời điểm đó là đã rất lớn rồi, cả tàu toàn là đồ quý, ngoài ra còn có hơn hai trăm quân binh, định theo đường thủy từ hồ Bà Dương đi vào Trường Giang rồi về Nhật Bản.”

“Ai ngờ lúc tới khu vực Lão Gia Miếu, một giây trước trời còn quang đã, ngay giây sau đã gặp phải gió to sóng lớn, thân tàu bị sương mù bao phủ dày đặc, rất nhanh sau đó chìm mất, không một ai trên thuyền trở về được. Hơn nữa, sau khi chìm, trời lập tức lại trong trở lại, quang đãng nắng đẹp… Nghe giống như nổ vực ấy, đúng không?”

Tông Hàng cũng không biết “nổ vực” là gì, mờ mịt ậm ừ phụ họa.

“Cậu nghĩ mà xem, con thuyền đó trị giá bao tiền chứ? Bọn Nhật sao cam lòng cho đặng, lại chẳng không điên lên à? Quân Nhật đóng ở Cửu Giang lập tức phái thuyền máy ra, chở một đội thợ lặn xuống nước trục thuyền.”

Tông Hàng nghe say sưa.

“Kết quả, đội thợ lặn xuống nước gần như bị diệt sạch, chỉ có duy nhất một người nổi lên, lại bị điên mất. Sau khi kháng chiến thắng lợi, chính phủ Quốc Dân Đảng cũng tiếc con tàu bảo bối này, mời chuyên gia lặn giỏi nhất nước Mĩ tới, tên là Bohr gì đó, thành lập một đội thám hiểm xuống vớt, cũng vẫn không thu hoạch được gì, hơn nữa ngoài Bohr ra thì toàn bộ những người khác trong đội thám hiểm đều mất tích.”

Tông Hàng nhìn vùng nước mênh mang xung quanh, trên tay nổi da gà: “Chính là…chỗ này à?”

“Còn chưa tới đâu, bị chuyện của Khương Tuấn trì hoãn, nếu không đã tới nơi rồi.”

Giọng Đinh Ngọc Điệp lại dậy lên mong ước: “Sau nữa thì phát hiện ra, khu vực đó đúng là không đơn giản, không chỉ Kobe Maru gặp chuyện mà trong vòng năm, sáu chục năm nay đã chìm hơn một trăm con thuyền, cũng không phải loại thuyền gỗ nhỏ gì đâu, trọng tải mấy chục, một trăm tấn cũng có.”

“Nội trong mồng 3 tháng 8 năm 1985 thôi đã chìm 13 thuyền chiến rồi, thế nên khu vực Lão Gia Miếu mới được gọi là Bermuda của phương Đông. Nghe nói lúc thuyền chìm, trước sau đều là đang trời quang mây tạnh thì đột nhiên nổi lên mấy phút sóng to gió lớn, sương mù dày đặc rồi thuyền cứ thế chìm mất, sau khi chìm, tiết trời lại trở lại bình thường.”

“Quái dị hơn là, nước nơi đó cũng chẳng phải là sâu, chỉ ba, bốn mươi mét, nhiều tàu đắm như vậy, đặt ở chỗ khác chỉ sợ đã sớm lấp đầy hồ rồi, thế nhưng!”

Hắn nhấn thêm trọng âm vào “thế nhưng”: “Dưới đáy khu vực nhỏ tí xíu ấy lại không tìm thấy một cái thuyền nào!”

Tông Hàng tưởng mình nghe nhầm: “Một cái cũng không tìm thấy? Xương cốt vẫn phải có chứ?”

“Đúng thế, có người từng xuống dưới đó xem rồi, trai nước cá tôm thì có nhưng thuyền thì không, từng có đội khảo sát chuyên nghiệp tới nghiên cứu, cuối cùng chỉ lập lờ nước đôi giải thích là có thể đã bị bùn lầy vùi đi rồi, cậu nghe có tin được không? Bùn lầy gì mà có thể chôn được hơn trăm con thuyền chứ? Hơn nữa, đừng nói những cái khác, chỉ tính mình Kobe Maru thôi đi, sau khi gặp chuyện không may, bọn Nhật đã lập tức phái người đi tìm, trong một đêm thôi cũng có thể bị bùn lầy vùi sạch rồi sao?”

Hắn khép hờ mắt lẩm bẩm: “Thế nên giờ cậu đã biết vì sao tôi lại muốn mở cành vàng lần này đến vậy chưa? Cơ mà đáng tiếc quá, làm việc tốt thường gian nan, Khương Tuấn xảy ra chuyện, lần mở canh vàng này chẳng biết sẽ dời đến tận lúc nào…”

Đã hiểu, Đinh Ngọc Điệp cho rằng dưới đáy Lão Gia Miếu hiện giờ không có canh vàng thì cũng có tàu đắm, nếu có thể tìm tới canh vàng thì biết đâu cũng có thể tìm tới tàu đắm, vậy cũng coi như giải mã được bí ẩn lớn của nhân loại rồi…

Phơi nắng một hồi, cảm thấy hơi váng đầu, thân thuyền đong đưa như thôi miên, Tông Hàng úp sấp trên mạn thuyền, nhúng bàn tay bị thương xuống hồ.

Cứ cảm thấy làm vậy khớp xương sẽ nhanh khỏi hơn một chút.



Cũng không biết là qua bao lâu, Đinh Ngọc Điệp chợt nghe Tông Hàng ré lên một tiếng sợ hãi.

Hắn nửa tỉnh nửa mơ ngồi bật dậy, đầu chọc vào ô: “Sao thế sao thế?”

Nhấc cái ô ra, trông thấy Tông Hàng vẫn đang nằm nguyên tư thế đó, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp: “Tôi vừa mới ngủ thì chân bỗng giật giật, tưởng là lật thuyền nên…”

Có thể thôi mà cũng đáng hét lên à, Đinh Ngọc Điệp bực bội: “Đó là cơ bắp co rút mang tính sinh lí, cậu có biết tại sao không?”

Hắn phê bình Tông Hàng: “Ba nguyên nhân, áp lực quá lớn, tư thế ngủ không đúng, cậu xem cậu nằm sấp thế có ra cái dáng gì không, còn có thiếu canxi nữa.”

Tông Hàng xấu hổ cười: “À… Tôi biết rồi.”

Lát sau, hắn lặng lẽ rút nắm tay trong nước về.

Ban nãy, có người nắm lấy cổ tay hắn, nhét vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn một thứ gì đó.

Hiện giờ đã thấy rõ, được gấp lại bọc trong lớp lớp túi nhựa nhỏ là một…tờ giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.