Ba Đường Luân Hồi

Chương 113: Chương 113: Chương 20




Tầm rạng sáng, Dịch Táp nghe thấy tiếng xe và tiếng huyên náo, là Dịch Vân Xảo đến.

Đến thì đến, Ngọc Hoàng Thượng Đế đến cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện cô ngủ.

Dịch Táp nghiêng đầu, lại ngủ tiếp, cảm thấy khoảng thời gian cái gì cũng không đếm xỉa, không có gì vướng bận, chỉ làm theo ý mình này tuyệt vời vô cùng.

Cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, bị tiếng báo tin nhắn đánh thức, lấy lại xem, là của Tông Hàng.

Dịch Táp, cô đang bận gì đấy? Tôi còn chưa về tới nhà, ngồi xe sắp ngu người rồi.

Còn kèm theo biểu tượng cảm xúc khóc ròng.

Xem giọng điệu thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ buồn chán ngu ngơ xưa nay vẫn vậy của hắn rồi, Dịch Táp định trả lời hắn, bụng ngón tay do dự một hồi trên màn hình, lại thu về.

Cô nên lạnh nhạt, nên xa cách, không ai thích đem mặt nóng đi dán mông lạnh hết, hắn bị ngó lơ tự khắc sẽ biết điều, dần dần bớt nhắn hơn, sau cùng cắt đứt liên lạc.

Cô ném điện thoại sang một bên, rời giường rửa mặt, lại giữ một người đi ngang qua hỏi xem Dịch Vân Xảo đang ở đâu, người nọ chỉ chỉ lều của Đinh Bàn Lĩnh: “Sáng sớm đã vào đó rồi, còn cả Đinh Ngọc Điệp nữa, nói là có việc quan trọng cần bàn bạc, người khác không được quấy rối.”

Xem ra là đang ngả bài, đây thật đúng là người trước trồng cây người sau hưởng mát mà, vài người ngược xuôi lâu như vậy, nghĩ muốn nứt não mới suy ra được tiền căn hậu quả, đám Dịch Vân Xảo chỉ cần ngồi nghe kết luận là được.

Dịch Táp Tới nhà ăn dựng tạm ăn sáng trước, tới quá muộn nên chỉ còn lại mấy cái màn thầu nguội ngắt và nước tráng nồi. Người phụ trách nấu cơm cười bảo cô: “Hay là chị chờ chút đi? Cũng sắp nấu bữa trưa rồi, chị có thể ăn mở nồi.”

Cũng được, Dịch Táp cắn một que thuốc, ngồi một bên chờ, còn mượn một bộ tú lơ khơ để giết thời gian, xáo bài loạn lên một lượt rồi hà hơi ba lần, trải bài chuẩn bị tự bói cho mình.

Hồi trước khi ở xóm nổi thường đánh bài với Trần Hói, cách coi bói này cũng là học với gã, không nói bói có đúng hay không, chơi vui là được rồi.

Trên dưới mỗi phương bày năm lá, đây là vận năm, hai bên trái phải bày dọc bốn lá, biểu trưng cho bạn bè trai gái quanh mình, ở giữa bày năm lá, biểu trưng cho trời, đất, người, sự cân bằng, bản thân.

Theo lý thuyết thì phải lật bài theo trình tự, nhưng cô mặt kệ, cứ lật lá biểu trưng “bản thân” kia lên trước.

5 rô.

Biểu trưng không việc gì được như nguyện.

Mẹ kiếp, mạng đã không tốt, tú lơ khơ cũng giậu đổ bìm leo, Dịch Táp nổi cáu, đang định bóp nhăn lá bài, chợt có người từ bên ngoài gọi cô: “Táp Táp?”

Là Dịch Vân Xảo.

Dịch Táp đáp dạ, ủ rũ đi ra.

Dịch Vân Xảo vẫn để kiểu tóc xoăn tít ấy, đáng ngạc nhiên là trên tóc không còn treo hai cái lô cuốn nữa, chắc là sợ lạnh nên mặc rất dày, trông như gấu vậy.

Vừa nhìn thấy cô đã sầm mặt, hai ngón tay khép lại ấn ấn trán cô: “Con bé chết tiệt này, lần trước cô gọi mày hỏi có biết tin đồn về hầm đất trôi nổi không, mày trả lời cô thế nào? Đến cô mày cũng lừa gạt, mày có còn là họ Dịch không hả?”

Nếu là trước đây, Dịch Táp hẳn sẽ trơ mặt ra cười, hoặc là ôm tay Dịch Vân Xảo làm nũng xin tha, nhưng hiện giờ lại cảm thấy không cần phải để mình chịu thiệt như vậy – giả bộ hơn nửa đời người rồi, lúc sắp chết còn không cho người ta sống thật ít hôm sao?

Cô nghiêng đầu tránh khỏi ngón tay đang đâm mình: “Lúc đó không phải là để giữ bí mật sao, chú Bàn Lĩnh không cho cháu nói.”

Lại quan sát sắc mặt Dịch Vân Xảo: “Cô biết hết rồi?”

Biết rồi, ngồi tới tận trưa, cứ như nghe nghìn lẻ một đêm vậy, lúc thì năm chín sáu, lúc thì mấy ngàn năm trước, đến giờ Dịch Vân Xảo vẫn thấy trướng óc: “Cũng không biết có đúng thật không nữa, có điều đúng là phải xuống xem thử…”

Bà có phần thổn thức: “Năm đó chết là người nhà họ Dịch, bị nhốt cũng là người nhà họ Dịch, những người đó có thể cháu không có ấn tượng gì, nhưng cô thì đều biết cả. Nếu không phải khi đó đang bầu thì chuyến năm chín sáu cô cũng đã xuống hầm đất rồi…”

“Còn nữa, có mấy lời muốn nói với cháu…”

Bà vươn tay, quàng qua vai Dịch Táp: “Cháu nói xem, sao lần này lại để Đinh Bàn Lĩnh chủ trì vậy? Bình thường anh ta im thin thít có nói năng gì đâu, dựa vào đâu chứ?”

Dịch Táp chịu thua: cô Vân Xảo lúc nào cũng đem bụng dạ hẹp hòi đi suy đoán người khác như vậy, lúc ở hồ Bà Dương thì nghi ngờ Khương Hiếu Quảng muốn tự mở canh vàng, giờ lại tị nạnh chuyện Đinh Bàn Lĩnh chủ trì…

Cô đang định đáp lời, chợt giật mình.

Không đúng, Dịch Vân Xảo đang viết chữ trên lưng cô.

Nhắm mắt đúng lúc, đừng nói lung tung.

Đây là…

Dịch Táp kinh hãi không thôi: Dịch Vân Xảo đang dùng lời nói đánh lạc hướng, giương đông kích tây. Nhắm mắt đúng lúc, đừng nói lung tung, đây là muốn cắt đứt tai mắt của thái tuế – đúng là nên vậy, bằng không sẽ quá bị động, làm gì cũng bị nó thấy được.

Cô liếc Dịch Vân Xảo: “Cô Vân Xảo, chú Bàn Lĩnh tốt mà, cô tiếp xúc nhiều rồi sẽ thấy.”

Dịch Vân Xảo hừ một tiếng: “Nhưng cô không cảm thấy thế, chuyện chú ấy làm được chắc gì cô đã không làm được. Đều là ma nước cả, ai thua ai chứ.”

Dịch Táp nhìn Dịch Vân Xảo đằng đằng khí thế rời đi, chợt nhận ra, nói về “diễn” thì đúng thật là người người đều giỏi, ai cũng có sở trưởng riêng.

Mấy ngày tới, e rằng mọi người đều phải diễn kịch cả rồi.

***

Sáng sớm, Đinh Thích đã liên lạc với đội tiền phương tìm hầm đất trôi nổi, bên kia trả lời rằng vừa khoanh vùng được khu vực, đang chuẩn bị giăng phướn kinh, hậu phương có thể nhổ trại qua trong hai ngày tới.

Đinh Bàn Lĩnh đang nói chuyện với đám Dịch Vân Xảo, không vào quấy rầy được, theo lý thì báo cáo với Đinh Trường Thịnh cũng có thể nhưng Đinh Thích cứ cảm thấy, mấy ngày nay Đinh Trường Thịnh như đã phát hiện ra điều gì, ánh mắt nhìn hắn có phần là lạ – bởi vậy nên tránh được thì tránh, gắng không dính vào.

Hắn đợi đến khi Dịch Vân Xảo và Đinh Ngọc Điệp ra khỏi lều rồi mới vào tìm Đinh Bàn Lĩnh.

Đinh Bàn Lĩnh nghe xong, khẽ gật đầu: “Được, chuyện nhổ trại tôi sẽ để Trường Thịnh thu xếp.”

Để Trường Thịnh thu xếp? Chuyện vụn vặt thế này không phải trước nay đều do mình làm sao? Đinh Thích đang thắc mắc, Đinh Bàn Lĩnh lại bảo hắn: “Ngồi một lèo tới tận trưa, eo mỏi quá sức, cảnh sắc nơi này không tệ, cậu theo tôi ra ngoài chút.”

Đinh Thích được sủng mà kinh, càng lúc càng thấy hoang mang: Ma nước đã đến đông đủ, còn có Đinh Ngọc Điệp là “chi trưởng” của nhà họ Đinh nữa, chuyện cùng đi dạo này xem sao cũng không đến lượt hắn mà?

Hắn đầy bụng nghi ngờ đi theo Đinh Bàn Lĩnh ra ngoài, ra khỏi doanh trại, trèo lên dốc núi cao nhất gần đó.

Cảnh sắc rất đẹp, trên cao là núi tuyết đỉnh tuyết, thấp hơn một chút là núi đá nâu xám, thấp hơn nữa là ao đầm xanh vàng, giữa các ao đầm có những dòng nước nhỏ lấp lánh sáng bạc dưới ánh nắng trong suốt.

Đinh Bàn Lĩnh đưa tay chỉ ra xa: “Nhìn xem, cảnh sắc đúng là không tệ, bình thường chúng ta ở trong nội địa sao có thể trông thấy cảnh tượng bát ngát như vậy chứ.”

Sao Đinh Bàn Lĩnh còn có thể có tâm tư mà ngắm cảnh vậy, Đinh Thích đang không biết nên tiếp lời thế nào, lưng chợt cứng đờ.

Đinh Bàn Lĩnh đang viết chữ lên lưng hắn.

Ngước mắt nhìn Đinh Bàn Lĩnh, y vẫn đang nhìn ra phía trước, vẻ mặt rất thư thái: “Đúng không?”

Đinh Thích ghìm nỗi ngờ vực trong lòng xuống, rất tự nhiên tiếp lời: “Đúng ạ.”

Hắn từ từ phân biệt những chữ Đinh Bàn Lĩnh viết, cũng không phải chỉ hai ba câu mà là cả một đoạn sắp xếp, dặn dò dài, may mà Đinh Thích luyện võ từ nhỏ, rất nhạy bén với việc phân biệt âm thanh hình ảnh, bằng không đột ngột thế này quả thực là khó có thể nắm bắt hết được.

Có đôi lúc, Đinh Bàn Lĩnh ngừng tay, cắm thêm vào vài câu về thời tiết, hành trình trở về, thức ăn mấy ngày nay, thân thể không khỏe, Đinh Thích ngoài miệng vâng dạ, trong lòng thì căng thẳng.

Cũng không biết qua bao lâu, cuộc “đối đáp” trắc trở này mới kết thúc. Đinh Bàn Lĩnh thu tay về, như chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, lần trước bọn Táp Táp xuống hầm đất kể là phải qua một đoạn nước, rất lạnh, ở trong đó lâu khó mà kham được, cậu nghĩ cách trong hai ngày nay tìm mua vài bộ đồ lặn, loại có thể mặc thêm quần áo bên trong ấy, đến lúc đó có thể giữ ấm được. Còn nữa, vẫn phải chuẩn bị cả bình dưỡng khí nữa, tuy ma nước có thể ở lâu trong nước nhưng dù sao cũng là cao nguyên, tiêu hao quá nhiều thể lực, có bình dưỡng khí vẫn đảm bảo hơn, nhanh nhé.”

Đinh Thích vâng một tiếng, lại không dời bước đi ngay.

Đinh Bàn Lĩnh đang lấy làm khó hiểu thì Đinh Thích hắng giọng: “Chú Lĩnh, chắc chú biết chuyện cháu cả rồi, cũng vì trước đây cháu gây ra một ít sai lầm nên không hòa thuận với Dịch Táp lắm.”

“Là chuyện anh bạn Trần Hòa Kỷ của nó à?”

“Vâng, trước đó cha nuôi cháu viện cớ vụ hầm đất trôi nổi còn chưa sáng tỏ, đúng lúc cần người, chặn được cô ấy lại rồi. Nhưng chú cũng biết tính Dịch Táp rồi đấy, cháu cảm thấy cô ấy sẽ không bỏ qua.”

“Cho nên?”

“Cháu muốn nhờ chú Lĩnh nói hộ cháu mấy câu.”

Đinh Bàn Lĩnh cười cười.

Y vừa phân phó vài việc cho Đinh Thích xong, Đinh Thích đã đưa ra yêu cầu ngay rồi, nói hơi khó nghe nhưng đây chẳng khác nào uy hiếp.

Đinh Thích như đoán được y đang nghĩ gì: “Chú Lĩnh, cháu không có ý gì khác, vẫn câu cũ thôi, cháu muốn tìm cho mình một con đường sống.”

“Cậu cảm thấy chỉ cần Táp Táp không truy cứu là mọi thứ đều yên lành rồi?”

“Cô ấy không truy cứu, cháu cũng không phải băn khoăn nữa.”

“Vậy đối với những người đó thì sao, cậu có cảm thấy áy náy không? Nói thật đi.”

Đinh Thích mỉm cười, thoáng dừng lại rồi đáp: “Cháu không có cảm giác gì hết.”

“Chú Lĩnh, cháu không có thù oán gì với bất kỳ ai chết vào tay cháu, đơn giản chỉ là nghe lệnh hành sự. Chú không thể trông đợi một con rối đạt tiêu chuẩn làm việc bẩn mà lại có lương tri, lúc nào cũng day dứt áy náy được, thế có khác gì làm kỹ nữ còn đòi lập đến thờ đâu?”

“Thực ra, việc bị Dịch Táp truy đuổi khiến cháu rất bức bối.”

Đinh Bàn Lĩnh bình tĩnh: “Bức bối?”

Đinh cười khẩy: “Tại sao lại truy đuổi cháu? Cháu chỉ là một công cụ, người ta muốn cháu làm gì thì cháu làm, có luận tội thật cháu cũng chỉ là tòng phạm. Muốn cháu giết người, muốn cháu áy náy, đến cùng còn muốn đẩy cháu ra đền tội, có phải rất không công bằng không? Không phải cháu muốn nói là cha nuôi cháu…”

Hắn hạ giọng: “Ông ấy mớm lời bảo cháu giết Dịch Tiêu bằng bất cứ giá nào, bảo cháu làm Khương Tuấn giả biến mất, thậm chí còn ám chỉ cháu rằng Dịch Táp quá phiền phức, có thể xuống tay. Tội của ông ấy ít hơn cháu sao?”

“Bởi vì ông ấy là người của ba họ, ông ấy lấy đại cục làm trọng, làm việc giúp mọi người, trên tay ông ấy không dính máu, đối với tội của ông ấy các người đều làm như không thấy, vậy cháu thì sao, chẳng lẽ cháu thì không phải là đang làm việc giúp ba họ?”

“Kẻ trong tối ngoài sáng xui khiến người khác thì chẳng sao, chỉ đẩy cháu ra đỡ đạn, cháu không phục. Muốn cháu nhận tội cũng được thôi, vậy tất cả đều phải cùng nhận tội… Chú Lĩnh, cháu cảm thấy chú là người biết phải quấy nên mới nói những lời này với chú, cháu chỉ mong rằng…”

Hắn nói đầy hàm ý: “Cháu vất vả làm việc như vậy, có thể nhận được chút báo đáp.”

Đinh Bàn Lĩnh trầm mặc một hồi, nói: “Tôi biết rồi.”

***

Đinh Thích đi xuống dốc núi, về thẳng doanh trại, sải bước lên chiếc Jeep do chính mình lái tới, xe nổ máy, đánh ngoặt tay lái, phóng nhanh ra ngoài.

Những người quanh đó bị bất ngờ, xe đi mất một lúc rồi mới có phản ứng mà đuổi theo, la to: “Này, này, anh đi đâu đấy?”

Sau đó nhanh chóng bị vứt lại phía sau.

Đinh Thích mặt mày tái mét, trong đầu tràn ngập những phẫn hận. Kỳ thực hắn chưa bao giờ là người để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng chẳng biết hôm nay làm sao mà lại đột nhiên không kìm được tuôn ra với Đinh Bàn Lĩnh như thế.

Cũng chẳng biết là phúc hay họa, nhưng kệ đi, nói cũng nói rồi, dù sao cũng chỉ toàn lời thật lòng.

Cao nguyên hoang vu bát ngát, trong tầm mắt không thấy có xe nào khác, hắn đâm ngang bổ dọc, gần như phóng bừa, lát sau một tay siết tay lái, tay kia lấy điện thoại ra.

Ngày đó Dịch Táp bảo hắn đừng gieo họa cho người khác, kỳ quặc, hắn gieo họa cho ai? Chân mọc trên người Tỉnh Tụ, cô không nỡ đi thì là tại hắn chắc?

Hắn tìm số của Tỉnh Tụ, đang định bấm gọi thì đổi ý, gọi sang số nhà.

Nếu cô thật sự dọn vào thì điện thoại khắc có người nhận.

Quả nhiên, không bao lâu sau, hắn nghe được tiếng Tỉnh Tụ: “Alo?”

Đinh Thích đang định cất lời, chợt nghe thấy tiếng sùng sục như tiếng nồi đang sôi, thầm ngẩn người, khựng lại một thoáng mới nói: “Là tôi, em đang trong bếp à?”

Tỉnh Tụ lúng túng: “Ừ, tôi thấy có rất nhiều đồ làm bếp chưa dùng đến, toàn để phủ bụi cả nên rửa đi nấu canh. Nồi niêu các thứ, loại đa dụng là dễ dùng nhất.”

“Nấu canh gì?”

“Canh cà chua nầm bò.”

Vậy à, trong bầu không khí lạnh lẽo nhuốm mùi bùn ẩm dường như thực sự thoang thoảng mùi cà chua, trong miệng như có chút vị ngọt nhen lên, thấm mềm cả răng lợi.

Đinh Thích bấm nút hạ cửa sổ xe, để gió lạnh thổi xuyên vào óc, giọng nói khôi phục vẻ cứng rắn: “Tôi hỏi em một chuyện.”

“Anh nói đi.”

“Tông Hàng là bạn em phải không? Dịch Táp coi như vậy nhỉ, bạn em đều cảm thấy tôi không phải người tốt, đã tận tình khuyên nhủ mà sao em vẫn chưa đi? Tự nhảy vào nước sôi lửa bỏng?”

Tỉnh Tụ im lặng một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Đinh Thích, tôi cảm thấy con người anh không xấu.”

Không xấu?

Đinh Thích cười ha hả: “Em mắt mù rồi chăng? Tôi thực sự từng giết người, em có biết không? Chuyện bẩn thỉu gì đều đã từng làm, vậy mà còn gọi là không xấu?”

Đã có mở đầu rồi, Tỉnh Tụ cũng trở nên thản nhiên.

“Tôi biết, Tông Hàng sẽ không lừa tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy anh không phải người thối nát, có một số việc nếu ban đầu anh có thể lựa chọn thì có lẽ bản thân cũng chẳng muốn làm…”

Nếu ban đầu có thể lựa chọn…

Đinh Thích hơi thất thần.

Một kẻ tuyệt hậu được nhặt về, nuôi là để làm việc bẩn thỉu, từ mười mấy tuổi đã hai tay dính máu thì có thể có lựa chọn gì?

“Vả lại, anh thực sự rất tốt với tôi.”

Đinh Thích ngắt lời cô: “Tôi không yêu em, không biết yêu là thế nào, mấy lần tôi giữ em lại chỉ là vì thuận tiện…”

Vì chút động lòng thoáng qua, vì thuận tiện, e rằng cũng là vì thấy cô đáng thương, như một chiếc lá quay cuồng trong gió, đó giờ chưa từng tìm được hướng đi.

Tỉnh Tụ rất bình tĩnh: “Tôi hiểu, anh cũng đã nói rồi, ở bên tôi chỉ là mưu cầu chút ung dung tự tại, tôi cũng không còn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn tìm một chỗ nương tựa. Lúc tôi gặp nạn, anh giúp tôi đoạt lại túi, bảo tôi đi bệnh viện, khi ấy tôi cảm thấy, đó chính là anh.”

“Sau nữa…”

Tỉnh Tụ bật cười: “Sau nữa Tông Hàng nói chuyện của anh cho tôi nghe, tôi rất khó chịu, nhưng tôi muốn giúp anh, làm chút chuyện vì anh, hoặc ít nhất là nhìn thấy cái kết rồi mới cam tâm. Anh giết người, có thể sẽ ngồi tù, có thể sẽ đền mạng.”

“Nếu là ngồi tù, tôi có thể đi thăm anh, nếu là chết thật, tất cả mọi người nhổ nước bọt lên mộ anh, tôi nghĩ, tôi có thể cắm một bông hoa – từ đầu tới cuối anh đều chưa từng hại tôi, thực sự từng giúp tôi, anh có tội là việc của anh, tôi cảm ơn là việc của tôi.”

Đinh Thích lặng thinh hồi lâu, chợt cúp máy, ném điện thoại sang ghế phó lái.

Xe lái đi rất nhanh, xung quanh chỉ toàn vẻ vắng lặng mà chỉ có cao nguyên hoang vu mới có.

Thật không nhìn ra, cô còn nghĩa khí như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.