Ba Đường Luân Hồi

Chương 24: Chương 24




Dịch Táp gọi Đinh Thích ra ngoài.

Trần Hói cũng về phòng, trước khi đi dặn Tông Hàng ngày mai phải dậy sớm, nhân lúc trời còn chưa sáng, gã sẽ đưa hắn đi luôn, mượn bóng đêm che giấu để dễ bề làm việc.

Tông Hàng vội gật đầu.

Mọi người đi cả rồi, trong phòng chỉ còn mình hắn. Tông Hàng nằm xuống nệm trải dưới đất, chưa được mấy giây đã lại ngồi dậy, liếc mắt ra bên ngoài qua cánh cửa khép hờ.

Từ góc độ này có thể trông thấy Dịch Táp và Đinh Thích đứng đằng xa trên sân phơi.

Tông Hàng hơi rầu rĩ, hắn nói lâu như vậy, miệng khô lưỡi rát, sau cùng Dịch Táp cũng chẳng khen hắn lấy một câu, lại kéo Đinh Thích ra ngoài nói chuyện.

Trước kia nhìn Đinh Thích, Tông Hàng luôn nghĩ hắn là một kẻ cuồng theo dõi, không giống người tốt, đến hôm nay thì lạ thay, lại thấy hắn tuấn tú lịch sự, chững chạc cẩn trọng, đứng cạnh Dịch Táp còn rất xứng đôi với cô.

Tông Hàng hậm hực, có điều lại mau chóng phấn khởi.

Ít nhất thì mình cũng đã giúp được người ta – lúc Dịch Táp nghe hắn nói vẫn luôn nhìn hắn rất chăm chú.

Cõi lòng Tông Hàng dạt dào vui sướng, hắn đưa tay chống má theo bản năng.

Vừa chống một cái đã đau không thể tả, nháy mắt nhớ ra: Không đúng, hắn bị nhổ răng, nửa bên mặt vẫn còn đang sưng!

Phút chốc, tâm trạng rơi xuống đáy cốc: hắn chẳng có ưu điểm gì, có mỗi khuôn mặt là ưa nhìn, vậy mà hắn lại để Dịch Táp nhìn thấy một cái mặt sưng húp như cái đầu heo.

***

Từ lúc ra ngoài đến giờ Dịch Táp vẫn im lặng.

Cô đốt que thuốc gỗ, hút một lúc mới nhớ ra Đinh Thích: “Hút không?”

Đinh Thích mỉm cười: “Không, tôi hút không quen.”

Dịch Táp ừ một tiếng, một mình trầm tư, lát sau chau mày nhắc hắn: “Đứng dịch vào đi, đừng để bị lôi xuống lần nữa.”

Đinh Thích nhìn dưới chân, cách mép nước rất gần.

Hắn xích vào trong.

Dịch Táp quấn que thuốc vào ngón tay, cuối cùng vào chủ đề chính: “Nghe nhiều vậy rồi, anh nghĩ sao?”

Đinh Thích đáp: “Tạm thời vẫn chưa suy ra được đầu mối gì, cô thì sao? Mấy chuyện này hẳn cô hiểu hơn tôi.”

Dịch Táp trầm ngâm một hồi: “Anh đã bao giờ nghe đến ‘đất dưỡng thi’ chưa?”

Đinh Thích gật đầu.

Một số tiểu thuyết kinh dị trong nước thường viết “đất dưỡng thi” là nơi con người bị chôn vào sẽ biến thành cương thi, thực ra không phải: Trung Quốc rộng lớn như thế, đất đai, thổ nhưỡng, khí hậu, độ ẩm và hàm lượng nguyên tố hóa học trong đất của mỗi vùng đều rất khác nhau, bởi vậy nên thi thể sau khi chôn đương nhiên cũng sẽ có trạng thái không giống nhau.

Ở hầu hết các nơi, thi thể đều tuân theo quy luật tự nhiên, trước tiên thối rữa, xương cốt hóa trắng, trải qua năm tháng xương cốt cũng sẽ bị phong hóa trở nên giòn xốp.

Nhưng luôn có một số khu vực gần như quỷ dị: ví nhụ như sau khi chôn thi thể xuống đất, móng tay và tóc vẫn tiếp tục dài ra, một ví dụ nữa là thi thể không nát không rữa, mặt mũi vẫn như đang sống.

Dịch Táp nói: “Tôi nghi dưới hồ lớn này có ‘vực dưỡng thi (养尸囦)’.”

“Vực dưỡng thi”, kỳ thực chính là nuôi xác trong nước, chữ “囦” có cùng phát âm và ý nghĩa với chữ “渊 (uyên)”, ngụ ý “nước trong nước”, nghĩa gốc trong văn cổ là “vòng xoáy vực nước sâu”.

Đinh Thích ngước mắt nhìn cô: “Nghi? Cô sống trên hồ lớn mà không biết à?”

Dịch Táp cười mỉa: “Anh nhìn thử lại xem hồ lớn này rộng bao nhiêu, anh sống ven Hoàng Hà chắc chuyện dưới đáy Hoàng Hà cũng rõ lắm hả?”

Giọng cô có phần mất kiên nhẫn, cảm thấy IQ của tên Đinh Thích này đại khái từ năm 96 đến nay vẫn chẳng tăng lên được chút nào.

Vực dưỡng thi rất khó tìm, nói trắng ra thì nó là “nước trong nước”, trong nước tìm nước, không khác gì tìm đất trong đất, đều là chuyện cực kỳ gian nan.

Ba họ ma nước có một cách xác định một phạm vi nào đó dưới nước có phải là “vực dưỡng thi” hay không, đó chính là thả cá.

Cá bơi dưới nước, gặp phải vực dưỡng thi sẽ quay đầu hoặc vòng qua. Dưới nước không so được với trong đất, dưới đó có nhiều sinh vật sống qua lại, xác dễ bị rỉa, vực dưỡng thi có yêu cầu cao hơn đất dưỡng thi: Chẳng những phải đảm bảo thi thể chìm trong nước không thối rữa mà còn phải đảm bảo không bị các loài cá và sinh vật sống trong nước làm phiền.

Cho nên vực dưỡng thi còn có một biệt hiệu khác, gọi là “cá không bơi”.

Tuy nhiên phương pháp thả cá này chỉ thích hợp với phạm vi khoanh vùng nhỏ, không thể triển khai được trên hồ Tonlé Sap rộng lớn này.

Dịch Táp nói: “Đáng ra chúng ta phải sớm nghĩ tới mới phải, quần áo của Mã Du mục nát kinh khủng như vậy mà thi thể lại được bảo tồn hoàn hảo đến thế, chính là bởi nước của vực dưỡng thi dưỡng người chứ không dưỡng vải vóc quần áo.”

Bởi vậy nên quần áo ngâm trong nước nên mục thế nào thì mục thế ấy.

Trong lòng Đinh Thích thoáng run lên: “Đám Đầu Sẹo kia mất tích có khi nào là do xui xẻo không, chúng muốn dìm Mã Du xuống hồ, kết quả đánh bậy đánh bạ, vào đúng giờ âm, chọn trúng vực dưỡng thi, ma xui quỷ khiến làm vật tế sống, phá vực rồi?”

Dịch Táp gật đầu.

Thời cổ đại, so với thổ táng, một số người có khuynh hướng thiên về thủy táng nhiều hơn.

Thủy táng cũng không phải là đào một cái huyệt dưới đáy nước mà nghĩa trên mặt chữ: thổ táng là chôn vào đất, tương tự, thủy táng chính là chôn vào nước, còn gọi là trầm quan tài xuống vực dưỡng thi.

Vực dưỡng thi là “khoảnh nước” khép kín nằm sâu dưới đáy nước, anh không thể thấy nó bởi lẽ không ai nhận biết được nước trong nước, thả cá giúp phân biệt, nhưng cho dù nhận biết được rồi, con người cũng không thể tiến vào, vì “vực” vốn chính là nơi hiểm yếu trong nước, gần như không tiếp nhận sinh vật sống, anh cố gắng lặn xuống nước tiến vào, khoảnh nước này sẽ thình lình nổi xoáy nước, thậm chí di chuyển bơi đi, anh muốn thả quan tài từ trên mặt sông xuống, quan tài sẽ trượt khỏi mép khoảnh nước ấy.

Tuy nhiên, những điều này chẳng làm khó được ba họ ma nước, họ tìm tòi thử nghiệm nhiều năm, cuối cùng nghĩ ra một cách, tế vật sống phá vực.

Thao tác thực hiện khá phức tạp.

Thời gian phải chọn ngày hoàng đạo thích hợp “an nghỉ”, vào giờ âm nửa đêm gió êm sóng lặng.

Trên mặt nước, dùng “khung kéo” quây thành phạm vi an toàn tương ứng với “vực dưỡng thi”.

Khung kéo là một dụng cụ bằng gỗ, có rất nhiều chốt khóa, khi không dùng tới thì gấp lại được, lúc dùng có thể kéo dài thành khung giá sơ sài vuông vức, bốn góc treo chì dùng để cố định, trên mặt gỗ có các rãnh nối liền và thông nhau, rót dầu vào rồi châm lửa, sẽ cháy thành khung lửa.

Phạm vi mà khung lửa khoanh ra giống như dây cảnh giới giăng xung quanh hiện trường vụ án, các thuyền đều phải đậu ngoài khung lửa để tránh nguy hiểm.

Sau khi bố trí ổn thỏa, đầu tiên thả vào trong khung lửa một cái bát gốm nung bằng bùn dưới đáy nước, trong bát đựng đầy máu người được dùng làm vật tế sống, khi cái bát trôi đến chính giữa thì bắn một mũi tên đã bẻ gãy đầu để lật bát cho máu đổ vào nước.

Nếu máu loang ra trong nước như bình thường thì chứng tỏ chuyện này đã thất bại, nhưng nếu máu bị hấp thụ chìm xuống nước thì đó chính là vực dưỡng thi đã chấp nhận, có thể hạ vật tế sống xuống được rồi.

Khi vật tế sống xuống nước, dưới nước sẽ có tiếng rền vang như sấm, mặt nước trong giây lát lõm thành một xoáy nước cuồn cuộn, thời gian sẽ không vượt quá một phút, người trên thuyền xung quanh phải ngắm chuẩn vị trí ngay khoảng khắc này, dùng ván trượt bằng gỗ thả quan tài chìm đúng vào trong, thủy táng mới được coi là thành công viên mãn.

Ngoài ra, khoảnh nước này dưới đáy nước cũng không cố định vĩnh viễn, nước xô sóng đẩy, nó sẽ mang theo quan tài bơi đi, càng chạy càng sâu, càng sâu càng an toàn.

Cách hạ quan tài xuống vực dưỡng thi này Dịch Táp cũng chỉ là nghe kể lại chứ chưa thấy bao giờ, nghe bảo khoảng đầu thời Minh, ba họ ma nước đã lập gia quy, không nhận thủy táng nữa: Thứ nhất là “vực dưỡng thi” quá khó tìm, tìm được rồi chưa biết chừng ngày nào đó lại chạy mất, thứ hai là các cụ cảm thấy lấy một đổi một, chôn một người giết một người, quá tàn nhẫn, tổn hại âm đức.

Dịch Táp nói: “Chúng ta giả thiết, kế hoạch của Đầu Sẹo là dìm Mã Du xuống hồ, nhưng đánh lung đánh tung, dưới vị trí đỗ thuyền lại vừa đúng là một vực dưỡng thi.”

Đinh Thích tiếp lời: “Trước đó có lẽ bọn chúng đã tra tấn Mã Du, máu cô ta nhỏ vào hồ trước, sau đó thân thể bị dìm xuống – vừa vặn chính là trình tự tế sống, phá vực.”

Vào thời điểm xảy ra, chiếc thuyền kia đậu chính giữa trung tâm, với uy lực trong nháy mắt của phá vực, xé nát nghiền vụn một thuyền cá nhỏ chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Hơn nữa quá trình rất ngắn ngủi, khôi phục lại yên tĩnh rất nhanh, dẫu gần đó có người nghe thấy tiếng động chạy tới cũng chưa chắc đã biết được xảy ra chuyện gì.

Đinh Thích trầm ngâm: “Nhưng vấn đề là nếu khi đó Mã Du chết rồi thì một người đã chết gần một năm trước làm sao lại đến tấn công tôi?”

Người bình thường có thể sẽ tưởng tượng ra là bị dưỡng thành cương thi hoặc mượn xác hoàn hồn, nhưng ba họ ma nước qua lại với nước đã hơn một nghìn năm, từng thấy rất nhiều đủ loại tình huống nguy hiểm, gặp phải chuyện này ngược lại sẽ không nghĩ theo hướng thần quỷ quái dị.

Dịch Táp thoáng chần chừ: “Anh có nghĩ là người phụ nữ trên tay có sẹo đã tấn công anh có thể cũng không phải là Mã Du không?”

Nếu từ đầu chí cuối Mã Du chỉ là một đạo cụ cho cái chết, mượn danh nghĩa để che mắt thì sao?

Sau khi tấn công Đinh Thích, có thể người phụ nữ đó chưa đi xa, đồng thời đã nhìn thấy họ thả Ô Quỷ.

Vì để che giấu bản thân, cô ta đã mang Mã Du từ trong “vực dưỡng thi” ra, bởi Mã Du cũng là nữ, tóc dài, vóc dáng tương tự cô ta. Cô ta để Mã Du trên bờ sông chỗ rừng đầm lầy than bùn, còn tạo nên những vết thương giống bị đâm trên lưng Mã Du, nương theo ấn tượng ban đầu của họ mà khiến họ nhận định Mã Du chính là kẻ tập kích Đinh Thích.

Nhưng cô ta đã quên mất những vết sẹo trên cánh tay mình – chắc nghĩ hiện trường khi đó hỗn loạn, thời gian ngắn ngủi như vậy sẽ chẳng ai bận tâm.

Đinh Thích nghe xong mới phát biểu ý kiến: “Lý do suy đoán như vậy là gì?”

Dịch Táp ra hiệu về phía Ô Quỷ đang đứng im như khúc gỗ bên bục cao: “Anh còn nhớ không, đêm đó Ô Quỷ dẫn đường cho chúng ta có một khoảng thời gian nó tự dưng dừng lại, xoay mòng mòng lung tung trong nước? Lúc ấy không để ý lắm, giờ nghĩ lại rất có khả năng nó đã bị người ta quấy nhiễu.”

Nhớ ra rồi, giống như gặp quỷ dựng tường, khi đó, hắn còn từng nghi ngờ Ô Quỷ là chim địa phương nên giảm mất hiệu quả.

Đinh Thích đáp: “Giả thiết hợp lý đấy, nhưng khó mà cân nhắc được.”

Dịch Táp không cho hắn cơ hội nói hết: “Tôi biết.”

Giả thiết này đi đến cùng là một ngõ cụt.

Một là, trên cán bàn chải đánh răng Đinh Thích dùng để tự vệ đích thực không có máu nhưng có mùi hôi thối.

Hai là, ngoài vật tế ra, vực dưỡng thi không thu nhận vật sống, nếu nói người phụ nữ kia mang Mã Du ra khỏi “vực dưỡng thi, thì cô ta đã làm thế nào?

Nếu đằng sau thật sự có một người phụ nữ như vậy thì cô ta nhìn sao cũng không giống là người sống, vì vậy vấn đề lại quay trở lại vạch xuất phát – một người chết sao có thể tấn công được Đinh Thích?

Dịch Táp nhức đầu, chỉ có thể nhắc nhở Đinh Thích: “Mấy ngày này anh để ý chút, đừng chạy lung tung một mình. Tôi luôn cho rằng trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ tấn công người khác. Ở đây nhiều người như vậy, anh thì mới đến ngày đầu tiên, cô ta không chọn ai khác lại cứ nhắm trúng anh, không giống như ngẫu nhiên. Giả dụ anh đúng là mục tiêu của cô ta, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai…”

Cô chợt sinh nghi: “Có phải anh đắc tội với ai rồi không?”

Đinh Thích dở khóc dở cười: “Làm sao lại thành tại tôi rồi? Nếu là kẻ thù của tôi thì ở đâu mà chẳng giết được tôi, cớ gì phải chạy tới tận đây? Tôi thì nghĩ người này nhằm vào cô đấy, suy cho cùng cô là chủ, tôi là khách, nếu tôi chết trên địa bàn của cô, nhà họ Đinh truy cứu tới, cô cũng rất khó qua quýt.”

Kể ra cũng không phải không có lý, dù sao trước khi chân tướng được làm rõ, mọi thứ đều có khả năng.

Lúc tách ra, Dịch Táp đưa mắt nhìn Đinh Thích đi về phòng kho, nhắc lại một lần nữa: “Buổi tối khóa cửa cẩn thận.”

Đinh Thích quay người, đi giật lùi, giơ tay kính lễ với cô một cái, tỏ ý đã biết.

Dịch Táp bực bội, cô rất ghét cái trò này, đại khái là do bên người có quá nhiều loại đàn ông qua lại nên từ sớm đã nhìn nhàm: Trên đời có quá nhiều người lấy vô vị làm thú vị, lấy cợt nhả làm đùa vui.

Cô đi đến bên cầu thang, đang định trèo lên, bỗng nghe có giọng nói khe khẽ truyền tới: “Isa…”

Đầu tiên, cô xác định nơi phát ra tiếng nói: phòng kho, Tông Hàng.

Song, cánh cửa phòng kho chỉ hé ra một khe hở, hắn núp sau cửa nói, không lộ mặt.

Làm gì đây, chơi trốn tìm chắc?

Dịch Táp bảo: “Chuyện gì?”

Giọng Tông Hàng tiếp tục bay ra: “Anh Trần nói với tôi là sớm mai sẽ đi khi trời chưa sáng, khi đó phỏng chừng cô còn đang ngủ, nhưng…”

“Cậu không thể ra ngoài nói à?”

“Tôi sợ có người trông thấy.”

Dịch Táp ngó ra sau nhìn một vòng.

Đêm đã khuya, chung quanh đã tắt hết đèn, sẽ không có ai trông thấy, hơn nữa, cô tự tin mình làm việc nhanh lẹ gọn gàng, Tố Xai cũng không có khả năng phát hiện ra.

“Không sao đâu, ra đi.”

Tông Hàng hơi ngần ngừ, ngước mắt trông thấy chiếc mũ đan bằng tre treo trên vách tường, hắn gỡ xuống che mặt, bấy giờ mới cẩn thận dè dặt bước ra.

Dịch Táp nhìn hắn tới gần.

Cô rất thích cái tính biết mình biết người của hắn, được cho phép rồi mới đi ra, còn biết che chắn cẩn thận, ghét nhất là loại chưa cho phép đã muốn làm là làm, coi tự mình tìm chết là một cá tính.

Tông Hàng đến trước mặt cô, gắng sức quay nửa bên mặt không sưng ra đối diện với cô, sau đó nói nốt câu đang dở: “Nhưng cô đã cứu tôi, tôi không thể chưa cảm ơn đã rời đi luôn. Với cả, sau này…tôi nên cảm tạ cô thế nào?”

Ân tình lớn như thế, tặng tiền tặng nhà đều không quá đáng.

Dịch Táp đáp: “Không có gì, khách sạn Angkor cũng chẳng mọc chân chạy được, về sau tôi nhớ đến sẽ qua đó một chuyến.”

Tông Hàng gật đầu: “Vậy để tôi nói với Long Tống một tiếng… Lúc cô nhớ ra có lẽ tôi cũng về nước rồi, tôi sẽ để lại cách thức liên lạc của tôi lại cho Long Tống, cần tôi giúp gì thì cô cứ gọi cho tôi…”

Hắn càng nói càng ỉu xìu: Dịch Táp thì có gì cần hắn giúp chứ? Người ta muốn năng lực có năng lực, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, lại còn là xuyên quốc gia…

Nói xong, chẳng còn từ nào nữa.

Tông Hàng lúng túng một lúc, bỗng nắm lấy tay vịn cầu thang: “Cô lên đi, tôi giữ cho cô.”

Giọng điệu ấy hệt như lúc mời khách ăn cơm, ra sức đề cử món: Nào nào, cô ăn đi, đừng khách sáo.

Tuy nhiên, quan trọng là cái cầu thang đã đóng đinh cố định, căn bản là không cần phải giữ.

Dịch Táp trèo lên được hai bậc, sực nhớ ra điều gì, cô cúi đầu nhìn hắn: “Còn có một việc…”

Tông Hàng vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất chăm chú, chẳng khác gì học sinh tiểu học sắp phải thi cuối kỳ, chuyên tâm lắng nghe trọng tâm ôn tập mà giáo viên vạch ra.

“Hôm nay ở dưới nước, cậu có nhìn thấy cái gì kỳ quái không?”

Có, hắn trông thấy một người treo dưới đáy thuyền, bồng bềnh như rong biển.

Hắn nói: “Tôi nhìn thấy…”

Nói được một nửa, bỗng hiểu ra, lập tức sửa lời: “Không, không, tôi không thấy gì hết.”

Đôi con ngươi Dịch Táp hơi xoay chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn hắn như cười như không.

Tông Hàng chớp mắt luống cuống: “Tôi sẽ không nói với ai đâu, tuyệt đối không nói, thật đấy.”

Dịch Táp mỉm cười, nhìn ra hắn bụng dạ quả thực không xảo trá: “Được rồi, không thấy gì là tốt rồi.”

Lúc trèo tới đầu cầu thang, cô cúi đầu nghía một cái.

Tông Hàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu dõi mắt theo, chợt thấy cô cúi xuống, vừa mừng vừa sợ, vội vẫy tay với cô.

Vẫy kiểu chào tạm biệt, vẫy không ngừng.

Mặt vẫn sưng, nhưng nụ cười rất chân thành.

Dịch Táp gật đầu với hắn xem như đáp lại.

Trên thế gian này, có kẻ sống trong ánh mặt trời, có người sống dưới bóng tối.

Người như Tông Hàng thật sự không nên xuất hiện ở nơi thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.