Ba Đường Luân Hồi

Chương 118: Chương 118: Chương 25




Loạn đấu một trận, không phải tất cả mọi người đều có may mắn toàn thân trở ra: Hai người bị thương nặng, những người khác bị thương ở mức độ khác nhau, đến như Đinh Ngọc Điệp cũng chỉ coi như vết thương nhẹ.

Tình thế chưa rõ ra sao, tiếng kêu đau nổi lên bốn phía, không ai có thời gian nói chuyện tỉ mỉ, Tông Hàng vội cởi túi cấp cứu xuống, Dịch Táp đi tới nhận lấy rồi cùng Dịch Vân Xảo vội vàng chia nhau nhau ra đi băng bó cho người bị thương.

Túi còn lại Tông Hàng mang theo là túi ma nước, bên trong chứa đầy dụng cụ, còn có một cuộn thừng.

Đinh Bàn Lĩnh nhận lấy bình súng phun lửa còn lại từ Tông Hàng, họng súng vẫn nhắm thẳng vào thái tuế vẫn đang hừng hực cháy phòng ngừa có động thái khác lạ, lại hỏi tình hình bên trên, sau khi biết được ước hẹn “nửa giờ kéo về một lần” thì vội xem thời gian, lập tức bảo người buộc thừng thành một cái lưới: định tới giờ thì đưa hai người bị trọng thương lên trước.

Đinh Trường Thịnh cũng coi như bị trọng thương, ông ta làm trong hội chưởng quản đã lâu, quen sai người này bảo kẻ kia, thân pháp là trì trệ nhất, ổ bụng bị đâm thủng, máu chảy rất nhiều. Dịch Táp không đành lòng nhìn, cắn răng giúp ông ta băng vết thương. Đinh Trường Thịnh như dự cảm được điều gì, hỏi cô: “Táp Táp, có phải chú không cứu được nữa rồi không? Có phải chú sắp chết rồi không?”

Một người xưa nay vẫn luôn ung dung thản nhiên không hoảng không loạn vậy mà lúc này mắt xám như tro tàn, khớp hàm run run, đến nói cũng không rõ được âm chữ.

Dịch Táp đáp: “Không đâu chú Đinh, đừng tự dọa mình.”

Đang nói, Dịch Vân Xảo bên cạnh bỗng chỉ vào vách đá kêu lên: “Có nước, có nước đang chảy vào!”

Đinh Bàn Lĩnh ngước lên nhìn, quả nhiên trông thấy trên vách đá lấp lóa vô số những dòng nước mảnh dài đang chảy xuống, chỉ thoáng trầm ngâm đã hiểu ra ngay: Nó đang bơm nước!

Kỳ thực lần trước Dịch Táp trở lại từ hầm đất trôi nổi đã nói: Ban đầu thái tuế và tức nhưỡng đều ở trong nước, sau đó như là có chỗ nào rút nút bịt ra, dòng chảy rút mất hơn nửa.

Lần này cũng vậy, Đinh Bàn Lĩnh cảm thấy: Hầm đất trôi nổi giống như một bồn tắm lớn, có cửa tháo nước thông với mạch nước ngầm, cũng có cửa xả nước. Thái tuế ngâm người vài ngày trong “bồn tắm” ở đây như hoàn thành một lần thay cũ đổi mới, phải “đất mở cửa” để thải khí thải ra, đổi cho không khí mới vào, lại phải xả hết nước cũ đi, thay một bồn nước mới.

Nhưng hiện giờ bơm nước rõ ràng là bất lợi cho phe mình: tức nhưỡng và thái tuế đều thân nước, lỡ như động vòm lại đầy nước lần nữa, hai thứ này chỉ e sẽ sống lại, hơn nữa, trong nước sao có thể dùng súng phun lửa chứ?

Nghĩ ra điểm mấu chốt này rồi, sống lưng Đinh Bàn Lĩnh lạnh toát, thời gian cũng chợt trở nên gấp gáp, từng giây từng giây đều như một nhát dao, y hét lên: “Nó vẫn chưa chết!”

Dứt lời nâng họng súng lên, đang định nạp nhiên liệu cho nó thì trên người thái tuế chợt lăn xuống từng khối từng khối lửa lớn.

Tông Hàng sợ hết hồn, kéo Đinh Bàn Lĩnh lùi giật ra sau: hắn vẫn nhớ Đinh Thích đã miêu tả ngọn lửa này là chất nền của mỗi ngọn lửa đều là xăng dầu, lỡ dính phải là hậu quả khôn lường.

Những khối lửa này vẫn đang không ngừng lăn xuống, có quả rơi xuống nước, đốm lửa bọt nước văng tung tóe, nước bị đốt lách tách bốc lên hơi trắng, đáng sợ hơn là, theo những khối lửa này rơi xuống, lửa trên thân thái tuế dần ít đi.

Dịch Táp ngơi tay chăm chú nhìn một hồi, phản ứng đầu tiên là kêu to: “Hình như nó đang cắt bỏ thân thể để mọc lại lần nữa!”

Ngực Đinh Bàn Lĩnh phập phồng dữ dội.

Đã hiểu, thái tuế này cao bằng mấy tầng lầu, thân thể to lớn dày rộng không gì sánh được, súng phun lửa dù có thể “đốt” được nó nhưng nó chỉ cần “cắt thịt”, những phần bị dính lửa sẽ rơi xuống, coi như bỏ đi, mà nó thì có thể tái sinh – như vậy có thể nói là gần như không bị tổn thương gì.

Súng phun lửa cũng chỉ là biện pháp tạm thời đối phó với tức nhưỡng mà thôi.

Chân Đinh Bàn Lĩnh run lên, thế cục thay đổi đúng là chỉ trong chớp con mẹ nó mắt: giây trước còn đang mừng rỡ điên cuồng vì Tông Hàng mang vũ khí hủy diệt đến, ưu thế đó chớp mắt đã đánh mất, hơn nữa, nước vẫn đang chảy vào – tuyệt không thể ngồi nhìn nó bơm đầy nước được, vậy có khác nào trở lại thời kỳ trước giải phóng chỉ trong một giây, khiến mọi người kẹt chết trong này, có khi còn liên lụy thêm Tông Hàng nữa.

Y lẩm bẩm như điên dại: “Mau nghĩ cách, mau nghĩ cách, phải giết được nó.”

Dịch Táp chợt thốt lên: “Tại sao nó lại muốn nhanh chóng mọc lại?”

Đinh Bàn Lĩnh nghe không hiểu, quay lại nhìn cô: “Hả?”

Dịch Táp nói thật nhanh: “Thái tuế thực sự từ trong ra ngoài đều là thịt hết sao? Có đôi lúc, da thịt, cơ mỡ đều chỉ là vỏ bọc bên ngoài để bảo vệ thứ bên trong, nó vừa muốn cắt bỏ thân thể, vừa muốn nhanh chóng mọc lại, có phải là bởi vì bên trong có gì đó cần phải bảo vệ không?”

Không sai, nếu từ trong ra ngoài chỉ toàn thịt thì cũng không phải sợ bị đốt, dù đốt chỉ còn lại một cục thịt to bằng bàn tay cũng có thể mọc lại được, cần gì phải vội vàng lật đật cắt bỏ thân mình như thế?

Sự vội vã này đã làm lộ tẩy việc nó có gì đó cần phải ẩn giấu.

Đinh Bàn Lĩnh suy tính rồi lập tức phân phó Tông Hàng: “Đừng lãng phí nhiên liệu, bây giờ chúng ta chỉ phun nhắm vào đúng một điểm thôi, để xem nó mọc lại nhanh hay chúng ta đốt nhanh, cậu chờ lệnh tôi, nhiên liệu bên tôi không đủ thì cậu lập tức tiếp thêm vào.”

Tông Hàng đáp vâng rồi bước một bước sang bên cạnh, nâng họng súng lên, chực chờ có mệnh lệnh là lập tức mở chốt.

Đinh Bàn Lĩnh đung đưa hóng súng một hồi, cuối cùng dừng ở chỗ thân dưới của thái tuế.

Y nhớ, lúc tức nhưỡng vẫn còn đã bọc thái tuế như một hộp sọ mở nửa, đầu của mười mấy thi thể đã chết kia đều bị hút vào lớp tức nhưỡng che dưới đáy thái tuế, cho nên nếu thật sự phải chọn thì nên chọn phần thân dưới, nơi đó có khả năng “có gì đó” nhất.

Đã bàn bạc xong, Đinh Bàn Lĩnh không do dự nữa, ngón tay bóp một cái, ngọn lửa lại lần nữa phun ra.

Nước đã ngập đến bắp đùi, trên trán Đinh Bàn Lĩnh đổ mồ hôi, vừa bóp cò súng vừa bước từng bước lên phía trước, mắt thấy đầu kia của ngọn lửa đã dần khoan vào thân thể của thái tuế, chợt nghe trên đầu có tiếng gió khác thường.

Phía sau Dịch Vân Xảo hét lên: “Có cục thịt ném tới, mau tránh ra!”

Đinh Bàn Lĩnh đã sớm đoán được, nó đã có thể cắt bỏ thân thể thì trong tình thế cấp bách ước chừng cũng sẽ dùng để ném, trong tình huống này, cách càng gần thì càng an toàn, bởi vậy nên không né tránh mà tiến tới, dấn vài bước lên trước, nhanh chóng đi tới trước mặt thái tuế.

Đằng sau rầm một tiếng, là một cục thịt thái tuế lớn nện xuống, Dịch Táp và Tông Hàng đều không ngừng lui ra sau né tránh, tránh hết lại ném tới một cục khác, rồi lại một cục khác, nhưng rõ ràng chỗ Đinh Bàn Lĩnh lại rất khó bị ném đến, Tông Hàng tức giận rống lên: “Mày bị ngu à? Ném không tới mà còn ném!”

Đinh Bàn Lĩnh đang tập trung tinh thần nên không quan tâm tới những ồn ào này, súng phun lửa của y là một bình đầy, nhiên liệu còn đủ, trực tiếp phá thành một lối đi trên người thái tuế, hơn nữa thế tấn công rất mãnh liệt, phun sâu vào trong chừng bảy tám mét…

Một sát na sau, tựa hồ bỗng đả thông cái gì, trong lòng Đinh Bàn Lĩnh chấn động, vô thức dời đầu ngón tay khỏi cò súng, gần như cùng lúc đó, núi thịt thái tuế vốn vẫn luôn không ngừng ngọ nguậy chợt tĩnh lặng.

Lúc trước, dù thái tuế không biết kêu nhưng vì thân thể đồ sộ nên tiếng động khi chuyển động cũng lớn, như một máy phát điện không lồ, dùng một thứ âm điệu không sao hình dung được để tuyên bố sự tồn tại của mình, nhưng hiện giờ lại như bị mất điện, mọi tiếng động bỗng ngừng bặt.

Lối đi được đả thông kia không mọc lại thịt nữa, bên trong vẫn đang cháy lửa sáng rực, đủ để thấy rõ một vài thứ.

Đinh Bàn Lĩnh trông thấy ở cuối lối đi là một không gian trống, hoặc có lẽ bên trong thân thể thái tuế có một cái động rỗng, trong đó như kết đầy tơ nhện chẳng chịt, trên tơ nhện lại rậm rạp những cọng râu dài gần một tấc đung đưa như những sợi tơ, đầu cọng tròn tròn phình ra, trông hơi giống đầu que diêm.

Đây là…

Người Đinh Bàn Lĩnh cứng lại.

Nó mang thai?

Không đúng, chưa thể gọi là mang thai, hẳn là sinh sản, lúc trước tra cứu các tư liệu liên quan đến thái tuế hình như có nhắc tới bản chất của nó là niêm khuẩn, sinh sản bằng bào tử.

Đằng sau vọng tới tiếng nước, là Dịch Táp dè dặt lội nước qua đây, chỉ nhanh chóng nhìn liếc một cái rồi lập tức rụt về: “Chú Bàn Lĩnh, đây là cái gì?”

Đinh Bàn Lĩnh đáp: “Chúng nó.”

“Dạ?”

Tim Đinh Bàn Lĩnh đập dồn dập, cảm thấy đã chạm rất gần tới chân tướng: “Rất có thể những thứ này chính là ‘chúng nó’. Thái tuế này thực ra đã sắp chết nhưng cái chết của nó không giống của chúng ta, nó không hoàn toàn toàn chết đi, nó có thể để lại đời sau, cũng chính là những bào tử mầm mống này, có thể sống lại.”

Đương nói chuyện, ngoài những người thực sự không thể động đậy nổi thì còn lại, những người có thể đi lại đều dè dặt đi về phía bên này, ngay cả Đinh Ngọc Điệp cũng khập khiễng lết tới.

Não Đinh Bàn Lĩnh nảy thình thịch, gắng biểu đạt rõ ràng hơn: “Có một số loài thực vật, để sinh tồn, sẽ lợi dụng mọi cách rải mầm mống của mình ra ngoài…”

Chẳng hạn như bồ công anh mượn sức gió phát tán mầm mống, hay chẳng hạn như có một vài loài thực vật sẽ bám lên thân những con vật đi ngang qua để tới chỗ xa hơn.

Đinh Bàn Lĩnh trầm ngâm: “Nơi này là Tam Giang Nguyên, đầu nguồn của vạn con nước, nó khẳng định là muốn lợi dụng dòng chảy, dùng nước chuyển những thứ này đi.”

Tông Hàng rất cảnh giác, nâng họng súng lên chĩa về phía lối đi: “Thi thể thì sao? Trong hang canh vàng có rất nhiều thi thể, nó cần nhiều thi thể như vậy làm gì?”

Não Dịch Táp nảy thịch: “Có phải là vì nó không sống được không? Sở dĩ nó chỉ quanh quẩn ở đây cũng là bởi nó không thể rời khỏi nguồn nước, môi trường, khí hậu của nơi này, trực tiếp đi ra ngoài chắc chắn sẽ chết, nhưng sau khi chiết cành lên thân thể người khác thì lại có thể sống sót, cho nên nó tìm một “vỏ bọc bên ngoài”, một thể xác ít nhất có thể thích ứng với môi trường bên ngoài để bảo vệ mình.”

Cô chợt nhớ tới tổ tức nhưỡng dưới hồ Bà Dương: “Trước đây lúc chúng ta bị Khương Tuấn truy sát mà nóng lòng bỏ chạy trong tổ tức nhưỡng, tôi từng nằm trong một lỗ tổ, đã phát hiện ra đối diện trên đầu vị trí người nằm có một lỗ thủng rất nhỏ, to bằng đầu bút, ngón út cũng không đút vào được, khi đó không biết là để làm gì nhưng nếu những thứ này qua đó thì…”

Nói tới đây, chỉ về phía một cọng râu ở cuối lối đi: “Có phải chúng nó sẽ được phân phối như dây chuyền sản xuất, từng cái từng cái đi qua những ống dẫn thật nhỏ mà vào trong lỗ thủng, sau đó sẽ qua miệng qua lỗi mũi gì đó chui vào người…”

Đinh Ngọc Điệp nghe cô nói mà nổi da gà toàn thân.

Dịch Vân Xảo gật đầu: “Có thể, những thi thể mới chết này bị dòng chảy cuốn tới đây cũng là bị hút đầu vào, thực chất rất có thể là thái tuế muốn làm gì họ, giống như năm chín sáu vậy, cải tạo rồi lấy để đối phó với chúng ta, có điều cậu bạn trẻ này…”

Bà không quen Tông Hàng nên cũng không biết hắn tên gì: “Tới rất nhanh, phun một trận lửa tới bắn phá, đốt cháy những người đó, chỉ là…”

Nói đến sau cùng, mày cau lại: “Chỉ vì chút chuyện này mà phải chuẩn bị những mấy nghìn năm sao? Vậy cũng nhẫn nại quá rồi…”

Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu: “Cũng không chắc đã là nhẫn nại, sinh vật như nó rất hiếm thấy, chúng ta không thể biết chính xác được nó là mấy nghìn năm hay mấy vạn năm mới có một lần sinh sản luân hồi như thế, nếu đối với nó, thời gian sinh sản chưa tới thì tất thảy không phải là đợi mà là trù bị.”

Giống như rất nhiều bậc đế vương thời cổ đại ở Trung Quốc vậy, từ lúc còn sống đã bắt đầu xây lăng mộ cho mình rồi, bởi dù sao cũng phải chết, nếu không bị bệnh tật thương tích ngoài ý muốn gì thì trên cơ bản đều biết mình sẽ chết lúc nào, thế nên phải chuẩn bị từ sớm.

Đối với thái tuế, nó e rằng còn cổ hơn cả loài người, diệt diệt sinh sinh trong lòng đất được vài lượt, có lẽ trong một lần đất mở cửa nào đó đã chộp được một con sói hay báo tuyết gì đó, mượn chúng làm tai mắt, xem được mọi thứ trên mặt đất, cảm thấy cũng buồn chán chẳng khác nào dưới lòng đất, cũng không có sinh vật nào có trí tuệ cao cấp hơn nó, miền viễn phương cũng chẳng có gì hấp dẫn, không cần thiết phải ra ngoài tranh giật.

Sau đó lại đến một ngày, trùng hợp thế nào mà nó chợt phát hiện ra bên trên đã thay trời hoán đất rồi, loài sinh vật được gọi là người này đã bắt đầu lên sân khấu, sinh sôi nảy nở trong phạm vi lớn, không ngừng di chuyển rộng ra ngoài.

Nó thấy cơ hội của mình cũng tới rồi.

Hang canh vàng là bến đò luân hồi nó xây dựng cho mình, nó chậm rãi hoàn thiện đâu vào đấy, từ đời này qua đời khác, ma nước khóa mở canh vàng là tai mắt của nó, cũng là lính gác của nó, giúp nó chứng kiến tất cả dần dần hình thành, chỉ đợi giờ khắc thời cơ chín muồi.



Nước đã sắp ngập đến eo, Dịch Vân Xảo chợt tỉnh táo lại: “Sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta đưa người bị trọng thương lên trước đi. Còn…chúng nó thì phải làm sao bây giờ?”

Đinh Bàn Lĩnh im lặng một lúc rồi chậm rãi nâng họng súng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.