Một tháng sau, Xiêm Riệp, chập tối.
***
Dịch Táp đóng gói một suất mì xào hải sản ở quán ven đường rồi treo lên tay lái của xe máy. Lúc chạy xe, túi ni lông đựng hộp đồ ăn cứ lủng là lủng lẳng.
Ngã tư đang đèn đỏ, cô dừng lại chờ một lát. Khi chuyển sang đèn xanh, cô mới khởi động xe lần nữa.
Chưa được vài mét thì có kẻ lầm lũi đi vào làn đường xe chạy, dáng vẻ ngẩn ngơ, cứ thế lao thẳng vào đầu xe Dịch Táp.
Dịch Táp vội phanh lại, bấy giờ, người nọ mới sực tỉnh, hấp tấp lùi lại, nào biết lại có xe bỗng chốc từ đằng sau sượt qua y, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, vô cùng chật vật. Qua một lúc, y mới hồi phục tinh thần, nói lời xin lỗi với Dịch Táp, người bị mình chặn đường.
Dịch Táp nhìn mặt y: “Long Tống?”
Long Tống ngạc nhiên: “Cô biết tôi sao?”
Dịch Táp cởi mũ bảo hiểm ra.
“… Ơ, cô Dịch.”
Dáng vẻ mất hồn mất vía, thấp tha thấp thỏm này thật sự chẳng giống quản lý của một khách sạn lớn chút nào.
Dịch Táp tấp xe vào bên lề: “Không trông thấy đèn giao thông hả?”
Long Tống bối rối: “Ban nãy mải suy nghĩ nên không chú ý, thật ngại quá.”
Nếu là người lạ thì chắc hẳn Dịch Táp đã trưng ngay cái vẻ mặt khó coi ra rồi, nhưng cô và Long Tống từng gặp nhau vài lần, xem như người quen, nên cho qua.
Hơn nữa, cô chợt nhớ tới Tông Hàng.
Hình ảnh người ấy ngẩng đầu với khuôn mặt sưng vù, vẫy tay chào tạm biệt cô đột nhiên hiện lên thật sống động trong tâm trí.
Dịch Táp thuận miệng hỏi: “Tan làm sớm thế?”
Cô cảm giác bây giờ vẫn chưa tới giờ tan tầm, con phố này cách khách sạn Angkor một quãng, Long Tống xuất hiện ở đây lúc này, tám phần là về sớm.
Long Tống ngượng ngùng: “Không phải, tôi đi phỏng vấn.”
Phỏng vấn?
Dịch Táp ngẩn người, bấy giờ mới để ý thấy Long Tống kỳ thực vừa mới đi ra từ một khách sạn bên đường.
Khách sạn này cũng ra dáng đấy, nhưng quy mô và khí thế đều thua khách sạn Angkor một bậc, trong mắt Dịch Táp thì thế này xem như nhảy chỗ thấp rồi: “Sao thế, chê ông chủ cũ trả tiền ít à?”
Long Tống cười khổ: “Đâu có.”
Ngừng một chốc, y lại thêm một câu: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi ở lại tiếp được chứ.”
Dịch Táp lấy làm lạ: “Xảy ra chuyện gì?”
Long Tống sửng sốt: “Cô không biết à?”
Chuyện Tông Hàng mất tích khoảng thời gian trước náo động vô cùng, đầu đường cuối ngõ, nơi nào có người Trung Quốc nơi đó ắt bàn tán xôn xao, về sau, Tông Tất Thắng treo thưởng trăm vạn, đẩy sức nóng của chuyện này lên một tầm cao mới, mãi đến mấy hôm nay, sự việc mới dần dần nhạt đi.
Y còn tưởng ai ai cũng biết.
Dịch Táp đáp: “Đợt trước tôi không ở Cam nên không rõ lắm ở đây đã xảy ra chuyện gì.”
Sau khi tiễn Đinh Thích rời khỏi xóm nổi, cô đi thẳng một mạch dọc theo con sông lên phía bắc, vừa tuần tra sông vừa thu tiền thuê. Phần lớn những nơi cô tới đều là nơi tin tức không thông, mãi đến chiều nay mới từ biên giới Cam – Thái trở lại.
Long Tống giải thích cho Dịch Táp: “Con trai ông chủ người Trung Quốc của khách sạn chúng tôi bị bắt cóc ở chợ đêm hơn một tháng trước, tìm mãi không thấy…”
Dịch Táp cảm thấy có gì đó sai sai: “Con trai ông chủ người Trung Quốc của khách sạn các anh?”
Tông Hàng hình như cũng là con trai một ông chủ người Trung Quốc, ông chủ người Trung Quốc này rốt cuộc có mấy đứa con trai thế?
Long Tống ừ một tiếng: “Vì cậu ấy mà tôi đã tìm đến cô đấy, cô còn nhớ không? Cái người bị đánh đó.”
Trong lòng Dịch Táp thoáng sững lại: “Tông Hàng?”
Long Tống gật đầu.
Sao cô ấy lại biết tên Tông Hàng vậy nhỉ? Mình từng nhắc tới trước mặt cô ấy rồi à? Cũng có thể. Sau khi xảy ra chuyện, y cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rất nhiều việc chẳng nhớ rõ.
Dịch Táp xác nhận lại với y: “Chưa về?”
“Ừ, đều cho rằng bị bắt cóc, sếp Tông truyền lời ra ngoài, nói mình chỉ có đúng một đứa con trai này, đòi tiền chuộc bao nhiêu ông ấy cũng trả, ai ngờ, mãi vẫn không thấy bọn bắt cóc gọi điện đến, đại sứ quán cũng ra mặt, cảnh sát rất coi trọng, nhưng chẳng có tin tức gì…”
Không đúng, trong đầu Dịch Táp ù ù.
Không phải như vậy, cô đã dặn dò Tông Hàng hết sức rõ ràng, không khác gì trải đường tới tận chân cho hắn: Hắn chỉ cần tìm kiếm sự giúp đỡ của người qua đường là có thể trở về Xiêm Riệp, phần lớn dân địa phương đều rất chất phác, lẽ nào hắn đã xảy ra sai sót gì ở khâu cuối cùng?
Long Tống nhận thấy cô hơi mất tập trung: “Cô Dịch?”
Trấn tĩnh lại, Dịch Táp che giấu bằng một nụ cười: “Vì chuyện này nên sếp Tông kia đuổi việc anh à?”
Long Tống cười chua chát: “Không phải, gia đình ông chủ rất tốt, không nói gì tôi cả. Họ ở đây nửa tháng, sau đó bà Tông bi thương quá độ, sức khỏe xấu đi nên mới tạm thời về nước trước… Là tự tôi không ở lại tiếp được nữa, người ta gửi con trai tới, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nhờ tôi chăm sóc, vậy mà tôi lại chăm sóc thành ra thế này, trong lòng hổ thẹn quá…”
Mắt y hơi cay cay, không sao nói tiếp nổi.
Thoạt đầu, đối diện với Tông Tất Thắng và Đồng Hồng vội vã đi cả đêm sang đây, Long Tống đã chuẩn bị xong xuôi để thanh minh cho mình, y là mentor của Tông Hàng, đúng vậy, nhưng, chuyện tai bay vạ gió bất ngờ này cũng chẳng thể trách được y.
Nào hay vợ chồng Tông Tất Thắng sau khi biết ngọn nguồn sự việc đều không nói gì y hết, Đồng Hồng khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, còn nhờ vả y: “Long Tống, cậu là người bản xứ, cậu thử xem có lối ngầm nào, tìm mấy người có cách hỏi thăm chút được không? Mất bao tiền cũng được, chỉ cần đừng để Hàng Hàng nhà chúng tôi phải chịu khổ bên ngoài…”
Có người trách mình thì đã tốt, y còn có thể biện bạch đôi câu cho bản thân.
Trước mắt hơi nhòa đi, trong tiếng xe cộ qua lại, Long Tống nghe thấy Dịch Táp hỏi: “Anh vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Long Tống ừ một tiếng.
Dịch Táp đem túi mì xào treo trên tay lái đưa cho y.
Không biết là thứ gì, Long Tống ngơ ngác nhận lấy, ngửi được một mùi thơm tỏa ra từ khe hở miệng túi buộc chưa chặt.
Dịch Táp bảo: “Tôi nghĩ anh không nên từ chức. Anh là người hợp tác với ông chủ Tông kia, cũng là người ông ấy tin cậy. Ông ấy tạm thời về nước, con trai vẫn chưa có tung tích, ở đây lại không có người nào khác đắc lực, trông chờ cả vào anh lo liệu bên này.”
“Anh cảm thấy mình có lỗi với người ta thì nên gắng hết sức giúp đỡ, giờ ông ấy đã sẵn sứt đầu mẻ trán vì chuyện trong nhà rồi, dẫu anh không tìm được Tông Hàng về thì giúp ông ấy trông nom chuyện làm ăn của khách sạn cho tốt cũng là đã đỡ đần bớt được phiền não cho ông ấy rồi. Kết quả, anh vì hổ thẹn mà phủi mông bỏ chạy, ông ấy lại phải nhọc sức đi tuyển người khác.”
Dịch Táp nổ máy xe lần nữa: “Lấy một ví dụ không thích hợp lắm, anh giết ai đó, muốn chuộc tội thì cũng nên chăm lo cho cô nhi quả phụ nhà người ta trước, nhưng anh lại bỏ đi thẳng, dẫu là đi vời Phật cứu người cũng chẳng logic chút nào.”
Dứt lời, cô vít ga, phóng vút đi.
***
Vốn định đi xem quán rượu tuk tuk làm ăn thế nào.
Song, tới gần khu chợ đêm, Dịch Táp lại dừng xe.
Tông Hàng chưa trở về Xiêm Riệp.
Cô bảo Trần Hói đưa hắn đến “nơi nào càng hoang vắng càng tốt”, có phải kế hoạch này đã xảy ra sai sót gì nên mới dẫn đến việc Tông Hàng vừa ra khỏi hang sói đã rơi vào miệng hổ rồi không – Rốt cuộc Trần Hói đã đưa Tông Hàng đi đâu?
Rút di động ra, Dịch Táp lật tìm số điện thoại của Trần Hói.
Thẳng thắn mà nói thì, nếu không phải gặp được Long Tống, cô gần như đã quên chuyện này rồi.
Kỳ thực, cô chẳng để tâm chuyện cứu Tông Hàng: tiện tay mà thôi, cô là ma nước, làm việc hết sức cẩn trọng, Trần Hói cũng là người từng trải, thỉnh thoảng nghe gã nhắc tới, năm đó dẫn người lén vượt biên sông có quân đội đóng giữ chỉ là chuyện vặt, đưa một người lên bờ có thể khó đến đâu chứ?
Để Trần Hói tiễn Tông Hàng một đoạn, đối với cô mà nói chỉ như gửi nuôi Ô Quỷ, nhờ một câu là xong, về sau không hỏi lại thêm nữa, Trần Hói cũng chẳng tìm cô.
Đối với họ, xảy ra chuyện rồi mới phải gọi điện thoại gào khóc báo tang cho nhau.
Danh bạ điện thoại dài quá, cô không lật hết nổi, càng thêm nóng ruột: hai người đều bận rộn, một thì hành tung bất định, đi thu tiền thuê khắp nơi, một thì dốc lòng với việc kinh doanh phòng khám, lấy hàng đưa thuốc, xử lý tranh chấp của cộng đồng, lưu số điện thoại chẳng qua để đề phòng lỡ như chứ bình thường ai nhớ nổi đến ai mà gọi, cũng chẳng biết lần gọi điện gần nhất là năm nào tháng nào.
Cuối cùng cũng lật tới.
Dịch Táp nhấn quay số.
Trần Hói đã tắt máy.
Dịch Táp cố gắng thuyết phục bản thân chuyện này rất bình thường: Phần lớn thuốc Trần Hói lấy đều không rõ lai lịch, nhà trên kín đáo, các công đoạn giao dịch đều canh phòng nghiêm ngặt, chuyện tắt máy cả quá trình dường như cũng chẳng có gì lạ.
Cất điện thoại, Dịch Táp thả chậm tốc độ xe, từ từ tiến vào chợ đêm.
Chợ đêm sắp mở, người đi bộ dần đông hơn, rất nhiều quầy sạp đang chuẩn bị mở hàng. Quán rượu tuk tuk vẫn ở chỗ cũ, gã người Cam thuê lại quán đang điều chỉnh đèn, bật công tắc lên, quầy bar xám xịt lập tức tỏa sáng lung linh.
Trong thứ ánh sáng lấp lánh ấy, người nọ cũng đã trông thấy Dịch Táp. Gã toét miệng cười, giơ tay chào cô: “Ây, Isa…”
Lời chào còn chưa kết thúc, tay vẫn ngượng ngùng giơ lên giữa không trung.
Bởi lẽ, xe máy của Dịch Táp đột nhiên quay đầu, đi mất.
***
Lê Chân Hương đang ngủ ngon thì nghe thấy có tiếng đập cửa rầm rầm.
Mở mắt ra, đã là nửa đêm, người đàn ông nằm bên cạnh bực mình lầu bầu, chẳng hề có ý định ra mở cửa.
Lê Chân Hương định bật đèn trước, nhưng tiếng gõ cửa gấp gáp quá đỗi, giữa bóng đêm đen đặc, tiếng vang hệt tiếng gõ trống, đem lại cảm giác không lành, khiến chị hoảng hốt, mò mẫm trong bóng tối, bước thấp bước cao đi về phía cửa.
Vừa mở ra, người kia đã gọi: “Chị Hương.”
Lê Chân Hương mất mấy giây mới phản ứng lại được: “Isa? Sao cô lại tới đây, cô tới…đón Chim Lớn hả?”
Lúc Dịch Táp đi, Trần Hói vẫn chưa về, bèn đem Ô Quỷ gửi nhờ Lê Chân Hương. Lê Chân Hương không hiểu nổi tại sao con súc sinh này rõ ràng trông giống chim mà lại gọi nó “Rùa Đen”, thế nên cứ khăng khăng gọi nó là Chim Lớn (*).
(*) “Ô Quỷ [wū guǐ]” gần âm với “ô quy [wūguī]” có nghĩa là “rùa đen” nên Lê Chân Hương hiểu nhầm nghĩa.
“Em vừa đến chỗ Trần Hói, thấy có vẻ như không khác gì lúc em đi, lão ấy vẫn chưa về hả chị?”
“Ừ.”
“Chị có gọi điện cho lão ấy lần nào không?”
“Thường đều là ông chủ gọi điện cho chị. Ông ấy ra ngoài thì chị được nghỉ, chị cũng không tìm ông ấy.”
“Thế lão ấy có tìm chị không?”
Lê Chân Hương lắc đầu.
Trong lòng Dịch Táp căng thẳng: “Thế này có xem là bình thường không chị?”
Lê Chân Hương sợ làm ồn đến người đang ngủ trong nhà, bèn đóng cửa ra ngoài nói chuyện.
“Isa, thông thường mỗi lần ông chủ ra ngoài làm vụ lớn đều rất lâu.”
“Lần lâu nhất trước kia là bao lâu?”
Lê Châm Hương ngẫm nghĩ: “Có lần hơn nửa tháng, với cả một lần khoảng hai chục ngày.”
“Lần này cũng một tháng rồi.”
Lê Chân Hương nói: “Lần này lâu hơn, nhưng chị nghe bảo ông chủ làm vụ lớn, phải đi tận Phnôm-pênh cơ, ở đó phồn hoa náo nhiệt, gái nhiều, cô cũng biết rồi đó, bình thường ông chủ sống một mình, cũng cần phải giải tỏa, lỡ thích cô nào đấy, ở thêm vài hôm cũng chẳng có gì lạ.”
Nói đến đây, trong lòng chị bỗng thấp thỏm: “Isa, nửa đêm nửa hôm sao cô lại tới hỏi chuyện này, ông chủ xảy ra chuyện gì rồi à?”
Dịch Táp im lặng một chốc mới đáp: “Không ạ, em có việc gấp muốn tìm lão ấy thôi.”
Đổi lại nếu là bình thường, Trần Hói ra ngoài lấy hàng, tiện thể tìm vui quả thực cũng chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng ban đầu là sự mất tích của Tông Hàng, giờ đến Trần Hói cũng không thấy mặt, bỗng có phần khiến người ta phải đăm chiêu bất an.
Người hành tung bất định tự do quá mức kỳ thực dễ gặp nguy hiểm hơn người bình thường nhiều: Ngay cả khi chết rồi, người khác cũng không sao kịp thời phát hiện được.
Vì anh không phải cụ già sinh hoạt nề nếp hằng ngày, hai ngày không xuất hiện lập tức có người tốt bụng tới cửa ngó thăm, anh vừa đi là đi hơn tháng trời, có khi xương cốt cũng đã mục nát ra rồi, song người giúp việc của anh vẫn cho là anh đang chơi bời nơi phồn hoa nào đó.
Lê Chân Hương thấy Dịch Táp không nói gì nữa, còn tưởng cô tới đón Chim Lớn thật, bèn vào nhà định xách Ô Quỷ ra, ai ngờ vừa hơi chạm vào, con súc sinh này đã tỉnh giấc, như biết chủ mình tới, nó lảo đảo đi ra, tự mình nhảy lên thuyền Dịch Táp.
***
Về đến phòng khám, Dịch Táp bật đèn phòng làm việc của Trần Hói lên, rót cho Ô Quỷ một bát rượu, rồi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.
Bốn vách tường toàn kệ hàng, chất đầy đủ loại thuốc, dù hầu hết đều được gói kín nhưng mùi vị đặc trưng của dược liệu vẫn chui vào mũi.
Dịch Táp châm một que thuốc, tiếp đó cắm ngược vào khe nứt trên bàn, lấy giấy bút ra.
Giả sử, Trần Hói và Tông Hàng đều đã gặp chuyện.
Vậy có hai khả năng.
Một, chuyện xảy ra sau khi đã đưa Tông Hàng đi xong.
Tông Hàng đen đủi, được tiễn đi rồi lại gặp rủi ro, Trần Hói cũng xui xẻo, lúc lấy thuốc bị người ta trừ khử.
Không phải không thể, nhưng tỉ lệ trùng hợp thế này cũng quá thấp.
Hai, chuyện xảy ra lúc đưa Tông Hàng đi.
Cô trải tờ giấy trắng ra, vẽ một vòng tròn bên trên, đánh dấu hai chữ “Tố Xai”.
Xét theo lẽ thường, hắn là kẻ có khả năng tấn công đám Trần Hói nhất, suy cho cùng là cô cứu Tông Hàng từ tay đàn em của hắn.
Tuy nhiên, có chỗ không xuôi.
Người là do cô cứu từ dưới nước lên, Tố Xai làm sao phát hiện được?
Hơn nữa, cô hiểu tính cách Trần Hói, không có khả năng gã vì Tông Hàng mà để bản thân dính vào, nếu hai bên thật sự gặp nhau, gã sẽ bỏ xe giữ tướng, cố gắng toàn vẹn tháo lui. Đứng trên góc độ của Tố Xai, cũng không đến nỗi tùy tiện động đến kẻ đứng đầu cộng đồng người Hoa như vậy.
Dịch Táp ngẫm nghĩ hồi lâu. Cô vẽ vòng tròn thứ hai, đánh dấu mấy chữ “kẻ thù của Trần Hói”.
Trần Hói lăn lộn trên đường đã nhiều năm, tất nhiên là có vài kẻ địch, gã phòng sẵn một khẩu súng bên người chính là để ngừa bất trắc.
Có khi nào trùng hợp vậy không, lúc gã đưa Tông Hàng ra ngoài, vừa vặn đụng phải kẻ địch đến trả thù, chúng đã diệt gọn cả gã lẫn Tông Hàng?
Cái chưa xác định này có thể coi như một phương hướng để truy xét.
Cô vẽ vòng tròn thứ ba, bên trong viết mấy chữ.
Người phụ nữ dưới nước, cánh tay, sẹo.
Cô ta vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Hai ngày ấy, cô và Đinh Thích đã đi đến rừng đầm lầy than bùn lần nữa, song, thi thể của Mã Du đã biến mất. Về sau, Đinh Thích chủ động đưa ra đề nghị, để hắn làm mồi nhử, một mình đi dạo ở bên ngoài trong đêm, cũng ngủ một mình ở căn nhà thuyền cách xa xóm nổi, muốn dụ người phụ nữ kia lộ diện, kết quả chỉ uổng công, chẳng thu hoạch được gì.
Người phụ nữ không rõ tung tích này là một quả bom nổ không định giờ.
Ả có liên quan gì tới sự mất tích của Trần Hói và Tông Hàng không?
Cái này cũng phải chờ xác định.
Cô vẽ vòng tròn cuối cùng, bên trong viết tên của mấy người.
Trần Hói, Tông Hàng, Đinh Thích, và cả bản thân cô.
Đó là tất cả những người ở trong nhà thuyền đêm đó.
Gạch bỏ Trần Hói và Tông Hàng, gạch bỏ mình.
Đinh Thích…
Cũng không có vấn đề gì, hắn là khách ghé thăm, có bắn bảy quả đại bác cũng chẳng tới Trần Hói và Tông Hàng, không có động cơ.
Dịch Táp rên một tiếng, đẩy giấy bút ra, hai tay vọc vào tóc, buồn bực vừa vò vừa cào loạn.
Phân tích trên giấy thế này có làm cũng như không.
Sao cô biết được kẻ thù của Trần Hói là ai chứ?
Còn người phụ nữa kia, cuốn “Chân Lạp phong thổ ký” do Chu Đạt Quan viết đã gọi hồ Tonlé Sap là “biển nhạt”, vùng nước rộng nhất cũng xấp xỉ bốn cái hồ Thanh Đảo, nơi rộng lớn như thế, cô biết đi đâu mà tìm?
Nếu sáng hôm ấy cô đi theo thuyền Trần Hói thì đã tốt.
Nhưng không, tạo hóa trêu ngươi, trước đêm đó cô đã ngồi nước nên ngủ rất sâu, khi thức dậy, trời đã sáng bảnh, bọn Trần Hói đã lái thuyền đi từ sớm rồi…
Lái thuyền đi rồi?
Chớp mắt, cơ thể Dịch Táp chợt cứng ngắc.
Cô từ từ ngồi thẳng người dậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, mỏ Ô Quỷ đụng vào mép cái bát gốm phát ra những tiếng vang kỳ quái.
Đúng, cô đã ngồi nước, đã ngủ rất sâu, nhưng điều đó không có nghĩa là mê man hay đã chết, những tiếng động lớn hơn bình thường, cô vẫn có thể nghe thấy được.
Xung quanh đây, thuyền của Trần Hói có động cơ lớn nhất, tiếng nổ máy vang nhất.
Nhưng sáng hôm ấy, tại sao cô không hề nghe thấy tiếng nổ máy?