Ba Đường Thẳng Tam Song

Chương 37: Chương 37




Sau một tuần vật vã với suy tư chồng chất suy tư, tôi quyết định đối diện với sự thực.

"Ngày xửa ngày xưa có hai đứa trẻ mồ côi nghèo khổ, thân nhau như ruột thịt. Một đứa trẻ say mê dương cầm nhưng thứ ấy xa xỉ đến nỗichả bao giờ với được. Đứa kia biết được nên đã lặn lội đi bộ suốt nửa ngày trời trong mưa dông bão bùng để năn nỉ một nghệ sĩ dương cầm ở thành phố xuống trại trẻ mồ côi xa xôi hẻo lánh tấu từ thiện một khúc tình ca. Đứa trẻ ấy mơ ước làm tác giả truyện tranh và chúng cùng nhau sáng tác nên câu chuyện "Công chúa dương cầm và Hoàng tử mưa". Cuộc đời chúng không được như cổ tích nên chúng thả hết khát khao mơ ước cháy bỏng cho thế hệ sau."

Cô gái trẻ ngây ngây dại dại, cười cười nói nói chạy nhảy xung quanh giường bệnh của người bạn trai tri kỷ. Cô cười sặc sụa, nước mắt ràn rụa. Cô vò nát rồi xé vụn quyển truyện tranh, tung lên. Một mảnh giấy bay bay vương trên tay tôi. Tôi nhìn xuống dòng chữ nhàu nhàu nát nát nhưng vẫn còn đọc được: "Đồng tác giả: BÌNH AN - BÌNH YÊN"

Tôi gạt dòng nước mắt quay lưng đi: "Anh à! Cả cuộc đời anh hi sinh thầm lặng mang Hoàng tử mưa đến cho Công chúa dương cầm. Nhưng anh không biết chính anh cũng có thể là Hoàng tử mưa. Doanh Nghi không phải là cô bé ngây thơ đến ngốc nghếch. Quyết định của Doanh Nghi đã được chôn vùi mãi mãi cùng với sự mất tích của cô ấy. Em đã gặp bác sỹ Hoàng trước khi vào đây. Chú ấy nói chưa từng gặp một cậu bé, một chàng trai tốt bụng và si tình như anh. Bỏ biết bao công sức che chở bảo vệ người mình thương yêu khỏi những điều xấu xa, bất hạnh. Nhưng thật tiếc, chú ấy nói Doanh Nghi giống một người bạn của chú, quá bảo thủ và tiêu cực, luôn chọn cái hạnh phúc hão huyền mà không nắm bắt thực tại. Người ấy chọn biển cả làm chốn nương náu bình yên chứ quyết không nằm liệt chờ chết, quyết không để căn bệnh đông tế bào hủy hoại dung nhan của mình. Em không nghĩ vậy. Em tin những điều thầm kín anh làm cho Doanh Nghi từ lúc cô ấy xuất hiện trên cõi đời cô ấy đều cảm nhận được hết. Có điều cô ấy không nói ra, cũng không tỏ ra là mình biết. Còn vì sao như thế chỉ có anh và cô ấy biết. Có lẽ anh sẽ tìm được cậu trả lời từ người giao cho anh sứ mệnh làm sứ giả tình yêu. Người ấy chắc cũng xót xa, dằn vặt xiết bao nếu biết chúng ta là anh em.

"Một buổi chiều hè nắng vàng rực rỡ, phím dương cầm cất lên giữa biển trời xanh ngát. Ba đường thẳng tam song, cứ sóng bước cùng nhau, cứ thầm lặng dõi theo nhau, cứ êm đềm bên cạnh nhau." - Tôi vẽ tiếp viết tiếp vào cuốn truyện "Công chúa dương cầm và hoàng tử mưa". Cuốn truyện đã viết qua hai thế hệ vẫn chưa có hồi kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.