Đúng 9h30 Quỳnh Thư và Thanh Hà đã về đến sân bay để trở về Hà Nội.
Mọi kế hoạch ở Đà Lạt họ đã hoàn thành xong hết rồi. Hải Bò đã bị bắt từ mấy hôm trước , đương nhiên người lập công là chú công an đẹp trai
Hoàng Dương. Còn Mỹ Kim con gái ông ta đã được đưa vào trại cải tạo
thanh niên do vi phạm nhân cách và có dấu hiệu nghiện ngập. Thế là nỗi
lo Đà Lạt đã được trút bỏ. Đà Lạt hôm nay đã khác Đà Lạt của những ngày
trước.
Hẹn nhau ở cổng cọ gần sân bay,
Thanh Hà đợi Quỳnh Thư đến rồi mới bước vào. Nhưng có một điều mà cô
không ngờ rằng, lũ học sinh và cả những giáo viên kia nữa đã tập trung
đông đủ tại sân khách sân bay tiễn hai người.
Một dòng chữ vàng trên băng zôn đỏ chói đã làm xuyến xao trái tim của hai
cô nàng về con người Đà Lạt:" Tạm biệt hai cô, chúng em yêu cô và mãi
mãi nhớ đến cô". Khi nhìn dòng chữ cùng tiếng hát Tạm biệt nhé được vang lên mà Thanh Hà và Quỳnh Thư không cầm được nước mắt mà nhanh chóng
đến ôm lũ trẻ. Chúng thật sự đã lớn rồi.
-Các em, sao lại dám trốn học tập thể có muốn cô cho vào sổ ghi đầu bài không hả?
Sau lời trách móc, lũ trẻ xúm lại hai cô gái kia:-Cô ơi cô đừng bỏ tụi em,
cô ghi tụi em vào sổ ghi đầu bài cũng được, cô ở lại đi tụi em sẽ ngoan
ngoãn và không để cô phiền lòng nữa đâu ạ.
-Các em thân yêu của cô, hãy chăm học lên nhé! cô hứa cô sẽ quay lại thăm
bọn em vào một ngày sắp tới. Chúng ta không gặp nhau trực tiếp thì cũng
có thể gặp nhau trên mạng mà đúng không.
-Cô hứa nhé!!
-Cô hứa, nhưng các em phải chăm ngoan học giỏi nhất là phải thi được vào Đại Học nghe chưa?? Thôi các em về đi.
Chia tay với lũ học sinh và thầy cô giáo trong trường hai cô gái quệt
những dòng nước mắt hạnh phúc bước vào trong sân bay để về Hà Nội. Còn
đám học sinh cứng đầu kia thì chúng vẫn còn đứng đó cho tới khi chúng
nhìn thấy chiếc máy bay cất cánh lên bầu trời và biến mất vào đám mây
xanh đang trôi dạt về mảnh đất Hà Thành kia.
----------------------------------------
Thùy Linh sau sự mệt mỏi nên cô đã quyết định rúc trong chăn mà ngủ mà mặc
kệ mọi tác động ngoại cảnh. Nhưng dường như mọi chuyện sẽ không như như
cô mong muốn. Gõ nhẹ cánh cửa mà không thấy cô trả lời, mẹ cô liền mở
cửa mà bước vào. Lắc đầu nhìn cô con gái sắp ra mắt mẹ chồng mà như thế
này bà thật lag ngán ngẩm.
-Này Linh, chuẩn bị đi mẹ chồng tương lai sắp tới rồi đấy.
-Mẹ đi mà gặp, con không gặp.
-Thế bây giờ cô muốn thế nào, xuống gặp anh chàng trẻ hay là lão Do con nhà bà Dự bên kia xóm làm nghề bơm sửa chữa xe đạp.
Nghe mẹ cô nói cô bực mình tốc chăn ngồi dậy. Lại kể cái lão Do, hắn cũng
chạc tuổi cô, hồi bé thích cô lắm nhưng bẩn bẩn mọi mọi nên luôn bị cô
bắt nạt chưa kể anh ta bị cà lăm, tóc tai thì như bị giật điện 200V. Anh ta một người đàn ông đập troai sở hữa một làn da bánh mật màu như cái
cột nhà cháy cùng với nụ cười đẹp rạng ngời mà không chói khiến cô nổi
da gà. Vào mấy hôm về trước nghe tin cô sắp xuất giá lấy chồng( bà mẹ cô tung tin buôn chuyện đây mà) hắn ta bằng sống bằng chết ngồi ở cổng nhà cô đòi canh không cho thằng nào đến gặp. Mặc mọi sự đánh chửi vẫn một
lòng hắn ta ngồi đấy. Thấy vậy cô liền bày cách, mua một gói thuốc xổ
hạng trau cho vào cốc nước cam cho anh ta uống và...mọi chuyện tiếp theo mọi người đã biết. Tuy cách này gọi là cách chơi bẩn nhưng vô cùng hiệu quả khà khà.
Thôi thì thế nào thì thế,
nghĩ vậy cô đứng dậy thay quần áo theo mẹ xuống nhà. Chải qua loa đầu
tóc, mặt chỉ đánh thêm chút son cho nhìn người nó tươi tình cô bước
xuống nhà. Nhưng vừa bước đến cầu thang thì tiếng chuông điên thoại của
cô vang lên:
-Alo, về chưa.[rồi rồi tao qua luôn].
Cô vui vẻ đáp lại khi thấy Thanh Hà gọi đã về Hà Nội, vui quá hai tháng
không gặp nó mà sao cô thấy nhớ quá chừng. Túm chiếc túi xách cô chạy
xuống lầu thì đập ngay vào mắt cô là...
-Là anh ư? bác gái, bác trai .. Cô trố hai con mắt nhìn lần lượt ba con
người ngồi trên ghế salong nhà cô. Chuyện quái gì đây?-Sao ba người
lại...
Nghe cô nói mẹ cô kéo tay cô ngồi xuống hỏi: Con quen Phong và hai bác sao?
-Vâng ạ, họ là hai người hôm qua con đến gặp đó mẹ. Cô tỏ vẻ bực tức để vạch
ra sự xấu xa của họ thì trái lại mẹ cô bỗng cười lớn phá tan bầu không
khí ngột ngạt:-Đây gọi là có duyên đấy hai anh chị nhỉ? Nói rồi bà quay
lại cầm tay con gái an ủi -Con thông cảm , hai bác bị mẹ ép buộc là phải để thằng Phong chi mẹ nên họ mới làm như thế.
-Đúng đúng ..là như vậy đó mẹ Phong tiếp lời biện luận.
Mọi chuyện xảy ra đúng là bất ngờ, vừa hôm qua họ đuổi cô đi và hôm nay lại muốn cô ở lại. Ôi...đời không như là mơ...
Nhìn thấy cô bất ngờ ,Phong thấy vui trong lòng. Anh cũng không ngờ có trong cuộc sống lại có chuyện trùng hợp như thế, những miễn sao cô sẽ là vợ
anh thế là đủ.
Gia đình Phong tối đó ở
lại nhà Linh ăn bữa tối do nhóm đàn bà phụ trách nấu nướng: Hai bà thông gia và Linh. Có vẻ như mẹ phong đã quên hết chuyện hôm qua thì phải,
tại cô thấy bà hòa đồng vui vẻ kể chuyện này chuyện nọ của Phong cho cô
nghe. Chưa kể cách nói chuyện ngọt như mía lùi, một tiếng kêu con dâu,
hai tiếng kêu con dâu làm cô ngượng ngùng.
Thế là một bữa ăn gia đình vui vẻ được diễn ra khiến cho ai cũng cảm thấy
thoải mái và hài lòng. Duy chỉ có hai người đang khổ sở vật lộn bên
ngoài cánh cửa kia.
-Bộp..Sao mày đánh tao. Thanh Hà xoa xoa bờ vai vừa bị Thư đánh.
-Ý so dy en lai em yêu dấu, anh vô tình đánh con muỗi nhưng đánh lộn phải con bò.
Vâng, vô tình nhưng ý nghĩ cố ý chứ giề??? Mà con Linh nó đi đâu ý nhỉ, muỗi cắn đau quá!!
Nghe Hà hỏi Thư bỗng đứng dậy đặt chiếc túi xách cạnh cái vali và gọi cho
Linh. Thật là buồn khi gọi hoài gọi hoài mà chỉ thấy mỗi tiếng tút dài.
Haizzi.
-Thùy Linh, được lắm kiểu này thì mi chết chắc rồi.