Vẫn bộ váy phụ dâu trắng từ sáng vẫn chưa thay, Thanh Hà mệt mỏi dựa
vào tường chờ điện thoại. Đã hần mười tiếng trôi qua mà cái người dấu
mặt kia vẫn chưa hề gọi lại. Báo cảnh sát thì cũng phải chờ mười hai
tiếng sau thời gian mất tích thì báo được. Thôi thì lại ngồi chờ điện
thoại chứ giờ cô biết phải làm sao nữa. Chuyện Quỳnh Thư mất tích chỉ
mình cô và Dương biết, cô không dám gọi cho bố mẹ Thư vì sợ họ sẽ đổ
bệnh. Cô biết Quỳnh Thư là một người thẳng tính, tính lại trẻ con. Vì
thế mà từ trước đến giờ cô chỉ tạo sự thân thiện mà chưa làm điều gì có
lỗi với ai.
Dương nhìn Thanh Hà bơ phờ
mà lo lắng chả kém. Mọi chi tiết dường như cứ đi vào ngõ cụt khiến anh
không thể suy luận được điều gì. Cách giải quyết duy nhất chỉ có thể là
ngồi chờ chiếc điện thoại này mà thôi.
"Tít tít tít" tiếng điện thoại cuối cùng cũng được reo lên. Nhưng lại là một số điện thoại khác. Thấy thế Hoàng Dương túm lấy cái điện thoại rồi
nhét vào một con chíp kết nối rồi mới để cô nghe.
-Alo, tôi Thanh Hà đây.
-Chào bà chị, đã bình tĩnh rồi ư?
-Có gì thì nói luôn đi. Thanh Hà cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện với người lạ mặt này.
-Chị gái yên tâm, Quỳnh Thư vẫn khỏe mạnh lắm. Thôi thì để tôi nói nhanh gọn nhẹ. Quỳnh Thư đang ở chỗ tôi, muốn chuộc lại nó thì sáng ngày mốt phải có đủ năm trăm triệu mang đến chỗ XXX.. và tôi nhắc cho chị hay, đừng
có báo cảnh sát làm gì không thì ngay ngày mai xac của con Thư sẽ được
phơi bày trước màn dân thiên hạ.
-Khốn nạn..Thanh Hà bặm môi hét lên trên điện thoại-Trò này xưa rồi con chó!!
-Bà chị bình tĩnh, trò cũ nhưng mà hiệu quả vẫn cứ hay chứ bộ, kế của tôi
thì làm sao bẩn bằng chị, mà bà chị đừng quên tôi đang giữ con tin đấy.
Chưa kịp moi thêm điều gì thì tiếng điện thoại đã tắt. Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, Thanh Hà tiến lại gần chỗ Hoàng Dương xem anh điều tra được
điều gì không?
-Mã điện thoại là "08"
chắc chắn không phải ở chỗ mình. Nhưng anh nghĩ mục tiêu của hắn không
phải vì tiền đâu. Vì nếu cần tiền thì chúng sẽ hối thúc giục đưa tiền
sớm nhất có thể. Có lẽ đây chính là cái bẫy để hại tụi em đấy.
-Cả em nữa ư, nhưng là ai mới được chứ!!
-Điều đó phải đợi anh điều tra, à mà anh tìm ra rồi, đây là mã của Sài Gòn.
Hoàng Dương tập trung gõ vào màn hình máy tính để tìm thêm thông tin về
cuộc điện thoại. Nếu tìm được nơi phát sóng anh có thể khoanh vùng đối
tượng, chứ cả Sài Gòn thì rộng lắm.
Sài
Gòn ư? Cô có quen ai ở Sài Gòn đâu nhỉ? Ngồi thụp xuống ghế salong cô
ngẫm nghĩ lại.Từ hồi đó đến giờ cô mới chỉ ra Sài Gòn một lần. Đó là
ngày cô và Quỳnh Thư....chả lẽ...
-Hoàng Dương, có khi nào là nhỏ Mỹ Kim làm không?
-Mỹ Kim nó đang ở trại cải tạo thì làm sao có thể chứ!!! Hoàng Dương nghi
hoặc câu nói rồi chợt nhớ cái ánh mắt sắc lạnh khi đi vào trại. Có khi
lời cô nói là đúng, nhưng một người không có của cái vật chất thì làm
sao có thể từ Sài Gòn ra tận ngoài Bắc mà bắt cóc được cơ chứ. Chắc chắn có uẩn khúc ở đây. Nhưng điều đầu tiên anh phải kiểm tra xem có phải
con bé đã trốn trại rồi không.
***
Sau một đêm dài trôi qua, Quốc mệt mỏi mở mắt dậy. Xoa xoa hai thái dương
anh bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh. Tự hỏi mình đang ở đâu thì anh nhận thấy người con gái bên cạnh. Là nhỏ Hà Linh sao? Đã có chuyện gì xảy ra mà sao anh và cô không tấm vải che thân như thế này. Vội dậy mặc quần
áo, thì một cánh tay vòng qua eo anh với lời nói thân mật:-Quốc ngủ tiếp đi, em buồn ngủ lắm, hôm nay ngày nghỉ mà anh. Giật mình, anh hất đôi
tay đó ra mà mắc tiếp quần áo vào.
Nằm
trên giường, thấy anh chả nói chả rằng mà cứ bước ra ngoài, Hà Linh vội
vàng mặc tạm chiếc áo ngủ mà đuổi theo anh. Kéo anh ra , cô chạy nhanh
đến cánh cửa để ngăn không cho anh đi.
-Quốc, hôm qua chúng ta đã vui lắm mà, anh còn nhớ không, anh nói rằng anh yêu em anh rất yêu em mà. Mới tối hôm qua thôi vậy mà hôm nay anh đã trở
mặt rồi sao?
-Cô còn nói được sao.Là cô,
trước khi buổi lễ cô đã chuốc tôi thuốc kích dục đúng không? Quốc trợn
to đôi mắt tiến sát vào khuôn mặt cô. Nhìn anh cô hốt hoảng mà cúi gằm
xuống đất. -Khá khen cho cô đã nghĩ ra kế hèn bẩn này, nhưng tôi nói cho cô biết, thân xác tôi dù có thuộc về ai, bị ai làm cho ô uế thì con tim này tôi chỉ yêu một mình Quỳnh Thư thôi cô hiểu không?
-Không, anh đừng vậy, em yêu anh mà, sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy? Hà
Linh lắc đầu khóc lóc đến thảm thương, đôi tay cô ôm chặt anh để giải
thích. Cơn mê tình yêu trong cô đã hóa điên thật rồi. Vừa nói Hà Linh
vừa cửa chiếc áo khoác ngoài ra để lộ thân thể trắng trẻo quyến rũ của
tuổi đôi mươi:
-Tại sao anh lại chọn cô ta mà không phải
em chứ! Hà Linh nhìn sâu vào trong mắt anh mà nói chậm rãi-Chúng ta đã
là của nhau rồi đúng không anh !!
Thấy anh im lặng, cô lại
tiếp tục tiến gần anh hơn. Đặt nụ hôn của mình vào bờ môi anh cô cảm
nhận được sự thỏa mãn, sung sướng hơn khi cô thấy anh đáp lại. Chả lẽ
anh đã đầu hàng cô rồi ư? Trong bụng cô bắt đầu phất cờ nở hoa đến mức
nụ hôn cô dành cho anh bị ngắt nhịp. Cô không ngờ cái chiêu quyến rũ cô học được trên mạng nó lại có hiệu quả đến vậy?
Quốc nhếch môi cười đẩy cô ra, nhặt chiếc lấy chiếc áo anh khoác lại cho cô và không quên kèm theo một nụ hôn tự chủ.
-Cô muốn tôi lắm phải không, tôi đã thuộc về cô rồi đó, còn bây giờ tôi phải đi.
Mở cánh cửa, anh không bước đi hẳn mà không quên để lại cho nhỏ một lời
nói: Cứ coi như tôi bố thí cho cô thân xác tôi một lần. Hãy biến khỏi
đây trước khi tôi gặp cô lần thứ hai.
Nhìn anh bước đi sau cánh cửa khép lại, Hà Linh cười to như một con dã thú,
tức mình cô ném hết đồ đạc trong nhà:-Thì ra là anh đang thương hại cô,
anh bố thí cho cô. Trong mắt anh cô chính là một đứa thèm dục vọng đến
nỗi lừa người lên giường với cô. Ngồi thuph xuống, cô nhớ lời nói tràn
đầy yêu thương của anh vào ngày hôm qua:-Anh yêu em, yêu em rất nhiểu,
Quỳnh Thư à.
Tại sao lúc nào cũng là
Quỳnh Thư hả anh, một tiếng anh gọi Thư, hai tiếng anh cũng gọi Thư. Cái thứ tình cảm hôm qua anh đặt trên người cô cũng chỉ là dành cho con nhỏ Quỳnh Thư đó thôi.
Anh bố thí cho cô hay là tự nguyện thì
cái lần đầu tiên của anh cũng bị cô cướp. Thôi thì cô mà không có thì cô sẽ đạp đổ. Nhấc chiếc điện thoại lên Hà Linh gọi cho mọt ai đó:
-Xử nó đi.