Cũng đã hai mươi phút ngồi trên xe mà sao vẫn chưa tới đài truyền hình. Cô nhớ hôm trước cô có bắt taxi và khoảng mười lăm phút là tới nơi nhưng sao bây giờ lại...
-Này, sắp đến nơi chưa? Cô quay người sang hỏi.
-Chưa phải gần tiếng nữa, chúng ta đi đến nơi diễn luôn không cần đi cùng đài truyền hình.
Quốc vẫn tập trung lái xe, anh nói với cô nhưng khuôn mặt chả thèm liếc nhìn, đúng là thằng ranh láo toét mà!! Cô hơn hắn tận bốn tuổi mà hắn cứ coi cô là trẻ con không bằng. Hứ! đến tháng mười này là cô tròn hai tư tuôi rồi đấy chứ đùa đâu.
Ngồi trên xe, cô đưa mắt nhìn ra đường. Ô kìa! những quán ăn, những hàng xe rong đua nhau quảng bá thức ăn.
"Ọt, ẹt" bụng cô rống lên. Cô chợt nhớ là mình chưa được ăn sáng. Nuốt nước miếng cô nhắm mắt chiêm bao đến gà quay, lợn hun khói hay những món ăn nhanh tuyệt hảo!
-Gà ơi ở đấy chị đến đây!! Cô mơ màng trong giấc ngủ say sưa.
-Mới thế mà đã ngủ! Quốc nhìn cô lắc đầu cười. Thật sự ngoài những lúc cô đanh đá mắng mỏ hay ra vẻ đàn chị thì tổng thể cô là một con người đáng yêu. Nhìn cô lúc ngủ như một con mèo ngoan hiền lành. Đôi môi đỏ chúm chím , đôi mắt to với lông mi dài, khuôn mặt tròn bầu bĩnh đáng yêu. Chỉ tội cô hơi lùn( so với anh thôi).
Thời tiết tháng 6 khá là oi bức. Vì cảnh phim là một chuyện tình lãng mạn lên phim được quay ở nhiều chỗ. Bắt đầu cảnh đầu tiên là cảnh ở biển . Chiếc ô tô cuối cùng cũng đã đến đích của nó.
_Kittttttttttttttttttttt......chiếc xe dừng một cách đột ngột khiến đầu cô lao về trước rồi đập vào sau. May mắn là có thắt dây an toàn trước khi đi không thì bây giờ cô sẽ phải: hàm ơi ở lại răng đi nhé!!
-Này, bộ dừng xe một cách nhẹ nhàng không được sao mà lúc nào cũng đột ngột vậy hả?
Cô bực mình nói một hồi mà không để ý đến đôi mắt của Quốc. Sống lưng cô đột ngột xuất hiện những tia rùng rợn khi càng ngày hắn đang tiến lại gần cô. Khuôn mặt cô nóng ran khi ánh mắt đó ngày càng gần, hơi thở nóng hổi phả vào gương mắt cô. Hốt hoảng cô lùi người ra sau, đôi mắt thì nhắm tịt vào. Thực sự là cô rất "sợ".... Không chỉ vậy đôi tay hắn còn vòng qua eo cô khiến mồ hôi toát ra trong cái lạnh của điều hòa.
-Phựt....chiếc dây an toàn buông khỏi người cô cùng tiếng nói lanh lảnh vang lên: Không định ăn sáng hả, hay ăn no dưa bở rồi...
Nghe xong câu nói cô tức ứa khói, cái thằng ranh con láo toét nó nói cái gì mà dưa bở chứ, mời ăn thì nói một câu, làm cái gì mà ......căng. Xong ý nghĩ cô hất tóc bước xuống xe...
Không khí trong lành của biển cả thật thoáng đãng, tháng sáu-mùa của du lịch ấy thế mà rất ít người qua. Lạ thật, đừng nói là đoàn phim thuế cả cái bãi biển ấy chứ... Nhưng cũng thật thích khi những làn gió nghịch ngợm cứ thổi làm cho mái tóc cô bay loạn xạ ....
Bước vào trong khách sạn theo chân Quốc cô được đến một bàn ăn tuyệt vời, ở đây có đầy đủ món hải sản ngon khiến cô hoa cả mắt....
-Kệ có gì mà căng... ăn được chưa... chị đói lắm rồi...
-Vâng mời bà chị ăn...
Quốc nhún vai nhìn cô háo hức trước bàn ăn thịnh soạn mà anh đã đặt từ hôm trước. Anh thấy cô thật khác với những cô gái khác, vô tư, hồn nhiên không hám trai đẹp...( anh hơi lầm đó ạ.. chị ấy mê anh Kim Tan lắm đó nên...)
Thế là sau mười lăm phút bàn ăn đã được xử lí một cách nhanh gọn nhẹ. Cùng lúc đó là đoàn làm phim đến nơi.
Nhanh chân ra chỗ đoàn không may cô dẫm phải vỏ chuối....mịa nó chứ, ở bãi biển cũng có vỏ chuối nữa sao...đúng là....
-Á,á,á,á....tiếng cô vang lanh lảnh.....Ngay lập tức một cánh tay rắn chắc đỡ lấy eo cô. Mở từ từ đôi mắt cô thấy bãi biển ngược đầy gió ở đằng xa, một vài nữ diễn viên chồng cây chuối nhìn cô với ánh mắt " cô cùng thân thương và trìu mến"...
-Khiếp nặng như con voi, suốt ngày chỉ được cái ăn và ngã là giỏi.
Bộ mày tưởng bàn mầy thích ngã lắm hả, tại cái vỏ chuối không có mắt mà tránh bà đây chứ, mắt bà để gần trán chứ có để dưới chân đâu mà biết có vỏ chuối ở đấy. Cô thầm nghĩ trong đầu, cái tên đáng ghét này, là tại hắn. Tính đi tính lại từ lúc cô gặp hắn cô gặp xui xẻo hẳn. Đồ ác ôn, đồ hung thần nhìn cái mặt chỉ muốn đám cho một phát cho tòe mỏ đi. Suốt ngày cười bộ định tính làm diễn viên quảng cáo kem oánh răng chắc.
-Ai nhờ đỡ mà kêu nặng, bộ chị đây kêu chú em là phải đỡ chị chắc....chưa nói hết câu cô được rơi tự do trên bờ cát...
-Đấy là do nhóc phàn nàn nhé...Quốc cười nháy mắt với cô rồi đi trước. Mấy cô diễn viên kia cũng cười khẩy rồi ra chỗ Quốc mà ưỡn ẹo. Còn cô :
-Người ta nói một đằng thì phải biết đằng mà làm một nẻo chứ, ồi ôi cái mông của tôi. Còn đâu là mông nữa,huhu.... Cô đứng dậy mếu máo rồi cũng lết thân đi tới đoàn làm phim. Cô thề rằng xong vụ này cô sẽ làm thêm bài báo :" Vỏ chuối! nguy hiểm tính mạng! Không phải dạng vừa đâu?"
Ông đạo diễn ục ịc mặc một bộ hoa cà lá cải đến chào hỏi từng diễn viên và đưa cho mỗi người một tập kịch bản:
-Các bạn hôm nay chúng ta sẽ quay cảnh đầu tiên.....blubloa( mình không biết cảnh đóng phim nó như thế nào mong các bạn thông cảm nếu mình có miêu tả không đúng). Do thời tiết có chút khắc nghiệt mà chúng ta chỉ có thể diễn ở trên bờ biển này và hòn đảo phía trước chúng ta . Dự án phim, chúng ta sẽ quay trong vòng bốn tuần, các bạn sẽ được chu cấp ăn ngủ nghỉ sinh hoạt ở khách sạn bên đây, các bạn rõ chưa.....
Xong phần thao thao bất tuyệt chả ai nghe của ông đạo diễn thì mọi người ai nấy tập trung vào kịch bản của mình và bắt đầu học thuộc như một con vẹt...
-Anh à, (ngáp)....chúng.... ta.... có.... thể.....(ngáp)....ói...chuyện được không....? Ngáp..oaoa.....
Đọc được mấy dòng mà cô ngáp dài ngáp ngắn, ồi cái kịch bản.... Tiện tay cô vứt cái kịch bản ra một xó ngả lưng về phía chiếc ghế cô nhìn ra biển. Cảnh đầu tiên chỉ là phần cô đứng từ xa mà ngắm nhìn hai diễn viên khác à mà điều đặc biệt là cô không có lời thoại trong cảnh đầu nên cô chả buồn đọc làm gì cho tốn calo. Nhắm đôi mắt...cô thả lòng mình.
Đặt tờ kịch bản xuống chiếc bàn, anh lắc đầu nhìn cô cười thầm" Đúng là"...