Bá Khí

Chương 231: Chương 231: Đánh chết bạch y mạnh nhất.




Khu vực hoàng cung Đế quốc Chiến Tần. Quảng trường.

Lúc này trong quảng trường đã có vạn người đứng đó, cuộc tranh luận của mọi người đã đạt tới mức đỉnh cao.

Cũng không kỳ quái, 42 người luyện tập tiến vào U Mật Tháp thì đã có tới 40 người chết trong đó, bị trục xuất ra ngoài. Hiện tại chỉ còn lại vẻn vẹn hai người vẫn còn sống sót.

Hai người này, một là đương kim hoàng đế của đế quốc Chiến Tần, cửu ngũ chí tôn. Người còn lại, là một người ít được chú ý nhất, chính là Phong Vân Vô Ngân.

- Tông chủ, những Thánh giai này toàn bộ đều đã bị giết hết, triệt để trục xuất ra ngoài, cũng chỉ còn lại mỗi bệ hạ cùng với tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân kia...

Đại trưởng lão Mặc Tử Hắc của Ngạo Hàn tông trên mặt âm tình bất định:

- Tông chủ, có lẽ tên Phong Vân Vô Ngân kia đã đoạt được bảo vật nào đó.

- Thực sự là vận cứt chó!

Trên mặt Ngạo Hàn tông chủ toàn bộ đều là lo lắng, trong ánh mắt có một chút mâu thuẫn, âm u nói:

- Chờ Phong Vân Vô Ngân đi ra từ trong U Mật Tháp, đem bảo vật thu được kính dâng lên tông môn, đồng thời phát thệ thuần phục đối với tông môn, vậy thì còn không có việc gì. Nếu như không làm thế...

Một luồng sát khí lóe lên trong mắt hắn.

Đúng lúc này, trong quảng trường chợt hiện lên rung động như gợn sóng, một thân ảnh dần dần hiện ra, trong nháy mắt, khí tượng đế vương phô thiên cái địa, tràn ngập khắp quảng trường, khoảnh khắc sau, hoàng đế chắp hai tay sau lưng đứng đó, trên mặt toàn bộ đều là đắc ý cùng hưng phấn, chắc hẳn ở trong U Mật Tháp hắn đã tìm được bảo tàng lớn.

- Ha ha ha! Lần này tiến vào U Mật Tháp, trẫm thu hoạch rất nhiều! Thực không uổng phí bao năm chờ đợi mòn mỏi!

Hoàng đế phi thường đắc ý, long nhan phơi phới.

Lúc này trong quảng trường liên tục vang lên những âm thanh hít thở mạnh.

- Không phải chứ? Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng đều đi ra rồi... chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Ngân! Khí vận của tên kia so với hoàng đế bệ hạ còn cường thình hơn... Không thể nào tin nổi!

- A? Còn có người chưa đi ra?

Lúc này hoàng đế cũng kịp phản ứng lại, thu liễm tâm tình một chút, ánh mắt chăm chú nhìn U Mật Tháp lơ lửng giữa không trung, lo lắng thở dài:

- Phong Vân Vô Ngân kia, sau lưng có chỗ dựa mạnh mẽ, quả nhiên, hắn ở trong U Mật Tháp, biểu hiện so với trẫm còn xuất sắc hơn... Ngược lại trẫm muốn biết, Phong Vân Vô Ngân rốt cuộc sẽ nhận được những thứ gì?

....

U Mật Tháp. Thông đạo Tiên Thiên Hạo Khí cảnh.

Phong Vân Vô Ngân bị một đám nam tử áo trắng Tiên Thiên Hạo Khí cảnh vây khốn. Vũ thiếu kia sát khí nghiêm nghị, quanh thân tuôn ra một loại khí tức đế vương thiên thu vạn đại, hai tay tùy ý vươn ra trong hư không, không gian liền tan vỡ xuất hiện một lỗ hổng lớn, cầm ra một thanh trường thương màu bạc trắng. Trên thân của trường thương những ký hiệu rậm rạp lóe sáng, có trăm nghìn đồ đằng băng sương cự long quấn quanh đang mở miệng gầm rít, đây là một cây Thánh thương. Trên mũi thương hiện ra những ảo ảnh vô tận, chúng sinh, giang sơn xã tắc, nam nữ hồng trần, tất cả đều hiện lên trong đó.

- Vũ thiếu! Giết gà đâu cần giao mổ trâu! Để chúng ta thay ngài xử tử tên rác rưởi của vị diện cấp thấp này!

Đám nam tử bạch y kia từng người đều tế ra trường thương, hàn ý cùng thương ý phô thiên cái địa bùng phát, rít gào không thôi, cuồn cuộn tấn công về phía Phong Vân Vô Ngân.

Hai chân Phong Vân Vô Ngân ngừng lại, yêu khí tận trời bỗng nhiên bùng phát, Tiên Thiên giao long trực tiếp từ trong đan điền xông ra, lượn lờ vờn quanh dưới chân Phong Vân Vô Ngân, hai gioa long tí nắm lấy Thần Lực Chùy, thần lực vô bờ phóng ra bốn phương tám hướng.

- Rắc rắc rắc rắc!

Thanh âm phảng phất như thủy tinh vỡ vụn đột ngột vang lên, tất cả các loại công kích hàn ý, thương ý, toàn bộ bị phá tan thành từng mảnh vụn, tan rã trong nháy mắt.

- Gà đất chó cảnh!

Phong Vân Vô Ngân đã thôi động kiếm ý đến cực hạn, 10 phần kiếm ý cuồn cuộn dâng lên, tràn ngập bầu trời là kiếm ảnh huy hoàng! Trong thiên địa vang vọng tiếng nhạc bi ai, những âm thanh than thở.

Khoảnh khắc sau...

- Vèo!

Kiếm ảnh huy hoàng khắp bầu trời đồng thời xoắn vặn lại, một chiêu này không bàn mà hợp với những tần suất rung động trong thiên địa, bầu trời cũng đều bởi vì một chiêu xoắn vặn này mà dịch chuyển đi một chút.

- Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Hơn bốn mươi tên nam tử bạch y Tiên Thiên Hạo Khí cảnh vây quanh Phong Vân Vô Ngân toàn thân đều hóa thành bột mịn, rất nhiều hạo khí linh thạch, dược thảo linh chi, dược tài trân quý, bị tịch vũ kỹ tuôn ra...

Một tử khí cự thủ trực tiếp lao tới, vơ lấy toàn bộ những tài vật này đưa vào trong nạp giới của Phong Vân Vô Ngân.

Còn Vũ thiếu kia một tay cầm thương, cười dài nhìn Phong Vân Vô Ngân, tựa như vừa rồi bị Phong Vân Vô Ngân giết chết, cũng không phải là thủ hạ hắn, mà là một đám chó mèo không đáng bận tâm.

- Ừm, không tệ, dĩ nhiên là 10 phần kiếm ý. Trong vị diện cấp thấp, dùng tuổi tác của ngươi, sức chiến đấu đạt tới loại trình độ này quả thực là hiếm thấy. Đó là một chiêu kiếm pháp Thiên giai, đúng không? Chẳng qua, giết chết một đám vệ binh lâu la cũng không có gì to tát cả.

Vũ thiếu lên tiếng nhẹ nhàng như mây bay nước chảy:

- Được rồi, trò chơi kết thúc, bản thiếu cũng nên quay về thôi!

Vừa dứt lời, trường thương của Vũ thiếu giương lên, mũi thương chỉ thẳng vào Phong Vân Vô Ngân ở phía xa, tức thì trong lúc đó, xung quanh mũi thương liền tản ra các loại đồ án vũ trụ ngân hà, rất nhiều ngôi sao bay lượn trong đó, quỹ tích ảo diệu, không bàn mà hợp với thiên đạo, chân lý. Một đầu băng sương cự long dài tới vài trăm thước ngưng tụ ra, uốn lượn bên trong đồ án vũ trụ ngân hà, liên tục rít gào, phun ra từng luồng băng vụ màu trắng, mỗi một lần phun ra đều có thể hoàn toàn đóng băng một ngôi sao, sinh cơ tận diệt.

Một loại uy áp bài sơn đảo hải đè ép về phía Phong Vân Vô Ngân.

Trong lúc đó Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy, hắn đang đối mặt không phải là một người, mà là một đầu yêu thú thượng cổ, một khối tinh cầy, thậm chí là cả một vị diện!

- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Tại xung quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, không khí bị đông cứng lại thành những khối băng màu đỏ nhạt, chỉ trong khoảnh khắc nữa là sẽ đóng băng bao bọc lấy Phong Vân Vô Ngân cùng Tiên Thiên giao long dưới chân hắn!

Phong Vân Vô Ngân cùng Tiên Thiên giao long như bị nhốt ở bên trong một khối hổ phách màu đỏ nhạt khổn lồ, tình cảnh vô cùng quái dị!

- Ngươi chính là thứ được gọi là thiên tài của vị diện cấp thấp, bản thiếu là thiên tài vị diện cao cấp! Sự chênh lệch về không gian này cũng không phải ngươi có thể lý giải, cách biệt một trời một vực!

Vũ thiếu thản nhiên nói:

- Bản thiếu không cần phải xuất ra một chiêu nào, vẻn vẹn chỉ bằng khí thế cũng đủ để áp bách ngươi, trấn áp ngươi! Đây chính là chênh lệch!

Nhưng bất chợt trong lúc đó...

- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Hạo băng màu đỏ bao bọc xung quanh Phong Vân Vô Ngân cùng Tiên Thiên giao long bỗng hiện lên những đường vân dày đặc...

- Vỡ!

Hàng vạn hàng nghìn đạo kiếm ảnh huy hoàng trực tiếp chém giết lao ra, 10 phần kiếm ý ngang tàng vĩ đại xuyên khắp thiên địa!

- Rầm!

Toàn bộ hạo hạo đã bị kiếm ảnh huy hoàng chém thành phấn vụn, bay đầy trời như mưa!

Phong Vân Vô Ngân thoát ra khỏi gông xiềng, trong lòng liên tục cười nhạt:

- Tấn chức lên Tiên Thiên Tử Khí cảnh trung kỳ, uy lực Huy Hoàng Nhất Kiếm của ta cũng tăng mạnh, để ta xem ngươi vây khốn ta như thế nào?

- Chết đi! Huy Hoàng Nhất Kiếm!

Trong sát na, Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ 10 phần kiếm ý, không gian như biến thành biển rộng mênh mông, kiếm ý cuồn cuộn, hàng ức vạn đạo kiếm ảnh huy hoàng bao thủ lấy Vũ thiếu.

- Ầm!

Bên ngoài thân thể Vũ thiếu chợt hiện lên gợn sóng uốn nếp rậm rạp.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn chằm chằm, chẳng qua rất nhanh, dáng tươi cười trên mặt Phong Vân Vô Ngân cũng lập tức cứng đờ.

- Ha ha ha ha! Kiếm pháp như vậy, ở trong vị diện cấp thấp có thể dễ dàng vượt cấp giết người, nhưng đối mặt với bản thiếu, vẫn còn thiếu chút hỏa hậu!

Vũ thiếu nhẹ nhàng vung tay lên, tựa như đang đuổi một con ruồi con muỗi, kiếm ý khắp bầu trời trong nháy mắt tản mát! Toàn bộ kiếm ảnh huy hoàng đều ảm đạm thất sắc, không còn sót lại chút gì!

Hắn chỉ khẽ vung tay liền đã phá tan một kiếm tất sát của Phong Vân Vô Ngân!

Phong Vân Vô Ngân không thể nào tin nổi nhìn về phía Vũ thiếu.

Chỉ thấy kiện áo bào trắng Vũ thiếu mặc trên người chiếu ra những đồ án ngân hà vũ trụ, rất nhiều đồ đằng chữ triện cổ được gia trì thêm lên chiếc áo giúp cho nó ánh lên hình ảnh muôn sông nghìn núi, trời cao biển rộng, bảo tọa đế vương, vô số cảnh tượng...

- Là... là một kiện bảo y!

Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt tỉnh ngộ:

- Gia hỏa này mặc một bộ bảo y phòng ngự có khả năng chống đỡ được Huy Hoàng Nhất Kiếm của ta! Có lẽ tu vi hắn xác thực rất cao, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng hời hợt như vậy, hóa ra là bởi vì hắn mặc một bộ bảo y của vị diện cấp cao! Ghê tởm!

Lúc này tay phải Vũ thiếu cầm thương, tay trái khẽ lật, lòng bàn tay xuất hiện một bức đồ án ngôi sao vẫn lạc, cười tươi:

- Đồ kiến hôi, quay về với cát bụi đi!

Thình lình, tả chưởng của Vũ thiếu trực tiếp úp xuống, vô cùng vô tận những ngôi sao, vẫn thạch, không gian loạn lưu hiện ra từ trong hư vô, toàn bộ đều đánh thẳng vào người Phong Vân Vô Ngân.

- Rầm!

Phong Vân Vô Ngân có cảm giác tựa như bị trời cao sập xuống!

Kiện bảo y hộ thể mà hắn chọn được bên trong Điển Tàng điện hoàng thất, trong nháy mắt đã xuất hiện hàng ngàn vết rách, toàn thân bị trấn áp tới mức rơi thẳng xuống dưới đất!

- Rầm! Rầm!

Phong Vân Vô Ngân cùng Tiên Thiên giao long đồng thời nện lên mặt đất, đào ra một hố sâu khổng lồ, bụi bay mù mịt.

- Ha ha ha! Bản thiếu căn bản không cần sử dụng thương kỹ cùng hàn ý, vẻn vẹn chỉ bằng trận pháp tinh thần phong ấn trong tay trái cũng đủ để hành hạ chết ngươi! Một con kiến hôi, dám công kích bản thiếu! Còn dám giết vệ binh của bản thiếu! Thực sự là không biết sống chết!

Vũ thiếu nhẹ nhàng hạ xuống đất, trường thương trong tay hắn biến mất vào trong hư vô, cười dài nhìn hố sâu trên mặt đất.

- Ầm!

Một đạo kiếm ảnh huy hoàng cuồn cuộn bay lên, đá vụn trong hố sâu bay tán loạn, Phong Vân Vô Ngân run rẩy đứng dậy từ bên trong hố. Toàn thân hắn đầy vết máu, y phục cũng thiếu chút nữa là thành rẻ rách, xương tay trái đã bị đánh gãy, cả người đầy thương tích.

Tiên Thiên giao long cũng từ bên trong hố giãy dụa đứng lên, một lần nữa bay lượn trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân. Chẳng qua lân phiến toàn thân Tiên Thiên giao long đã bị đánh tróc ra tới một phần tư. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Phong Vân Vô Ngân không quan tâm đến đau đớn trên người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ thiếu, ý niệm trong đầu liên tục xoay chuyển, suy tính các biện pháp để giết chết Vũ thiếu.

Vũ thiếu này chính là đến từ vị diện cao cấp, bản thân lại là một thiên tài. Hơn nữa trên người hắn còn có bảo y cực phẩm, luyện hóa một trận pháp trong lòng bàn tay, quả thật chính là đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm, lật tay là có thể giết người. Là một nhân vật bất khả xâm phạm.

Lúc này Vũ thiếu cười ha hả nhìn Phong Vân Vô Ngân như đang nhìn một con chó, một con kiến:

- Ha ha, ngươi cũng coi như cường hãn, mạnh mẽ chống đỡ một lần tinh thần trọng áp, vẫn như cũ không bị chết, chẳng qua chỉ gãy một tay. Kiếm pháp không tệ, lực lượng thân thể cũng không tệ, lại còn có một đầu yêu thú giao long. Nhân vật như vậy ở tại vị diện cấp thấp chắc chắn là thiên tài không ai bì nổi. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi sẽ chịu đau khổ trong tay bản thiếu! Ngươi trừng mắt nhìn bản thiếu làm gì? Đồ chó! Ngươi mà nhìn bản thiếu như vậy một lần nữa, bản thiếu sẽ đánh gãy hết xương của ngươi, cho ngươi trước khi chết được nếm đủ muôn vàn đau khổ dằn vặt trên đời.

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi lau đi vết máu khóe miệng, trong đầu hiện lên ý niệm...

- Ta sợ gì chứ? Ta đang ở trong U Mật Tháp, cho dù có bị đánh tàn phế hay đánh chết, vẫn đều có thể sống lại ở bên ngoài, tất cả đều hoàn toàn khôi phục như ban đầu. Ta là kẻ chân trần, cớ gì phải sợ mang giày? Cho dù có xả thân cũng phải kéo được hoàng đế xuống ngựa! Dù là liều mạng đồng quy vu tận, chỉ cần có thể giết chết gia hỏa này, chung quy vẫn là ta được lợi!

- Gia hỏa này mặc bảo y, căn bản ta không thể nào phá vỡ, nhưng nếu như ta áp sát lại gần hắn, đánh ra được một chiêu Sát Thần Quyền Pháp thì tính sao?

Trong thời gian ngắn, Phong Vân Vô Ngân đã phân tích thấu đáo toàn bộ lợi và hại.

Lúc này Phong Vân Vô Ngân bước ra một bước hướng về phía Vũ thiếu, khí phách tận trời, bên trong đôi mắt toàn bộ đều là sát khí cùng ý chí kiên cường:

- Ta muốn giết ngươi!

Thình lình trong lúc đó, Tiên Thiên giao long gào thét một tiếng, hai tay giương lên huy vũ Thần Lực Chùy, thân hình thu nhỏ lại nhưng tốc độ bạo tăng, trùng kích thẳng tới Vũ thiếu.

Phong Vân Vô Ngân cũng nhanh chóng theo sát phía sau Tiên Thiên giao long.

Tiên Thiên giao long là một phần thân thể của Phong Vân Vô Ngân, quỹ tích phi hành hoàn toàn do Phong Vân Vô Ngân khống chế.

Lúc này Tiên Thiên giao long phi hành, thân thể đã hoàn toàn che chắn lấy Phong Vân Vô Ngân ở phía sau.

Phong Vân Vô Ngân thúc giục Tiên Thiên giao long nhắm tới Vũ thiếu, không hề có ý định gì khác, mà đó chỉ là một sự ngụy trang! Một bia ngắm để hấp dẫn hỏa lực của Vũ thiếu!

- Ha ha ha ha! Nghiệt súc! Chết!

Vũ thiếu ngửa mặt lên trời cười nhạo, tay trái khẽ lật, có vô cùng vô tận ngôi sao rơi xuống, bầu trời đè ép!

- Phốc!

Tiên Thiên giao long bị trúng chiêu nặng nề rơi xuống mặt đất. Mà lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã vọt tới cách Vũ thiếu chỉ còn mấy chục thước! 10 phần kiếm ý một lần nữa trút xuống, kiếm ảnh huy hoàng bùng phát.

- Vô ích!

Vũ thiếu cao giọng cười lớn, tiện tay tung ra một trảo, không gian bị nghiền nát mở ra một lỗ thủng khổng lồ, khiến 10 phần kiếm ý cùng với Huy Hoàng Nhất Kiếm của Phong Vân Vô Ngân toàn bộ đều bị hút vào trong lỗ thủng đó, biến mất không thấy đâu nữa!

Nhưng lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng đã vọt được tới trước người Vũ thiếu 10 thước.

- Muốn liều mạng? Ha ha ha ha! Ngu ngốc! Ấu trĩ!

Vũ thiếu tùy ý vung tay phải lên, một con Băng Sương Cự Long rất nhỏ trực tiếp bay ra, há mồm đớp mạnh, trực tiếp cắn rụng mất cánh tay trái của Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân gầm rống một tiếng, không thèm để ý đến cơn đau đớn kịch liệt, lập tức lẻn tới trước người Vũ thiếu.

- Để ta bẻ gãy hết xương cốt trên người ngươi!

Vũ thiếu cười trêu chọc, mười ngón tay búng loạn, từng luồng lực lượng cường đại có thể xuyên thủng hư vô, toàn bộ đều đánh hết lên thân thể Phong Vân Vô Ngân.

- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Xương sườn, xương vai, xương ngực, xương đùi của Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ đều bị đánh gãy vụn.

Máu tươi phun ra như suối!

Thế nhưng Phong Vân Vô Ngân từ đầu tới cuối vẫn không buông tha tín niệm phải giết chết Vũ thiếu, quyền phải trực tiếp đấm ra, cơ bắp trên cánh tay phải điên cuồng rung động, lực lượng ẩn chứa bên trong mỗi một sợi cơ đều bắt đầu tụ hợp lại...

- Ha ha ha!

Vũ thiếu cười đến sảng khoái:

- Ta thích nghe âm thanh vỡ vụn của xương cốt ngươi! Ha ha, ngươi còn đánh ra một quyền làm gì? Muốn gãi ngứa của bản thiếu sao? Kiện bảo y này của bản thiếu, há có thể bị một con kiến hôi vị diện cấp thấp phá vỡ được?

Vũ thiếu căn bản khinh thường không thèm tránh né một quyền của Phong Vân Vô Ngân.

- Phụp!

Quyền phải của Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đánh lên thân thể Vũ thiếu.

Một quyền này khi dánh lên thân thể Vũ thiếu thì gió êm sóng lặng, không hề có chút lực lượng nào.

- Hả?

Vũ thiếu thoáng khựng lại, trong lòng không thể hiểu nổi, hắn tiện tay đánh ra một chưởng vào ngực Phong Vân Vô Ngân, khiến Phong Vân Vô Ngân bay về phía sau. Lúc này ngực Phong Vân Vô Ngân bị đánh lõm xuống, ngũ tạng lục phủ cũng đã nát bấy, trong miệng máu tươi điên cuồng phun ra như suối không thể khống chế.

Thế nhưng Phong Vân Vô Ngân lại cười.

- Con kiến hôi! Ngươi lập tức sẽ chết! Ngươi cười cái gì hả?

Trong lòng Vũ thiếu bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng nói không nên lời, tức giận mắng.

Nhưng khoảnh khắc sau!

- Phốc! Phốc! Phốc!

Hơn mười vạn cân lực lượng chợt bạo tạc trong cơ thể Vũ thiếu!

Ngũ tạng lục phủ, kinh mạch, xương cốt của Vũ thiếu, toàn bộ đều bị nghiền nát vụn!

Chỉ trong khoảnh khắc, Vũ thiếu đã biến thành một túi da lùng bùng, từ trên trời rơi xuống đất, lập tức chết luôn.

Sau khi Vũ thiếu chết đi, thi thể của hắn cũng phân giải rồi biến mất, mà ở mặt đất nơi hắn biến mất lại xuất hiện một hạt giống màu xanh, bên ngoài bảo quang lưu động.

Giờ khắc này ánh mắt của Phong Vân Vô Ngân đã tan rã, sinh cơ đoạn tuyệt, hắn nằm bẹp trên mặt đất, sắp chết!

Chẳng qua trước khi chết, Phong Vân Vô Ngân bằng vào tâm chí không thể phá vỡ, thúc giục chút lực lượng cuối cùng huyễn hóa ra một bàn tay tử khí, trực tiếp chộp lấy hạt giống màu xanh kia đưa vào nạp giới.

Vừa làm xong việc này, Phong Vân Vô Ngân rốt cuộc cũng nhắm mắt mà chết.

Đồng quy vu tận!

Phong Vân Vô Ngân cuối cùng cũng đã hoàn thành được mục tiêu, đồng quy vu tận củng Vũ thiếu.

Sau một khắc...

Phong Vân Vô Ngân tựa như bị rơi vào ngủ say vĩnh hằng đột ngột tỉnh lại. Ngước mắt nhìn lên, trên bầu trời là ánh dương quang chói mắt, xung quanh vô số người đứng đó. Hắn đã hiện thân trên quảng trường bên ngoài Hoàng cung đế quốc Chiến Tần.

- Phù!

Phong Vân Vô Ngân thở ra một hơi thật dài. Sinh cơ vô cùng vô tận lại một lần nữa rót vào bên trong cơ thể hắn, mỗi một lần hô hấp, đều có thể cảm nhận được hương thơm của sinh mệnh.

Phong Vân Vô Ngân lập tức nội thị, yêu thai trong đan điền hoàn hảo không tổn hao gì, Tiên Thiên giao long bị Vũ thiếu đánh chết đang im lặng nằm đó, lân phiến toàn thân hoàn chỉnh không sứt mẻ.

Mà quần áo bị đánh gần như thành rẻ rách của Phong Vân Vô Ngân lúc này cũng sạch sẽ, không nhiễm vết bụi.

Xương cốt toàn thân cũng không chịu bất kỳ tổn thương gì.

Phong Vân Vô Ngân dâng lên một loại cảm giác tựa như ảo mộng, dường như chiến đấu vừa rồi, tử vong vừa rồi, toàn bộ đều là một giấc mơ!

Nhưng vẫn còn những thứ chân thật... tu vi Tiên Thiên Tử Khí cảnh trung kỳ, lĩnh ngộ Sát Thần Quyền Pháp, mấy trăm khối hạo khí linh thạch, rất nhiều dược liệu, bí tịch, tài liệu trong nạp giới, cùng với hạt giống màu xanh có bảo quang lấp lánh sau khi giết chết Vũ thiếu kia.

Lúc này, U Mật Tháp huyền phù trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi phân giải rồi biến mất...

Hoàng đế cất cao giọng nói:

- Cung tiễn U Mật Tháp! Cung tiễn ý chí tiên đế! Đế quốc Chiến Tần thiên thu vạn đại, vĩnh viễn bất hủ!

U Mật Tháp đã rời khỏi vị diện của đại lục Huyền Tôn.

- Phong Vân Vô Ngân.

Lúc này Ngạo Hàn tông chủ, đại trưởng lão Mặc Tử Hắc cùng những người khác đã đi tới chỗ Phong Vân Vô Ngân.

Trong mắt bon họ, toàn bộ đều là tham lam, dữ tợn, cùng với đủ loại biểu tình phức tạp.

42 người tiến vào trong U Mật Tháp đã trở về toàn bộ, xuất hiện bên trong quảng trường. U Mật Tháp cũng bởi vậy mà phân giải biến mất, trở về vị diện cao cấp. Thời gian mà U Mật Tháp phủ xuống lần tiếp theo không thể nào đoán biết được. Toàn bộ đều dựa vào khí vận của đế quốc Chiến Tần. Hoặc là mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm...

Còn những người tiến vào U Mật Tháp, có người không chút thu hoạch, cũng có người thắng lợi trở về.

Không hề nghi ngờ, Phong Vân Vô Ngân chính là người thắng lớn nhất. Hắn là người chết sau cùng bên trong U Mật Tháp, thời gian hắn ở trong U Mật Tháp là dài nhất, theo lý nên thu được nhiều bảo vật nhất.

Ánh mắt mọi người, bao gồm cả vị hoàng đế kia, toàn bộ đều nhìn về phía hắn.

Lúc này, Ngạo Hàn tông chủ mang theo đám trưởng lão tới gần Phong Vân Vô Ngân, Ngạo Hàn tông chủ đạm bạc nói:

- Phong Vân Vô Ngân!

- Hử?

Phong Vân Vô Ngân khẽ liếc mắt, ánh mắt hít lại, cũng không nói gì.

- Phong Vân Vô Ngân. Chúc mừng ngươi.

Ngạo Hàn tông chủ khẽ nhướng mày, rồi lại giả vờ bình tĩnh nói. Kỳ thực, vẻ tham lam trong ánh mắt hắn thỉnh thoảng vẫn lóe lên:

- Phong Vân Vô Ngân, bản tông thừa nhận ngươi là thiên tài! Ngay từ đầu, bản tông đã đánh giá thấp ngươi. Trong cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông, ngươi bày ra được thiên phú tài tinh vô cùng cao minh, thái độ lãnh khốc trấn định, sức chiến đấu gần như biến thái. Những thứ này, bản tông đều rất thích. Còn hôm nay, ngươi tiến vào U Mật Tháp dĩ nhiên lại kiên trì được đến cuối cùng. Chắc hẳn ngươi đạt được rất nhiều bảo vật? Như vậy, ngươi hãy đem toàn bộ ra đi. Có linh thạch cao cấp, bí tịch cao giai nào đều bỏ ra hết đi, giao cho tông môn, vì tông môn làm ra chút cống hiến! Sở Phong cũng đã giao hết toàn bộ bảo vật mà hắn thu được ra rồi. Gốc rễ của các ngươi là ở Ngạo Hàn tông. Theo lý nên trung với tông môn. Tông môn vinh, các ngươi tất vinh, tông môn nhục, các ngươi tất nhục.

Càng nói về sau, khẩu khí của Ngạo Hàn tông chủ càng trở nên đương nhiên, thiếu dần đi ý thương lượng, có một sự cường thế vênh mặt hất hàm tựa như tông chủ đang ra lệnh cho môn hạ đệ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.