Bá Khí

Chương 258: Chương 258: Để ta dạy ngươi làm người!




Dọc đường, Phong Vân Vô Ngân vừa ăn Hạo Khí Nhục Hoàn Tử vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm với Thất công tử.

Trên đầu Phong Vân Vô Ngân là cái Tử Khí Hóa Lô, mấy vạn miếng Linh Thạch đã được luyện hóa một phần ba. Mỗi viên Tiên Thiên Tử Khí Đan đều được bổ sung dinh dưỡng. Có điều, Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ, muốn xung kích Hạo Khí Cảnh thì còn thiếu rất nhiều.

Phong Vân Vô Ngân cũng dần dần hiểu rõ về đặc trưng của Thiên Hạ Bá Khí Quyết. Mỗi lần cảnh giới tăng lên, muốn xung kích cảnh giới tiếp theo cần năng lượng gấp vài lần lần trước.

- Cũng không biết mấy vạn miếng Tử Khí Linh Thạch lấy được có đảm bảo cho ta xung kích thành công Hạo Khí Cảnh không.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng thấy lo lắng.

Vốn dĩ Phong Vân Vô Ngân định trên đường đi sẽ đánh chết vài con yêu thú Hạo Khí, luyện hóa Hạo Khí Nhục Hoàn Tử để ăn. Nhưng khí tức của Xích Huyết Thủy Mãng quá mạnh mẽ đã chấn áp hết những yêu thú nhỏ yếu, ngay từ xa đã chạy trốn, khiến Phong Vân Vô Ngân chẳng gặp được một con yêu thú nào. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Đúng lúc đó..

- Các huynh đệ, bọn ta đến rồi!

Giọng nói của Thất công tử vô cùng phấn khích, có phần run rẩy.

Phong Vân Vô Ngân vươn người về phía trước nhìn thì thấy một dãy sơn mạch khổng lồ kéo dài hàng vạn dặm, tách biệt hoàn toàn với nước biển. Trên dãy sơn mạch đặt rất nhiều trận pháp, còn xây vô số cung điện, ngọc đài, đình các. Phía trên dãy sơn mạch là một vầng mặt trời tỏa thánh quang chiếu xuống cả dãy sơn mạch tạo nên một vùng thánh địa tiên cảnh.

Vô số loài yêu thú như tôm cua cá rùa bơi lượn trên không.

Yêu khí giống nhưu thực chất bao trùm vả khu vực mấy vạn dặm.

- Huynh đệ, chúng ta xuống thôi!

Thất công tử gọi rồi biến thành hình người, lấy ra một tấm lệnh bài.

- Huynh đệ, lệnh bài của ta có thể mở trận pháp của Xích Huyết động phủ. Ngươi cứ đi theo ta là được.

Phong Vân Vô Ngân gật đầu, con giao long lập tức thu nhỏ lại, theo sát sau Thất công tử.

Vút! Vút! Vút!

Phong Vân Vô Ngân, Thất công tử và mấy tì nũ cùng bay vào khu vực quần thể cung điện trên dãy sơn mạch.

Thất công tử và mấy nữ tì đều biến thành hình người, Phong Vân Vô Ngân cất con giao long vào đan điền, ngoan ngoãn theo sau Thất công tử. Họ đáp xuống một khu quảng trường rộng lớn bằng bạch ngọc.

Phong Vân Vô Ngân nhìn xung quanh, chỉ thấy bên ngoài quảng trường có đường đi, có cung điện, trồng một lượng lớn những loài hoa kỳ lạ dưới đáy biển, còn có những loài cổ thụ chuyển từ đất liền xuống. Có những cây san hô cao mười mấy trượng, nhìn vô cùng hoa lệ.

Trong quảng trường, túm tụm rất nhiều bán yêu thú, có cả yêu thú đã hoàn toàn biến thành hình người, đang nói chuyện cười đùa.

Trên đường cũng có rất nhiều loài bán yêu thú và yêu thú hình người.

Đây chính là một đất nước!

Đất nước của yêu thú!

Rất có trật tự, còn dựng nên cả một nền văn minh.

Phong Vân Vô Ngân quan sát mà thấy cảm thán. Đúng lúc đó…

Vút! Vút! Vút!

Một vài đạo lưu quang từ trên trời bắn xuống đúng trước mặt Phong Vân Vô Ngân và Thất công tử.

- Tạp chủng đệ đệ, mấy ngày nay đệ đi đâu thế?

Kẻ dẫn đầu là một nam tử dáng vẻ ngông nghênh, khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu đội mũ cao, mặc long bào màu đỏ, trên đỉnh đầu là một dòng sông Hạo Khí, yêu khí hùng hồn chấn nhiếp vạn cổ. Gương mặt dài và nhọn, đôi mắt tỏa ra một thứ áp lực mơ hồ.

Hắn cũng như Thất công tử, trên trán đều có một hình hoa văn yêu dị, tỏa ra thứ khí tức kỳ lạ, phong cách vương giả hiện hiện mồn một. Đó là một con mắt đang nhắm nghiền.

Phía sau nam tử dó là một vài sinh vật hình người với yêu khí đậm đặc, nếu đánh giá theo cảnh giới của võ giả con người thì mấy kẻ này đều là Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh đỉnh phong.

- Tam ca…huynh, huynh đừng chửi đệ, đệ…đệ không phải tạp chủng…Đệ đã tiến hóa thành con người, còn có truyền thừa huyết thống, đệ không phải tạp chủng!

Thất công tử vội nói, dường như nhiều năm bị chèn ép nên khi nói chuyện với huynh trưởng hơi lắp bắp. Tuy tức giận nhưng lại nhẫn nhịn, hai tay siết chặt, răng nghiến lại, không dám nổi điên.

Phong Vân Vô Ngân thầm thở dài, nghĩ bụng. Thất công tử này ý chí kiên nghị nhưng nhiều năm bị đả kích, bị đàn áp, bị mài mòn sự sắc bén, tuy đã chứng thực được độ thuần chính của huyết thống nhưng nói chuyện chẳng có chút tự tin nào.

- Ồ?

Lúc ấy, thanh niên kia mới nhận ra sự thay đổi của Thất công tử, hắn đảo mắt, vừa kinh ngạc vừa nổi giận:

- Sao…sao có thể…mẹ kiếp! Ngươi lén lút xung kích Tiên Thiên Hạo Khí Cảnh…còn thành công nữa…Đáng ghét! Đáng ghét!

Thanh niên đó dường như không thể chấp nhận được sự thật này, ánh mắt lóe sát ý:

- Đồ con hoang! Dù ngươi có là Hạo Khí Cảnh thì cũng chỉ là con hoang mà thôi! Xích Huyết Thủy Mãng tộc nếu có huyết thống thuần chính thì chắc chắn thăng cấp Hạo Khí Cảnh trước một tră năm mươi tuồi! Ngươi đã một trăm bảy mươi rồi, nhất định là có vấn đề! Mẫu thân ngươi phản bội phụ hoàng lén lút với kẻ khác mới sinh ra loại tạp chủng ngươi!

- Cút!

Đột nhiên yêu khí bùng phát quanh người Thất công tử, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Thanh niên kia câu trước con hoang, câu sau con hoang, còn trực tiếp sỉ nhục mẫu thân Thất công tử, rõ ràng đã kích nộ hắn. Con mắt trên trán hắn mở trừng trừng, bắn ra vô số ánh hung quang, rạch tan hư vô, thôn phệ vạn vật.

Thanh niên kia cũng không muốn tỏ ra yếu thế, con mắt trên trán cũng mở ra tỏa thứ sát khí ngang ngược. Đúng lúc đó, từ bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng:

- Thất đệ, mấy ngày không gặp, đệ thật oai phong, thật bá khí! Cũng dám cãi lời huynh trưởng rồi. Có tiến bộ, có tiến bộ!

Một luồng áp lực vô tận bỗng bao trùm.

Ngay đến Phong Vân Vô Ngân cũng bị luồng áp lực này khiến cho cảm thấy lạnh gáy. Hắn hơi liếc nhìn, chỉ thấy ở vài trăm mét về bên trái là một trung niên nam tử, mặt vuông, gương mặt nhiều vết sẹo, trên đỉnh đầu là một cái Hạo Khí Hóa Lô đầy uy lực. Mỗi bước hắn đi đều xa đến mười mấy mét, dường như hắn không cần bận tâm đến khoảng cách, mỗi ánh mắt của hắn đều cho người khác cảm giác bá đạo nắm quyền sinh sát trong tay.

Đây chính là một đại nhân vật!

Ngọn nộ hỏa khó khăn lắm mới cháy lên của Thất công tử đột nhiên tắt ngúm, rụt rè nói:

- Đại ca đến rồi…

Phong Vân Vô Ngân thấy tiếc nuối…Thất công tử mà không thay đổi đi thì sớm muộn gì cũng bị đám huynh đệ chèn ép mà chết không toàn thây.

- Ha ha, cẩu tạp chủng! Giờ biết sợ rồi hả?

Phía sau tên thanh niên vừa rồi, một nam tử miệng rộng không kìm được lên tiếng châm chọc:

- Tam công tử nói không sai, cẩu tạp chủng thì trước sau vẫn là cẩu tạp chủng, vĩnh viễn không thể thay đổi.

- Ngươi!

Mắt Thất công tử đỏ quạch, nắm đấm siết chặt, nhưng có “đại ca” ở đây khiến hắn không dám nổi giận.

Phong Vân Vô Ngân nói nhỏ:

- Thất công tử, ta hỏi ngươi. Ngươi muốn mãi mãi nhu nhược thế này hay làm người hoàn toàn mới, lấy lại tôn nghiêm?

- Ta…ta không muốn bị đàn áp! Ta không phải tạp chủng!

Thất công tử buột miệng.

Phong Vân Vô Ngân gật gù, thản nhiên nói:

- Vậy thì được, Thất công tử, giờ ta dạy ngươi cách làm người. Ngươi nhìn cho kỹ, đừng có chớp mắt.

Vừa dứt lời, Phong Vân Vô Ngân bước chân ra, chỉ tay thẳng vào nam tử xấu xí phía sau Tam công tử, xẵng giọng:

- Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì? Đứng ra đây cho lão tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.