Bá Khí

Chương 47: Chương 47: Độc chết bọn chúng!




Một người bát phẩm sơ kỳ , một người vừa đột phá đến bát phẩm truna kỳ, cảnh giới còn không vừns chắc, đà dám đến khiêu chiến ta! Muốn chết!

trong lúc nói, tay trái Từ Tuấn hình thành đường cona, một đao chém ra, một lười đao nhận hòa diễm màu đỏ rực bắn nhanh ra như thiểm điện, trong không khí truyền đến âm thanh thiêu đốt mành liệt, uy lực bá đạo!

- A! Băna Hòa Song Tu!

Đằng Hổ cùng Du Tử Thông đồng thời kêu lên sợ hài, vẻ mặt kinh hoảng không thể tả! trong tình thế sốna chết, hai người đồng thời nằm sấp xuống đất, lười đao hòa diễm gần như dính lấy da đầu của của bọn họ, thiêu đốt gần hết tóc trên đầu, thảm hại vô cùng.

Âu Dương Bảo Châu cùng Tả Nhuận Tuệ cùng đồng thời tránh né ra xa.

Phong Vân Vô Ngân càng thảm hại, một đao kia của Từ Tuấn, tựa hồ thiêu đốt một phần không khí trong bãi đất trống, bất kể là đứna mùi chịu sào hay không, linh hồn cũng bị một đao kia trùna kích, cảm giác áp bách xộc tới, thật sự khiến cho người ta thở không thông!

Phong Vân Vô Naân cùng bị ép nàm phủ phục xuống đất.

- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Một đao của Từ Tuấn liên tục phá nát mười mấy cây đại thụ rồi mới tiêu tan.

- Đôi khi võ aiả trong lúc so đấu, cũng không phải chi nhìn cảnh giới.

Từ Tuấn toàn thân khí thế liên tuc tãna lên, cả người tưa hồ càng lúc càng thêm cao lớn, khí thế như đế vươna lên naôi, quân lâm thiên hạ!

- Thiên phú! Thiên phú trong võ đạo, có thể quyết định thắna bại... Đươna nhiên, nhừna thứ này, dựa vào tư chất tầm thườna như các naươi, cả đời cũng có khó có thể hiểu!

Trong lúc nói, một lười đao màu trắna, một lười đao màu đỏ, ngưng tụ thành hình hai bên người Từ Tuấn, huna uy tràn naập, không thể địch nổi!

Phong Vân Vô Ngân trong lòna không naừna kêu khổ... Từ Tuấn này đâu phải chi là một tên tiểu tử mặt trắng đơn giản như vậy? Vò đạo thiên phú của hắn ta, đơn aiản có thể nói là vô cùng yêu nahiệt! Đám người Âu Dương Bảo Châu, mặc dù về mặt cảnh ai ới không kém Từ Tuấn là mấy, nhưng sức chiến đấu thực tế lại không bằna một phần của Từ Tuấn! Lúc trước nghe Đằng Hổ cùng Âu Dương Bảo Châu nhừna kẻ ngu dốt này phân tích, vẫn cho ràng dựa vào đôna người là có thể đánh chết được Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan. Nhưna thật sự đánh rồi, mới thấy hoàn toàn không phải như vậy!

Tuy nhiên, cuối cùng Phong Vân Vô Ngân không phải phó mặc cho số phận, ánh mắt hắn đảo nhanh, quan sát từng khuna cảnh của bãi đất trống, muốn tìm ra kế sách thần kỳ, hóa nguy thành an.

Đột nhiên, Phong Vân Vô Naân phát hiện Từ Tuấn xuất thủ chiếm được ưu thế rất lớn, Miêu Nhược Lan lien không động thủ, trái lại tận lực câm kiếm canh aiừ khu vực gần thùna gỗ. Thùng gỗ mây mù lượn lờ, khí đô sôi trào luyện hóa Địa Hòa Lona nội đan!

- Ta phải nahĩbiện pháp tiếp cận thùng gỗ kia...

trong tình thế sinh tử, Phong Vân Vô Ngân nahĩ đến một kế, chuẩn bị liều thử một phen.

Lúc này, Âu Dương Bảo Châu kinh hãi kêu lên...

- không thể! Từ Tuấn, naươi không thể mạnh đến vậy! Ngươi... Ngươi nhất định là aần đây ăn thiên tài địa bảo gì.. Nếu không trong khoảng thời aian naắn như vậy, ngươi không thể luyện vũ kỳ Băng Hòa Song Tu Huyền aiai truna cấp đến cảnh giới đại thành!

Tuyệt đối không thẻ!

Âu Dương Bảo Châu cùng Từ Tuấn dù sao cũng có quan hệ thân mật trong một thời gian dài, nàna rất rò thực lực của Từ Tuân. Mặc dù nói Từ Tuấn thiên phú dị bẩm, đồng thời tu luyện hai loại vũ kỳ Huyền giai trung cấp hoàn toàn bất đồng, một băna một hỏa, thế nhưng, hắn chi có thê luyện hai môn vù kỳ này đến cảnh giới trung kỳ, rất khó đột phá đên đại thành. Bời vậy, Au Dương Bảo Châu mới dám giựt giây nhóm người Đăng Hô tới giêt Từ Tuân.

Nhưna vừa mới giao đấu, Từ Tuấn bày ra tới hai môn vù kỳ, không thể nahi naờ, đều đà đạt tới cảnh giới đại thành !

- Không thể! Ngươi nhất định là ăn thiên tài địa bảo hiếm thấy! Đan dược caocâp!

Ẹr Âu Dương Bảo Châu tuyệt vọng không cam lòng gào lên thê thảm.

^ Lúc này, Miêu Nhược Lan cười thâm hiểm.

- Nhừng đồ ngu xuẩn các ngươi, sau khi A Tuấn bên ta, nhừng chỗ tốt ta mang lại cho A Tuấn làm sao các naươi có thể đoán ra chứ?

Trong lòng nàng có chút không vui. Rò ràng là nàng năn ni mãi mới xin được ít thiên tài địa bảo để cho Từ Tuấn trong khoảng thời gian ngắn, luyện hai môn tuyệt học này đến cảnh giới đại thành. Nhừng vừa rồi, Từ Tuấn lại ra vẻ nói "việc so đấu giừa các vò giả với nhau, không thể chỉ nhìn cảnh giới, thiên phú trên vò đạo mới quyết định thắng bại". Nói như vậy, chăng khác nào hoàn toàn gạt bò công lao của Miêu Nhược Lan.

Nhưng, mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ Từ Tuấn là dựa vào thiên phú, hay là dựa vào khuôn mặt trắng trẻo nhận thiên tài địa bảo cùa người ta mới tăng cao được thực lực, sự thực trước mắt chính là tính mạng của nhóm người Âu Dương Bảo Châu đang ngàn cân treo sợi tóc!

Hai lười dao một băng một hòa, cô đọng sắc bén, khí thế ngút trời!

Nhóm người Âu Dương Bảo Châu cùng Đằng Hổ, căn bản không còn đường có thể trốn, không còn đường lui! Ai lùi, sẽ là người đầu tiên bị chém giết!

-Hừ!

Đằng Hổ điên cuồng rống một tiếng, tung người nhảy lên, hai tay liên tục huy vũ, trên không xuất từng đạo tàn ảnh...

- Vô Ảnh Truy Hồn Trảo!

Tả Nhuận Tuệ trong tay phất ra một thanh đao mana, một đao chém ra, quang hoa chói mắt...

- Bán Nguyệt Phi Phong Trảm!

- Phong Ma Cước!

Du Tử Thông hai chân liên tục đá mười đạo cước phong, trong nháy mắt mành liệt đánh ra!

- Thanh Phong Minh Nsuyêt Kiếm!

Âu Dương Bảo Châu trường kiếm cùng đâm tới, kiếm quang rực rờ.

Lần công kích này, bốn người đà đề thăng công lực, tiềm lực bản thân tới cực hạn! Lâm vào tình thế sinh tử, liều mạng công kích cuối cùng trước khi chết, không thể khinh thường!

- Nhược Lan, nàng lui ra phía sau!

Từ Tuấn cũns khôns dám khinh thường, gầm nhẹ một tiếng, hai lười đao băng hòa ở hai bên chém ra xé tan không khí! Không tài nào ngãn cản nổi!

Miêu Nhược Lan tu vi còn hơi yếu nên lùi lại phía sau.

Ngay sau khi hai bên thi triển sát chiêu, khí thế tiến công và sát khí tích súc lại, trong thời gian rất ngắn, Phong Vân Vô Ngân xem chuẩn thời cơ, thình lình đứng lên, năng lượng huyền khí tứ phẩm bao lấy hai chân, triển khai Tật Phong Bộ đại thành kỳ, tựa như Phong Thần nhập thể, trực tiếp lẻn đến gần chỗ thùng gỗ!

Lúc này, bốn người Âu Dương Bảo Châu hợp lực bạo phát công kích, vừa vặn va chạm chính diện cùng hai đao của Từ Tuấn!

- Ầm!

Trong nháy mắt, trời đất dung chuyển, trong bài đất trống cỏ cây bị kinh khí điên cuồng cắt nát, tung bay đầy trời, sau đó lại bị nghiền thành bột mịn, đám cây cối ở vòng ngoài cũng bật gốc mà lên!

Phong Vân Vô Ngân xem như vừa giừ được mạng! Vừa rồi, nếu hắn không kịp thời đến gần vị trí thùng gỗ, sợ rằng đà bị uy thế cùa hai bèn hợp lại với nhau lan đến gần, thịt nát xương tan.

May là như vậy, tâm trạng Phong Vân Vô Ngân, đều rung động, hầu như đứng không vừng! Hắn hít sâu một hơi, móc trong người ra một trái Sinh quả kịch độc ném thẳng vào trong thùng gỗ.

Nguyên bản Phong Vân Vô Ngân từng suy nghĩ rằng, khi Âu Dương Bảo Châu cùng Từ Tuấn đấu đến lường bại câu thương, bản thân có thể nhặt tiện nghi, chiếm được Địa Hòa Long nội đan làm của riêng.

Nhưns từ tình huống hiện tại xem ra. khả năna này đà cực kỳ nhô bé. Vì ^ vậy lập tức sử dụng Sinh quả, biến thùng nước thuốc thành thùng thuốc độc, 'g xem có thể độc chết Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan hay không.

- Cùng lúc đó, hai lười đao băna hỏa bay lên chém vào cước phong của Du Tử Thôna, kiếm quana của Âu Dương Bảo Châu, đao khí của Tả Nhuận Tuệ...

Mà trong bốn người, Đằng Hổ tu vi cao nhất, Vô Ảnh Truy Hồn Trảo của hắn uy lực bị suy yếu một phần, nhưna một phần còn lại cùng xuyên qua đao mana băna lửa đánh trúng cổ tay phải và cổ của Từ Tuấn...

-Hừ!

Từ Tuấn toàn thân huyền khí dao độna, giải hóa trảo lực, tuy nhiên khuôn mặt trắna nõn tuấn tú của Từ Tuấn cũng hiện lên một vệt đô.

Bên kia, băna đao đà nhỏ đi một vòna, tốc độ chậm lại một chút, nhưna cũng rất nhanh liền bay vụt tới, chặt naana người Tả Nhuận Tuệ thành hai đoạn, trong nháy mắt thi thể bắt đầu bùna cháy, Du Từ Thông thỉ lại bị bãna đao chém chết, thi thê hóa thành một đống băna vụn.

Từ Tuấn không bô lờ thời cơ, lại chém ra hai lười đao, chém giết Đằng Hổ cùng Âu Dương Bảo Châu.

Chiến đấu trong nháy mắt đà kết thúc.

-Phù!

Rốt cuộc, Từ Tuấn cùng phim ra một ngụm máu tươi. Than thờ:

- Vô Ảnh Trũy Hồn Trảo của Đằng Hổ quả nhiên lợi hại, toàn lực liều mạng cùng có thê khiến ta bị thương, tuy nhiên, đợi lát nữa ta dùng nước thuốc rèn luyện thân thể, chỗ bị thương ấy tự nhiên sề khôi.

Lại nói, Phong Vân Vô Ngân sau khi ném Sinh quả xong định chuồn mất. Thình lình, một cảm giác như gai nhọn đâm vào lưng bông chốc bao bọc thân thể Phong Vân Vô Ngân!

Giương mắt nhìn lại, Miêu Nhược Lan đà đưa kiếm tới gần Phong Vân Vô Ngân, hai mắt phát lạnh.

- Tiểu tử, ngươi chính là người của tiện nhân Âu Dương Bảo Châu kia? Chi có tu vi tứ phẩm huyền khí, một con kiến hôi còn dám theo tiện nhân kia cùng đi kiểm tiện nghi? Hừ! Bổn tiểu thư phải băm ngươi thành trãm mảnh!

Phong Vân Vô Ngân giận tím mật, muốn giơ kiếm liều mạng một phen, tiếc rằng sự chênh lệch giừa hai cảnh giới là quá khác biệt, khiến Phong Vân Vô Ngân như bị trói chặt chân tay, ngay cả động tác cũng bị đình trệ.

Trên thực tế, nếu không phải Phong Vân Vô Ngân linh hồn cường đại, lúc này đà bị Miêu Nhược Lan áp bách đến phát điên rồi!

Đúng lúc này...

- Nhược Lan!

Từ Tuấn sắc mặt từ đò chuyển sang tái nhợt, hiển nhiên là bị thương còn nghiêm trọng hơn so với tường tượng.

- Trước tiên đừng để ý đến tên tiểu tử đó, nhựa cây Hỏa Long đà luyện hóa nội đan thành công, dược lực lúc này là tốt nhất, chúng ta mau đi tắm rửa thân thể đi! Chậm một giây, chính là làng phí hiệu lực của thuốc! Ta.. Ta bị thương rồi, cần lập tức ngâm thuốc.

Từ Tuấn vừa nói, vừa cởi y phục. Đồng thời, hắn vung tay lên, Phong Vân Vô Ngân chi cảm thấy chân tay như bị một sợi dây vô hình trói chặt, không thể nhúc nhích!

- Tiểu tử thối này, đợi lát nừa chúng ta rèn luyện xong sè từ từ mà lãng trì hắn, để cho hắn nếm hết thống khổ dằn vặt rồi mới giết, không phải càng tốt hơn sao?

Từ Tuấn vừa cời quần áo vừa nói, rất nhanh, hắn ta đà cời hết toàn thân trần truồng, không để lại thứ gì.

Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn qua một chút, phát hiện cái đó của Từ Tuấn cũng chi dài hơn ba thốn, còn kém xa so với thưc lưc cường đại của hắn.

Miêu Nhược Lan nghe lời Từ Tuấn, ném trường kiếm xuống, phi nhanh đến cời hết quần áo. Da trắng như tuyết, thanh cao thoát tục, trước cong sua vểnh, chỗ thần bí kia, hiện ra màu phấn hồng sáng bóng mê hoặc lòng người, ọc

- Hai người dắt tay nhau bước vào trong thùng go!

g Phong Vân Vô Ngân chi cảm thây rât buôn cười, vào lúc này, dĩ nhiên còn ^ có thể thấy được đôi cẩu nam nữ trần truồng lộ thể...

Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan, toàn thân ngâm trong thùng nước thuốc, thoải mái hấp thu dược lực của viên nội đan Địa Hỏa Long, đồng thời cũns hấp thu luôn độc dược của Sinh quả ở trong nước thuốc.

- Đôc! Đôc chết bon chúng! Đôc chết bon chúngíĐôc chết bon chúng đi!

Phong Vân Vô Ngân không hề chớp mắt nhìn chàm chàm thùng gỗ, nhìn Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan vẻ mặt phấn khôi, khẩn cầu thần phật hiển linh.

Sinh quả, được xưng là loại quả có độc tính cực mạnh tại thí luyện trường dà ngoại, có thể dễ dàng độc chết cường giả siêu cấp cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn. Giá trị mấy vạn kim tệ.

Phong Vân Vô Ngân ngẫu nhiên có được Sinh quả, trong tuyệt cảnh len lén ném vào thùng gô mà Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan dùng đê luyện hóa nội đan Địa Hỏa Long .

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân bị Từ Tuấn trói chật hai chân hai tay, không thể nhúc nhích. Chi có thể mở mắt trừng trừng nhìn đôi cẩu nam nừ Từ Tuấn

cùng Miêu Nhược Lan cời sạch sẽ quân áo, cùng vào thùng gô tãm rửa.

Phong Vân Vô Ngân thật sự không biết, độc tính của quả Sinh quả này hòa tan vào trong thùng gỗ, còn có tác dung đưa người ta đến chỗ chết nừa hay không.

Chi thấy, Miêu Nhược Lan cùng Từ Tuấn, gương mật tuấn tú xinh đẹp của bọn họ lúc ân lúc hiện trong luồng dược khí thơm ngào ngạt, vẻ mật khi thỉ phấn khôi, khi thỉ sảng khoái, khi thỉ hàm súc tiếu ý, khi thỉ hơi nhíu mày

Phong Vân Vô Ngân cảm giác không được ổn lắm. Nếu độc tố mất đi hiệu lực, đến khi đôi cẩu nam nừ này tắm rửa rèn luyện xong, vậy cùng là lúc mình chết không có chô chôn.

Hắn muốn cử động người một chút, thế nhưng tay chân đều bị trói chật, không thể động đậy.

Phong Vân Vô Ngân tâm niệm chớp động, 104 hạt thiên địa đan điền rời khôi cơ thể, quanh quẩn xung quanh thân thể, sau đó dưới sự điều khiển của Phong Vân Vô Ngân, 104 hạt thiên địa đan điền như thiêu thân lao đầu vào lửa, chen chúc mà tới, thử trùng kích lên tay chân, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Từ Tuấn.

Vài phút đồng hồ sau, Phong Vân Vô Ngân chi cảm thấy hai tay dần dần buông lòng, trong lòng hắn vui vẻ, hăng hái trùng kích.

Đúng lúc này...

- A! A Tuấn, tại sao muội lại có cảm giác là lạ...

Trong thùng gỗ, Miêu Nhược Lan đột nhiên lên tiếng nói.

- A Tuấn, tứ chi bách hài, trong huyết quản kinh mạch của muội như có hàng trăm con sâu đang cắn, khiến cho toàn thân... toàn thân rất ngứa ngáy... Đây, đây là chuyện gì vậy?

- Đây...

Thân thể Từ Tuấn run lên.

- Nhược Lan, cảm giác của ta lúc này cũng giống muội, ta cũng... ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lẽ nào đây là phản ừng bình thường của thân thể khi hấp thu nước thuốc? Ngứa... ngứa quá... Nhược Lan, ta, ta ngứa quá...Nhược Lan, chăm chú bảo vệ cho linh đài, tâm thần hợp nhất, thanh tâm quả dục, lục căn... lục căn thanh tịnh, chuyên tâm hấp thu luyện hóa nước thuốc... Có ngứa, cũng, cũng chi là một lúc mà thôi...

Hai người nói chuyện, đương nhiên là truyền đến bên tai Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân tim đập thình thịch, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hai người Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan.

Lúc này, đôi nam nừ có vẻ mặt quái dị, bọn họ hơi nhắm mắt lại, cơ thể vô ý thức khẽ run run, như có vô số sâu bọ ẩn dưới lớp da thịt ngịch ngợm, chui tới chui lui, vừa ngứa, lại vừa có chút... đáng sợ!

Sau một khắc, Phong Vân Vô Ngân thấy rố, khuôn mặt của Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan bắt đầu xuất hiện một màu tím kinh khủng! Màu tím này từ từ đậm lên, dần dần hình thành một màu tím thẫm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.