Một bộ huyền cấp thấp cấp kiếm pháp, được nam tử trong tranh thi triển,
biến mục nát thành thần kỳ, tất cả những sự tinh diệu huyền ảo đều toát
ra từ mỗi một chi tiết động tác của hắn.
Trong nháy mắt, vân vụ nổi lên, vân sơn vụ hải, giống như tiên khí cuồn cuộn tuôn ra. Giống như mộng ảo.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bức tranh từ động chuyển về tĩnh, nam tử
trong tranh không múa kiếm nữa, lại tựa hồ căn bản chưa từng múa kiếm.
Vẫn là dáng vẻ cũ, tư thế chuẩn bị rút kiếm.
Phong Vân Vô Ngân lắc lắc đầu, giống như vừa trải qua một giấc mơ.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh dương đã xuất hiện, soi rọi mặt đất, vạn vật bừng tỉnh, bất tri bất giác, bóng tối đã qua đi, một ngày mới đã đến.
Phong Vân Vô Ngân lại nhìn bức tanh đó, đột nhiên cảm thấy tinh thần lực như
yêu thai bí thuật một miếng bọt biển điên cuồng hấp thu, khí huyết trong lồng ngực cuồn lên như muốn nôn ra. Hắn vội đưa mắt nhìn đi nơi khác,
thu bức tranh vào trong nạp giới.
Một giây sau, Phong Vân Vô Ngân đứng dậy, ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang:
-Ha ha ha! Ta biết rồi, thì ra tất cả đều do bức tranh đó tạo nên! Thật là thần kỳ!
Tới lúc này, Phong Vân Vô Ngân mới hiểu ra, bức tranh đó thì ra là một kiện chí bảo.
Một bảo bối tuyệt đỉnh của võ đạo.
-Ha ha! Bộ Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp kia của mình
luyện cũng vẫn chưa đúng. Phải như kiếm tiên trong tranh ....
Phong
Vân Vô Ngân rút kiếm ra, trong ký ức không ngừng xuất hiện các loại tư
thế động tác của nam tử trong tranh múa kiếm tối hôm qua, hắn ra sức suy nghĩ nhớ lại, kiếm theo ý động, trong nháy mắt, bốn phương tràn ngập
kiếm quang, biến hóa thành vân vụ phiêu diêu, không thể phán đoán được.
Sơn cốc này cũng bị kiếm quang của Phong Vân Vô Ngân biến thành một khu
tiên cảnh.
Chỉ trong một đêm, kiếm pháp của Phong Vân Vô Ngân lại tăng tiến thêm một bậc, sau khi mô phỏng tham ngộ, không ngờ đã đạt
được ba, bốn phần hỏa hầu của nam tử trong tranh thi triển bộ kiếm pháp
này đêm qua.
Trong vân vụ phiêu diêu, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên thi triển sát chiêu, một đạo kiếm mang u ám từ trong vân vụ bắn ra,
chặt đứt đôi một cây đại thụ ở trong sơn cốc, Phong Vân Vô Ngân thu kiếm thế, cất kiếm vào trong vỏ, bước lại nhìn, nơi cây đại thụ bị chặt đứt
nhẵn bóng như mặt kính.
Cần phải biết rằng, huyền khí tu vi đạt
tới hậu thiên 6 phẩm, võ giả dùng kiếm có thể đan xen cả huyền khí công
kích thực chất vào trong kiếm phong. Nếu có thể phối hợp với cao cấp
kiếm kỹ thì có thẻ giống như Phong Vân Vô Ngân, cách không chém ra mộ
đạo kiếm mang, chặt đứt một cây đại thụ.
Nhưng, không thể nào
giống như Phong Vân Vô Ngân, nơi cây đại thụ bị chặt đứt lại nhẵn bóng
như gương. Từ đó có thể thấy kiếm phong của Phong Vân Vô Ngân đã ngưng
luyện tới một trình độ vô cùng đáng sợ, phong mang ngưng tụ lại thành
một điểm, vô cùng sắc bén.
-Tối qua luyện kiếm, mình như cảm thấy giống như đã chìm đắm trong bộ kiếm pháp này hơn mười năm, đã luyện tới đại thành cảnh giới, hơn nữa, sau khi kiếm tiên trong tranh làm mẫu một lúc, mình mô phỏng cảm ngộ, hôm nay thi triển bộ kiếm pháp này ra, mơ
hồ cảm thấy như đã vượt ra khỏi đại thành cảnh giới của bộ kiếm pháp
này. Giống như.... giống như đã nâng cấp phẩm chất của bộ kiếm pháp này
vậy.
Phong Vân Vô Ngân tự lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên cảm thấy, trong linh hồn truyền tới một thanh âm giòn vang:
-Rắc!
Giống như vỏ trứng vỡ vụn, sinh mệnh mới ra đời.
Tiếp đó, lại một tiếng “rắc” nữa.
Hai tiếng giòn vang khiến toàn thân Phong Vân Vô Ngân run lên hai lần, một
cảm giác vô cùng khó diễn ta tràn ngập vào tận sâu trong linh hồn của
Phong Vân Vô Ngân.
Một giây sau hắn nhìn thấy, trong linh hồn
đang lơ lửng hai đạo quang mang vô cùng nhỏ bé, giống như hai sợi dây
nhỏ, nhưng lại tỏa ra sự lạnh lẽo và sắc bén vô cùng. Giống như có thể
cắt đứt tất cả.
-Cái này... cái này?
Phong Vân Vô Ngân nghi hoặc, nhưng, khí thế cả người hắn đều dần biến hóa.
Người , giống như một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, tỏa ra phong mang vô cùng cường hãn, tâm niệm vừa động, trong đồng tử liên tiếp lóe lên hai đạo
tinh mang.
Phong Vân Vô Ngân thậm chí cảm thấy, hắn có thể thể thoải mái vận dụng hai đạo “tinh mang” ở trong linh hồn.
Lúc này, sơn cốc lướt qua một trận gió nhẹ, lá rơi lả tả, lướt về phía
Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân vẫn đứng sừng sững, hai đạo tinh
mang trong linh hồn tỏa ra, chém nát vụn lá rơi ở bốn xung quanh, vô
cùng sắc bén.
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy trường kiếm
đeo bên hông như nhập làm một với linh hồn của mình, giống như người
chính là kiếm, kiếm chính là người .
-Ong!
Thậm chí, khi Phong Vân Vô Ngân vận dụng hai đạo tinh mang trong linh hồn để chém lá cây
rơi, trường kiếm bên hông cũng phát ra một tiếng kêu nhỏ, cộng hưởng
cùng hai đạo tinh mang ở trong linh hồn.
Mấy giờ đồng hồ sau đó,
Phong Vân Vô Ngân vận dụng hai đạo tinh mang trong linh hồn, thoải mái
cắt chém cỏ cây hoa lá ở xung quanh. Sau một hồi tàn phá, hắn đã chém
nát rất nhiều hoa cỏ, tuy vẫn chưa thể chém đứt được cây lớn, nhưng đã
lưu lại vết cắt rất sâu ở trên thân cây.
Hai đạo tinh mang ở
trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân vận dùng ngày càng thuần thục,
giống như thân thể chính mình được kéo dài ra, tâm niệm vừa động, hai
đạo tinh mang cũng động theo.
Thaamjchis, Phong Vân Vô Ngân kích
phát hai đạo tinh mang đó, dùng kiếm thế của Thiên Biến Vạn Huyễn Vân
Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp để thôi động hai đạo tinh mang, bốn phía quanh
thân thể lập tức vân vụ nổi lên, ý cảnh phiêu diêu.
Cho dù không rút kiếm, bộ Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp đó vẫn có thể thi triển ra.
Chơi đùa mấy giờ đồng hồ, trong đầu Phong Vân Vô Ngân chợt xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ:
-Lẽ nào, lẽ nào đây chính là thứ gọi là “ý”? kiếm ý!
Thực ra, Phong Vân Vô Ngân không hề biết rằng, hắn đã có được đại cơ duyên,
đại vận khí, lãnh ngộ ra kiếm ý. Hơn nữa còn là 2 phần kiếm ý!
Võ giả lãnh ngộ ra kiếm ý, cảnh giới dùng kiếm hoàn toàn khác biệt so với
kiếm giả thông thường, ý tới kiếm tới, tùy tâm sở dục, người chính là
kiếm, kiếm chính là người .
Phong Vân Vô Ngân lại ở trong sơn cốc thêm một ngày, hấp thu hết mọi thứ có được trong hai ngày này, rồi sáng sớm ngày hôm sau mới rời khỏi sơn cốc.
Lúc này, Phong Vân Vô
Ngân đeo trường kiếm trên lưng, chân đi như bay, ánh mắt thỉnh thoảng
lóe lên mấy đạo kiếm ý, vô cùng sắc bén.
Tuy Phong Vân Vô Ngân
vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được kỳ ngộ trong mấy ngày vừa qua, nhưng
không có chút nghi ngờ là, hắn đã có được sự lột xác và nhảy vọt trong
võ đạo, lúc này hắn vô cùng tự tin, đối với trận quyết chiến với Da Luật Hồng ba năm sau, hắn cũng đã không còn không chút chắc chắn như trước
kia nữa.
Tuy có kỳ ngộ, Phong Vân Vô Ngân vẫn thực hiện theo kế hoạch trước kia, tìm hái trung cấp Man Lực Quả.
Quay trở lại khu vực có Thi Thực Ngốc Ưng cư ngụ, tìm cách tiến vào trong rừng.
Sau một hồi chạy gấp, Phong Vân Vô Ngân đã dần tiến lại gần khu vực ngoài
của khu rừng Man Lực Quả. Bỗng nhiên, chỉ thấy mấy chục nam nữ tụ tập
lại bên ngoài khu rừng, túm năm tụm ba trao đổi với nhau.
Những
nam nữ này, có kẻ ngoài hai mươi tuổi, cũng có kẻ đã ngoài ba mươi, tất
cả đều găn mặc gọn gàng, khí tức trầm ổn ngưng luyện, mang theo các loại binh khí khác nhau.
-Ồ? Tất cả đều là đệ tử lâu năm của Nham Thạch Thành, sao lại tụ tập ở đây?
Phong Vân Vô Ngân đứng cách xa mấy chục mét, trong lòng thầm nghi hoặc.