Khi Phúc bá nhìn ra chính mình đã có cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhị
phẩm. Hắn nắm chặt cành cây, chậm rãi đi về phía Phúc bá. Trong lòng hắn đã phán định Phúc bá tử hình!
Gia tộc giàu có giống như Phong
Vân gia tộc, đại bộ phận tôi tớ nha hoàn cũng đều tu luyện một ít huyền
khí, bất quá phẩm chất bình thường! Tu vi huyền khí cũng đều Hậu Thiên
lục phẩm trở xuống, không thể tiến hành công kích mang theo huyền khí
trên kiếm phong chưởng phong, hầu như đều dựa vào chiêu số, lực lượng
tinh khiết đối địch. Đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói, Phúc bá trước
mắt, không đủ cân lượng.
Bản thân Phúc bá có cảnh giới tu vi
huyền khí Hậu Thiên tam phẩm, hiện nay cao hơn một tầng cảnh giới so với Phong Vân Vô Ngân, đáng lẽ không nên sợ hãi. Bất quá, có thể bởi vì
tính cách nô tài trời sinh quấy phá, hoặc là Phong Vân Vô Ngân tạo ra
cho hắn chấn động quá lớn. Giờ khắc này khí thế Phúc bá héo khô, giọng
điệu mềm nhũn...
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn
giết ta hay sao? Hôm nay nếu như ta chết, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ
tru sát ngươi! Bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
- Có nghe gần đây một đám tán tu thần bí lẻn vào Khâu Hác Thành, tiến
hành ám sát thành viên của sáu đại gia tộc, ngươi đoán xem, nếu như
ngươi chết, Phong Vân gia tộc sẽ nghi ngờ là do tán tu gây nên, hay một
phế tài toàn thân không chút nguyên khí như ta?
Vu oán giá họa!
Lúc này muốn giết Phúc bá, quả thực chính là cơ hội trời ban! Giết chết
phúc bá, hủy thi diệt tích, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến trên đầu
Phong Vân Vô Ngân.
Khuôn mặt Phúc bá trong nháy mắt trở nên méo mó, trên trán nổi lên từng mạch gân xanh, mồ hôi lạnh thấu lưng...
- Không... Không nghĩ ra, ngươi còn nhỏ tuổi, tâm cơ lại thâm trầm như vậy!
Phúc bá lường trước, hôm nay tất nhiên sẽ có hậu quả không tốt, đơn giản cắn răng một cái lấy một thanh chủy thủ sắc bén từ bên hông ra.
Rồi
đột nhiên, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể Phong Vân
Vô Ngân, toàn thân hắn lại trở nên không có chút huyền khí nào.
- Di?
Phúc bá không biết, bất quá để phòng ngừa vạn nhất, liên tục múa chủy thủ
vài cái, chiêu số ảo diệu, chính là một bộ vũ kỹ Hoàng Giai trung cấp
của Phong Vân gia tộc... Liễu Nhứ Kiếm Pháp!
Thanh chủy thủ múa
ra mang theo gió mát lất phất, đồng thời còn kém theo sát khí sắc bén,
chuyên môn đâm vào các bộ vị yếu hại như yếu hầu, hai mắt của Phong Vân
Vô Ngân.
Suốt đời Phúc bá làm nô tài cho Phong Vân gia tộc, cho
nên bộ Liễu Nhứ Kiếm Pháp này đã có vài chục năm kinh nghiệm hỏa hậu,
lúc này thi triển ra, có vể khá tinh túy.
Mà trong mắt Phong Vân
Vô Ngân, bộ kiếm pháp này chồng chất kẽ hở, giống như tiểu hài đồng cầm
trò chơi. Đến gần trước mặt, cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân nhẹ
nhàng đâm ra một cái, lấy một độ lớn quỷ dị, giống như người cá vẫy
đuôi, phi điểu lướt đi, dễ dàng dâm vào yết hầu Phúc bá.
Phá Kiếm Thức!
Phụt!
Cành cây lộ ra vẻ bén nhọn, mặc dù không thể nói đâm sắt phá đá, nhưng đâm thủng yếu hầu yếu đuối của một người, đó là dễ dàng.
Một cổ máu tươi tuôn ra từ yếu hầu Phúc bá, hai mắt hắn trợn ngược, giống
như cá chết, trong mắt còn sót lại vô cùng kinh khủng, tuyệt vọng, nghi
hoặc...
Đến chết hắn vẫn không nghĩ ra, cho dù Phong Vân Vô Ngân
không điều động huyền khí, phảng phất hời hợt đâm ra một kích, chính
mình dĩ nhiên không thể tránh được, thật giống như chính mình mạnh mẽ
giơ ra yếu hầu để cho Phong Vân Vô Ngân đâm thủng.
Độc Cô Cửu Kiếm, có thể đâm chém thiên hạ, chiêu số vô cùng tinh diệu.
Tu vi huyền khí của Phúc bá thấp, chỉ mượn chiêu số, làm sao có thể là đối thủ của Phong Vân Vô Ngân? Huống hò, chiêu số kiếm pháp Hoàng Giai
trung cấp kia của hắn, trước mặt Độc Cô Cửu Kiếm đã có thành tựu của
Phong Vân Vô Ngân, quả thực có vẻ quá ấu trĩ rồi.
Phanh!
Thân thể Phúc bá mềm nhũn, té ngã xuống đất.
- Dưới tình huống không cần dùng huyền khí, có thể miểu sát một võ giả tu vi huyền khí cấp thấp!
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi gật đầu. Tâm trí hắn là người hai mươi mấy tuổi,
lần đầu tiên giết người cũng không cảm thấy không khỏe, huống hồ, người
bị giết chính là người đáng chết! Phải giết! Không thể không giết! Không giết thì mình chết!
Hít sâu vài lần, Phong Vân Vô Ngân ném xuống cành cây trong tay, cúi đầu quan sát thi thể của Phúc bá.
Chỉ ngưng mắt nhìn một lát, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên khoanh chân mà
ngồi, tâm thần khẽ động, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền trống rống xuất hiện, quanh quẩn xung quanh Phong Vân Vô Ngân, giống như lưu tinh hồ
điệp.
Hai mắt Phong Vân Vô Ngân buông xuống, hai tay ngắt một
pháp quyết kỳ quái, chợt, hai tay vừa đổi, một pháp quyến đã hình thành
trong lúc đó...
Tại động tác xuyên toa như hồ điệp của hai tay
pvn, hai sáu Thiên Địa Đan Điền như vật còn sống, thoáng cái đã đánh về
phía thi thể Phúc bá, nhưng không cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn.
- Luyện hóa!
Đôt mắt Phong Vân Vô Ngân đột nhiên mở ra, trong miệng quát nhẹ một tiếng!
Bất thình lình, chỉ thấy thi thể của Phúc bá, tỏa ra một chùm tia sáng quỷ
dị, chợt lóe chợt loét! Rất nhanh, thi thể Phúc bá bắt đầu héo rút!
Khoảng chừng năm phút sau, thi thể Phúc bá giống như bị chưng cất!
Biến mất! Biến mất như kỳ tích!
Trên mặt đất, chỉ còn lại y phục, một thanh chủy thủ cùng với mội ít tạp vật của hắn.
Hai sáu Thiên Địa Đan Điền từ từ bay lên không trung, bắt đầu di động theo
nhịp điệu, giống như trái tim! Tạo nên từng tiếng thình thịch hỗn loạn!
Sau đó... Phanh! Phanh! Phanh!
Hai sáu Thiên Địa Đan Điền lần lượt nổ tung, phân hóa thành năm mươi hai hạt.
Chia ra hai!
Biến đổi về lượng!
Bất quá, cũng không biến chất, mỗi một Thiên Địa Đan Điền, giống như trước to bằng hạt gạo.
Tâm thầm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, năm hai hạt thiên địa đàn điên dung
nhập vào trong cơ thể, một cổ ba động đại biểu năng lượng huyền khí,
chảy xuôi trong tứ chi trăm huyệt, ngũ tạng lục phủ của Phong Vân Vô
Ngân.
Phong Vân Vô Ngân cảm giác rất rõ ràng, tu vi huyền khí của chính mình, dĩ nhiên mạnh hơn gấp đôi vừa rồi!
- Thiên Địa Bá Khí Quyết này quả nhiên là bá đạo vô cùng, thậm chí còn
hấp thu luyện hóa được võ giả vừa tử vong, hấp thu nặng lượng ngoài
huyền khí!
Phong Vân Vô Ngân thỏa mãn cười.
Đương nhiên, cũng
không phải nói, tu vi Phúc bá đạt được Hậu Thiên tam phẩm, Phong Vân Vô
Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết hấp thu luyện hóa thân thể hắn,
liền chuyển hết năng lượng huyền khí của Phúc bá làm của riêng, chỉ bất
quá, là luyện hóa hấp thu được một bộ phận nhỏ mà thôi.
Hơn nữa,
Phúc bá này chỉ có cảnh giới huyền khí Hậu Thiên tam phẩm, nếu như cảnh
giới rất cao, lấy thực lực hiện nay của Phong Vân Vô Ngân, còn không đủ
sức để luyện hóa.
Chương 7: Luyện hóa Phúc bá (2).
Tất cả làm xong ổn thỏa, Phong Vân Vô Ngân mới lấy di vật, giỏ trúc của Phúc bá ném vào trong biển.
Sau đó, lại tiếp tục đi luyện kiếm như bình thường, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Buổi tối, Phong Vân Vô Ngân lần thứ hai tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết,
phóng ra năm mươi hai Thiên Địa Đan Điền, lúc này tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí, cùng với số lượng hấp thu, nhanh gấp đôi trước đây.
Thời gian ban đầu, Phong Vân Vô Ngân có chút không giải thích được, bởi vì
Thiên Địa Bá Khí Quyết này cũng không giống như công pháp khác, chia làm cảnh giới một tầng, hai tầng... Đại viên mãn. Thiên Địa Bá Khí Quyết,
không có cảnh giới trình tự như vừa nói.
Hiện nay, Phong Vân Vô
Ngân mới rõ ràng, Thiên Địa Bá Khí Quyết, căn bản không có chừng mực!
Chỉ cần tiếp tục tu luyện sẽ thu được vô số Thiên Địa Đan Điền!
Ngày thứ hai, Phong Vân Vô Ngân cũng không tu luyện, ngược lại nằm ở trên bờ cát phơi nắng.
Như hắn suy đoán, đến gần trưa, một đám đệ tử Phong Vân gia tộc, thần sắc
đề phòng đi tới cạnh biển, tiến hành lục soát toàn diện.
- Tiểu tử, ngày hôm qua, lúc nào Phúc bá đưa cơm tới cho ngươi?
Một gã trung niên ba mươi tuổi, nếu luận bối phận có lẽ chính là thúc thúc của Phong Vân Vô Ngân, lớn tiếng chất vấn nói.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên từ trên cát, vỗ vỗ hạt cát dính trên người, lười biếng nói:
- Ngày hôm qua? Ngày hôm qua hắn căn bản chưa từng tới đây?
Bộ dáng chán chường, toàn thân lại không có chút huyền khí ba động.
Chuyện này đương nhiên sẽ không khiến bất luận kẻ nào nghi ngờ.
- Hừ! Tiểu tử, gần đây ngươi ngoan ngoãn một chút, cẩn thận tán tu lén lút ẩn thân nơi đây, cắt cả đầu ngươi!
Gia hỏa này quét ngang liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó dẫn người rời khỏi.
Nhìn đám người hoảng loạn rời khỏi, trong mắt tràn đầy vẻ hồi hộp, khóe
miệng Phong Vân Vô Ngân, cũng hiện ra dáng tươi cười đầy mỉa mai.
Từ nay về sau, liền thay đổi một lão bộc khác, đúng giờ đúng lượng đưa cơm tới cho Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân vẫn sinh hoạt như bình thường. Sáng sớm rèn luyện thân thể
trong sóng biển, buổi chiều tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm, buổi tối tu luyện
Thiên Địa Bá Khí Quyết.
Rất nhanh, thời gian đã trôi đến ngày Ngạo Hàn Tông thi đấu chọn lựa.
Lần này thi đấu chọn lựa nhập tông của Ngạo Hàn Tông ở Khâu Hác Thành, được cử hành tại Phong Vân gia tộc.
Sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, mỗi năm năm, sẽ tha phiên nhau tổ chức thi
đấu lựa chọn một lần. Lần này, đến phiên Phong Vân gia tộc tổ chức.
Phong Vân gia tộc, tốt xấu cũng coi như chiếm được lợi thế sân nhà.
Sáng nay, Phong Vân Vô Ngân không rời giường tu luyện, cũng không chạy từ
sáng sớm sang phủ đệ thành viên chính bên kia, tương phản, hắn ngủ thẳng đến trưa mới rời giường. Sau đó ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi
điều chỉnh tinh lực toàn thân tới trạng thái đỉnh phong.
Hắn
không cần phải vội vã chạy qua hiện trường thi đấu chọn lựa. Lần thi đấu chọn lựa này, Phong Vân gia tộc không báo danh cho hắn. Bởi vậy, hắn
chỉ có thể lựa chọn thời gian tương đối ổn thỏa mới chạy qua. Đi sớm,
ngược lại dễ bị cản lại.
Mãi cho đến buổi chiều, Phong Vân Vô
Ngân mới cầm một cành cây, từ cạnh biển bước đi về phía phủ đệ dòng
chính của Phong Vân gia tộc.
- Không biết, thi đấu chọn lựa tiến
hành tới trình độ nào rồi...Tuyết tỷ có trổ hết tài năng hay không? Ừm,
ta lập tức đi qua! Hi vọng, kết quả sẽ không làm mọi người quá thất
vọng!
Khâu Hác Thành, phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc, luyện võ trường.
Luyện võ trường tạo thành từ Huyền Vũ Thạch cứng rắn, tạo cho người ta một hơi thở rộng rãi, khí thế bằng phẳng.
Lúc này, bốn phía quanh luyện võ trường, chủ khách cao cao ngồi trên. Phong Vân gia tộc là chủ nhà, hôm nay trình diện Phong Vân gia tộc chính là
Hạ gia, Trần gia, Nạp Lan gia, Hồ gia, Da Luật gia!
Sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành!
Mỗi tộc trưởng, trưởng lão tự mình suất lĩnh đại bộ phận đệ tử trong gia tộc, tụ tập tại đây!
Xung quanh luyện võ trường, bày đặt sáu đội hình.
Từ trong đội hình, ngồi xuống hơn trăm người.
Hôm nay, là thi đấu lựa chọn nhập tông năm năm tổ chức một lần của Ngạo Hàn Tông, khu thi đấu Khâu Hách Thành.
Đối với sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành mà nói, ngày hôm nay là một ngày
trọng đại, một ngày quyết định số phận năm năm tương lai của gia tộc.
Trên thực tế, Ngạo Hàn Tông chọn thanh niên tài tuấn từ trong sáu đại gia
tộc Khâu Hác Thành, đây không đơn giản là chọn lựa và dự trữ nhân tài,
còn quan hệ đến lợi ích bản thân của mấy đại gia tộc!
Nguyên nhân đơn giản, tuy rằng có mấy gia tộc cầm một tòa thành trì, nhưng người
điều khiển chính của thành trì này, lại chính là tông môn!
Mượn
Khâu Hác Thành mà nói, diện tích địa vực, có rât nhiều chợ, khu phố,
thôn trấn, đồng dạng cũng có các loại mậu dịch, bao quát cả lá trà, vật
liệu gỗ, nhưỡng rượu, công nghệ thủ công, hải sản, cây nông nghiệp, nghề dệt, vân vân...
Như vậy, sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành, làm sao phân chia những địa bàn và sản nghiệp mậu dịch này?
Muốn phân, cũng không phải các gia tộc định đoạt, còn phải nhìn ý tứ của lãnh đạo trực tiếp Ngạo Hàn Tông.
Tại phương diện phân phối, Ngạo Hàn Tông cũng coi như công bình. Lại nói
tiếp, phương pháp phân phối rất đơn giản, mỗi một lần thi đấu chọn lựa
nhập tông, gia tộc nào cung cấp càng nhiều nhân tài, địa bàn càng lớn,
lợi ích về sản nghiệp mậu dịch lại càng nhiều!
Thi đấu nhập tông
mấy kỳ trước, Phong Vân gia tộc biểu hiện xuất sắc nhất, vận chuyển nhân tài nhiều nhất, bởi vậy, liền được phân chia một phần tư địa bàn của
Phong Vân gia tộc, còn lại ba phần tư địa bàn, do năm đại gia tộc khác
phân chia. Mà phương diện mậu dịch, Phong Vân gia tộc cũng chiếm lá trà, tơ lụa, hải sản và mấy thứ lợi ích dày dậm khác, tích lũy rất nhiều tài phú.