Bá Khí

Chương 410: Chương 410: Mã trường




- Nếu ngươi phản kháng, chính là hợp tâm ý của hắn. Hoặc nếu như ngươi đánh hắn bị thương, đó có thể là chuyện phiền toái rồi… La tổng quản này, thân là đầu lĩnh học sinh tạp dịch tại Tử Anh học phủ, thế lực thâm căn cố đế, nịnh trên ép dưới, tất nhiên cũng có chỗ dựa vững chắc. Tiểu oa nhi, hiện tại điều quan trọng nhất là ngươi phải cố đứng vững gót chân tại Tử Anh học viện, không nên liên tục gây rắc rối vì mấy chi tiết vụn vặt. Coi như tên tiểu nhân vật như La tổng quản, sau này chung quy ngươi sẽ có cơ hội dạy dỗ hắn, không cần vội vàng hỏng việc!

Tâm niệm Phong Vân Vô Ngân thay đổi thật nhanh, hơi áp chế sát khí và lửa giật bắt đầu sinh ra trong long, nhàn nhạt truyền âm nói với Chúc lão:

- Chúc lão, ta hiểu được!

A ~~

Bỗng nhiên Phong Vân Vô Ngân nở nụ cười, nhẹ như mây gió:

- Tốt, tốt, La tổng quản, ngươi để ta đi chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã, vậy cũng được. Ta không có gì để nói. Bất quá, hắc hắc, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, La tổng quản đại nhân, hi vọng ngài có thể tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, cả đời đều bình an, không nên gặp bất trắc gì.

Đoạn lời nói này của Phong Vân Vô Ngân, nói xong thâm độc không gì sánh được, nói móc tận cùng, nói xong, cũng liền thối lui sang một bên.

- Hừ!

Sắc mặt La tổng quản âm tình bất định:

- Tiểu tử thối, coi như ngươi thức thời, trăm nghìn năm qua, bản tọa quản lý đệ tử tạp dịch, cũng gặp phải vô số người kiệt ngạo bất tuân, bất quá, kết quả của bọn chúng đều là… Hừ! Ngươi đừng nói những lời ngoan độc làm gì, trước tiên hãy qua được cửa ải này rồi nói tiếp đi! Nhiệm vụ mỗi tháng của ngươi, bản tọa sẽ chăm chú nhìn chằm chằm, hơi có sai lầm, bản tọa hỏi tội ngươi!

Nói xong, La tổng quản ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trong hốc mắt, toát ra một tia biểu tình khoái trá, thầm nghĩ, Phong Vân Vô Ngân,, bản tọa bảo đảm ngươi chỉ chịu được một tháng! Ha ha ha, chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã? Ha ha ha! Ngươi chờ xem đi!

Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, La tổng quản phân phó đệ tử tạp dịch lâu năm đưa những đệ tử mới vừa được xắp xếp công việc về cương vị của bọn họ. Sau đó bắt chuyện cùng một tên tạp dịch to lớn nói chuyện.

- Ngươi đưa Phong Vân Vô Ngân đến mã trường, sau đó nói qua cho Mã Lão Tam biết, để hắn “chiếu cố” Phong Vân Vô Ngân cẩn thận một chút!

- Vâng! Tổng quản đại nhân, tiểu tử rõ rồi!

Tạp dịch cường tráng kia, vừa nghe đã biết ẩn ý, gật đầu nói hiểu.

- Vô Ngân, đệ thực sự đệ muốn đi chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã?

Trình Dao thấp giọng dò hỏi, trên mặt toàn bộ là dáng vẻ thân thiết và tức giận:

- La tổng quản kia, rõ ràng là đang có ý định dạy dỗ đệ!

Phong Vân Vô Ngân thản nhiên cười:

- Cái này cũng không có gì. Dao Dao tỷ, tỷ đừng lo lắng cho ta!

- Vô Ngân, La tổng quản này cầm quyền trong tay, hiện tại chúng ta không thể tranh chấp cùng hắn. Cũng chỉ có thể tạm thời né tránh. Bất quá… Mỗi tháng chỉ được năm điểm công lao, thực sự quá hạ lưu rồi. Mẹ nó! Tức chết ta luôn! Vô Ngân, bằng không chúng ta trao đổi nhiệm vụ đi! Ta đi chăm sóc Thần Phong Khoái Mã thay đệ!

Trình Thiết Sơn mang theo mười phần nghĩa khí nói.

- Thiết Sơn đại ca, huynh cũng đừng nói nhiều. Lòng ta đều đã biết!

Phong Vân Vô Ngân ngược lại đã trở nên hoàn toàn bình tĩnh.

- Dong dong dài dài làm cái gì? Phong Vân Vô Ngân, ngươi đi theo ta!

Lúc này, tạp dịch cường tráng kia, trực tiếp đi tới, gào thét với Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân cũng không nói nhiều, đi theo tạp dịch cường tráng về phía phương hướng mã trường.

Hai người phi hành suốt đoạn đường, chỉ một lúc sau, đã phi hành ra ngoài mấy nghìn km. Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía, càng thêm im lìm vắng vẻ, nơi nơi đều là núi sâu rừng già, ít người lui tới. Trên thảo nguyên dưới trên, có một ít thực vật kỳ kỳ quái quái sinh trưởng, thậm chí có thực vật có hình dáng giống với con người, có chân có tay, có mặt, dữ tợn mười phần.

- Hắc hắc, tiểu tử, coi như ngươi không may!

Lúc này, tạp dịch cường tráng kia quay đầu nhìn Phong Vân Vô Ngân cười, trong ánh mắt, ngoại trừ có trêu chọc và sự hả hê, thậm chí còn một ít ý tứ đồng tình.

- Cũng không biết ngươi đắc tội tổng quản đại nhân ở chỗ nào… Lần này ngươi vừa đi, ha ha ha, sinh tử chưa biết! Lão ca ca nhìn ngươi tư chất nhã nhặn văn vẻ, phải nhắc nhở ngươi một câu. Ở mã trường toàn bộ là người đã từng đắc tội La tổng quản, mỗi người đều là người bạo ngược thay đổi luôn, đằng đằng sát khí, toàn bộ đều là cặn bã, không cần phải nói tới công tác chăn nuôi Thần Phong Khoái Mã. Ngươi có thể ứng phó được những người trong mã trường hay không, cũng là một dấu hỏi chấm!

- Ách… Đã đi, tự nhiên biết có thể ứng phó hay không.

Phong Vân Vô Ngân không mặn không nhạt trả lời.

Nói nửa câu không hợp nhau, một đường tiếp theo hai người cũng không nói gì thêm, chỉ gia tốc phi hành.

Dần dần, phi hành ra ngoài vạn km, hoàn cảnh lúc này càng tồi tệ, nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, trong thiên địa, xuất hiện hoa tuyết trắng xóa, rơi lả tả, kết băng trên mặt đất.

- Thần Phong Khoái Mã, phải chăn nuôi tại nơi lạnh khủng khiếp, mới có thể tạo nên tính dẻo dai. Thần Phong Khoái Mã chính là chiến mã mà Hỏa Nguyên Đại Lục, các đại đế quốc, tông môn lựa chọn. Tử Anh học phủ của chúng ta, chăn nuôi rất nhiều Thần Phong Khoái Mã, hằng năm đổi lấy vô số tài bảo, nô lệ, nữ phó… từ trong thế tục.

Tạp dịch cường tráng, thao thao bất tuyệt giải thích.

Phi hành nửa ngày, rốt cuộc cũng đến mã trường.

Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn, chỉ thấy diện tích mã trường từng trăm triệu khoảng, bốn phía có cột lớn bằng gỗ, vây lại. Bốn bề xung quanh là núi cao, mỗi một tòa núi hoang, đều mênh mông mù mịt, bao la bát ngát, bên trong phát ra các loại khí tức âm trầm kinh khủng, giống như có rất nhiều dã thú hung tàn ẩn nấp trong đó. Thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng sói tru, hổ gầm, thập phần ghê người.

Giữa mã trường, đứng vô số con ngựa cường tráng.

Phong Vân Vô Ngân vừa nhìn, chỉ thấy loại ngựa này, mỗi một con thể trạng đều dài hơn năm thước, cao hơn hai mươi ba thước, toàn thân tràn đầy màu sắc vờn quanh, bốn vó có lửa cháy, có năng lượng của gió, rong chơi trên thân thể mỗi con ngựa. Mặc khác, mỗi một con ngựa đều hiện ra khí tức bạo ngược, đồng thời miệng phun tiếng người, không đứng đắn gầm rú:

- Mẹ nó! Mau mau lấy Tật Phong Lang cho gia gia ăn! Suốt ngày ăn những thứ trái cây cỏ khô này, ăn cái rắm!

- Người đâu! Mau cọ rửa thân thể cho gia gia!

- Người! Qua đây uống hai vũng nước tiểu gia gia mới đái ra, cũng có thể tăng trưởng tu vi các ngươi, ha ha ha ha!

- Người đâu! Mang một ít nữ nhân qua đây! Gia gia muốn hưởng thụ một phen! Ha ha ha! Một cái đâm xuyên thủng! Ha ha ha!

Lời trong miệng những con ngựa này nói ra đều là ngôn ngữ ô uế, dơ bẩn, xấu xa mười phần.

- Xem ra, những con ngựa này hoàn toàn không cho rằng mình chính là ngựa, coi mình như đại gia!

Phong Vân Vô Ngân hơi nhíu mày.

Chương 410: Mã trường (2).

Mặt khác, Phong Vân Vô Ngân thấy, ở giữa mã trường dựng lên rất nhiều nhà đá, mấy trăm tạp dịch vào vào ra ra, trông coi mã trường.

- Tới rồi! Chúng ta đi xuống phía dưới!

Tạp dịch cường tráng vung tay lên, dẫn theo Phong Vân Vô Ngân rớt xuống giữa mã trường.

- Mã Lão Tam!

Hai chân tạp dịch vừa rơi xuống đất, liền có người hô gọi.

- Mẹ nó! Rống cái gì mà rống? Phụ mẫu chết rồi sao?

Chợt, một trận tật phong nhanh chóng bay qua, sau một khắc, một đám tạp dịch cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn, cưỡi một con Thần Phong Khoái Mã xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Ngân và tạp dịch cường tráng kia.

Dẫn đầu là một người tạp dịch trên mặt lộn xộn, toàn bộ đều là sẹo đao, độc nhãn, mũi ưng, ánh mắt tà ác mười phần, trên đỉnh đầu toát ra hai đạo Đế Giai kiếp số, chân nguyên ngưng kết thành một mãng xà, liên tục di chuyển, còn muốn cắn nuốt pháp tắc không gian.

- Mã Lão Tam, đây là tạp dịch mới, lựa chọn lên từ vị diện cấp thấp. Người này bị tổng quản đại nhân phân phối đến mã trường của ngươi làm công!

Tạp dịch cường tráng trực tiếp dẫn tạp dịch đầu lĩnh mã trường, quản sự “ Mã Lão Tam” phân phó nói:

- Hắn tên là Phong Vân Vô Ngân, hiện tại, ta giao hắn cho ngươi, ngươi cố gắng dạy bảo hắn cho tốt. Mặt khác….

Giọng điệu tạp dịch cường tráng chậm lại một chút:

- Tổng quản đại nhân có dặn, ngươi phải “chiếu cố” Phong Vân Vô Ngân cho tốt!

- Phong Vân Vô Ngân?

Mã Lão Tam kia chỉ có một con mắt, nhiều lần phân tích hình phạt dành cho Phong Vân Vô Ngân, mỗi một vết đao trên mặt đều trở nên nhúc nhích, sau một lát, hắn cười âm hiểm:

- Hắc hắc, da mềm thịt nhũn, nếu như chăm sóc, quả thực quá là sướng! Ha ha ha ha! Chúng ta nuôi ngựa ở đây, như là bị sung quân đến biên cương, từng tháng đều chỉ được có năm điểm công lao, ngay cả nữ nhân cũng không thể chơi đùa, cho nên… Ha ha ha… Tốt, tốt, thiếu niên này thật tuấn tú, lão tử sẽ “cẩn thận chiếu cố” hắn…

- A ha ha ha ha…

Thủ hạ của Mã Lão Tam kia cũng đều hung hăng càn quấy ngang ngược cười ha hả, ngay cả Thần Phong Khoái Mã dưới mông bọn họ, cũng đều phát ra tiếng phì phì trong mũi, liên tục cười dài.

Cảm giác giống như bỗng nhiên bọn họ thu được một món đồ chơi rất mới lạ và hấp dẫn.

Tạp dịch cường tráng kia, nói xong, cũng không tiếp tục dừng lại, để Phong Vân Vô Ngân lưu lại, còn hắn trực tiếp rời đi

Phong Vân Vô Ngân yên lặng nhìn Mã Lão Tam, cũng không nói gì.

Ba!

Mã Lão Tam và chúng thủ hạ đều cùng nhảy nhảy xuống từ trên lưng ngựa. Vung tay lên:

- Phong Vân Vô Ngân đúng không? Ngươi đi qua đây cùng lão tử, hiện tại lão tử nói cho ngươi một chút, tại trong mã trường này, nên đối đãi như thế nào với mọi việc! Đi!

Một đám người gào thét, đi vào một gian nhà đá to.

Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, cũng không nói nhiều, tiến thẳng vào theo.

Trong nhà đá, diện tích phi thường lớn, đại điện có đệm da thú. Da thú kia, dường như là một khối nguyên vẹn trực tiếp lột xuống từ trên người một con mãnh thú khổng lồ, có hơn mười khổ to. Còn tản ra một ít khí tức của Đế Giai.

Là da của Đế thú!

Trong phòng, coi như cũng ấm áp như xuân.

Trong góc tường có năm nữ nhân nằm co ro, bộ dáng đều là nữ nhân trung niên, coi như cũng xinh đẹp, có chút phong vận, bất quá vẻ mặt đều mang theo sợ hãi, toàn thân không hề mặc gì, trần như nhộng, trên da thịt trắng nõn toàn bộ đều là dấu răng, đã kết thành sẹo.

Mấy người phụ nhân này, vừa nhìn đến đám người Mã Lão Tam tiến vào trong nhà đá, liền sợ đến mức thân thể không ngừng co lại về phía sau, trong ánh mắt biểu hiện ra sự bất lực tuyệt vọng. Nước mắt không thể tự khống chế rơi lả tả xuống từ trong đôi mắt vô thần.

- Ừm?

Mã Lã Tam hơi trừng độc nhãn một chút, giữa hai chân mấy người phụ nhân sợ đến mức chảy ra một ít nước, dĩ nhiên không thể khống chế nổi. Trực tiếp quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục.

- Mẹ nó! Mấy con điếm đều bị chơi đùa đến mức nát rồi, lão tử cũng đã chán ngấy!

Mã Lão Tam hùng hùng hổ hổ, tực tiếp ngồi vào trên một ghế da thú trong phòng.

Thủ hạ của hắn, phân biệt đứng ở hai bên, nghiền ngẫm nhìn Phong Vân Vô Ngân, cảm giác hắn thú vị mười phần.

Mã Lão Tam ngồi vào chỗ của mình, sau đó trừng độc nhãn nhìn Phong Vân Vô Ngân, tay phải vuốt cằm, cười dữ tợn:

- Tiểu tử, ngươi đã bị sung quân đến mã trường, từ nay về sau lão tử nói đi đông không được phép đi tây! Học phủ có quy củ của học phủ, tạp dịch có quy củ của tạp dịch, mã trường cũng có quy củ của mã trường. Tại mã trường, lão tử chính là quy củ!

Nói xong, Mã Lão Tam trực tiếp vỗ tay xuống.

Không bao lâu, liền thấy có hai gã sai vặt bê hai bồn lớn đi từ ngoài nhà đá vào trong.

Hai bồn lớn bằng sắt, đồng loạt đều đặt trước người Phong Vân Vô Ngân.

Lập tức, có một cổ mùi vị vô cùng tanh tưởi bốc lên ùa vào trong lỗ mũi Phong Vân Vô Ngân.

Lông mày Phong Vân Vô Ngân nhíu lại, nhìn xuống.

Chỉ thấy, trong chậu sắt bên trái tràn đầy một loại dịch thể màu vàng, dính dính nhơm nhớp, chậu bên phải, chính là hỗn hợp phân và nước tiểu.

Lúc này, bên ngoài nhà đá có hơn mười con Thần Phong Khoái Mã, tiến đến trước cửa sổ, thò đầu nhìn vào trong, trong ánh mắt bọn chúng toàn bộ đều là ánh mắt thú vị, miệng còn dùng tiếng người nói chuyện với nhau...

- Ha ha ha! Lại có trò hay nhìn! Nhìn Mã Lão Tam này sửa trị người mới làm sao.

- Còn gì để nói? Bước đầu tiên, chính là để người mới ăn phân ngựa, uống nước đái ngựa... Ha ha ha!

- Chuyện này chẳng có gì hay hết, ta thích nhất nhìn Mã Lão Tam bạo hoa cúc người mới... Ha ha ha... Thú vị, thú vị... Loại chuyện biến thái như vậy, cũng chỉ có loại đại biến thái như Mã Lão Tam mới có thể nghĩ ra...

Sau đó có rất nhiều Thần Phong Khoái Mã tiến đến bên cạnh nhà đá mà trông vào.

Phong Vân Vô Ngân không nói niều, giương mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm Mã Lão Tam.

Mã Lão Tam cười hắc hắc:

- Quy củ thứ nhất của lão tử, chính là... À, ở đây có một chậu phân ngựa, một chậu nước tiểu ngựa, tiểu tử, ngươi uống nước tiểu, ăn phân đi! Ha ha ha! Ăn cho lão tử! Lúc ăn, phải cười cho lão tử nhìn! Nếu không thể cười khiến lão tử hài lòng, lão tử giết chết ngươi!

- Ăn! Ăn! Ăn!

Mấy gã sai vặt trong mã trường cùng với Thần Phong Khoái Mã bên ngoài đều lớn tiếng hô.

Mấy phụ nữ cuộn mình trong góc nhà đá, mình mang đầy thương tích, dùng ánh mắt thắm thiết đồng tình nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân. Đều rơi lệ không thôi... Thiếu niên thanh tú anh tuấn như vậy, cũng không biết phạm vào chuyện gì, dĩ nhiên bị sung quân đến mã trường như địa ngục này, chịu đủ dằn vặt, nghiệp chướng a! Nghiệp chướng!

- Ha ha ha ha!

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân lớn tiếng cười ha hả:

- Thật biến thái! Vừa vặn, lão tử cũng thích chơi đùa mấy trò này!

Oanh!

Trong chớp mắt, trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân có chân long khí điên cuồng nhập vào, lực lượng 10 long ngưng tụ quanh thân, thân hình trở nên rất cao, như Ma Thần, tay phải trực tiếp bắt ra!

Phụt!

Một trảo như thiểm điện, trực tiếp bắt trúng Mã Lão Tam.

Chương 410: Mã trường (3).

Đầu lông mi Phong Vân Vô Ngân hơi nhíu, cũng không trực tiếp bóp chết Mã Lão Tam, mà chậm chậm chà xát, nghiền!

Chộp Mã Lão Tam vào trong bàn tay! Chà xát, nhào nặn! Nghiền!

- A... Cái gì? A... A....!!!!

Nháy mắt Mã Lão Tam bộc phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế, cốt cách toàn thân đều lách cách, trở nên bạo tạc, bị nghiền thành phấn bụi, từng sợi tro cốt, mảnh nhỏ cặn thịt, từ bàn tay của Phong Vân Vô Ngân rơi xuống dưới như cát.

Ca ca ca ca ~~~~

Nghiền một lát, thân hình Mã Lão Tao đã bị nghiền thành một bãi bột phấn.

Lạc…

Tất cả gã sai vặt mã trường trong phòng, mỗi người đều câm như hến, giống như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt cổ họng, ngay cả nửa lời cũng không thể nói ra, gần như hít thở không thông!

- Các ngươi cũng muốn chơi sao? Phong Vân Vô Ngân trở tay vỗ xuống.

Phanh!

Sáu gã sai vặt mã trường, trực tiếp bị vỗ thành thịt vụn! Mỏng như cánh ve!

Hư!

Ngoài nhà đá, Thần Phong Khoái Mã đang vây xem náo nhiệt, mỗi con đều ngây ngốc như gà gỗ, chân ngựa không thể khống chế không ngừng run rẩy.

- A! Không! Không! Sư huynh tha mạng! Sư huynh tha mạng!

Trong phút chốc, số gã sai vặt mã trường còn sống sót trong nhà đá đều quỳ rạp xuống trên đất, đập đầu như gà mổ thóc.

- Mẹ nó! Dám can đảm giết chết trường chủ? Ngươi chết chắc rồi!

Chợt, một gã sai vặt toàn thân hóa thành một đạo ánh sáng, phóng như điên về phía bên ngoài.

Hưu

Một đạo Thuần Dương kiếm khí, nhẹ nhàng một tịa, thân hình như ánh sáng của gã sai vặt lập tức bị ngừng lại, chỉ thấy, một cái đầu giắt tại không trung, hai mắt hiện ra thần sắc mờ mịt:

- Quá lớn mật! Quá lớn mật! Di? Thân thể của ta đâu?

Cũng chỉ thấy một bộ thân thể không đầu, chậm rãi bay về phía ngoài nhà đá, bất quá...

Phụt!

Thân thể không đầu này vừa mới chạy ra, đã bị dư ba của kiếm ý cắt thành bụi phấn.

Phong Vân Vô Ngân cười lãnh đạm, móc trong lòng ra một cái khăn lụa, lau tay phải, cười nói:

- Chạy đi, chạy hết cho ta!

Số gã sai vặt còn may mắn sống sót, mỗi người đều sợ vỡ tim, thiếu niên trước mắt này, lúc giết người thậm chí hắn chưa từng nháy mắt một chút, quả thực chính là hung tàn đến tận xương tủy.

- Không dám, không dám...

Một đám sai vặt, toàn bộ đều run rẩy dập đầu.

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng đi tới trên ghế da thú, trực tiếp ngồi xuống một cái, cười nói:

- Các ngươi muốn chết hay muốn sống?

- Muốn sống! Muốn sống!

Gã sai vặt này, phía sau tiếp phía trước đều gầm rú lên.

- Ừm! Tốt! Một chậu nước đái ngựa, phân ngựa này, các ngươi ăn sạch cho ta. Nhớ là lúc ăn phải cười, hơn nữa, còn phải cười vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái, nếu ai không cười, giết thành tro bụi!

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói.

- Ách...

Những gã sai vặt này, ngươi xem ta, ta xem người, nhất thời không nói gì.

Phụt!

Một tia kiếm quang bay ra, thân thể một gã sai vặt đột nhiên nổ tung, hóa thành bụi...

- A! Ăn! Chúng ta ăn!

Đám sai vặt này sợ đến hồn lìa khỏi xác, cả đám xông lên, ghé vào trước nước đái, phân ngựa, há mồm ăn xuống.

- Mấy vị đại tỷ, các vị giám sát thay ta một chút, ai không cười...

Phong Vân Vô Ngân ôn nhu nói với năm người phụ nữ kia.

- Vâng, vâng!

Năm phụ nữ, như ăn phải máu gà, trực tiếp tiến lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào những gã sai vặt đang ăn phân và nước tiểu.

- Đại nhân! Người này không cười! Hắn còn đang khóc!

Đột nhiên, một người phụ nữ chỉ vào một gã sai vặt, hét lớn lên.

Phụt!

Kiếm quang chợt lóe, thân thể gã sai vặt đã nổ tung thành bụi phấn.

Sau một khắc...

- A! Ngon quá! Sướng quá! A, thật sướng!

- Ăn ngon quá! Đa tạ sư huynh ban cho! Ăn quá ngon, quá sướng rồi!

- Cảm động quá! Sư huynh! Thực sự ăn quá ngon! Ta rất thích ăn!

- Chúc lão, đối phó những tiện nhân này, phải dùng loại biện pháp như vậy!

Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm liếc mắt nhìn đám rác rưởi này thêm chút nào, tùy ý giao lưu cùng Chúc lão.

- Khụ... Khụ, đám hạ nhân này, thực không có mắt... Coi như bọn họ không may....

Chúc lão cười hắc hắc nói.

Đám sai vặt mã trường, kinh khủng bất an, ăn vật ô uế trong chậu, ăn sạch sẽ toàn bộ, trên mặt mang theo “ mỉm cười” lấy lòng nhìn Phong Vân Vô Ngân. Mỗi người đều thần thanh khí sáng, bộ dáng giống như vừa mới ăn một bàn thức ăn ngon, hưởng thụ mười phần.

- Đa tạ sư huynh ban tặng mỹ thực!

Đám sai vặt liên tục cảm ơn Phong Vân Vô Ngân.

- Ừm!

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười:

- Mã trường này, hẻo lánh mười phần, các ngươi đều là người đã từng đắc tội La tổng quản, hoặc là phẩm hạnh vô cùng kém, bị học phủ vứt bỏ, sung quân đến mã trường này làm việc. Sự sống chết của các ngươi, học phủ căn bản sẽ không lưu ý. Thí dụ như, ta giết hết toàn bộ các ngươi, sau đó hủy thi diệt tích, bịa ra một lời nói dối, học phủ cũng sẽ không tra rõ... Ha ha, các ngươi là những người bị học phủ buông tha, coi như chết thì cứ chết...

- A! Sư huynh, người nói bỏ qua cho chúng ta, bỏ qua tính mệnh chúng ta....

Đám sai vặt đều khóc kêu trời kêu đất, rống lên thương tâm. Bọn họ vừa chứng kiến thủ đoạn của Phong Vân Vô Ngân. Mã Lão Tam là người có tu vi mạnh nhất tại mã trường, thế nhưng Phong Vân Vô Ngân hơi sờ một chút, đã bóp lão ta thành bụi phấn.

Nếu như thực sự Phong Vân Vô Ngân muốn tàn sát tạp dịch trong sân, vậy thì cùng lắm hơi hoạt động gân cốt chút thôi. Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân nói không sai... Tạp dịch trong mã trường, đều là người số mệnh không tốt, ti tiện hơn cả chó mèo, ngay cả đệ tử tạp dịch đều là đá kê chân. Trên cơ bản, học phủ sẽ không hỏi thăm chuyện về mã trường, La tổng quản cũng là quanh năm mệt mỏi, sẽ không đến mã trường, trông coi liếc mắt. Bởi vậy, tạp dịch trong mã trường thuộc về một loại trời sinh trời nuôi.

Đã chết, cũng chết thôi!

- Sư huynh tha mạng, sư huynh tha mạng...

Những gã sai vặt này, dập đầu như gà mổ thóc, than thở khóc lóc:

- Từ này về sau, chúng ta đi theo Phong Vân Vô Ngân sư huynh, sư huynh nói gì nghe đấy, lời sư huynh Phong Vân Vô Ngân chính là quy củ. Chính là vương pháp của mã trường.

Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân lại than thở tiếc hận, thở dài nói:

- Hài, những năm gần đầy Mã Lão Tam sư huynh đã chăn nuội rất nhiều ngựa cho học phủ, cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi, không nghĩ tới, ngày hôm nay lại ngoài ý muốn tử vọng... Được rồi, Mã Tam sư huynh chết như thế nào? Các ngươi biết sao?

- Biết, biết!

Lúc này, một gã sai vặt mắt nhỏ mũi ưng nhìn có chút nhanh trí, tròng mắt vừa chuyển liên tục nói:

- Mã Lão Tam sư huynh, dẫn theo mọi người, vào núi săn bắn, kiếm đồ ăn cho ngựa, nhưng chẳng may gặp Đế thú hung hãn, kết quả... Mã Lão Tam sư huynh, kiệt lực mà chết, ngay cả thi thể cũng bị Đế thú ăn tươi nuốt sống! Ô ô ô... Mã Lão Tam sư huynh nghĩ bạc vân thiên, vì sự sống sót của các huynh đệ, liều mạng chiến đấu chống lại, ngăn cản Đế thú, chúng ta tận mắt thấy Mã Lão Tam sư huynh bị Đế thú nuốt tươi! Tính mệnh của chúng ta, đều là Mã Lão Tam sư huynh cứu về.... Ô ô ô...

Mầy gã sai vặt, đều bắt đầu khóc, bi thương mười phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.