Theo lý thuyết, từ tướng mạo đến khí chất, Lý Thanh Thanh không thể nào nhận ra Phong Vân Vô Ngân.
Nhưng nàng cùng Phong Vân Vô Ngân yêu nhau, nhiều năm tương tư đợi chờ, dĩ nhiên là có một loại tâm tư tương thông.
Lý Thanh Thanh thấy Phong Vân Vô Ngân không chịu thổ lộ tên họ của mình,
trong lòng vội vàng xao động, nàng hừ một tiếng, ngây thơ, nói.
- Ngài nói tên ra, có cái gì không được.
- A? Nữ nhi ngoan, ngươi. . .
Lý Vạn Tiên rung động, phải biết rằng, kể từ khi Phong Vân Vô Ngân rời
khỏi Vạn Tiên thành, Lý Thanh Thanh tính tình đại biến. Từ lúc hoạt bát, trở nên an tĩnh, ít nói ít cười. Nhìn thấy người nào cũng đạm mạc, mà
lúc này, Lý Thanh Thanh thái độ khác thường, lại ở trước mặt nam tử xa
lạ này, làm nũng như vậy.
Trong lúc nhất thời, giống như đoa hoa
nở rộ, trên bong thuyền không khí khẩn trương, cũng bị một câu làm nũng
của Lý Thanh Thanh làm cho tan ra.
Hiên Viên công tử, lại càng
hồn phi phách tán, sắc tâm dâng cao. Thật tốt quá, thì ra tiểu tiện nhân này, lại xinh đẹp động lòng người như vậy, quả nhiên là thú vị.
Lúc này, Ngọc Yêu Nhiêu cũng không biết nói cái gì cho phải. Dựa theo thân
phận của nàng, là khinh thường không tự mình ra mặt, tới gặp Mạc Hạ,
Hiên Viên Tùng. Nàng sở dĩ bước lên này con thuyền này, cũng là bởi vì
Phong Vân Vô Ngân. Hiện tại, nàng hoảng hốt cảm giác được Phong Vân Vô
Ngân đối với thiếu nữ xinh đẹp này, tựa hồ có cái gì kỳ hoặc, trong lòng nổi lên ghen tức, nhất thời cứng họng, không biết nên làm thế nào cho
phải.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp truyền âm nhập mật, nhìn Ngọc Yêu Nhiêu nói.
- Yêu Nhiêu tiểu thư, như vậy, ngươi bây giờ nói mấy câu, sau đó trở về
lâu thuyền. Ta cùng Chúc Lão, lưu lại con thuyền này, sau đó đến đấu giá hội.
- Vô Ngân công tử. . .
Ngọc Yêu Nhiêu có chút không thuận theo, ủy khuất vô cùng.
- Yêu Nhiêu tiểu thư, ngươi trước đi thôi. Ta có một ít chuyện muốn làm. Yên tâm, trên đấu giá hội, chúng ta gặp nhau.
Phong Vân Vô Ngân dùng thái độ không thể nghi ngờ, truyền âm nhập mật.
Ngọc Yêu Nhiêu dĩ nhiên không thể trái lời Phong Vân Vô Ngân. Nàng phiền muộn thở dài, rồi sau đó nói.
- Hùng Phong Quân Đoàn, các ngươi nghe, chuyện hôm nay, cũng thôi đi.
Ngoài ra, hai vị khách khanh bổn tọa, cũng là nam tử, không tiện cùng
bổn tọa đồng hành. Như vậy, hai vị tiên sinh, các ngươi tạm thời ở trên
con thuyền Hùng Phong Quân Đoàn này được không.
- Như thế cũng tốt.
Chúc Lão nói.
Mạc Hạ vừa nghe Ngọc Yêu Nhiêu nguyện ý bỏ qua chuyện này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói.
- Vậy cứ như thế là được, Ngọc Yêu Nhiêu lãnh tụ, ngài yên tâm, tại hạ nhất định đối xử tử tế hai vị tiên sinh.
- Ân?
Hiên Viên Tùng trong lòng cảm thấy không vui, bất quá, hắn nhìn một chút,
Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc Lão, chẳng qua là Thánh Giai 1 chuyển, cũng
không có gì, vì vậy, cũng dìm lòng xuống, chỉ là hắn muốn buổi tối làm
như thế nào uy hiếp Lý Thanh Thanh, cho nên cũng không có phát biểu cái
gì.
Ngọc Yêu Nhiêu gật đầu.
- Hai vị tiên sinh, trên đấu giá hội tái kiến.
Nói xong, cả người hóa thành một luồng Thánh Quang, trở lại Phấn Hồng Quân
Đoàn lâu thuyền. Lâu thuyền tiếp tục đi tới, rất nhanh biến mất ở nơi
xa.
- Hô.
Trên bong thuyền, toàn bộ mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân cười hắc hắc, nhìn Mạc Hạ nói.
- Quấy rầy các vị rồi.
Mạc Hạ cười khan xuống.
- Tiên sinh đa lễ.
Lý Thanh Thanh ánh mắt vừa chuyển, xảo trá nói.
- Vị công tử này, có thể nể mặt hay không, đi khoang thuyền Thanh Thanh
một chút. Thanh Thanh thấy công tử, liền nhớ tới một vị cố nhân.
- Thanh Thanh thật là cơ trí. Tựa như phát hiện một chút dấu vết, bắt đầu hoài nghi tới ta rồi.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng, dâng lên một trận hạnh phúc ngọt ngào. Không nhịn được nói.
- A, Thanh Thanh tiểu thư, đúng không? Không biết tại hạ, cùng Thanh Thanh tiểu thư nhớ tới vị cố nhân nào?
Thanh Thanh khẽ nháy mắt.
- Công tử cùng vị hôn phu Thanh Thanh, cực kỳ rất giống nhau.
- Ân?
Lý Vạn Tiên cũng là tỉnh ngộ, trực tiếp nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, càng xem càng cảm thấy quen thuộc.
Vừa nghe Lý Thanh Thanh chính miệng nói ra 'Vị hôn phu' ba chữ, Hiên Viên
công tử sắc mặt kịch biến, mí mắt cũng bắt đầu nhảy lên, gắt gao nhìn
chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.
- Như thế nào? Công tử có thể nể mặt hay không, theo Thanh Thanh đến khoang thuyền một chút.
Lý Thanh Thanh lần nữa năn nỉ nói.
Phong Vân Vô Ngân còn không có trả lời, Hiên Viên công tử kia cũng dường như thiếu kiên nhẫn, chua nói.
-Tiên sinh, ngươi vì sao không đem Thuần Dương kiếm khí trên mặt tản đi, cho
chúng ta nhìn diện mục thật sự tiên sinh. A. . . Có hay không, bởi vì
tiên sinh xấu vô cùng, hoặc là không dám nhìn người, vì vậy, mới cố ý sử dụng kiếm khí che kín mặt mũi.
Lúc này trong lòng Hiên Viên công tử tràn đầy ghen tức. Hắn đau khổ theo đuổi Thanh Thanh mấy ngày, thật
là không gặp may, liền một cái nụ cười cũng không có. Mà, Phong Vân Vô
Ngân vừa xuất hiện, Thanh Thanh cũng lần đầu tiên làm nũng, còn muốn van xin Phong Vân Vô Ngân tiến vào khoang thuyền một mình.
Hiên Viên công tử đâu chịu thua đây?
Quả thật, Hiên Viên công tử là kiêng kỵ Ngọc Yêu Nhiêu, nhưng hắn cũng không sợ hãi Phong Vân Vô Ngân trước mắt.
- Đơn giản cũng chính là Phấn Hồng Quân Đoàn mời đến một tên khách khanh, Thánh Giai 1 chuyển tiểu nhân vật, còn dám ở trước mặt Bổn công tử như
vậy?
Hiên Viên công tử cực kỳ khinh thường.
- Chư vị, gương mặt tại hạ này, cũng không muốn lấy ra rồi.
Phong Vân Vô Ngân ánh mắt nhìn Hiên Viên công tử.
-Nói ra, cũng không còn gì để nói. Tại hạ năm xưa, hoành hành không sợ, tạo
quá nhiều giết chóc, chọc đến rất nhiều cừu gia, vì vậy. . . Chư vị hiểu ý của tại hạ rồi
- Ha ha ha!
Hiên Viên công tử cười như điên, trong tiếng cười đầy dẫy châm chọc.
- Vị tiên sinh này, thực sự nói giỡn, chính là Thánh Giai 1 chuyển, nói
chuyện gì hoành hành không sợ? Tạo cái gì giết chóc? Tiên sinh, trâu
cũng không phải như vậy.
- Ân?
Rõ ràng trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân ánh mắt ngưng tụ, nhìn gần Hiên Viên công tử, lập tức, Hiên Viên công tử cảm thấy có một loại cảm giác bị yêu thú nhìn thẳng, cả
người tựa hồ cũng đã bị đốt cháy, có một loại mặc áo không đủ che thân,
hoàn toàn lộ ra trước mặt Phong Vân Vô Ngân vậy.
- Ngươi câm miệng cho lão tử!
Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng cười một tiếng, hắn đối với Hiên Viên công tử, cũng không có kiên nhẫn.
- Nếu chọc lão tử nóng nảy, hắc hắc. . .
Hiên Viên công tử không nhịn được rùng mình một cái, sắc mặt đỏ lên.
- Càn rỡ! Ngươi là thứ gì, dám ở trước mặt Bổn công tử ầm ỹ.
Tốt lắm, tốt lắm, hai vị, không nên cải vả, không nên cải vả, mọi người ngồi chung một cái thuyền, cũng là duyên phận.
Mạc Hạ bước ra, lấy tư thái người hoà giải.
- Như vậy, sắc trời đã muộn, tại hạ ở trong chủ khoang thuyền bố trí bữa
tiệc, mời các vị ngồi vào vị trí, mọi người hảo hảo uống rượu, nói
chuyện phiếm, chẳng lẽ không tốt hơn sao?
Mạc Hạ vừa nói, vừa hướng Hiên Viên công tử truyền âm nhập mật.
- Hiên Viên lão đệ, ngươi cần gì tức giận? Lão ca đã liên lạc mấy tên hảo hữu chí giao, có Thánh Giai 2 chuyển ở bên trong, đợi lát nữa, sẽ trực
tiếp xông lên thuyền, mượn danh tiếng Phong Vân Vô Ngân, bức bách hai
cha con Thanh Thanh. Ngươi nhìn người trước mắt này không vừa mắt đúng
không? Cũng tốt, đợi lát nữa, cũng uy hiếp đe dọa, để cho hắn nhận tội.
- Hừ! Bổn công tử trước hết nhẫn nhịn cho hắn. Đợi lát nữa, có cơ hội,
Bổn công tử cũng là muốn cho hắn ngoan ngoãn dập đầu quỳ xuống.
Hiên Viên công tử ống tay áo vung ra, bay thẳng đến chủ khoang thuyền.
- Các vị, mời, Hai vị tiên sinh, mời.
Mạc Hạ cười híp mắt, khách khách khí khí nói.
- Ha ha, có rượu uống là tốt rồi.
Chúc Lão nhìn Phong Vân Vô Ngân nháy mắt ra dấu.
- Đi thôi, tiểu oa nhi. Đợi lát nữa, tựa hồ là muốn phát sinh một chút chuyện thú vị đấy.
Phong Vân Vô Ngân cũng khẽ mỉm cười, trực tiếp theo Chúc Lão, hướng chủ khoang thuyền kia đi tới.
Lý Thanh Thanh ánh mắt, hiện tại trở nên cực kỳ linh động, cũng lôi kéo tay Lý Vạn Tiên, đi chủ khoang thuyền tham gia dạ tiệc.
Đi ngang qua Phong Vân Vô Ngân, Lý Thanh Thanh thấp giọng nói.
- Ta cùng tin cảm giác của mình, ta. . . Ta ước chừng đã biết ngươi là ai rồi. . . Ngu ngốc! Ngươi còn muốn theo chơi cái gì? Ta cũng chờ ngươi 4 năm, ngươi. . . Hảo, bản thân ta muốn nhìn, ngươi nghĩ chơi cái gì.
- Thanh Thanh tiểu thư, nếu như tại hạ nói cho ngươi biết, ngươi nhận lầm người.
Phong Vân Vô Ngân có chút buồn cười, dứt khoát nói ra.
- Chớ giả bộ! Ngươi không lừa được ta!
Lý Thanh Thanh xinh đẹp vừa nhíu lỗ mũi, cũng không để ý tới Phong Vân Vô
Ngân nữa, cao hứng kéo tay Lý Vạn Tiên, bước nhanh tiến vào chủ khoang
thuyền.
- Nữ nhi, vị tiên sinh kia. . . Phải . . Là Khiếu Thiên tiểu tử kia ngụy trang?
Lý Vạn Tiên nhịn không được, bật thốt lên dò hỏi.
- Ân, Phụ thân, nữ nhi vừa thấy được hắn, trong lòng khẳng định tám, chín thành không sai. Cái loại cảm giác này khắc cốt minh tâm. Sẽ không lừa
gạt nữ nhi! Phụ thân, trong lòng nữ nhi, hiện tại thật khoái hoạt.
Lý Thanh Thanh thẹn thùng vô hạn, sóng mắt tựa như ảo mộng, hai gò má ửng đỏ, như say rượu vậy.
- Cũng là, là cha cũng có một chút cảm giác đã từng quen biết. Đặc biệt
là, mới vừa rồi tiên sinh kia quát Hiên Viên công tử, khẩu khí kia,
giống như năm đó, Khiếu Thiên ở trên lôi đài, nhắm thẳng vào Đế Huyền,
là độc nhất vô nhị! Cũng là kiêu ngạo, bá đạo như vậy, không chút kiêng
kỵ. Sách sách, càng nghĩ càng cảm thấy giống.
Mọi người sau khi
tiến vào chủ khoang thuyền, chia ra ngồi xuống. Lý Thanh Thanh cặp tay
Lý Vạn Tiên, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc
Lão, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.
- Uy, ngươi có dám đem kiếm khí của ngươi thu lại hay không, cho ta xem ngươi một lát.
- Ta lớn lên cực kỳ xấu xí, sợ đem ngươi hù dọa khóc, ngươi ngày thường xinh đẹp như thế, vừa khóc, có thể bị tổn hại dung nhan.
Phong Vân Vô Ngân trêu chọc nói.
Chúc Lão ở một bên chỉ lo vùi đầu uống rượu, bất quá, cũng không quên nhìn Phong Vân Vô Ngân truyền âm nhập mật.
- Sách sách, tiểu oa nhi, còn nói muốn ngụy trang, hiện tại, cũng đang
liếc mắt đưa tình rồi, hắc hắc. . . Khó trách, ngươi đối với Ngọc Yêu
Nhiêu cực phẩm, cũng hồn nhiên không để ở trong lòng, nguyên lai, ngươi
đã sớm cùng con gái Lý Vạn Tiên, ám thông rồi, Cạc cạc. Cũng đúng, ban
đầu ngươi là vô địch đại hội Lý Vạn Tiên cử hành chọn rể mà.
Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay cười, hắn tính sai, hắn cho là, hắn có thể ngụy trang rất giống, bất quá, tại trước mặt Lý Thanh Thanh, hắn luôn không nhịn được muốn đi cùng Lý Thanh Thanh nói đùa.
Mà,
Hiên Viên công tử, cũng luôn gắt gao ngó chừng Phong Vân Vô Ngân cùng Lý Thanh Thanh, hắn thấy Phong Vân Vô Ngân cùng Lý Thanh Thanh, tụ cùng
một chỗ, luân phiên nói đùa, đặc biệt là Lý Thanh Thanh, vẻ mặt hàm
tình, ngây thơ quyến rũ, đỏ mặt, trong lòng hắn vô cùng ghen ghét dữ
dội, tựa hồ là muốn lập tức phát tác, chém giết Phong Vân Vô Ngân tình
địch.
- Hiên Viên lão đệ, đừng nóng vội, đừng nóng vội, đợi lát
nữa mấy vị bạn tốt của ta, sẽ đi qua, diễn ra trò hay. Ngươi chờ xem
kịch vui sao!
Mạc Hạ vội vàng trấn an nói.
Rượu quá ba tuần. . .
- Ha ha ha ha!
Rõ ràng trong lúc đó, ngoài khoang thuyền, vang lên một trận tiếng cuồng
tiếu không chút kiêng kỵ, sau một khắc, 4 tên nam tử, đã lắc mình tiến
vào khoang thuyền.
Trước một người, râu hình chử bát, bộ mặt vẻ
mặt cường tráng, thân hình thẳng tắp, giống như cương thương, trên đỉnh
đầu, huyền phù hai đợt Thánh Quang đại bàn, nổi lên một chút thương đạo
áo nghĩa, còn nuôi dưỡng một cây hoàng kim thương. Là Thánh Giai 2
chuyển!
Phía sau ba người, tất cả đều là Thánh Giai 1 chuyển.
Bốn người này, bộ mặt dữ tợn, vẻ mặt cười gian.
- Người tới người phương nào!
Mạc Hạ lập tức đứng lên, lớn tiếng chất vấn nói.
- Toàn bộ cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, không nên lộn xộn.
Tên râu hình chử bát, Thánh Giai Nhị Chuyển, cười quái dị một tiếng.
- Các ngươi là người của Hùng Phong Quân Đoàn sao? Hắc hắc, hắc hắc. . .
- Chính là như vậy.
Mạc Hạ nói.
- Chư vị có địa vị gì? Nếu biết chúng ta là Hùng Phong Quân Đoàn, có cái gì chỉ giáo?
- Phi! Cái gì Hùng Phong Quân Đoàn? Chó má quân đoàn!
Tên râu hình chử bát cực kỳ lớn lối nói.
- Tại trước mặt lão đại của chúng ta, Hùng Phong Quân Đoàn, cũng chính là gà đất chó kiểng! Nếu không phải lão đại nhà ta hạ thủ lưu tình, Hùng
Phong Quân Đoàn đã sớm diệt vong rồi.
- Ân?
Mạc Hạ nhăn lại lông mày.
- Lão đại nhà ngươi? là thần thánh phương nào? Dám nhục mạ Hùng Phong Quân Đoàn ta, thật là quá đáng.
- Nghe kỹ! Lão đại nhà ta, chính là giết người như ngóe, nam nữ thông
sát, sát đảo diệt thành, một người đồ diệt cả nhà Ngạo Hàn Tông. Vô Biên Hải Vực Tứ Giới, đệ nhất hung nhân, Phong Vân Vô Ngân.
Tên kia dương dương tự đắc nói.
- Cái gì? Phong Vân Vô Ngân! ! ! !
Lúc này trên mặt Mạc Hạ cùng Hiên Viên công tử, cũng hiển hiện ra thần sắc hoảng sợ.
- Phốc. . .
Phong Vân Vô Ngân phun ra một ngụm rượu, trực tiếp phun tại trên người Thanh
Thanh, khiến cho Thanh Thanh giật mình một cái, giận mắng.
- Ngươi. . . Ngươi đang làm gì đó. .
- Các ngươi. . . Các ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì. . .
Mạc Hạ diễn xuất mười phần, run rẩy hỏi thăm.
Hand tử râu hình chử bát ánh mắt quét ngang một vòng, cuối cùng nhìn ở trên mặt Lý Thanh Thanh, nhe răng cười nói.
- Tiểu cô nương, ngươi lớn lên cũng không tệ lắm, bị lão đại nhà ta coi trọng, ngươi theo chúng ta đi gặp lão đại nhà ta.
- A? ! ! !
Lý Vạn Tiên mặt mũi kịch biến, hắn không nghĩ tới, một tai họa rơi vào trên người khuê nữ nhà hắn.
- Chư vị…
Lý Vạn Tiên cũng không phải là sợ phiền phức, mặc dù cực kỳ kiêng kỵ danh
tiếng Phong Vân Vô Ngân, nhưng là khi nhục đến khuê nữ nhà mình, hắn
cũng tức giận, trực tiếp đứng lên, nói.