- ừm! Ngươi biết là tốt rồi!
Trọng tài họ Tây Môn gật đầu:
- Còn có, Vô Ngân, ta nói trước cho ngươi biết, tới Nham Thạch Thành, o>. thiếu niên ở đó rất nhiều người thiên phú tót, cạnh tranh phi thường kịch liệt. Ngươi cũng cần phải dấu dốt, nhưng đừng biến thành loại vô hại không có nửa điểm huyền khí ba động, như vậy sẽ càng khiến cho người ta chú ý, sẽ thêm rất nhiều phiền não.
- Ta hiểu rồi!
Phong Vân Vô Ngân thụ giáo nói.
- Nói chung, tới Nham Thạch Thành, chúng ta sẽ không thể chiếu cố nhiều cho ngươi, tất cả đều phải trông vào tạo hóa của ngươi. Ngươi nhớ kỹ, tại Nham Thạch Thành, nhừns đệ tới mới như các ngươi, sẽ tiếp tu các loại thí luyện, cùng với các loại cạnh tranh, ngươi phải làm tốt tâm lý tùy thời sẽ chết. Nói chung, ngươi có thể sống sót tại Nham Thạch Thành, đồng thời không ngừng đạt được tiến bộ, vậy thì sẽ bị xưng là thiên tài chân chính.
Trọng tài họ Tây Môn thấm thìa nói.
- Bất kể thiên phú cao thế nào, đã chết cũng không phải là thiên tài. Đã chết chính là người chết!
Trọng tài họ Đạt Hề bổ sung nói.
- Như vậy, đợi lát nừa Phong Vân Tuyết xuất sơn, các ngươi ở đây chờ một hồi, ta và Đạt Hề huynh, Lý huynh sẽ vào núi tìm tòi một phen, xác nhận 5 gã tán tu đã chết, liền lập tức mang bọn ngươi đi Nham Thạch Thành!
Trọng tài họ Tây Môn nói.
- Vâng!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
X Trọng tài họ Đạt Hề và Tây Môn, căn dặn một phen với Phong Vân Vô ỊỞ Ngân, sau đó trực tiếp triển khai thân pháp, nhanh chóng tiến vào trong Bạch Mang Sơn. Huyền khí của bọn họ quanh quân ngoài thân, sáng lờ mờ, quần > áo tung bay, giống như thần tiên trong truyền thuyết, một bước bước ra, X không dưới mấy chục thước. Thân pháp này, hiển nhiên còn muốn nhanh hơn mấy lần so với Tật Phong Bộ của Phong Vân Vô Ngân.
£ , . *
Phong Vân Vô Ngân thây vậy âm thâm líu lười, trong đâu hiện lên một cái
^ ý niệm. Nếu như ta có thể tu thành thân pháp của hai vị tài phán kia, mặc dù
tu vi và vũ khí của ta rối tinh rối mù, nhưng chi bàng vào tốc độ, là có thể
T~ đồng thời đánh chết đám người Da Luật Trượng và Hồ Tử.
Suy nghĩ xong, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chạy đến bên cạnh thi thể Da Luật Trượng, lấy ra hộp ngọc trong lòng Da Luật Trượng, cùng với một túi tiền, để vào trong lòng mình.
Hắn cũng không dám luyện hóa thi thể của Da Luật Trượng. Đợi lát nừa vài vị tài phán xuất sơn, nếu không phát hiện thi thể Da Luật Trượng, sè sinh lòng nghi ngờ.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trước cửa, chờ Phong Vân Tuyết và ba vị trọng tài xuất sơn.
Trong lúc buồn chán, hắn phóng ra 104 Thiên Địa Đan Điền, hấp thu luyện hóa thiên địa nguyên khí, tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, một mật thôi diễn cảm ngộ chiến đấu mấy ngày nay cùng tán tu, và tình cảnh khi liệp sát đám người Hồ Tử, trong khoảng khắc, như có điều hiểu ra, không tự chủ được khoa tay múa chân vài cái.
về phương diện khác, sau khi Phong Vân Vô Ngân giết chết đám người Da Luật Trượng, đều cướp đoạt vật phẩm tùy thân của bọn họ, cứ như vậy, Dường Tâm Đan lúc trước các vị trọng tài đại nhân phân chia, ngoại trừ viên Phong Vân Tuyết cầm, chính viên còn lại, tất cả đều rơi vào trong tay Phong Vân Vô Ngân. Tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới trung kỳ, tiêu phí bốn viên, hiện tại, trong tay Phong Vân Vô Ngân còn có nãm viên Dường Tâm Đan.
Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, đồng thời nuốt nãm viên Dường Tâm Đan, nghĩ cách tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới đại thành! Có cơ hội thử một lần? Hay là lưu lại Dường Tâm Đan, sau đó có bí tịch vũ kỹ càng cao thâm hơn, lại dùng để tu luyện.
Chi một lúc sau, ở sơn khẩu xuất hiện một thân quần áo trắng như tuyết, cước bộ nhẹ nhàng Phong Vân Tuyết, dáng người thướt tha, chạy vội ra ngoài.
Nàng nhìn thấy thi thể Da Luật Trượng, lại thấy Phong Vân Vô Ngân êm
đẹp ngồi dưới đất, giống như hắn đans tu luyện, đôi mắt nàns xẹt qua một tia hồ nghi.
Phong Vân Vô Ngân cũng nhận thấy được Phona Vân Tuyết xuất son, lúc
này đình chi tu luyện, đứng lên, trên mặt hiện ra dána tươi cười:
- Tuyết tỷ!
Đang lúc nói chuyện, trons lòns khẽ đồna... Hai vị tài phán để ta tận lực ai ấu dốt, cho nên đừng khiến cho toàn thân tiến vào trạna thái khôna hề nguyên khí quái lạ như vậy...
Vừa nghĩ thế, tâm niệm điều khiển 52 Thiên Địa Đan Điền thu nhập cơ thể, toàn thân lập tức phóng ra huyền khí ba động, đúna là tu vi huyền khí cảnh giới Hậu Thiên tam phẩm!
Phong Vân Vô Ngân thỏa mãn cười, 52 Thiên Địa Đan Điền còn lại ẩn nấp trong thiên địa.
- Vô Ngân... Ta... Vừa rồi ta mới phát hiện thi thể Da Luật Thiên Long, hiện tại, hiện tại lại... Lại thấy thi thể Da Luật Trượna, lẽ nào... Bọn họ đều do đệ giết?
Phong Vân Tuyết chậm rãi đến aần Phona Vân Vô Naân, nahi hoặc đặt câu hỏi nói.
Phong Vân Vô Ngân ba phải cái nào cũna được nói:
- Dọc theo đường đi nhừna naười này đều tính toán làm sao giết đệ, cho dù là chết cũng chưa hết tội!
Phong Vân Tuyết vô thức gật đầu:
- Vậy... Hạ Hồ Tử và Trần Phi, cũna là do đệ giết sao?
Phong Vân Vô Ngân từ chối cho ý kiến, cũna nói tránh đi:
- Tuyết tỷ, chúng ta ở đây vài phút chờ trọna tài đại nhân, lát nừa, trọna tài đại nhân sẽ trực tiếp dân chúng ta đi Nham Thạch Thành!
- Nham Thạch Thành? Phong Vân Tuyết nhíu mày:
- Đó là địa phương nào?
Phong Vân Vô Ngân cười nói:
- Đệ cũng không rò lắm. Chi là, hai naười chúna ta thôna qua thí luyện lần này th được tư cách thí luyện tiếp theo, bời vậy ba vị trọna tài sẽ dân chúna ta đi Nham Thạch Thành. Đệ nahĩ, Nham Thạch Thành đơn giản chính là một tòa thành trấn phụ thuộc phạm vi quản hạt của Naạo Hàn Tông.
Phona Vân Tuyết như có điều suy nahĩ aật đầu.
Tỷ đệ hai naười, đứns cùna một chỗ bắt đầu trò chuyện, bất tri bất giác, mấy canh giờ đã qua đi. Đột nhiên, ờ chô sơn khâu có ba bóna naười thần hồn nát thần tính xuất hiện, bay nhanh ra, chính là trọna tài họ Đạt Hề, trọna tài họ Tây Môn, trọna tài họ Lý.
Trona mắt ba vị trọna tài ẩn chứa mim cười, khen naợi đến cực điểm, chạy đến bên cạnh hai naười Phona Vân Vô Ngân và Phona Vân Tuyết, đồng thời cười nói:
- Tốt! Chúna ta đã xác nhận khôna lầm, nãm 2à tán tu bị thươna kia, tất cả đều naã xuốna, Phona Vân Vô Ngân, Phona Vân Tuyết, các naươi hoàn thành thí luyện Bạch Mana Sơn, hiện tại cùna chúna ta đi Nham Thạch Thành đi!
- Vâna!
Phona Vân Vô Naân và Phona Vân Tuyết đồna loạt gần đầu nói.
Trọna tài họ Đạt Hồ naắm Phona Vân Vô Ngân liếc mắt, mịt mờ mim cười:
- Tu vi huyền khí tam phẩm? A, Vô Ngân, nhanh như vậy naươi đà học được giấu tài, không tồi, không tồi!
Lập tức, ba vị trọna tài dẫn đườna, dẫn dắt Phona Vân Vô Ngân và Phona Vân Tuyết đi về phươna hướna naược lại Bạch Mana Sơn.
Kỳ thực, naoài sơn khẩu còn có bảy con hàn huyết bảo mã rona chơi ăn cô, nhưna ba vị trọna tài cũna không có ý tứ lấy bảo mà thay đi bộ.
Phona Vân Tuyết naây thơ hồn nhiên, thuận miệng hò hỏi:
- Trọna tài đại nhân, vì sao chúna ta khôna cười naựa đi Nham Thạch Thành? Nham Thạch Thành cách nơi này gần sao?
Trọna tài họ Đạt He ha ha cười nói:
- Có thứ này, việc gỉ phải cưỡi naựa?
© Chương 29: Nham Thạch Thành, Tiên Thiên Thành (2).
ọ
•ỗf
§- Dana khi nói chuyện, hắn móc một quyển trục phong cách xưa từ trong
ịỊỆ lòng ra. Một loại khí tức thâm thúy ảo diệu từ trong quyển trục tản ra.
o
H - Di?
'o>. Phona Vân Vô Naân mở trừna mắt nhìn quyển trục kia..
Ba vị trọna tài đồng thời dừna lại cước bộ. Trọna tài họ Tầy Môn cười nói:
- Đây là quyển trục truyền tống có thể nhanh chóna đến Nham Thạch Thành, tự nhiên thế aia đệ tử aiống các naươi chưa từna nhìn thấy cùna chẳna có aì lạ. Đứna cho vữna!
Trone lòna Phona Vân Vô Naân và Phona Vân Tuyết vừa hiếu kỳ, vừa lo sợ, đứna ở phía sau ba vị trọna tài.
- Lý huynh, Tây Môn huynh, chúna ta trở về đi!
Trọna tài họ Đạt hề nói xona triển khai quyển trục. Phona Vân Vô Naân liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên quyển trục viết rất nhiều phù tự, mỗi phù tự này đều mana theo ý nahĩa cao thâm, aiốna như văn tự cổ đại, mỗi một phù tự, toàn thân đều tỏa ra hào quana, thần bí khó lườna.
- Đạt Hề huynh, mời!
Trọna tài họ Đạt Hề và trọna tài họ Lý, đồna thời cười.
Sau một khắc,trọna tài họ Đạt Hề vuna tay, dĩ nhiên xé rách quyển trục phona cách cổ xưa, trona thời aian naắn, ánh sána màu naọc trực tiếp tản ra, hóa thành một dòna sána, bao vây lấy năm naười.
Loại cảnh tượna kỳ dị này, Phona Vân Vô Naân và Phona Vân Tuyết chưa bao 2ÍỜ 2ập qua, đều n2ây dại.
Vài phần chuôn2 đồn2 hồ sau, vết kỳ dị lốm đốm biến mất. Trọn2 tài họ Đạt Hề cao 2Ĩọn2 cười:
- Tới rồi!
Phong Vân Vô Ngân và Phon2 Vân Tuyết, 2Ĩươn2 mắt nhìn về phía trước, đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ đều n2ây dại, thực sự đều n2ầy dại!
Chi thấy, vài trăm thước phía trước, có một tòa thành trì n2uy n2a đứn2 vừn2, rộn2 rài to lớn, địa thế hiểm trờ. Thành trì được xây thành từ nhữn2 khối nham thạch lớn, lại hiện ra cảm 2Ĩác phon2 cách cô xưa, nặn2 nề.
Mà bầu trời thành trì, khoản2 chừn2 vài trãm thước trên cao, lại lăn2 khôn2 huyền phù một tòa thành trì.
Thành trì này, dườn2 như dùn2 đá cẩm thạch xây thành, dưới ánh mặt trời chói chan2 chiếu rọi xuốn2, rạn2 rờ bừn2 sán2, cao quý tran2 n2hiêm, thần thánh khôn2 thể xâm phạm! Mơ hồ, thấu phát ra một loại khí tức như đế vươn2 quân lâm thiên hạ! Khi thỉ, có lưu tinh loan2 loán2 quanh quân lóe ra xung quanh thành trì, xẹt qua tia sán2 xinh đẹp, như một kỳ quan!
Tại bên cạnh Phon2 Vân Vô N2ần và Phon2 Vân Tuyết, còn có thêm chím đốn2 n2ười. Mỗi một n2ười, đều do ba vị cườn2 2Ĩả cảnh 2ĨỚĨ huyền khí Hậu Thiên thập phàm đại viêm mãn làm đầu lĩnh, còn lại, đều là nhừn2 thiêu niên quần áo n2ăn nấp, thần thái dươn2 dươn2 đắc ý, khí chất bất phầm! Mỗi một n2ười đốn2, đều có chừn2 mười n2ười.
Tron2 lòn2 Phon2 Vân Vô N2ần khề độne...
- Phạm vi Noạo Hàn Tôn2 quản hạt bao quát cả Khâu Hác Thành ờ bên tron2, có tất cả 13 tòa thành trì. Mỗi một lần lựa chọn nhập tôn2, đều chọn mười 2à đệ tử kiệt xuất tron2 một thành trì. Nói vậy, chín đông n2ười kia, là thiếu niên thiên tài lựa chọn tron2 chính thành trì đi.
Hơn nừa Phon2 Vân Tuyết và Phon2 Vân Vô N2ần đại biểu Khâu Hác Thành, nơi này liền có đệ tử trún2 tuyển của mười tòa thành trì ờ đây, như vậy còn thiếu đệ tử trún2 tuyên cùa ba tòa thành trì nừa, chưa quay vê.
Đảo mất chun2 quanh, bốn phía trời mênh môn2 mờ mang, mơ hồ có thể thấy được đườn2 viền của núi non, rừn2 cây rậm rạp.
Lúc này, trọn2 tài họ Đạt Hề nói:
- Vô N2ân, Phon2 Vân Tuyết, các n2ươi nhìn, tòa thành trì phía trước chính là Nham Thạch Thành. Mà tòa thành trì trên bâu trời, được xưng là Tiên Thiên Thành!
Nói đến chỗ này, trọng tài họ Đạt Hề cũna là biểu tình huống về, ánh mắt si ngốc nhìn vào tòa thành trì bằng cẩm thạch trên trời, lẩm bẩm nói:
- Tiên Thiên Thành mới đúna là khu vực hạch tâm của Ngạo Hàn Tông chúng ta! Danh như ý nahĩa, chi có đệ tử tu vi đạt được cảnh giới Tiên Thiên mới có tư cách thường xuyên ở Tiên Thiên Thành! Ai, ta tiến vào cảnh giới
o>- đại viên mãn đã hon bảy năm trời, thủy chuna không thể đột phá bình cảnh, phi thăng Tiên Thiên Thành, cũna không biết, ta còn phải chờ đến bao lâu...
Hắn càng nói càns thươns tâm, khóc thút thít đầy mặt.
Đệ tử cảnh siới Hậu Thiên, ở thành trì trên mặt đất! Đệ tử cảnh giới Tiên Thiên, ở thành trì lơ lửns aiừa trời!
Đẳng cấp nahiêm ngặt! Hàna rào rố ràng!
Ánh mắt Phons Vân Vô Nsân nsưns lại nhìn Tiên Thiên Thành, càng xem nó càng thấy cao quý thần bí, không thể đụna vào. Trona lúc hoảng hốt, đột nhiên có một ý niệm xẹt qua trong đầu... Một ngày kia, ta sẽ trở thành cường giả Tiên Thiên, phi thăng lên Tiên Thiên Thành!
Nhất định!
Lúc này, bên tai Phong Vân Vô Ngân vang lên tiếng cười sang sảng:
- Ha ha ha! Đạt Hề huuynh, Tây Môn huynh, Lý huynh, các nsươi dĩ nhiên chi dẫn theo hai đệ tử trở về? Ha ha! Chuyện này rất hiếm thấy! Có phải các ngươi sắp xếp thí luyện độ khó quá lớn không?
Tiếng cười này, có một tia thành phần chế nhạo.
Phong Vân Vô Ngân vừa giương mắt nhìn, ba gã truns niên mặt kim bào, chạy thẳng tới bên này, trên naười bọn họ, đều tản mát ra khí tức uy lăng như mãnh thú, sương mặt không giận tự uy.
Phía sau bọn họ, còn có chín gã đệ tử. Tuổi nhô thỉ không sai biệt lấm so với Phons Vân Vô Ngân, cũns là 11, 12 tuôi, lớn hơn một chút chính là 17, 18 tổi. Đám thiếu niên này cũna cười hì hì nhìn Phong Vân Tuyết và Phong Vân Vô Nsân. Một ít đệ tử nam thấy sắc đẹp cùa Phong Vân Tuyết, đều không nhịn được lộ ra vẻ mê say, còn nữa đệ tử lại đố kị nhìn về phía Phong Vân Tuyết.
Một gã mặc áo kim bào nói:
- Ba vị huynh đệ, chúng ta đều từ Loạn Tinh Thành mans về đù chín gã thiên tài. ừm, chi là lúc thí luyện cơ sờ bị hao mất một thiếu niên mà thôi.
. Chúns ta đều sắp xếp thí luyện cho các thiếu niên, có giá trị rèn đúc, thế nhưng độ khó không lớn. Nhưna các nsươi... Ha ha, nãns lực nắm trong tay quá kém! Năng lực nắm trong tay của các nsươi quá kém!
Sắc mặt trọng tài họ Tây Môn, trọng tài họ Đạt Hề, trọng tài họ Lý đều phát lạnh. Trọng tài họ Tây Môn trả lời lại một cách mia mai nói:
- Số người nhiều thì có ích lợi gì, quan trọng vẫn phải nhìn thiên phú!
Dáng tươi cười trên mặt nam tử kim bào cứns đờ, hừ một tiếng nói:
- Rấm thối! Nsười chúns ta mans về, đều là thiên tài thực sự! Tây Môn Huynh, dựa theo lời nsươi nói, hai nsười nsươi mans về này, đều là nhân vật thiên tài kinh tài tuyệt diễm? Ngàn dặm có một? Ta nshĩ chưa chắc!
Ngừng lại một chút, nam tử kim bào giả suy nshĩ nói:
- Dù sao đi nừa còn có ba đội huynh đệ chưa quay lại, Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, Lý huynh, các nsươi dám nshiệm chứns một chút, rốt cuộc là đệ tử ngươi chọn yêu nshiệt, hay là đám đệ tử chúns ta mans về xinh đẹp hơn?
Cũng không chờ trọns tài họ Đạt Hề, Lý, Tây Môn lên tiếng trả lời, nam tử kim bào tùy ý phất tay một gã thiếu niên ở sau:
- Chu Hàm, nsươi đi ra!
- Vâng!
Một gã thiếu niên chừna 16, 17 tuổi, mi thanh mục tú, trên mật giống như bôi son trát phấn, đi từ trong đám nsười ra. Bên hông hắn mans theo một thanh trường kiếm, cử chi nhẹ nhàns, giống như ngọc diện thư sinh, văn vờ song toàn.
- Chu Hàm, tư chất của nsươi, chi là bình thường trong 10 đệ tử tinh anh của Loạn Tinh Thành, vậy thì sẽ do naươi đứna ra, đi lĩnh giáo một chút bản lĩnh của...Thiên tài... Khâu Hác Thành này đi!
Nam tử kim bào liên miệng nói.