Bá Khí

Chương 462: Chương 462: Phía trước có bảo!




Không có Thánh Lô của Phong Vân Vô Ngân hấp thu luyện hóa trọng khí ở khu vực này, như vậy, những võ giả cố gắng xuyên qua nơi này đã gục ngã toàn bộ, hoặc là quay trở lại, hoặc là đến khi chân nguyên hao hết, bị trọng khí đè ép tới chết, không một ai có thể thành công đi qua được nơi này.

Nhưng đám võ giả giờ này lại vây quanh Phong Vân Vô Ngân! Trong 6, 70 võ giả đó, có hơn phân nửa bên trong ánh mắt đều hiện ra sự thèm muốn âm hiểm.

Kẻ dẫn đầu là một gã tu vi Đế giai lục kiếp, trong khí thế mơ hồ phát ra được một chút khí tức văn minh.

Chúc lão đã từng nói với Phong Vân Vô Ngân, phàm là võ giả tu luyện ra được khí tức "văn minh", tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Cường giả Thần giai, bên trong đan điền đều tự thành thế giới, sáng lập văn minh, trước kia khi Thần cách của Chúc lão chưa bị phá vỡ, trình độ văn minh trong đan điền đã có hơn mười vạn năm, vô cùng lâu dài, có thể sáng lập ra được trật tự, lĩnh vực, pháp tắc, thần tắc thuộc về riêng mình.

Hiện tại kiếm tu Đế giai lục kiếp này, trong pháp tắc đế giai trên đỉnh đầu rõ ràng đã hiện ra được văn minh, chẳng qua, văn minh trình độ này cũng không quá cao mà thôi.

- Nhóc con, người này nắm giữ được một chút Thần đạo, sẽ nhanh chóng đạt tới Thần giai...

Chúc lão ở trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân lười biếng lên tiếng:

- Chẳng qua hắn ở trong khu vực trọng khí đã tiêu hao hơn phân nửa chân nguyên, lúc này xuất thủ căn bản không thể nào đánh ra được pháp tắc Thần giai hoàn mỹ... Hắn đã đánh giá thấp ngươi rồi.

Phong Vân Vô Ngân sở dĩ nói lời ngông cuồng, muốn đánh chết toàn bộ võ giả ở đây, trên thực tế cũng là bởi vì đám võ giả này ở trong khu vực trọng khí đã bị tiêu hao vô số chân nguyên, nhất thời không thể nào bổ sung được. Nếu như lúc bình thường, muốn Phong Vân Vô Ngân một mình đấu với mấy chục võ giả tu vi siêu cường mà nói, đó là việc không có khả năng...

- Nhân cơ hội này giết chết toàn bộ! Dù sao sau khi xuyên qua khu vực trọng khí này, bọn chúng cũng sẽ là đối thủ cạnh tranh của ta! Sớm muộn đều phải giết!

Phong Vân Vô Ngân trong lòng bắt đầu tỏa ra sát khí không thể ngăn chặn.

- Thiếu niên...

Kiếm tu Đế giai lục kiếp kia trong mắt cũng hiện lên một chút sát khí mờ mịt, chẳng qua cũng không lập tức trở mặt:

- Ngươi trợ giúp mọi người xuyên qua khu vực trọng khí này, mọi người đều rất cảm ơn ngươi. Nhưng... thiếu niên, cảnh giới của ngươi quá thấp, lực lượng thân thể tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cảnh giới thì như rác rưởi. Loại thành tựu này cũng không phải chính thống. hiện tại nếu như ngươi nắm giữ cự bảo, thế nhưng lại không có năng lực bảo vệ được nó... Không bằng thế này, ngươi đem bảo vật tạm thời giao cho bản tôn giữ hộ. Chờ khi thực lực ngươi tăng lên đủ để nắm giữ bảo vật này, bản tọa lại trả cho ngươi, thế nào?

Hắn nhịn không được ngẩng đầu, nhìn lên Thánh lô đang không ngừng tỏa ra bảo quang chói mắt, sự tham lam trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm.

- Hoàng Thạch Lão Tổ, ngươi đừng vội làm càn!

Lúc này, Mộ Dung sư tỷ bước ra một bước, đứng ở bên người Phong Vân Vô Ngân. Đầu tiên là trao đổi linh hồn truyền âm với Phong Vân Vô Ngân:

- Vô Ngân sư đệ, người này là Hoàng Thạch Lão Tổ, có người nói đó là một khối kỳ thạch đạt được thiên địa tạo hóa, dựng dục sinh trưởng mà thành. Hoàng Thạch Lão Tổ này cũng không phải là người của đại lục Hỏa Nguyên, mà là kẻ mạnh nhất trên một khối đại lục nhỏ bé nằm trong phạm vi tinh vực Thái Vương tinh cầu. Chẳng qua, tuy hắn đến từ một lục địa nhỏ bé, thế nhưng tu vi kiếm thuật lại vô cùng cao cường, nếu như đặt trong đại lục Hỏa Nguyên chúng ta mà nói, ít nhất cũng phải xếp hạng trước ba trong thập đại đệ tử nội môn. Vô Ngân sư đệ, ngươi không nên dây dưa cùng hắn, ta sẽ lôi ra danh tiếng của học phủ để hù dọa loại quê mùa trên tiểu lục địa này!

- Hoàng Thạch Lão Tổ, chúng ta là học sinh học phủ Tử Anh, ai cho ngươi lá gan dám cướp đồ của chúng ta.

Mộ Dung sư tỷ lớn tiếng quát mắng.

- Học phủ Tử Anh?

Trên mặt Hoàng Thạch Lão Tổ dần hiện lên chút ngưng trọng, khuôn mặt vặn vẹo, nhất thời sát khí cuồng bạo, chẳng qua hắn đang cố hết sức để kiềm chế, dường như đang ẩn nhẫn.

- Ha ha ha ha! Không cần phiền phức như vậy! Ta nói rồi, đánh chết toàn bộ! Hà tất phải mượn tới uy danh của học phủ!

Phong Vân Vô Ngân đã sớm hạ quyết tâm, hiện tại càng không chần chờ, tay phải ngưng tụ 5000 long lực lượng, trong nháy mắt tung ra một trảo, long phượng cùng hiện, rực rỡ chói mắt.

Lực lượng hằng cổ bất phá cùng với ngọn lửa Hỏa Phượng Hoàng trong nháy mắt bao phủ Hoàng Thạch Lão Tổ!

- Ngươi dám!

Hoàng Thạch Lão Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, không trung trên đỉnh đầu kiếm khí như cầu vồng, hiện ra một hư ảnh của khối cổ thạch màu vàng, trên cổ thạch có thể thấy bóng người cầm kiếm đứng ngạo nghễ, thần đạo tỏa sáng như muốn nghiền nát hết thảy.

- Ầm!

Một trảo này của Phong Vân Vô Ngân mạnh mẽ đụng vào kiếm khí của Hoàng Thạch Lão Tổ, bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên.

- A? Quả nhiên lợi hại!

Dưới một trảo này, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được trong một kiếm của Hoàng Thạch Lão Tổ có vài luồng thần mang thẩm thấu vào trong bàn tay phải của mình, không ngừng giảo sát ở bên trong kinh mạch huyết quản...

- Phốc!

Cả hai tay Phong Vân Vô Ngân đều bùng nổ ra một làn máu tươi dày đặc, chẳng qua hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng khẽ kêu một tiếng, bay vụt đi kéo theo một cái bóng màu trắng, lượn xung quanh cánh tay phải Phong Vân Vô Ngân, dễ dàng xua tan đi được thần mang vừa mới tiến vào trong cánh tay kinh mạch hắn.

- Hắc hắc, nhóc con, ngươi biết lợi hại chưa? Trong kiếm thuật của tên này có ẩn chứa pháp tắc Thần giai, nếu như không phải bởi vì hắn bị hao tổn chân nguyên quá độ, không thể phát huy ra được uy lực kiếm thuật Thần đạo, cánh tay phải này của ngươi sợ rằng đã bị phế mất rồi.

Chúc lão lập tức truyền âm nói.

- Vậy mà không trực tiếp giết chết được? Lực lượng của kẻ này quả nhiên cường hãn!

Trong sát na, Hoàng Thạch Lão Tổ thở dài một tiếng, bất chợt nhanh chóng nghĩ tới:

- Hừ! Đó là bởi vì chân nguyên của bản tọa hao tổn quá nửa, bằng không một chiêu vừa rồi, tất đánh hắn trọng thương!

Ngay khi Hoàng Thạch Lão Tổ suy nghĩ trong đầu, quyền phải của Phong Vân Vô Ngân nhấc lên, trực tiếp đánh ra một chiêu Sát Thần Quyền Pháp "Yên Diệt".

- Ầm!

Một đạo chân khí hình rồng thô to, kéo theo một hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng, trong nháy mắt đánh nát tất cả hư không, thiêu đốt hết thảy...

- Phụp!

Hư ảnh long phượng này trươc tiên đánh vào bên trong cơ thể Hoàng Thạch Lão Tổ! Lập tức bắt đầu bùng nổ.

- Ầm!

Mỗi một lần bùng nổ, ngoại trừ lực lượng cường hãn ra, còn kèm theo cả ngọn lửa của Hỏa Phượng Hoàng, đánh cho thế giới văn minh mà Hoàng Thạch Lão Tổ sáng lập ra trong đan điền vết thương khắp nơi.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tục bạo tạc!

Nguyên bản, nếu như chỉ đơn thuần là chân khí hình rồng, cho dù là 5000 long lực lượng, đánh vào bên trong cơ thể Hoàng Thạch Lão Tổ cũng không thể đánh chết hắn được.

Thế nhưng hiện tại, Sát Thần Quyền Pháp của Phong Vân Vô Ngân gia trì thêm hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.

- phốc!

Hoàng Thạch Lão Tổ điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, vừa lui về phía sau, thân thể vừa co giật, da thịt hắn bắt đầu vỡ vụn, bong tróc.

Sau 10 lần bạo tạc, quanh thân Hoàng Thạch Lão Tổ đã không tìm được một khối thịt nào còn nguyên vẹn, ngay cả tai mũi cũng bị nổ rụng xuống đất, trong mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều bốc ra khói xanh lượn lờ.

- Ta...

Hoàng Thạch Lão Tổ kinh hãi gần chết, muốn mở miệng xin tha thứ...

- Bụp!

Thánh lô xoay tròn, trực tiếp hút hắn vào bên trong, ầm ầm luyện hóa!

Võ giả bốn phương tám hướng nhìn thấy màn này thì kinh tâm động phách, hồn vía lên mây, đám võ giả vừa rồi dâng lên lòng tham hiện tại thấy sự tình không đúng, đang định rời khỏi...

- Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Chỉ thấy trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân không ngừng bay ra chân long kình khí, hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng, rậm rạp như rừng, thi nhau nện lên thân thể đám võ giả này.

- Chát! Chát! Chat!

Chưởng trái của Phong Vân Vô Ngân không ngừng vỗ xuống, đem đám võ giả đánh nát thành bột mịn.

Giao long nhân cơ hội chui ra, há mồm nhai loạn...

Phong Vân Vô Ngân thỉnh thoảng cũng ngưng tụ lực lượng, đánh ra một số chiêu bên trong Sát Thần Quyền Pháp như Yên Diệt, Long Bạo Kích, Thiên Long Bạo Ngược...

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Phong Vân Vô Ngân liên tiếp giết 31 võ giả, giết đến mức thiên hôn địa ám, huyết nhục bay loạn.

Mộ Dung sư tỷ cùng với đám học sinh học phủ Tử Anh thấy vậy, ánh mắt như muốn nứt ra, tất cả đều bị thủ đoạn sát phạt của Phong Vân Vô Ngân trấn áp...

- Không!! Tha mạng!! Tha mạng cho ta....

30 võ giả còn sống sót dập đầu xuống đất, liền mạng cầu xin tha thứ.

Phong Vân Vô Ngân nhân cơ hội thu lại lực lượng. Vừa rồi chiến đấu mãnh liệt, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được lực lượng thoáng có chút tiêu hao. Cánh tay phải của hắn đã bị kiếm thuật Thần đạo của Hoàng Thạch Lão Tổ gây thương tích, tuy rằng chân long kình khí cùng hư Hỏa Phượng Hoàng không ngừng chữa thương, thế nhưng toàn bộ cánh tay phải cũng đã tạm thời mất đi sức chiến đấu.

- Vô Ngân sư đệ... ngươi... ngươi...

Mộ Dung sư tỷ run run nói.

- Sư tỷ, đám người kia lòng muông dạ thú, lấy oán trả ơn, đều là đám sói đói rình rập, néu không thừa dịp chân nguyên bọn chúng tiêu hao chưa kịp khôi phục, giết chết toàn bộ, đợi lát nữa sẽ trở thành mối họa cho chúng ta. Bởi vậy chúng ta phải trảm thảo trừ căn.

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi nói, bất chợt chưởng phải lại tung ra.

- Chết!

- Bụp!

Một võ giả lặng lẽ lấy từ trong nạp giới ra một số đan dược, len lén cắn nuốt, hiển nhiên là muốn nhanh chóng bổ sung lại chân nguyên, lập tức bị Phong Vân Vô Ngân một chưởng đập chết.

- Mẹ nó, dám lén uống thuốc hả!

- Không! Chúng ta không dám... không dám nữa...

Đám võ giả may mắn còn sống sót, hiện tại rốt cuộc đã bị thủ đoạn máu tanh của Phong Vân Vô Ngân hàng phục, từ bên trong sâu thẳm linh hồn dâng lên sự sỡ hãi, dập đầu như giã tỏi, toàn thân run lẩy bẩy.

Cùng lúc đó, Thánh Lô của Phong Vân Vô Ngân cũng đã đem trọng khí của khu vực này hút hết không còn một mảnh. Phong Vân Vô Ngân đảo mắt nhìn qua, gật đầu nói:

- Sư tỷ, hiện tại chúng ta đã có thể đi qua khu vực này, tiến tới phía trước tìm kiếm bảo vật. Nhưng bọn chúng phải xử trí thế nào? Sư tỷ, ngươi cho một chủ ý đi. Chẳng qua ta nhắc nhở sư tỷ một câu, bây giờ là thời cơ tốt nhất giết chết bọn chúng.

...

Trong lòng Mộ Dung sư tỷ lại một lần nữa dâng lên sóng gió ngập trời, bị Phong Vân Vô Ngân thi triển thủ đoạn sấm sét chấn nhiếp đến ngây ra. Đây đâu phải là thủ đoạn của một đệ tử ngoại môn? Mộ Dung sư tỷ cảm thấy hổ thẹn! Mặc dù nàng được xưng là kiều tử, là một trong thập đại đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh, kỳ tài ngút trời, trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, nhưng giờ ở trước mặt Phong Vân Vô Ngân chỉ có thể nói là quá non nớt! Quá đơn thuần!

Hiện tại có vài chục gã tầm bảo trong Vạn Kiếm Sơn Trang đang quỳ rạp trên mặt đất, tâm trạng hoảng loạn, run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.

Phong Vân Vô Ngân nhất cử giết chết kẻ hung hăng nhất là Hoàng Thạch Lão Tổ, còn đập chết thêm vài chục gã cường giả khác, khiến cho đám người còn sống sợ đến vãi cả đái. Kỳ thực, trong số những người sống sót này, cũng không thiếu tồn tại có chiến lực vượt xa Mộ Dung sư tỷ.

Phải biết rằng, lần này Phong Vân Vô Ngân đã hóa giải toàn bộ nguy cơ bên trong khu vực trọng khí, điều đó cũng khiến cho rất nhiều kẻ tầm bảo xông được về phía trước, thăm dò vùng đất chí bảo hiếm dấu chân người, khai quật ra các loại bảo bối mà Vạn Kiếm Sơn Trang lưu lại từ thượng cổ. Cũng vì tiền tài, trong quá trình tìm kiếm nảy sinh tranh chấp chém giết, đó là điều tất nhiên. Bởi vậy Phong Vân Vô Ngân xuất thủ như sấm sét, trấn trụ một đám lớn võ giả, không chỉ đơn giản là vì bản thân, mà cũng là vì nhóm người Mộ Dung sư tỷ, quét dọn trở ngại, loại bỏ đối thủ cạnh tranh!

Trong mắt Phong Vân Vô Ngân sát khí chợt lóe, bất quá, hắn đã có phần mệt mỏi, hơn nữa, hoặt ít hoặt nhiều hắn cũng cần giữ cho Mộ Dung sư tỷ một chút thể diện, bởi vậy quyền sinh sát mấy chục kẻ còn lại, Phong Vân Vô Ngân liền giao cho Mộ Dung sư tỷ định đoạt, chẳng qua chỉ lên tiếng nhắc nhở:

- Sư tỷ, hiện tại không giết những kẻ này, chờ đến khi chúng khôi phục lại chiến lực, sợ rằng đối với việc tầm bảo của chúng ta sẽ có chút cản trở...

- Không! Không! Tha mạng! Tha mạng! Chúng ta không dám! Nhất định không dám!

Đám người tầm bảo quỳ trên mặt đất nghe thấy vậy liền kinh sợ muốn chết. Thứ nhất, bọn chúng quả thực đã bị sát tính của Phong Vân Vô Ngân trấn trụ. Đối với thái độ không chút kiêng kỵ, muốn giết liền giết của Phong Vân Vô Ngân, bọn chúng đã không còn bất kỳ chút hoài nghi nào. Hơn nữa, vừa rồi bọn chúng đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên bên trong khu vực trọng khí, chiến lực đã không còn lại được phân nửa, nào dám phản kháng cái gì?

Mộ Dung sư tỷ liền nhíu mày, ánh mặt không khỏi nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:

- Sư đệ, trắng trợn giết chóc, e rằng không được tốt lắm. Trong đám người này, có học sinh được bồi dưỡng trọng điểm của những học phủ khác trên đại lục Hỏa Nguyên, cũng có hậu duệ của những gia tộc cổ xưa, còn có học sinh của những học phủ cao cấp trên các đại lục khác trong tinh vực của Thái Vương Tinh Cầu. Nếu như giết chết toàn bộ, ngày sau e rằng học phủ Tử Anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ mọi mặt...

- Sư tỷ phân tích rất đúng, hết thảy đều để sư tỷ làm chủ!

Phong Vân Vô Ngân cực kỳ khôn khéo lên tiếng. Hắn cố ý nói lớn tiếng, khiến cho đám người đang quỳ trên đất cầu xin tha thứ biết được rằng... việc giết người này là do Mộ Dung sư tỷ làm chủ. Phong Vân Vô Ngân đã thầm nghĩ, xem ra ngươi chuẩn bị buông tha cho đám người kia. Như vậy ngày sau có gì phiền phức cũng sẽ trút hết lên đầu Mộ Dung sư tỷ ngươi! Ngươi là nội môn thập đại đệ tử, lão tử chỉ là đệ tử ngoại môn, về sau bị người ta tố cáo, kẻ phải xử phạt, đoán chắc hơn phân nửa là do ngươi gánh chịu.

Bất quá đối với tâm tính của Mộ Dung sư tỷ, Phong Vân Vô Ngân mười phần kinh thường. Người cũng đã giết rồi, vậy thì đơn giản cứ giết toàn bộ đi cho xong! Nhân nhượng làm gì? Khác nào gieo xuống một mầm tai họa cho bản thân?

Đương nhiên nếu đã quyết định để Mộ Dung sư tỷ làm chủ, Phong Vân Vô Ngân cũng chẳng thèm góp lời nữa, hắn chỉ âm thầm vận động khí tức long phượng trong cơ thể chữa trị thương thế trên tay phải, điều dưỡng khí lực.

- Sư tỷ, hành động nhanh một chút, phía trước rất nhiều bảo bối, chúng ta phải mau chóng qua đó tìm kiếm, không nên để kẻ khác đoạt trước!

Mộ Dung sư tỷ gật đầu, liền thoáng suy ngẫm vài giây, cuối cùng quyết định buông tha tính mệnh cho những kẻ này, bất quá cũng thu lại toàn bộ nạp giới của chúng, khiến cho bọn chúng tạm thời không thể nuốt đan dược khôi phục chân nguyên.

Sau khi xử lý thỏa đáng, nhóm người rất nhanh chóng xuyên qua khu vực nguy hiểm đã hoàn toàn không còn trọng khí, vội vàng chạy về phía trước.

Ngay sau khi nhóm người Phong Vân Vô Ngân rời khỏi, rất nhanh lại có một đám võ giả từ phía sau xông lên, số lượng đại khái khoảng ba bốn chục người, biểu hiện trên mặt vô cùng hưng phấn cùng không thể nào tin nổi...

- Ha ha ha! Xảy ra chuyện gì? Nơi này vốn tràn ngập trọng khí vô cùng vô tận, bình thường căn bản khó có thể xuyên qua, trăm ngàn năm qua cũng không biết có bao nhiêu người bị đè chết ở trong khu vực này! Vậy mà... hiện giờ, những trọng khí này vì sao... vì sao lại đột nhiên biến mất, không còn sót lại chút nào?

- Ha ha, trọng khí nơi này vì sao lại tiêu tan, cần gì phải đi tìm hiểu, hiện tại bày ra trước mắt chúng ta chính là đường lớn khang trang, phía trước lại là bảo địa phì nhiêu, chân chính tiến sâu vào nội bộ Vạn Kiếm Sơn Trang... Đi! Đi tìm bảo bối thôi! Thừa dịp trước khi thượng cổ kiếm khí chưa quay về, chúng ta phải thăm dò thật tốt một phen...

- Vèo! Vèo! Vèo!

Đám người kia luôn mồm nghị luận một phen, rồi cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp xuyên qua khu vực này.

- Choang....

Đám người kia vừa rời đi, hư không gợn sóng nhộn nhạo, kiếm khí dũng động, như trường giang đại hà, sau một khắc, một gã thiếu niên hình thể thon dài, từ trong hư không vô tận đạp bước mà ra.

Thiếu niên này, mũi thẳng miệng vuông, thiên đình đầy đặn, nhìn qua bộ dáng ước chừng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, hai mắt sáng như sao trời, con ngươi sâu thẳm như có lợi kiếm huyền phù, từ lỗ chân lông quanh thân kiếm khí như cầu vồng, vô số hư ảnh cầm kiếm từ trong cơ thể hắn hiện ra... Đây là một đại nhân vật! Tu vi kiếm thuật kinh thiên động địa. Hai mắt trừng lên liền có thể chém giết ra ngoài kiếm khí kinh hồng, sát nhân vạn dặm!

Ở đằng sau thiếu niên, có hai nha hoàn đứng thẳng, xinh đẹp vô cùng, một người nắm trong tay dao cầm, một người cầm phất trần, tư thái xuất trần, quanh thân cũng là kiếm khí bất phàm.

- Công tử gia, thật kỳ quái, trọng khí nơi này vì sao lại biến mất? Chẳng lẽ Vạn Kiếm Sơn Trang này xuấn hiện biến cố gì đó?

Một nha hoàn giọng như chim oanh, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Bản công tử cũng vô cùng nghi hoặc. Lần trước thăm dò Vạn Kiếm Sơn Trang, bản công tử xuyên qua khu vực trọng khí này, tiến sâu đến 100 thước cuối cùng, nhưng trọng khí lại quá mức hung mãnh, khiến bản công tử thất bại trong gang tấc, phải ôm hận buông tha, rời khỏi Vạn Kiếm Sơn Trang. Cũng bởi vậy, bản công tử bế quan tu hành ba năm, chân nguyên kiếm thuật đại tiến, lần này tới đây đã có mười phần năm chắc xuyên qua được khu vực trọng khí này, không ngờ rằng...

Bộ dáng thiếu niên kia cũng tỏ ra vô cùng khó hiểu.

- Công tử gia, chúng ta cũng mau chóng xuyên qua khu vực này đi! Đến phía trước xem thử có bảo vật mà công tử gia muốn hay không...

Hai nha hoàn liền ríu rít nói.

- Hừ!

Trên mặt thiếu niên kia lại hiện ra một chút biểu tình cao ngạo:

- Bảo vật bình thường, kiếm cốt, kiếm pháp bí tịch, bản công tử xem cũng không thèm xem! Cho dù là bí tịch kiếm thuật thần cấp, học phủ Danh Kiếm chúng ta cũng không thiếu. Thứ duy nhất bản công tử muốn, chính là... Thần cách!

Nói đến đây, trên khuôn mặt thiếu niên kia toàn bộ đều là phấn khởi cùng nóng bỏng:

- Thần cách! Hừ! Thần cách bình thường, bản công tử cũng chẳng thèm coi vào trong mắt. Nhưng trong Vạn Kiếm Sơn Trang này, sách sử có ghi chép lại, đã từng xuất hiện một Kiếm Thần cao giai được gọi là "Kiếm Ma", tương truyền đã vẫn lạc bên trong Vạn Kiếm Sơn Trang. Nếu như có thể tìm được tìm được thần cách của gã Kiếm Thần cao giai này, vậy bản công tử nắm chắc tám phần mười có thể dung hợp được thần cách, thành tựu Kiếm Thần! Từ đó về sau, ở trong học phủ Danh Kiếm liền hiển lộ tài năng, thậm chí cạnh tranh vị trí viện trưởng khóa tiếp theo!

- Vâng! Sở nguyện của công tử gia nhất định sẽ được đền đáp, đạt được thần cách Kiếm Thần! Công tử gia một bước thành thần, trên trời dưới đất còn có chuyện gì công tử gia không thể làm được? Còn có thứ già công tử gia không thể thu được vào tay?

Hai nha hoàn liền đồng thanh nói.

- Đi!

Thiếu niên kia cười nhạt một tiếng, thân hình hóa thành một đạo thần mang bảy màu, bên trong ẩn chứa vô số kiếm thuật huyền ảo, khí tức Thần Đạo, phá toái hư không, xuyên phá không gian trong nháy mắt...

Lại nói nhóm người Phong Vân Vô Ngân, sau khi xuyên qua khu vực trọng khí kia, liền đi dọc theo một đại đạo hoang phế, hành tẩu tiến về phía trước.

Mộ Dung sư tỷ cùng Phong Vân Vô Ngân sóng vai mà đi, năm gã đệ tử nội môn học phủ Tử Anh còn lại đi ở phía sau. Cuối cùng đoàn người chính là hơn ba chục gã tầm bảo được Mộ Dung sư tỷ đặc xá, tất cả đều sợ hãi rụt rè, cũng tuyệt đối không dám lén nuốt bất kỳ đan dược gì. Nạp giới của chúng đã bị Mộ Dung sư tỷ lấy đi. Đừng nói là đan dược, ngay cả các loại linh phù truyền tống cũng không còn cách nào sử dụng. Toàn bộ đều một thân bị lột sạch, lo sợ bất an.

Bất quá, cho dù có bất an, nhưng khi đi sâu vào trong Vạn Kiếm Sơn Trang, đám người này toàn bộ đều ngó trái ngó phải, trong nội tâm mang theo tâm lý may mắn cực lớn, đều hi vọng có thể nhặt được bảo bối ở trong khu vực này.

Bản thân Phong Vân Vô Ngân cũng nghĩ, Mộ Dung sư tỷ đã nói, rất ít người có khả năng xuyên qua được khu vực trọng khí kia, đi sâu vào nơi này, như vậy trong khu vực này nhất định tồn tại rất nhiều bảo bối, lần này phát tài rồi...

Nhưng khiến Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không ngờ tới chính là, khu vực này, trái phải hai bên đại đạo, vẫn như cũ vô cùng lộn xộn, bất kể là phòng xá kiến trúc, pho tượng, từng cọng cây ngọn cỏ, đều lộ ra dấu hiệu đã bị đào bới tìm kiếm.

Khắp nơi đều đổ nát thê lương.

- Không phải chứ? Nơi này cũng bị kẻ khác tìm kiếm qua rồi sao?

Phong Vân Vô Ngân nhịn không được thất vọng kêu lên.

- A...

Trên mặt Mộ Dung sư tỷ cũng khó giấu được thần sắc thất vọng:

- Vô Ngân sư đệ, xem ra, đã có một số đại năng xuyên qua khu vực trọng khí kia, tiến tới nơi này...

Lúc này Phong Vân Vô Ngân cũng đã hoàn toàn thoải mái:

- Cũng đúng, chúng ta có thể xuyên qua khu vực trọng khí hung hiểm kia, vậy người khác cũng có thể xuyên qua.

- Vạn Kiếm Sơn Trang đã tồn tại hàng trăm hàng ngàn năm, nói cách khác, trong thời gian hàng ngàn năm này, cũng đã có vô số nhóm võ giả tiến vào thám hiểm, trong đó khẳng định không thiếu những người tu vi mạnh mẽ, có thể dễ dàng xuyên qua khu vực trọng khí...

Hạng người như Hoàng Thạch Lão Tổ, Mộ Dung sư tỷ, không đủ mạnh mẽ để xuyên qua khu vực trọng khí, nhưng điều đó không đại biểu người khác không thể xuyên qua, Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, như là Hiên Viên sư huynh, loại đệ tử tinh nhuệ của học phủ, e rằng có thể nhàn nhã nhẹ nhàng xuyên qua khu vực trọng khí. Cường giả thứ hai của học phủ Đông Mục Dã, khẳng định cũng có thể xuyên qua mà không hao tổn một cọng tóc nào.

Vừa nghĩ tới Đông Mục Dã, trong lòng Phong Vân Vô Ngân lại hiện ra một đám mây đen không rõ lý do, có một loại cảm giác nguy cơ như lâm đại địch mơ hồ dâng lên.

- Nhóc con, nhanh chân lên! Khu vực này không có bảo bối, nhưng lão đầu tử lại cảm giác được, phía trước nhất định có huyền cơ!

Ở trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, Chúc lão truyền âm nói.

- Sư tỷ, chúng ta nhanh chóng phi hành đi, đến phía trước nhìn một lượt!

Phong Vân Vô Ngân cũng nói thẳng:

- Hiện tại thượng cổ kiếm khí còn chưa quay về, chúng ta phải nắm chắc thời gian.

- Được!

Mộ Dung sư tỷ gật đầu, trực tiếp tế ra một đạo kiếm khí, chân đạp kiếm khí, bắt đầu phi hành.

Phong Vân Vô Ngân cũng triển khai khí lực mạnh mẽ, như một con ma thú nhảy nhót trên đất bằng, tốc độ so với Mộ Dung sư tỷ đang phi hành còn muốn nhanh hơn không ít.

Đám người phía sau, thấy Phong Vân Vô Ngân chạy đi, trong lòng đều sợ hãi... kẻ này, quả thực chính là một mãnh thú hình người!

Nhóm người phi hành đại khái khoảng một giờ, cảnh tượng ven đường, toàn bộ đều loang lổ, hoang vu, đổ nát...

Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, Kiếm Tiên Đồ Lục trong nạp giới khẽ run lên một chút, truyền tới cho Phong Vân Vô Ngân một loại cảm giác rung động.

Cùng lúc đó, thanh âm Chúc lão cũng hét lớn bên tai Phong Vân Vô Ngân:

- Nhóc con! Bảo vật càng ngày càng gần rồi! Một ngàn mét phía trước, tất có huyền cơ!

...

Phong Vân Vô Ngân cảm ứng được một chút thúc giục mờ mịt phát ra từ Kiếm Tiên Đồ Lục. Lúc này bởi vì thôn phệ một thanh cổ kiếm của Liễu Diệp công tử, nên Kiếm Tiên Đồ Lục đã bổ sung thêm được một phần ý chí hoàng kim, tỏa ra ánh sáng thần dị, không còn ảm đạm nữa. Đối lúc cũng có thể truyền tới một chút tin tứ cho Phong Vân Vô Ngân!

- Chúc lão, ngài nói không sai, phía trước tất có bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối thuộc về kiếm đạo, bằng không, Kiếm Tiên Đồ Lục sẽ không thể vô duyên vô cớ thúc giục ta như vậy.

Phong Vân Vô Ngân cũng quả quyết nói.

Khoảng cách ngàn thước, chớp mắt đã qua...

- Vèo....

Phong Vân Vô Ngân, Mộ Dung sư tỷ cùng một đám người, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách ngàn thước, đi tới một địa phương kỳ lạ!

- Hả!

Tất cả mọi người đều dừng bước, giương mắt mà nhìn, trong phút chốc toàn bộ đề sững sờ.

Lúc này, đập vào tầm mắt của mọi người chính là một vách đá cao ngút trời.

Vách đá này, cơ hồ cao hàng vạn vạn trượng, mọc lên từ đất bằng, đâm thẳng vào mây mù, phóng mắt nhìn không thấy tận cùng, tựa như vách núi này hoành không xuất thế, phân chia Vạn Kiếm Sơn Trang làm hai nửa, đương nhiên, không một ai biết đằng sau vách núi này rốt cuộc có thứ gì tồn tại... Nói chung, bước chân của mọi người, bởi vì vách núi này cản trở nên đã phải dừng lại.

Toàn bộ ngưng mắt nhìn vách núi, tỉ mỉ quan sát cân nhắc.

Phong Vân Vô Ngânt thấy được trên mặt của vách đá có khắc rất nhiều đồ án, mỗi một đồ án đều vô cùng phức tạp, có đồ án là chim thú cây cỏ, có đồ án là lại hình người, phong cảnh...

- Vô Ngân sư đệ, đồ án trên vách đá là có người dùng kiếm để khắc ra! Hơn nữa mỗi một bức đồ án, bất kể là phức tạp ra sao đều là do một kiếm khắc thành... Những đồ án này đã thể hiện kỹ xảo kiếm thuật đến cực hạn, quả thực chính là đoạt thiên địa tạo hóa, quỷ phủ thần công. Quá thần dị. Quả nhiên những nhân vật đã từng ở tại Vạn Kiếm Sơn Trang đều là kiếm phi phàm, sáng lập ra một thế giới kiếm, một văn minh kiếm huy hoàng nhất...

Mộ Dung sư tỷ nhìn những đồ án trên vách đá này, mặt mày hớn hở, kích động không kiềm chế được kêu lên.

- Nhưng đáng tiếc... năm tháng thời gian, sương gió bào mòn, những đồ án này đã mất đi thần vận, nhưng tinh tế nhìn kỹ lại, vẫn có thể thấu hiểu được một chút kỹ xảo kiếm thuật từ bên trong những đồ án này.

- Sư tỷ, thượng cổ kiếm khí hung hiểm ở nơi này lúc nào cũng có thể quay trở về, làm sao có thời gian cho mọi người tâm bình khí hòa nghiên cứu đồ án này? Phải mau chóng suy nghĩ để tìm ra huyền ảo ẩn giấu trong vách núi khổng lồ này, nó đã hoàn toàn chặn đứng đường đi của chúng ta rồi. Bất quá, sư tỷ nhìn xem, trên vách đá kia có vô sổ cửa động, đó là cái gì?

Phong Vân Vô Ngân liền vươn tay chỉ về hướng vách núi.

Trên thực tế, vách đá khổng lồ này, thứ khiến cho người ta chú ý nhất cũng không phải là những đồ án, mà là ở lưng chừng vách đá bắt đầu xuất hiện dày đặc những cửa động.

Những cửa động này, mỗi một cái đại khái cũng chỉ dung nạp được một người tiến vào. Bắt đầu từ lưng chừng vách đá kéo dài một mạch xuống chân núi, dày đặc như tổ ong, toàn bộ đều là cửa động!

Phong Vân Vô Ngân tính toán sơ qua một chút, số lượng cửa động ở đây sợ rằng phải tới ngàn vạn cái.

Mỗi một cửa động đều như cái miệng của một ác ma, âm u ẩn núp, chỉ chờ đợi để thôn phệ người khác! Không ai biết được tận cùng bên trong cửa động rốt cuộc là có thứ gì. Hơn nữa, mỗi một cửa động đều truyền ra một loại khí tức quỷ dị khó hiểu, khiến cho người khác không dám tùy tiện bước chân vào đó.

Hơn nữa, những cửa động dày đặc này, có cửa động bên ngoài phiêu phù vụ khí dày đặc, tựa như trong đó tràn ngập tử linh oán khí, có cửa động bên ngoài lại hoàn toàn vắng lặng, mở ra một con đường sâu thẳm đen kịt chạy thẳng vào bên trong.

Trên thực tế, phàm là những người có mặt ở nơi này, chỉ cần chú ý một chút liền có thể đại khái nhìn ra một chút đạo lý. Muốn xuyên qua vách đá khổng lồ này, tựa hồ chỉ có thể đi theo con đường từ những cửa động trên vách đá.

Nếu như nói số lượng cửa động ở trên vách đá không nhiều, vậy đám người tầm bảo cũng sẽ không hoảng loạn, trực tiếp tiến vào trong thăm dò một phen. Nhưng vấn đề then chốt lúc này chính là, số lượng cửa động ở trên vách đá vô cùng nhiều, dày đặc chi chít khiến người ta hoa cả mắt, căn bản không thể đưa ra lựa chọn được.

- Những cửa động này có chút cổ quái!

Phong Vân Vô Ngân vô ý thức gãi gãi mũi.

Lúc này lại có thêm một đám người tầm bảo từ phía sau vượt lên trước, chẳng qua toàn bộ đều phải dừng chân, ngây ra nhìn vách đá, hoảng hốt xuất thần, cũng không biết nên làm thế nào.

- Vô Ngân sư đệ, làm sao bây giờ?

Mộ Dung sư tỷ cảm thấy đau đầu, nhịn không được quay đầu lại hỏi ý kiến Phong Vân Vô Ngân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.