Bá Khí

Chương 481: Chương 481: Tên này, không có điểm mấu chốt, không gì kiêng kỵ!




- Bất quá cũng rất kỳ quái, thực lực Tiêu Dao công tử lúc này phảng phất đã vượt qua Chuẩn Thần, vô hạn tiếp cận chân thân rồi! Hắn, sao hắn lại làm được? Hẳn là, hắn tu luyện một loại Thần giai võ thuật bỗng nhiên tăng lực lượng lên sao?

- Nhất định là như vậy! Tổ tiên Tiêu Dao công tử từng xuất hiện Thần giai, dù sao cũng là đệ tử của gia tộc hiển hách cổ xưa, nội tình vẫn phải có, cũng không phải loại đến từ vị diện cấp thấp như Phong Vân Vô Ngân có thể sánh được!

- Ân, rác rưởi vị diện cấp thấp sao có thể chống lại thiếu gia tôn quý của vị diện cấp cao chứ!

- Chậc chậc! Tiêu Dao công tử này khí thế thật mạnh, thật tràn đầy, quả thực chính là Chí Tôn Vô Địch, hiện giờ, muốn bóp chết Phong Vân Vô Ngân cũng không khác gì bóp chết một con kiến cả.

. . .

Những người đang quan chiến quả nhiên không phát giác ra thiếu nữ viện trưởng thể hồ quán đính, vận chuyển một bộ phận thần lực cho Tiêu Dao công tử.

- Viện trưởng đại nhân, ngài đây là làm gì thế. . .

Sau lưng thiếu nữ viện trưởng, bóng mờ kia phát ra một tiếng thở dài.

- Thế này rồi, Phong Vân Vô Ngân, ngươi còn không tung ra át chủ bài sao?

Khóe miệng thiếu nữ viện trưởng lộ ra một vòng vui vẻ.

Trên lôi đài.

- Phong Vân Vô Ngân, bổn thiếu gia muốn bóp chết ngươi so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn vô số lần! Ha ha ha ha! Ngươi nhảy ah! Ngươi tiếp nhảy đi!

Tiêu Dao công tử kia liền bước ra từng bước, rì rì đi về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi khi bước ra một bước liền giẫm bạo một phiến không gian, quanh thân thần hỏa loạn thiêu, hướng trên đỉnh đầu, xuân hạ thu đông, muôn hình vạn trạng.

Phong Vân Vô Ngân bò lên từ mặt đất, ho khan vài tiếng, ánh mắt tập trung vào Tiêu Dao công tử, sau khi lấy tay lau vết máu nơi khóe miệng liền im lặng không nói, âm thầm vận động Sát Thần quyền pháp chi Hoán Long thức! Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm. . . Đây quyết không phải là lực lượng vốn có của Tiêu Dao công tử! Giờ phút này, uy thế hắn bạo phát ra vậy mà so với Hiên Viên sư huynh, còn cường hãn hơn! Đó căn bản không có khả năng! Không có có đạo lý! Nhất định là có người âm thầm động tay chân, hoặc là Tiêu Dao công tử này ăn vào một loại đan dược đặc thù nào đó.

Bất quá. . . Ta không có lý do gì phải sợ hắn cả! Bất kể như thế nào, hôm nay, hẳn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này. . .

Trên bầu trời, truyền đến một tiếng nói âm trầm, tiếng nói này cực kỳ lanh lảnh, giọng điệu nói chuyện là giọng nữ, nhưng là âm thanh rõ ràng là của đại nam nhân, lộ ra chẳng ra cái gì cả, khiến người sởn hết cả gai ốc. . .

- Ha ha ha ~~~~~~~ Tử Viêm muội tử, ngươi làm như vậy, thật là khiến người cười chê ah. . . Ngay cả thiếp thân cũng thấy không được rồi. . .

- Đông Mục Dã? Tên yêu nhân này vậy mà quay về học phủ sao? !

Thiếu nữ viện trưởng, lần đầu lộ ra vẻ kinh sợ!

Ngay khi Phong Vân Vô Ngân và đại sư huynh nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ là Tiêu Dao công tử đang kích đấu say sưa, Tiêu Dao công tử được thiếu nữ viện trưởng âm thâm rót vào thần lực, thay đổi hoàn cảnh xấu, đánh cho Phong Vân Vô Ngân bị thương nhẹ, sau đó thừa cơ tiến đến giải quyết Phong Vân Vô Ngân, mà Phong Vân Vô Ngân cũng sắp đánh đi ra tuyệt sát đại chiêu thì...

Dị biến nảy sinh!

Khục ~ khục khục...

Trên bầu trời truyền lại một hồi ho khan, thình lình, một khối Thiên Mạc bị tiếng ho khang này chấn cho vỡ nát!

PHỤT ~~~~~~

Không gian bích lũy vỡ vụn! Hiển hiện ra một giường lớn cẩm tú không gì sánh được, rèm che txinh đẹp, từng sợi dây lụa, phất phới bay lên, lơ lửng trên không trung.

Mơ hồ có thể thấy bên trong đó có mấy bóng người.

Một đạo khí tràng đáng sợ trực tiếp bao phủ toàn bộ Tử Anh học phủ! Vô số vết lốm đốm màu vàng kim nhỏ vụn rơi xuống như trời giáng tuyết, trong lúc hoảng hốt liền trông thấy vô số chân lý phù văn mông lung, lúc chìm lúc nổi, lại có một ít ca dao phảng phất xa xôi, nhưng lại gần trong gang tấc ẩn ẩn vang lên.

Thần!

Lại có một thần hàng lâm xuống trên không Tử Anh học phủ!

Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến trong Tử Anh học phủ đều lo lắng! Đạo thần tức hàng lâm lúc này so với thiếu nữ viện trưởng của Tử Anh học phủ thì cách cả một trời một vực!

Thần khí tức của thiếu nữ viện trưởng là hùng vĩ, to lớn cao ngạo, chân lý, tôn quý, tựa hồ còn hơi có chút hương vị chính nghĩa, mà đạo thần tức hàng lâm lúc này lại có hương vị âm lãnh, âm hiểm, xảo trá, không từ thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phi thường tà ác, khiến người khác không rét mà run.

Hơn nữa, chủ nhân của đạo thần tức này lại gọi thẳng kỳ danh thiếu nữ viện trưởng của Tử Anh học phủ!

Đa số mọi người ở đây, kể cả rất nhiều đệ tử của Tử Anh học phủ đều không biết tên thật của viện trưởng, lúc này, xem như đã được biết đến... Tử Viêm, phương danh của viện trưởng gọi là Tử Viêm.

- Đông Mục Dã? !

Tử Viêm viện trưởng, mặt mày thoáng lóe ra vẻ ngưng trọng và kiêng kị, đoàn bóng mờ phía sau nàng cũng nhúc nhích vài cái, truyền lại một tiếng nói trầm trọng:

- Viện trưởng đại nhân, tên Đông Mục Dã này vốn có tiếng xấu, là một yêu nhân nam nữ chẳng phân biệt được, giờ phút này quay lại là vì sao... Bất quá, viện trưởng đại nhân, ngài và Đông Mục Dã, cuối cùng là không chính thức vạch mặt, bởi vậy, lá mặt lá trái là biện pháp tốt nhất...

Tử Viêm rất nhanh liền trầm ổn lại, khẽ ngẩng đầu:

- Đông Mục Dã sư đệ, ngươi trở về rồi.

- Đông Mục Dã! ! ! ! ! ! !

Mọi người ở đây nghe được người tới là Đông Mục Dã, lòng mỗi người đều chìm xuống... Đông Mục Dã, đây chính là một đời hung nhân ah! Ở Tử Anh học phủ, địa vị gần với viện trưởng, hơn nữa, trong vô số học viện trên đại lục, sức chiến đấu cũng xếp hàng thứ 5.

Bài danh này chính là do Tứ đại học phủ xướng nghị ra, chính là bỏ qua viện trưởng của các học phủ, chỉ tính những người còn lại...

Đông Mục Dã, bài danh thứ 5.

Tất cả học phủ của Hỏa Nguyên đại lục, số lượng đệ tử cộng lại có bao nhiêu? Nội môn đệ tử, tinh nhuệ đệ tử cộng lại có bao nhiêu?

Đông Mục Dã, lại có thể xếp vào hàng thứ 5

Đủ sức nặng nha?

Thế nhưng tên Đông Mục Dã này hanh danh gần đây không tốt, nghe nói hắn đã từng vì đoạt bảo mà hại chết bằng hữu, vì trả thù, diệt cửu tộc người khác, rất nhiều hành vị tàn nhẫn

Vài năm gần đây, Đông Mục Dã càng tính tình đại biến, bất nam bất nữ, hỉ nộ vô thường, mà ngay cả đệ tử Tử Anh học phủ, đồng môn đồng tông, chỉ cần đắc tội hắn, hắn đều sẽ giết không thả.

Giờ vào lúc mấu chốt này Đông Mục Dã lại phủ xuống, không ai biết hắn đang làm gì cả.

Người kinh hãi nhất trong mọi người không phải ai khác mà chính là Phong Vân Vô Ngân!

Một khắc khi Phong Vân Vô Ngân giết Tào Huyền thì đã kết thù với Đông Mục Dã rồi! Lần này, Đông Mục Dã hàng lâm, Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ, tên này chín thành là đến đây giết mình để báo thù cho Tào Huyền rồi.

Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi, ngưng mắt nhìn trên bầu trời, tạm thời buông tha cho chiến đấu với Tiêu Dao công tử.

Tiêu Dao công tử càng co đầu rụt cổ, khúm núm nhìn lên.

- Tử Viêm muội tử, ngươi vậy là không đúng rồi, thiếp thân thấy rất không vừa mắt...

Bên trong giường lớn truyền lại một tiếng.

Hô ~~~~

Hai bên rèm che mở ra, lộ ra tình cảnh bên trong.

Chỉ thấy ở trong giường ngồi xếp bằng một người vạm vỡ thô cuồng, bất quá, cách ăn mặc của người này lại phi thường khiến người khác sợ hãi... Hắn dùng một loại tư thế cực kỳ lười biếng ngồi trên giường, mày rậm hiển nhiên là trải qua tu bổ, trên ánh mắt, cố ý phủ lên một tầng nhãn ảnh, lông mi cũng cong lên, kinh khủng nhất là, trên khuôn mặt đầy râu ria kia rõ ràng còn đánh lên một lớp son phấn dày đặc, còn trên chiếc miệng rộng kia lại bôi lên son môi đỏ rực, trên búi tóc cũng cắm đầy trâm hoa, trong tay bưng lấy một quyển sách trát, chỉ nhặt hoa lan, lật xem đọc, mặt mày tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng, nũng nịu...

Đáng sợ! Thật sự thật là đáng sợ!

Đây chính là Đông Mục Dã! Một tên yêu nhân biến thái!

Ở sau lưng Đông Mục Dã có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đang tại dốc lòng mát xa vai lưng cho Đông Mục Dã, ngoài ra còn liếc mắt đưa tình với hắn, ngươi nông ta nông, ngẫu nhiên còn nói nhỏ với nhau, vuốt ve an ủi triền miên, lưu luyến vô hạn...

Ở tràng có rất nhiều người, bất luận nam nữ, trông thấy một màn này, đều cơ hồ như muốn nôn mửa, nhưng đều cường ép khắc chế lại...

Đột ngột...

Oa ~~~~~~~

Tử Anh học phủ, thập đại nội môn đệ tử, Cẩu sư huynh ăn phải thiệt thòi trong tay Phong Vân Vô Ngân rốt cục cũng không nhịn được nửa, một ngụm phun ọe ra...

Oa ~~~~~~~ oa A... ~~~~~~

- Ân?

Đông Mục Dã mắt lạnh, giọng the thé nói:

- Cẩu tặc! Ngươi là đang chê cười ta sao!

Vừa dứt lời, hắn liền hơi có động tác...

- PHỐC! ! ! ! ! ! !

Tên Cẩu sư huynh kia, thân thể trực tiếp bạo tác không chút dấu hiệu, lập tức hóa thành một đoàn bột mịn, tiêu tán trong thiên địa.

Giây Sát! Lập tức giây Sát!

- Xem ai còn dám chê cười ta! Hừ!

Đông Mục Dã giọng dịu dàng khẽ hừ, thần thái quả thật giống như một thiếu nữ đang làm nũng vậy...

Tất cả mọi người toàn bộ cúi đầu, toàn thân lạnh run. Không dám liếc mắt nhìn Đông Mục Dã nữa... Biến thái ah! Cái gì là biến thái? Cái này là biến thái ah!

Biến thái không đáng sợ, đáng sợ chính là tên biến thái có thực lực biến thái..

- Đông Mục Dã sư đệ! Không nên quá phận nữa!

Gương mặt tuyệt trần của Tử Viêm viện trưởng quét ngang, quanh thân thần mang bắt đầu khởi động, giận không kềm được.

PHỐC ~~~~~

Đông Mục Dã che miệng cười cười

- Muội tử, tỷ tỷ chẳng qua chỉ giết một tên hạ đẳng, có đáng để ngươi động thủ với tỷ tỷ không?

Hắn vậy mà dùng ‘ tỷ tỷ ’ để tự xưng! ! ! ! !

Phong Vân Vô Ngân lúc này đại não run rẩy, dịch dạ quay cuồng...

Ngừng lại một chút, Đông Mục Dã như cười như không nói:

- Muội tử, ngươi rõ ràng... Khanh khách... Tốt rồi. Tỷ tỷsẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi nữa, ngươi đợi lát nữa, tỷ tỷ có mấy lời, muốn đích thân hỏi thăm Phong Vân Vô Ngân kia...

Nói xong, ánh mắt Đông Mục Dã đã nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Ngân, nhanh chóng lưu chuyển qua trên người Phong Vân Vô Ngân, trong mắt của hắn lóe ra đạo đạo diễm quang, tỏa sáng, hé miệng cười cười:

- Chậc chậc, thiếu niên, ngươi chính là Phong Vân Vô Ngân sao? Ngươi giết chết Tiểu Huyền Tử mà ta sủng ái nhất, ngươi không sợ ta diệt cửu tộc ngươi sao?

Những lời này, rõ ràng là thoại ngữ chất vấn, nhưng nó được nói ra từ trong miệng Đông Mục Dã, quả thật chẳng khác nào liếc mắt đưa tình cả...

Phong Vân Vô Ngân kêu to không ổn trong lòng, cùng lúc đó, Chúc lão rốt cục không kìm được nữa, xuất hiện tron linh hồn Phong Vân Vô Ngân, cười ha ha điên cuồng nói:

- Tiểu Oa Nhi... Ha ha ha ha ha... Tiểu Oa Nhi... Lão đầu tử ta xem như đã rõ... Ha ha ha ha... Đông Mục Dã này, quả nhiên là tham yêu nam sắc, là một Âm Dương yêu nhân, hơn nữa, hắn tựa hồ đã vừa ý ngươi rồi... Ha ha ha ha ha... Vốn lão đầu tử định ngủ đông, ở ẩn trong linh hồn ngươi, dù đánh chết cũng không xuất hiện, nhưng giờ thực sự không nhịn được nữa... Ha ha Aha... Buồn cười chết lão tử rồi... Lão đầu tử làm người hơn mười vạn năm, sóng gió gì chưa thấy qua? Nhưng tới giờ còn chưa bao giờ gặp chuyện buồn cười như hôm nay, hoang đường! Không hợp thói thường! Hiếm thấy ah! Đông Mục Dã này, quả thật là hiếm thấy ah... Tốt, tốt, tiểu oa nhi, ngươi tự ứng đối đi, lão đầu tử tiếp tục ngủ đông đây... Buồn cười chết ta rồi.

Hiện giờ, trong nội tâm Phong Vân Vô Ngân cũng dở khóc dở cười, bất quá, cũng nổi lên lửa giận trùng thiên, cảm giác được tôn nghiêm của mình bị vũ nhục.. Mẹ nó! Một tên nhân yêu biến thái, vậy mà dùng loại ngữ điệu này để nói chuyện với lão tử! Mẹ nó! Đánh chết! Nhất định phải đánh chết!

Phong Vân Vô Ngân nắm chặc hai dấm, khóe miệng toát ra sát cơ không cách nào khắc chế!

- Ân?

Hiện giờ, người trong toàn bộ Tử Anh học phủ cũng từ thái độ mà Đông Mục Dã đối đãi với Phong Vân Vô Ngân mà thấy được chút ý ngầm, miệng mỗi người đều há lớn, trong nội tâm tràn đầy cảm giác quái đản...

- Không phải... Không phải chứ...

Đoàn bóng mờ sau lưng Tử Viêm viện trưởng cũng kinh ngạc không thôi.

- Chuyện càng ngày càng phức tạp rồi...

Tử Viêm viện trưởng, cũng cảm thấy đau đầu một hồi.

- Nói nhảm! ! ! !

Phong Vân Vô Ngân lửa giận ngút trời

- Tào Huyền, ta giết liền giết! Đông Mục Dã sư huynh, ta kính ngươi là học phủ tiền bối, vốn không muốn chống đối ngươi, bất quá, ngươi muốn lấy cửu tộc ta ra uy hiếp, vậy cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ngươi muốn thay Tào Huyền báo thù, cứ việc ra chiêu! Phong Vân Vô Ngân ta một mình gánh chịu!

Oanh!

Trong khi nói chuyện, từ lỗ chân lông quanh thân Phong Vân Vô Ngân đều tỏa ra khí thế long phượng trình tường.

- Hí! ! ! ! Mẹ nó! Tên Phong Vân Vô Ngân này không muốn sống nữa sao? Lại dám ra mặt chỉ trích tên yêu nhân hỉ nộ vô thường Đông Mục Dã này...

Người trong toàn bộ Tử Anh học phủ đều trợn mắt há hốc mồm!

-Ân? Làm càn!

Đông Mục Dã chỉ vào Phong Vân Vô Ngân, trong đôi mắt toát ra một cỗ bạo ngược, bất quá, rất nhanh liền chuyển thành vui vẻ:

- Ngươi rất có tính tình nha...

Phong Vân Vô Ngân thật sự đã buồn nôn tới cực điểm, cao giọng nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn giết gì giết đi!

- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi cái tên tiểu cẩu này! A nhã nhà ta nói lời tốt lành với ngươi, ngươi rõ ràng không biết điều! Ngươi cái này là muốn chết!

Sau lưng Đông Mục Dã, một trong số 4 tên thiếu niên phục vụ hắn liền cao giọng thống mạ, trong mắt toát ra vẻ ghen ghét điên cuồng, hận không thể trực tiếp xông lên căn xé Phong Vân Vô Ngân.

Ba tên thiếu niên còn lại cũng đều là trợn mắt nhìn, bọn hắn tựa hồ cũng sợ hãi Đông Mục Dã thay đổi tình cảm, sau này sẽ bị thất sủng, bị đày vào lãnh cung.

- Các ngươi là vật gì?

Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu cả giận nói

- Mấy tên nam sủng? Ngay cả tôn nghiêm cũng không có, thái giám, cẩu, yêu nhân biến thái cũng dám chửi bậy om sòm trước mặt lão tử sao? Có ngon đứng ra đây! Lão tử đánh chết ngươi!

- Cái gì? ! ! ! !

Bốn tên thiếu niên kia bị Phong Vân Vô Ngân mắng đến vòi phun máu chó, cái gì thái giám, cẩu. yêu nhân biến thá, chữ chữ tru tâm, từng câu từng từ đều đâm vào lòng bọn hắn, khiến khuôn mặt ánh tuấn của bọn hắn hoàn toàn vặn vẹo, da mặt trắng nõn cũng lập tức biến thành màu gan heo...

- Chết! ! ! ! ! !

Thình lình, bốn tên nam sủng này liền giương nanh múa vuốt, trực tiếp đánh về phía Phong Vân Vô Ngân, đánh rađạo đạo Đế cấp pháp tắc, giơ tay nhấc chân, hiển hiện ra rất nhiều võ thuật tu vị cao siêu huyền diệu...

Phong Vân Vô Ngân nhìn cũng không nhìn, tay phải lập tức bắt ra ngoài!

Lực lượng 11000 long ngưng tụ!

Một trảo này, đánh ra Già Thiên Long Thủ, những nơi đi qua, không gian như tờ giấy, tất cả thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc, trong nháy mắt này đều bị dừng lại!

PHỤT! ! ! !

Một trảo này đã trảo 4 tên nam sủng kia hóa thành bụi, bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp ném vào trong ngân hà đầy sao do 10 ức hạt Thiên Địa Đan Điền hình thành, rất nhanh đã bị phân luyện thành từng tia năng lượng bổn nguyên.

- Cái gì? ! Thằng này quả nhiên là một tên điên! Tên điên mười phần! Dám trước mặt đánh chết nhân tình của Đông Mục Dã! Thật là đáng sợ!

Tất cả mọi người đều như sụp đổ..

Mà ngay cả Tử Viêm viện trưởng, đại não cũng ngừng lại... Không phải chứ? Tên Phong Vân Vô Ngân này quả thật chẳng kiêng kị gì cả! Chẳng lẽ trong tay hắn còn một át chủ bài có thể trực tiếp chống lại Đông Mục Dã sao? Đúng! Nhất định là như vậy! Hắn còn có át chủ bài! Chẳng lẽ át chủ bài này có quan hệ với tỷ tỷ tiện nhân kia của ta sao?

- Tốt, tốt. Rất tốt

Đông Mục Dã liền nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, vừa rồi, Phong Vân Vô Ngân đánh chết 4 tên nam sủng kia, Đông Mục Dã hoàn toàn có thể ra tay ngăn cản, nhưng hắn lại bất động, không ai biết hắn có chủ ý gì cả.

Giờ phút này, khuôn mặt Đông Mục Dã đã hoàn toàn lạnh xuống, âm trầm nói:

- Phong Vân Vô Ngân, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, tốt, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng... Tên Tiêu Dao công tử này bản thân không phải là đối thủ của ngươi, bất quá, hắn đã được người nào đó âm thầm tương trợ, hiện giờ, thực lực lớn mạnh hơn ngươi, ngươi không có cơ hội chiến thắng hắn đâu, đối chiến với hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, giờ ta sẽ thay ngươi xóa đi lực lượng không thuộc về hắn trong cơ thể hắn, để các ngươi đọ sức công bằng một hồi, với một cái giá lớn là ngươi phải thần phục ta! Như thế nào? Ngươi nếu không chịu đáp ứng, không cần ta ra tay, Tiêu Dao công tử đã có thể chém giết ngươi rồi! Ngươi là một thiếu niên anh kiệt trổ hết tài năng, thiên phú tài tình, trong toàn bộ đại lục cũng rất hiếm thấy, nếu ngươi chết trong tay loại nhân vật không nhập lưu như Tiêu Dao công tử, hẳn là dù chết cũng không cam lòng phải không... Ngươi cho ta một câu trả lời thuyết phục, ngươi cam nguyện chết trong tay Tiêu Dao công tử hay là thỉnh cầu ta giúp ngươi một phen...

- Úc... Quả nhiên, Tiêu Dao công tử này sở dĩ trở nên mạnh như thế, có được thực lực vượt xa bản thân hắn, nguyên lai thật sự đã có người nào đó âm thầm tương trợ, truyền thâu lực lượng cho hắn... Hừ! Chắc hẳn chính là tên tiểu tiện nhân viện trưởng kia a! Tốt! Tử Anh học phủ, nếu đã đối đãi với ta như vyaaj, vậy thì đừng trách ta không khách khí! Muốn chơi với ta, ta thời khắc phụng bồi!

Phong Vân Vô Ngân quyết định xong, lửa giận xông lên trời, sát khí căn bản không thể nào ngăn nổi...

- Đông Mục Dã, ngươi cái tên biến thái này, ở đó nói dông dài gì thế? Tiêu Dao công tử này cho dù có người tương trợ, có chiến lực đột nhiên tăng mạnh ta cũng có thể một quyền đánh chết! Ngươi giúp ta cái gì? Ngươi cái tên yêu nhân này, ta sớm muộn cũng sẽ tự tay đâm ngươi, còn cần ngươi tới tương trợ sao? Đừng khiến lão tử buồn nôn nữa.

Lời này nói ra cực kỳ vang dội, mỗi người ở đây đêu khiếp sợ! Thất hồn lạc phách!

Phong Vân Vô Ngân này quả thực đã cuồng vọng tới cực điểm rồi! Hoàn toàn không có điểm mấu chốt,.

Quả thật giống như một đầu Man Hoang cổ thú vậy, thấy ai liền cắn người đó!

- Tốt, tốt, thật tốt quá... Vậy ngươi chém giết với Tiêu Dao công tử đi, ta muốn xem rốt cuộc là ngươi giết Tiêu Dao công tử, hay là Tiêu Dao công tử giết ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ phải đau khổ quỳ lạy ta đấy! Hừ!

Đông Mục Dã cũng cực kỳ bảo trì bình thản, bị Phong Vân Vô Ngân không mạ không ngớt như thế, cảm xúc ngược lại đã ổn định lại, thái độ rõ ràng là sống chết mặc bây, hơn nữa, hắn luôn mồm khẳng định Phong Vân Vô Ngân nhất định sẽ không địch lại Tiêu Dao công tử, sẽ quỳ xuống đất cầu xin thần phục hắn.

- Tiêu Dao, ngươi dốc hết toàn lực đuổi giết Phong Vân Vô Ngân đi.

Tử Viêm viện trưởng đã nhận định Phong Vân Vô Ngân tất có át chủ bài bảo vệ tánh mạng, mà tấm át chủ bài này, thế tất sẽ bộc lộ ra, bối cảnh chân thật của Phong Vân Vô Ngân cũng sẽ lộ diện, bởi vậy Tử Viêm viện trưởng cũng tranh thủ thời gian linh hồn truyền âm cho Tiêu Dao công tử.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Tiêu Dao công tử thân hình chuyển một cái, triệt triệt để để đi về phía Phong Vân Vô Ngân, hắn toàn thân khí thế tăng vọt, thiêu đốt lên đạo đạo thần mang, lực lượng không thuộc về bản thân đang sôi trào, muốn giết chóc!

- Tiểu Cẩu! Ngươi hung hăng càn quấy nhất thời lại phải táng thân trong tay bổn tọa. Ha ha ha!

Tiêu Dao công tử, từng bước tới gần Phong Vân Vô Ngân.

Oanh!

Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ lực lượng 11000 long, trực tiếp đánh ra một chiêu yên diệt.

- Chút tài mọn!

Tiêu Dao công tử tùy tiện vung tay phải lên, Thần Quang nổ bắn ra, trực tiếp xoắn chiêu kia thành bột mịn.

- Ah ha ha ha ha ha Hàaa...!

Tiêu Dao công tử cười dài, hắn cảm giác được, mình có một loại lực lượng chúa tể và quyền sanh sát trong tay, Phong Vân Vô Ngân ở trước mặt hắn, giống như một con kiến, tất cả công kích của Phong Vân Vô Ngân đều là phí công! Đều là gãi ngứa cả!

Tuy rằng, loại lực lượng này, là Tử Viêm viện trưởng tạm thời chuyển vận cho Tiêu Dao công tử, bất quá, cũng khiến Tiêu Dao công tử, sinh ra một loại cảm giác ưu việt...

- Ầm ầm!

Tiêu Dao công tử dùng một loại khí thế áp chế tất cả đi về hướng Phong Vân Vô Ngân, những nơi đi qua, không gian phá thành mảnh nhỏ!

- Tốt, cũng không cần công kích mang tính thăm dò nữa, trước tiên giết chết ngươi, sau đó lại đối phó Đông Mục Dã!

Thình lình, Phong Vân Vô Ngân thần kỳ tỉnh táo lại, trong hai tròng mắt, xẹt qua đạo đạo Chân Long khí tức, tay phải đột nhiên động!

Oanh! ! ! !

Toàn bộ Thiên địa bắt đầu trực tiếp lay động!

11000 đầu Chân Long khí kình, nương theo Hỏa Phượng Hoàng hư ảnh, bố trí ra một trận pháp trên bầu trời.

Long Uy mịt mở bắt đầu lan khắp nơi!

Pha tạp, cổ xưa, uy nghiêm, to lớn cao ngạo, Thái Cổ, Long tộc... Đủ loại khí tức, bắt đầu sôi trào!

Trong trận pháp khổng lồ kia, đột nhiên vang lên một tiếng gào thét! Một đoạn Chân Long thủ chậm rãi từ trong trận pháp vươn ra ngoài.

- Ân?

Đông Mục Dã và Tử Viêm viện trưởng, nhịn không được đồng thời ngẩng đầu ngưng mắt nhìn, trong nội tâm trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.