Nếu như không có thân thể cường đại có lực, mặc dù tu vi huyền khí cao tới đâu, cũng không thể luyện thành bộ chuy kỹ này!
Huyền khí tự thân, chỉ dùng để va chạm chuy phong, tiến hành từng bước di
chuyển, lực lượng cơ thể, mới là thứ chân chính vũ động búa tạ để công
kích địch nhân!
Có thể nói, muốn luyện thành bộ vũ kỹ Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy này, điều kiện hà khắc, độ khó cực đại.
Đây coi như là một hạng vũ kỹ đi đường tắt!
Lúc trước, tán tu chột mắt kia có thể luyện chuy kỹ này đến cảnh giới có
chút thành tựu, chính là bởi vì tố chất thân thể hắn cường hãn, trời
sinh thần lực, có được thể lực nghìn cân.
- Thật tốt quá!
Hai mắt Phong Vân Vô Ngân sáng lên:
- Nếu như luận lực lượng thân thể, trong đám đệ tử mới tại Nham Thạch
Thành, ai có thể là đối thủ của ta? Mặc dù so sánh với đệ tử thâm niên,
lực lượng thân thể ta, cũng đủ để cầm cờ đi trước!
Vốn dĩ ước
nguyện ban đầu của Phong Vân Vô Ngân, chính là tu luyện kiếm kỹ, hoặc là quyền chưởng chỉ pháp, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn mới nếm thử tu
luyện chuy kỹ này. Nhưng, khi lý giải đến tinh túy của Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy, hắn nhất thời cảm thấy nội tâm ngứa ngáy, hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện!
Ưu thế của hắn là, không cần tận lực đi
rèn luyện thân thể, tăng cường lực lượng, tu luyện Phong Ma Thập Bát
Trọng Chuy sẽ giống như làm ít ăn nhiều! Còn có thể mượn nhờ bộ chuy
pháp này, phát huy lực lượng thân thể của mình đến mức nhuần nhuyễn.
Tu luyện Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy, cần có một thanh trọng chuy, trọng lượng càng lớn, uy lực lại càng lớn.
Mà bộ chuy kỹ này, cũng không phân thành các loại cảnh giới như nhập môn,
tiểu thành, trung kỳ, đại thành. Toàn bộ bằng lực lượng thân thể của tu
luyện giả để phân chia độ mạnh yếu của chuy kỹ.
Lại tiếp tục
nghiên cứu tìm tòi chuy phổ một lần nữa, lúc này Phong Vân Vô Ngân mới
cất vào trong nạp giới, lại lấy ra một xấp kim phiếu, trực tiếp ra khỏi
cửa, đi về phía khu vực cửa hàng binh khí của Nham Thạch Thành.
Đi không bao lâu, đã tới một mảnh quảng trường náo nhiệt. Trong phiến
quảng trường này, như trước là cửa hàng san sát, rất nhiều võ giả đi
lại. Từng đợt âm thanh làm nghệ nguội phát ra xoay quanh bầu trời của
quảng trường.
Khu vực binh khí phô.
Hiện nay, trên người
Phong Vân Vô Ngân cũng không quá thiếu vàng bạc, không cần phải đi nơi
buôn bán nhỏ, hắn trực tiếp chạy tới một cửa hàng quy mô rất lớn.
Trong binh khí phô, trưng bày rất nhiều loại binh khí lập lòe ra ánh sáng chói mắt.
Kiếm, đao, thương, phủ, kích...
Trong đó, đao và kiếm có số lượng nhiều nhất.
Vừa vào binh khí phô, toàn thân tóc gáy Phong Vân Vô Ngân đều dựng thẳng
lên, binh khí trên cửa hàng, đều chứa một loại ý lạnh, xâm nhập vào
trong trái tim.
- Thoạt nhìn, phẩm chất những binh khí này đều phi thường không tồi, thợ rèn rèn binh khí nhất định là thợ rèn đại sư.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân âm thầm thán phục.
Lúc này, một người nam tử trung niên chậm rãi đi từ trong cửa hàng ra, lại gần phía Phong Vân Vô Ngân, mỉm cười nói:
- Thiếu niên, ngươi muốn lựa chọn binh khí gì?
Hắn nhìn đến một thanh đoản kiếm dắt ngang hông Phong Vân Vô Ngân, trong mắt lộ ra suy tính:
- Muốn mua một thanh trường kiếm? Ừm, thiếu niên, kiếm ngươi đang sử
dụng, xác thực hơi nhỏ một chút, bất lợi khi giao đấu. Đến, qua bên này
xem, chỗ này đều là kiếm tốt, thổi đứt tóc, sắc bén vô cùng!
- Không...
Phong Vân Vô Ngân vội vã ra ngăn cản nói:
- Lão bản, ta muốn chọn một thanh búa tạ, càng nặng càng tốt!
- Không phải đâu?
Nam tử trung niên không nhịn được lại quan sát vóc người Phong Vân Vô Ngân. Tuy rằng năm nay Phong Vân Vô Ngân mới mười hai tuổi, thân cao chừng
một thước bảy, nhưng vẫn lộ ra khí chất trẻ con, thoạt nhìn không phải
dạng người có lực lượng mạnh. Phải biết rằng, tu luyện Thần Man Lực
Vương Quyết, cũng không phải biểu hiện tráng kiện trên thân thể, chỉ là
mỗi một bộ phận, mỗi một tấc da thịt, mỗi một đoạn xương cốt, đều chiếm
được rèn luyện.
Thần lực của Phong Vân Vô Ngân, tiềm ẩn bên trong thân thể, trong kinh mạch máu huyết, bình thường không biểu hiện ra
ngoài thân thể.
- Thiếu niên, ta xem ngươi là người nho nhã yếu ớt, ngươi dĩ nhiên muốn mua một thanh búa tạ? Lẽ nào ngươi tu luyện chuy kỹ sao?
Nam tử trung niên càng cảm thấy nghi ngờ, đầu đầy sương mù:
- Trong số vũ kỹ ở Nham Thạch Thành chúng ta, chuy kỹ là hàng cực kỳ hiếm thấy. Chỉ có người trời sinh thần lực, mới có thể tu luyện chuy kỹ. Chỉ bất quá, uy lực của chuy kỹ sao có thể cường đại bằng uy lực của đao kỹ kiếm kỹ? Thiên môn, đó chính là thiên môn đó! Thiếu niên, ta xem ngươi
còn trẻ tuổi, tu luyện trên con đường võ đạo, cần phải thận trọng, không thể bỏ gốc lấy ngọn... Mua bảo kiếm đi, hoặc là mua bảo đao cũng tốt,
tu luyện kiếm kỹ và đao kỹ, mới là vương đạo! Không nên lầm được lạc
lối!
Phong Vân Vô Ngân không nói gì... Lão bản binh khí hổ này thật đúng là nhiều lời. Hắn nhắc lại nói:
- Lão bản, trong cửa hàng của ngươi, rốt cuộc có bán trọng chuy hay không? Nếu như không có, ta đi cửa hàng khác.
- Yêu yêu yêu, thiếu niên, ngươi thực sự cố chấp đấy! Ta khuyên nhủ bằng
lời hay, nhưng ngươi lại cho rằng gió thổi ngoài tai! Đi, ta không thèm
nói cái rắm gì nữa. Còn có, ta nói thật cho ngươi biến, trong quảng
trường bán binh khí này, cửa hàng binh khí nhà ta, chính là tốt nhất!
Ngươi muốn trọng chuy, ở chỗ ta thực ra có mấy thanh, thế nhưng cửa hàng khác, chắc gì đã có, ngươi đi theo ta!
Nam tử trung niên thở
hồng hộc mang theo Phong Vân Vô Ngân, đi qua đi lại, cuối cùng đi tới
một luyện võ trường. Khắp ngõ ngách luyện võ trường, đặt ra năm thanh
trọng chuy.
Từ trái tới phải, độ lớn năm thanh trọng chuy cũng không giống nhau.
Chuôi nhỏ nhất bên trái, cán chuy dài nửa thước, đầu chuy như một quả dưa
hấu, chuôi tận cùng bên phải, cán chuy dài hai thước, đầu chuy lớn vô
cùng, liếc mắt nhìn lại, cảm giác đủ đáng sợ.
- Ách, ta nói rồi,
trong cửa hàng của ta, đầy đủ các chủng loại binh khí, mặc dù trọng chuy ít được lưu hành, chỗ này cũng có năm chuy,có thể nói nhiều nhất trong
quảng trường binh khí này! Thiếu niên muốn mua một thanh trọng chuy? Ta
rất nghi ngờ ngươi có thể nâng nổi không!
Trong mắt nam tử trung niên ẩn chứa ý vị khinh thường coi rẻ chế nhạo:
- Đi, chúng ta đi qua xem!
Phong Vân Vô Ngân và nam tử trung niên cùng nhau đi tới bên trong luyện võ trường, đi gần tới năm thanh trọng chuy kia.
- Trước tiên ngươi cầm thử thanh trọng chuy nhỏ nhất xem, đây là trọng
chuy được tạo thàh từ hắc thiết chất lượng tốt, nếu như ta nhớ không
lầm, trọng lượng của nó là 300 kg! Ngươi là tu vi huyền khí tam phẩm, có chút khí lực, có thể cầm lấy chuôi trọng chuy này, bất quá cầm được, và huy vũ sử dụng, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nam tử trung niên cực kỳ khinh thường nhìn Phong Vân Vô Ngân.
- 300 cân?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân không chút biểu tình cầm lên cán chuy, trực tiếp
nâng lên, chỉ cẩm thấy nhẹ nhàng không một tia sức nặng, giống như cầm
một cây rơm rạ trong tay!
Đây là hắn còn chưa dùng lực lượng huyền khí, mà là dùng lực lượng thân thể tinh khiết để cầm chuy.
- Di? Quả nhiên khí lực không tồi!
Nam tử trung niên kêu một tiếng tốt:
- Thử vũ động trong chuy xem?
- Chuyện này không cần!
Phong Vân Vô Ngân nắm chuôi trọng chuy, căn bản không có trọng lượng, xúc cảm không tốt, cho nên hắn lười múa thử, trực tiếp buông xuống, cầm lên
thanh trọng chuy thứ hai.
- Nặng 500 cân!
Nam tử trung niên vội vàng nói.
Phong Vân Vô Ngân dễ dàng nhấc chuôi trọng chuy này lên, cổ tay tùy ý lắc lư
vài cái, vẫn không cảm giác thấy chút trọng lượng nào trong trọng chuy.
Thật sự quá nhẹ! Sao có thể dùng để luyện Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy?
Buông chuôi trọng chuy thứ hai, Phong Vân Vô Ngân lại cầm lên chuôi thứ ba.
- 700 cân!
Trong âm thanh của nam tử trung niên, đã có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thầm nghĩ, vóc người ngươi thoạt nhìn gầy yếu lịch sự, tu vi huyền khí
chỉ có tam phẩm, ta xem ngươi làm sao có thể dễ dàng cầm lên một thanh
trọng chuy nặng 700kg!
Bất quá, nam tử trung niên lại đoán sai rồi.
Phong Vân Vô Ngân mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đã nhấc được chuôi trọng chuy này lên, còn vung vẩy vài cái, khóe miệng, xẹt qua một tia biểu
tình tương đối thất vọng.
Tuy rằng nói, chuôi trọng chuy này có
thể làm cho Phong Vân Vô Ngân có cảm giác một tia trọng lượng, nhưng như trước vẫn cảm thấy quá nhẹ.
- Này... Này... Thiếu niên, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi! Xem ra, ngươi thiên phú dị bẩm, có chút thần lực!
Nam tử trung niên nuốt một ngụm nước bọt, trọng chuy thứ tư, ngươi cũng
đừng cầm lên, trực tiếp cầm chuy thứ năm đi, ta nói cho ngươi biết,
chuôi trọng chuy thứ năm này, được xưng là binh khí nặng nhất Nham Thạch Thành! Là do một cường giả Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn đi du lịch
hải ngoại, tình cờ nhặt được một khối trọng thiết dưới đáy biển, sau đó
giao cho ta. Khối trọng thiết này, không thích hợp để rèn đao kiếm và
binh khí khác, ta chỉ đành tạo ra một thanh búa tạ, trọng lượng là 1200
cân! Là binh khí mạnh nhất trong toàn bộ Nham Thạch Thành! Ngươi có dũng khí thì trực tiếp thử cái này xem!
- 1200 cân?
Phong Vân Vô Ngân ngáp miệng:
- Vậy ta phải thử một chút!
Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp cầm lấy nhấc lên thanh trọng chuy được xưng vũ khí nặng nhất Nham Thạch Thành.
Phải biết rằng, hiện tại lưc lượng đơn quyền của Phong Vân Vô Ngân có 5200
cân, quyền lực còn kinh khủng như vậy, càng đừng nói thôi động lực lượng đi cầm và món đồ.
1200 cân, được xưng là binh khí nặng nhất Nham Thạch Thành, bị Phong Vân Vô Ngân lửng thững cầm lên. Lúc này, Phong
Vân Vô Ngân vừa mới cảm giác trọng chuy trong tay có chút phân lượng,
bất quá, vẫn chưa đủ để nói lên chữ nặng. Khi tu luyện Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy, trọng lượng của trọng chuy càng đủ, uy lực càng lớn, phảng
phất không chút nào lép vế.
- Không phải đâu? Chẳng lẽ còn là
trời sinh thần lực? Nếu là tu vi huyền khí đạt Hậu Thiên lục phẩm trở
lên, cũng có thể nhấc được chuôi búa tạ này, nhưng tiểu tử này rõ ràng
mới tam phẩm thôi. Trời sinh thần lực! Trời sinh thần lực!
Tròng mắt nam tử trung niên trừng to như trứng trâu, sắp rơi cả ra ngoài:
- Thiếu niên... Ngươi... Ngươi thử vũ động chuôi trọng chuy này... Ta ngược lại muốn nhìn...
Không đợi nam tử trung niên nói hết lời, Phong Vân Vô Ngân đi tới trung ương
luyện võ trường, một tay cầm búa tạ nặng 1200 cân, tùy ý múa may.
Vù vù! Vù vù...
Dưới thần lực của Phong Vân Vô Ngân, búa tạ dường như phát sinh tiếng rít, thanh thế kinh người.
Tu vi huyền khí của nam tử trung niên này là Hậu Thiên thất phẩm sơ kỳ, có thể nói, mặc dù hắn dựa vào tu vi huyền khí, gia trì huyền khí lên hai
tay, nhưng thật ra có thể nhấc lên chuôi trọng chuy này, thế nhưng không có khả nưng tùy ý vũ động tần sô cao như Phong Vân Vô Ngân vậy.
Nam tử trung niên hoàn toàn cảm thấy choáng váng rồi.
Phong Vân Vô Ngân đùa giỡn một lúc, trong lòng rất không thoải mái... Trọng
chuy này, tuy rằng nặng hơn rất nhiều so với mấy chuy trước, lúc quay
múa, cảm giác trên cánh tay cũng có chút lực, chỉ bất quá, hơi nhẹ một
chút, khiến cho Phong Vân Vô Ngân có một loại cảm giác phù phiếm, không
quá thực.
- Huy vũ chuôi trọng truy này đi đánh nhau, còn không
bằng ta dùng nắm tay ta! Hơn nữa, ta không tin, loại búa tạ phân lượng
như thế này, có thể phát huy uy lực của Phong Ma Thập Bát Trọng Chuy đến mức nhuần nhuyễn!
Phong Vân Vô Ngân rất không hài lòng, chỉ là, thứ
này đã là binh khí nặng nhất trong toàn bộ Nham Thạch Thành rồi. Trừ phi đi hội trường buôn bán khác xem xét, thử vận may.
- Làm sao... Thế nào? Chuôi trọng chuy này, khiến ngươi thỏa mãn sao?
Nam tử trung niên có chút nơm nớp lo sợ dò hỏi Phong Vân Vô Ngân.
- Này... Nói thật đi, phi thường miễn cưỡng!
Phong Vân Vô Ngân ăn ngay nói thật.
Chương 59: Thần Lực Chuy (2).
- Hơn nữa, chuôi trọng chuy này quá lớn, mang theo lại không có phương
tiện. Cán chuy dài đến 2 mét, ta không có khả năng lúc nào cũng khiêng
nói đi? Quá trói buộc, quá chướng mắt.
Một loạt tiếng quở trách.
- Này chỉ có thể là miễn cưỡng?
Nam tử trung niên có chút nổi giận:
- Binh khí nặng nhất trong Nham Thạch Thành, trong mắt ngươi, lại chỉ là hai từ miễn cưỡng, tức chết ta rồi!
Ánh mắt cực độ không vui không hài lòng của Phong Vân Vô Ngân, dường bị đẫ
tâm thủng con tim bé nhỏ của nam tử trung niên, đâm thủng lòng tự tin và tự tôn của hắn về phương diện binh khí. Đột nhiên, hắn đảo mắt, lớn
tiếng gọi:
- Lão Vương, ngươi qua đây một chút! Nhanh!
- Ách?
Phong Vân Vô Ngân vốn định nghĩ tạm thời mua chuôi trọng chuy này, ai ngờ đột nhiên nghe thấy lão bản thét to, khiến hắn sửng sốt một chút.
Chỉ một lúc sau, một hán tử say tay cầm hồ lô rượu, đôi mắt mông lung,
miệng vẫn không ngừng đổ thêm rượu vào, bước đi liêu xiêu tiến về luyện
võ trường, hắn nấc một cái nói:
- Lão bản, ngươi gọi gì?
Nam tử trung niên có chút hổn hển nói:
- Lão Vương, không phải bình thường ngươi vẫn nói khoác ngươi có một
thanh trọng chuy gia truyền, thần diệu vô cùng sao? Hiện tại, có vị
khách nhân trời sinh thần lực, tới trong cử hàng của chúng ta, mà kiện
binh khí nặng nhất hắn cũng không để vào mắt, mau mau lấy trọng chuy gia truyền của nhà ngươi ra đây, để vị khách nhân này mở mang kiến thức một chút.
- Trọng chuy gia truyền?
Phong Vân Vô Ngân thoáng cái hăng hái rồi:
- Ách, vị đại thúc này, người có một thanh trọng chuy gia truyền? Vậy thì tốt quá! Mong ngươi lấy ra, nếu như trọng lượng của nó còn nặng hơn
chuôi trọng chuy trong tay này, ta nguyện ý mua với giá cao.
-
Hừ! Tiểu tử ngươi, căn bản... Căn bản không phải chỗ đó... Bao nhiêu
người, bao nhiêu người đều không hiểu sự kỳ diệu của Thần Lực Chuy gia
truyền nhà ta. Đều là... Đều là loại ngu xuẩn không có kiến thức!
Hán tử say lầm bầm bắt đầu chửi bới:
- Ngươi muốn xem, cứ xem!
Nói xong, hắn lấy ra một vật thể giống cái búa ở dắt ở ngang hông.
Không thể nói là chuy, chỉ có thể nói là búa.
Toàn thân dùng tài liệu đen sì đúc ra, bộ dáng không giống kim loại không giống đá, cán dài chừng một thước.
- Này...
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy đồ vật này gióng như chiếc búa bình thường trên địa cầu mình vẫn dùng.
- Thứ này, lẽ nào chính là... Búa ta gia truyền trong miệng của đại thúc?
- Đúng vậy?
Hán tử say dĩ nhiên chẳng biết xấu hổ gật đầu nói.
Nam tử trung niên ở bên cạnh giải thích nói:
- Lão vương là một tên sâu rượu, đi tới Nham Thạch Thành không bao lâu,
bởi vì tranh chấp cùng người khác, bị đánh thành nội thương, cả đời
không còn khả năng tu luyện, tu vi đình trệ tại Hậu Thiên tứ phẩm. Ta
nhìn thấy hắn bèn thương hắn, thu hắn giúp đỡ trong cửa hàng. Hiện tại
hắn đã say rồi, cho nên không nói rõ cho ngươi được. Ta nói thay hắn
vậy, chuôi trọng chuy này, bình thường lão Vương hay nói khoác chính là
bảo bối mà tổ tiên truyền xuống, chi có người chân chính có được thần
lực, khi cần chuôi trọng chuy này mới có thể kích phát được bộ dạng thật của nó, còn người bình thường cầm, thì nó chỉ có bộ dáng như một cây
búa, không chút nào liên quan đến hai chữ trọng chuy. Bất quá, nếu người có thần lực cầm nó, nó sẽ phát sinh biến hóa thần diệu. Thậm chí, ngay
cả người có tu vi huyền khí siêu cường, mượn lực lượng huyền khí, cũng
không thể kích phát sự thần diệu của nó, phải là người trời sinh thần
lực mới được.
Hắn tử say lại nhấp một ngụm rượu, bổ sung nói:
- Chuy này tính danh tên, Thần Lực Chuy, trọng lượng của nó là căn cứ lực lượng của người dùng mà biến đổi. Lực lượng lớn, trọng lượng của nó
cũng nặng, hiểu rõ chưa?
Phong Vân Vô Ngân chỉ nghe được hai người này nói, càng nghe càng bá đạo, hắn nhíu mày nói:
- Xin cho ta mượn dùng một lát!
Hán tử say cười tà nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, cầm búa đưa cho Phong Vân Vô Ngân.
- Nhớ kỹ, đây chính là Thần Lực Chuy, thần dị vô cùng, nếu như ngươi
không phải người có thần lực chân chính, chỉ có thể làm bẩn nó, không
chút nào có thể khai quật chỗ thần diệu của nó.
Phong Vân Vô Ngân không cho là đúng cười cười, tiếp nhận cái búa nhỏ này.
Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận Thần Lực Chuy từ trong tay hán tử. Ách, một thanh búa nhỏ, nhấc nhấc vài cái, ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy một chiếc búa có bộ dáng đen thui, âm u không chút ánh sáng. Mơ hồ có thể thấy, trên
cán và đầu chuy, đều điêu khắc một ít ký hiệu chữ triện, đồ án hình thú
chim bay.
Lão bảo binh khí phổ, năm tử trung niên kia, vội vàng nói:
- Đây đây, thiếu niên, thần lực toàn thân ngươi không sai, man lực toàn
thân ngươi không sai, nhưng vẫn chưa đủ xưng hai chữ thần lực. Thần Lực
Chuy này, chính là vật phẩm giám định tốt nhất, chỉ cần có người có thần lực chân chính, mới có thể kích hoạt Thần Lực Chuy, ngươi cũng không
làm đến sao? Ta xem ngươi ý định đến cửa hàng ta quấy rối, cũng được,
ngươi còn có vài phần man lực, được rồi, đừng tiếp tục càn quấy nữa, đến đường lớn chọn một thanh bảo kiếm hoặc là binh khí khác đi, ta giảm giá cực sốc cho ngươi.
Phong Vân Vô Ngân đơn giản nhấc kiện binh khí mạnh nhất nơi đây, không khác gì vả vào mặt lão bản, nét mặt lão bản âm u, lúc này thấy Phong Vân Vô Ngân không thể kích hoạt Thần Lực Chuy
kia, bỗng nhiên hắn liền cảm thấy lấy lại được chút mặt mũi.
- Ai biết ngươi nói thật hay giả?
Phong Vân Vô Ngân cười nhạt, cầm búa trong tay định trả cho hán tử say.
Đột nhiên...
Ký hiệu điêu khắc trên búa, dĩ nhiên bắt đầu kỳ dị cuồn cuộn gấp khúc,
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy độ nặng của cây búa trong tày không ngừng tăng thêm, càng lúc càng nặng.
Khuôn mặt hắn bắt đầu cổ quái, còn hán tử say và nam tử trung niieen hất thời đều sửng sốt.
Sau một khắc, chuyện khiến kẻ khác khó có thể tin được đã xảy ra! Ký hiệu
và đồ họa trên búa, bắt đầu trôi nổi trong không khí, tản ra khí tức cổ
xưa và một loại uy áp mở mịt, không thể nhìn gần.
Búa chợt thành lớn!
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu trong huyết quản Phong Vân Vô Ngân, bắt đầu rung động như thủy triều,
phát sinh âm thanh khó hiểu, mỗi một kinh mạch trong hai tay, đều đột
nhiên phồng lên, giống như một con cá trạch tráng kiện.
Trong nháy mắt, búa trong tay dĩ nhiên biến thành một thanh trọng chuy chân chính.
Cán chuy dài chừng một thước, thô như cánh tay, đầu chuy hình trụ, đường kính nửa thước.
Lực lượng toàn thân Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ, một tay đã không thể cầm
nổi trọng chuy, chuyển sang bộ dáng hai tay cầm chuy. Mỗi một đồ án ký
hiệu, lướt qua quanh quẩn xoay tròn xung quanh Phong Vân Vô Ngân, dần mở rộng thành lớn, không khí bốn phía tạo nên rung động, ký hiệu đồ án
hình thú tinh xảo dán liền cùng một chỗ, cuồn cuộn vài cái, hỗn hợp
thành một hình dạng mãnh hổ, hình tượng uy mãnh, trông rất sống động,
trôi nổi trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, không bao lâu, hình mãnh hổ
biến thành giao long, hùng sư, cự vượn, mãng xà... Phong vân tế hội,
biến hóa muôn dạng.
Một cổ khí tức hoang dã mà thê lương cổ xưa bao lấy Phong Vân Vô Ngân.
Cốt cách toàn thân hắn nổ vang bùm bùm phanh phanh không dứt. Quần áo toàn
thân nát bấy, như vô số con bướm, văng khắp nơi bay loạn.
Nửa cơ
thể bên trên hiện ra, lộ ra đường cong tinh xảo, mức độ rõ ràng, tiếng
phụt phụt trong máu càng lúc càng lớn, kinh mạch nhô ra, toàn thân dường như đều lớn thêm một vòng! Hai tay cầm cán chùy, trên mặt hiện ra biểu
tình vui sướng...
- Ha ha ha ha! Đây mới gọi là trọng chuy! Sướng!
Nắm chuôi trọng chuy này trong tay, mới thật uy phong, mới có thể phát
ra toàn bộ lực lượng!
Sức nặng trọng chuy và thể tích thân thể để không hề gia tăng, cũng có lượng lượng tầm 5000 6000 cân!
Hắn tử say và nam tử trung niên sợ đến mức méo mặt, đứng ngây tại chỗ giống như tượng đất. Trong mắt bọn họ, Phong Vân Vô Ngân uy thế vô cùng,
giống như thiên thần hạ phàm!
- Các ngươi tránh ra!
Phong Vân Vô Ngân vui sướng rống một tiếng, hai tay giơ lên búa ta, làm bộ muốn nện xuống.
Nam tử trung niên và hán tử say sợ đến vội vàng lùi lại vài bước, kinh hãi như gần chết nhìn vào Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân đứng trong luyện võ trường, tùy ý quơ quơ trọng chuy, chỉ
cảm thấy lực lượng toàn thân bao lấy trọng chuy, mỗi một khi chém ra một cái, đều có lực lượng nghìn cân, khiến không khí bốn phía nổ bang bang
phanh phanh, đồ án hình thú trên đỉnh đầu thủy chung theo sát Phong Vân
Vô Ngân, biến ảo thành các loại hình dạng, tăng thêm uy thế cho hắn.
Phong Vân Vô Ngân vũ động búa tạ càng sảng khoái, hai chân bắt đầu di chuyển, khiến mặt đất bốn phía luyện võ trường đều bị nứt ra từng hố lớn.
Múa may một hồi, Phong Vân Vô Ngân sướng đủ rồi, trực tiếp ném trọng chuy lên bầu trời.
Nam tử trung niên và hán tử say, sợ đến mức lại lùi tiếp vài bước. Trọng
chuy cuộn vài cái trên không trung, thể tích bắt đầu nhỏ lại, đợi đến
thời gian rơi xuống mặt đất, nó đã nhỏ, biến thành bộ dáng một trọng
chuy bình thường. Phong Vân Vô Ngân không hề phát lực, nhẹ nhàng cầm
búa, nhặt mấy chiếc nạp giới trên mặt đất, tâm niệm khẽ động, nhất thời
thu trọng chuy vào trong nạp giới.
Giấu tốt nạp giới, Phong Vân Vô Ngân cười nói với nam tử trung niên và hán tử say:
- Thần Lực Chuy này, ta mua!
Giấu tốt nạp giới, Phong Vân Vô Ngân cười nói với nam tử trung niên và hán tử say:
- Thần Lực Chuy này, ta mua!
Giọng nói, phảng phất mang theo cường thế, không cho phép cãi lại chút nào,
thật giống như, nếu như nam tử trung niên và hán tử say không đồng ý vụ
buôn bán này, Phong Vân Vô Ngân lập tức sẽ nhào lên chém giết.
Nam tử trung niên và hán tử say liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh
khủng trong mắt của đối phương. Lại nhìn về phía luyện võ trường, đã bị
Phong Vân Vô Ngân đánh ra một đống lún sụt lớn, trở thành một mảnh hỗn
độn. Mà Phong Vân Vô Ngân vừa vũ động trọng chuy, hình ảnh giống như
thiên thần hạ phàm, đã in thật sâu vào trong đầu hai người, không sao
dứt bỏ.
Nam tử trung niên chép chép miệng, nói với hán tử say:
- Lão Vương, đó là bảo bối gia truyền nhà ngươi, bán hay không bán, ngươi toàn quyền quyết định. Bất quá, thiếu niên này thầ lực vô cùng, có thể
kích hoạt Thần Lực Chuy, để chúng ta tận mắt thấy hình dạng thực sự của
nó, đó đã là một chuyện may mắn rồi. Ta xem, trong Nham Thạch Thành,
người có thể kích phát Thần Lực Chuy giống thiếu niên này, ít như lông
phượng và sừng lân! Dứt khoát... Bán cho hắn đi!
Hán tử say đột nhiên cười:
- Ha ha! Ta đã nói rồi, bảo bối gia truyền nhà ta, vì sao có thể là đồ giả được đây? Đó là bảo bối chân chính!
Lúc này, men say mông lung trong mắt hán tử say, đã mất đi, tha vào đó chính là một khuôn mặt khôn khéo sáng bóng.
- Thiếu niên, tuy rằng nói Thần Lực Chuy này chính là bảo vật tổ tiên
truyền lại, ta trăm triệu khôgn thể qua tay bán cho người bên ngoài. Bất quá... Lấy năng lực của ta, muốn kích phát thần dị của Thần Lực Chuy,
cả đời cũng đều vô vọng, nó tại trong tay ta, giống như vật phàm, như
minh châu bị lấy làm bi ve, thực sự khiến người giận dữ, tội ác tày
trời! Bởi vậy, ngươi muốn mua, ta cũng có thể bán, chỉ là...
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cảm thấy căng thẳng, từ trên người hán tử say,
hắn ngửi được một loại khí tức tham lam. Hắn vội vàng nói:
- Chỉ là cái gì? Không lẽ ngươi chơi công phu sư tử ngoạm sao?
- Này...
Ánh mắt hán tử say sáng lên:
- 10 vạn lượng vàng cộng thêm một viên Sinh Sinh Tái Tạo Hoàn, không mặc cả!
- Sinh Sinh Tái Tạo Hoàn?
Phong Vân Vô Ngân và lão bảo binh khí phô, trăm miệng một lời kêu lên.
Phong Vân Vô Ngân đã đọc được về Sinh Sinh Tái Tạo Đan trên sách vở, chính là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý và hiếm có, là một loại dược hoàn hầu như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Công hiệu chủ yếu của nó
chính là, tạo ra sức sống vô hạn cho mỗi tế bào kinh mạch, khiến con
người thoát thai hoán cốt, nhảy vào long môn!