Nhưng trước khi đi tìm khu rừng Hỏa Long Thụ, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ:
- Đám võ giả đi săn Thực Thi Ngốc Ưng kia đã bị chết quá nửa, không biết
thi thể bọn chúng đã được xử lý chưa, nếu chưa được xử lý, ta có thể
luyện hóa tất thi thể của bọn chúng, tăng thêm mấy phần huyền khí tu vi. Ngoài ra, có thể tìm kiếm trên thi thể bọn chúng, xem xem có kiếm được
nạp giới hay bí kíp hay không.
Nghĩ vậy, Phong Vân Vô Ngân xếp
bằng ngồi bên bờ sông, ăn một viên thịt viên được luyện hóa từ thi thể
của bát phẩm hung thú, tăng thêm 200 cân lực lượng, nghỉ ngơi một lát
rồi men theo bờ sông, vô cùng cẩn thận quay ngược trở lại khu rừng trung cấp Man Lực Quả.
Tới chạng vạng tối, Phong Vân Vô Ngân cuối cùng đã tới được khu rừng Man Lực Quả lúc này đã bị thiêu trụi, đưa mắt nhìn qua, khu vực này không hề có ai khác, mặt đất chất đầy thi thể của võ
giả và thi thể của mấy chục con Thực Thi Ngốc Ưng bị thiêu cháy.
- A ha! Số ta quả nhiên không tồi, đám võ giả đó tuy đã chết, nhưng đồng
bọn của bọn chúng không hề lo liệu hậu sự cho bọn chúng, để phơi xác
ngoài đồng không mông quạnh, thật là đáng thương.
Phong Vân Vô Ngân liền bò lên.
Thực ra cũng không phải là những gã võ giả còn sống không đi xử lý tử thi,
khí tức của tam đại cao thủ đã khiến bọn chúng sợ hãi tới mất mật, khi
tam đại cao thủ chuẩn bị ra tay, ba cỗ sát khí điên cuồng tỏa ra, khiến
bọn chúng suýt nữa suy sụp, bởi vậy khi tam đại cao thủ vừa rời đi, bọn
chúng cũng không dám ở lại thêm một giây nào nữa, loạng choạng lê thân
thể suy yếu bỏ chạy.
Phong Vân Vô Ngân khẽ đếm qua, trên mặt đất
có 32 cỗ thi thể, tuy những thi thể này đã bị lạnh đi lâu rồi, huyền khí của thi thể cũng đã tiêu tán đi gần hết, nhưng may mà số lượng rất
nhiều.
Phong Vân Vô Ngân ngồi xếp bằng giữa đống thi thể, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa từng cỗ thi thể một.
Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết, 416 hạt Thiên Địa Đan
Điền rời khỏi thân thể, luyện hóa 32 cỗ thi thể trên mặt đất, cũng có
thể coi như làm một việc tốt, xử lý thi thể thay cho người chết, không
để thi thể của bọn chúng cuối cùng lại bị hung thú ăn mất.
Trong
mỗi cỗ thi thể đều chỉ còn chứa một lượng huyền khí rất ít ỏi, sau khi
bị Thiên Địa Đan Điền hấp thu hết, thi thể liền biến thành cát bụi hư
vô.
Không bao lâu sau, 32 cỗ thi thể liền giống như bốc hơi khỏi
nhân gian, bị Phong Vân Vô Ngân luyện hóa hết sạch. Phong Vân Vô Ngân mở to mắt, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền khẽ chấn động, dường như đã có cộng
hưởng với linh hồn của hắn.,
- Ầm ầm ầm ầm!
Trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân vang lên những thanh âm khe khẽ vô cùng huyền diệu.
Hắn biết rằng, sau khi hấp thu huyền khí còn lưu lại trong 32 cỗ thi thể
này, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền đã có dấu hiệu phân tách, nhưng vẫn còn
cần tiếp tục tu luyện hoặc luyện hóa nhiều hơn nữa thi thể của võ giả
thì mới có thể phân tách làm đôi, phá vỡ rào cản lục phẩm, đột phá lên
thất phẩm.
Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đưa mắt nhìn ra, dưới ánh
trăng, chỉ thấy trên mặt đất chỉ còn lại 32 bộ y phục rách nát, ngoài ra không còn gì khác.
Không chỉ không có lấy một chiếc nạp giới mà ngay cả kim phiếu, đan dược hoặc là bí kíp đều hoàn toàn không có.
Điều đó khiến Phong Vân Vô Ngân vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ một lát thì cũng hiểu ra:
- Nhất định là những kẻ còn sống sót trước khi bỏ đi đã lục lọi một hồi, lấy đi hết tất cả những vật phẩm có giá trị rồi.
Thật là xui xẻo!
Thu hoạch duy nhất của Phong Vân Vô Ngân chính là luyện hóa đám thi thể đó, hấp thu được một phần huyền khí mà thôi. Hắn cũng không lưu lại thêm
nữa, trong đầu hiện ra bản đồ khu rèn luyện dã ngoại, cước bộ như gió
hướng về khu vực sinh trưởng Hỏa Long Thụ.
.................
Ban đêm. Trăng sáng treo cao. Ở trong khu rèn luyện dã ngoại.
Rừng rậm cây cối chằng chịt. Vách đá vực sâu hiểm trở. Đầm lầy đầy chướng
khí. Sa mạc cát bay mịt mù.... địa hình của khu rèn luyện dã ngoại vô
cùng phức tạp, trong đó còn có không ít hung thú vô cùng hũng hãn, khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Lúc này, trên một sườn núi cao,
một gã nam tử cao gầy hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về ánh trăng,
lưng hắn đeo một thanh phương thiên họa kích dài tới ba mét, vẻ mặt âm
trầm, ánh mắt tràn ngập hận ý và sát cơ.
Chính là Tây Môn Thiên xếp thứ mười trong thập đại cao thủ của đám đệ tử kỳ cựu trong Nham Thạch Thành.
Phía sau Tây Môn Thiên có hai gã võ giả đang đứng, một nam một nữ, tuổi
chừng hai lăm hai sáu, khí tức trầm vững, sắc mặt bình lặng như mặt nước giếng sâu, nhìn tinh thần khí độ của cả hai thì tu vi nhất định không
hề yếu.
Nam tử lưng đeo một thanh trường kiếm, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, cả người toát ra một loại kiếm khí sắc bén.
Nữ tử dung mạo kiều diễm, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lùng, hông đeo
một thanh loan đao. Người lạnh, đao càng lạnh, lạnh thấu tâm can, giống
như không gian xung quanh đều đang tràn ngập tuyết trắng mù trời, nếu có người lại gần sẽ bị đông cứng.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương.
Tây Môn Thiên cất tiếng nói, thanh âm tràn ngập nộ ý:
- Các ngươi biết ta triệu các ngươi tới có mục đích gì chứ?
- Như Sương không biết.
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ánh mắt không chút biểu cảm, đáp:
- Như Sương chỉ biết Tây Môn Thiên đại nhân đối với chúng ta ân trọng như núi, trong khi tu luyện võ đạo thường xuyên chỉ dạy, mỗi tháng đều cấp
đan dược cho chúng ta tu luyện, ngay cả chiêu thức mạnh nhất của chúng
ta cũng là do Tây Môn Thiên đại nhân tặng bí kíp cho chúng ta. Bởi vậy,
bất luận Tây Môn Thiên đại nhân bảo chúng ta làm gì, chúng ta đều không
tiếc tính mạng làm tốt việc đó.
- Tây Môn Thiên đại nhân, xin hãy nói thẳng.
Nam tử có tên Vị Ương Nghị lên tiếng nói.
- Rất tốt, các ngươi không quên ân tình của ta với các ngươi, lúc nào
cũng muốn báo đáp, ta cảm thấy rất được an ủi, cũng không uổng một phen
khổ tâm vun trồng của ta.
Tây Môn Thiên gật đầu:
- Nghe đây, trong số người mới lần này, kẻ có thực lực mạnh nhất Phong Vân Vô Ngân đang ở trong khu rèn luyện dã ngoại, hắn gan to bằng trời, dám đắc tội với Da
Luật Hồng đại nhân, rồi lại đắc tội với Long Bá Thiên. Hiện tại Long Bá
Thiên thuê ta bắt sống tên Phong Vân Vô Ngân này, giá là một quyền huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp. Khu rèn luyện dã ngoại rộng lớn vô cùng,
tên Phong Vân Vô Ngân kia lại vô cùng giảo hoạt, một mình ta truy bắt
hắn e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, bởi vậy, gọi các ngươi tới, ba
chúng ta chia nhau truy tìm tên tiểu tử đó. Mấy ngày trước, khi Phong
Vân Vô Ngân đánh bại Đường Thanh tại trường tỷ thí các ngươi cũng đã
nhìn thấy, diện mạo của hắn các ngươi vẫn nhớ chứ?
- Dạ, chúng ta nhớ diện mạo của Phong Vân Vô Ngân, nếu gặp lại nhất định sẽ nhận ra.
Lãnh Như Sương gật đầu đáp:
- Tây Môn đại nhân, thì ra chỉ vì việc nhỏ này. Xin hãy yên tâm, ngoài
việc tu luyện Thất Toàn Trảm ra, ta còn tu luyện một môn bí kíp có tên
Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, có thể thăm dò được mọi động tĩnh trong
phạm vi 100 dặm. Phong Vân Vô Ngân dường như có tu vi hậu thiên huyền
khí lục phẩm, với tu vi cảnh giới đó mà có thể tiến sâu vào trong khu
rèn luyện dã ngoại, hắn là người đầu tiên. Khí tức cảnh giới yếu ớt đó
không khó để nhận ra, chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi 100 dặm quanh
ta, ta nhất định có thể bắt sống giao cho Tây Môn đại nhân.
- Ừ, rất tốt.
Tây Môn Thiên gật đầu, rồi sắc mặt hắn hơi có chút ngưng trọng:
- Nhưng các ngươi nhớ kỹ, không được coi thường tên Phong Vân Vô Ngân
này. Ta và hắn đã từng gặp mặt, hắn có thể trốn thoát khỏi cảnh giới áp
chế của ta, còn có thể chống lại được một chiêu lôi điện công kích của
ta, cũng là một nhân vật không tầm thường, xứng đáng là kẻ số 1 trong
đám người mới. Hơn nữa..... hắn tựa hồ đã lãnh ngộ ra kiếm ý.
- Ồ? Kiếm ý?
Ánh mắt Vị Ương Nghị lộ ra chiến ý lẫm liệt, trường kiếm sau lưng cũng kêu lên ong ong như thể muốn bay ra khỏi vỏ.
Tây Môn đại nhân, nếu hắn thực sự lãnh ngộ ra kiếm ý, ta quả thực rất muốn lập tức gặp hắn.
- Vị Ương Nghị, Lãnh Như Sương, các ngươi đã đạt tới cửu phẩm sơ kỳ,
thiên phú ở trong Nham Thạch Thành này phần lớn võ giả đều không thể
sánh được, một người đã lãnh ngộ ra ba phần kiếm ý, một người đã lãnh
ngộ ra ba phần đao ý, lực chiến đấu vô cùng cường hãn. Ngoài những gã
lão gia hỏa thập phẩm cảnh giới và thập đại cao thủ như chúng ta ra, ở
trong Nham Thạch Thành đã rất khó có võ giả có thể sánh được với các
ngươi. Ta tin rằng chỉ cần các ngươi không quá coi thường Phong Vân Vô
Ngân, đương nhiên sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, chúng ta
chia làm ba hướng, ngày đêm truy đuổi tên tiểu tử đó.
- Dạ!
Vừa nói xong, ba đạo thân ảnh liền nhanh chóng xuống núi, nhẹ như làn khói, nhanh như ma quỷ.
............
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng lao đi trong đêm, vượt qua đỉnh núi, xuyên qua
rừng cây, băng qua sa mạc sông sâu, nhanh như tia chớp hướng về phía khu rừng có sinh trưởng Hỏa Long Thụ.
Không hề dừng chân một giây phút.
Phong Vân Vô Ngân biết rất rõ, một võ giả cường đại như Da Luật Hồng, khi đã
định ra ước đấu ba năm thì mỗi một giây một phút thời gian của hắn đều
vô cùng quý giá. Mỗi một giây một phút đều là tính mạng. Hắn tuyệt đối
không được có giây phút hoang phí nào trong khi tu luyện. Hiện tại, hắn
đã đoạt được hai loại vật liệu để tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết
trung kỳ, chỉ còn thiếu nhựa của Hỏa Long Thụ, hắn không thể chờ đợi
thêm được nữa, phải tranh thủ từng phút tới được khu vực sinh trưởng
Long Hỏa Thụ.
Chạy tới sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu
rọi mặt đất, phía trước cuối cùng đã xuất hiện một khu rừng rậm rạp, ở
bên ngoài đã có thể nhìn thấy mấy cây đại thụ đỏ lòm như ngọn lửa, ngay
cả lá cây cũng đỏ như máu.
Hỏa Long Thụ.
Phong Vân Vô Ngân mừng rỡ như điên, xông thẳng vào trong khu rừng.
Ở trong khu rừng, cây cối rậm rạp, hoa cỏ dại lộ ra màu xanh mướt đầy sức sống dưới ánh ban mai, mùi hương ngào ngạt, khiến khung cảnh nơi này
như một bức họa.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân không có tâm trí thưởng
thức vẻ đẹp nơi đây, lập tức bắt tay chuẩn bị mọi việc để thu thập nhựa
cây Hỏa Long Thụ.
Trước hết là đào một cái hố ở trong rừng cây,
sau đó tìm kiếm nguồn nước ở xung quanh. May mà cách không xa khu rừng
này có một dòng suối trong vắt, Phong Vân Vô Ngân rút kiếm chặt cây, tạo thành một thùng gỗ rất lớn, rồi múc đầy 50 thùng nước đổ vào trong hố.
Chuẩn bị xong nước trong, Phong Vân Vô Ngân liền chặt lấy một cây Hỏa Long
Thụ, rồi đem nhựa cây đỏ như máu đang sôi sục đổ vào trong hố nước.
Nhựa cây vừa gặp nước trong liền như chảo dầu gặp nước, lập tức vang lên những tiếng xèo xèo, khói xanh bốc lên nghi ngút.
Đổ 2 cân nhựa Hỏa Long Thụ vào trong hố nước, hòa quyện dung nhập vào
nhau, hố nước liền chuyển thành màu đỏ tươi, bọt sủi xèo xèo, bốc khói
nghi ngút, nhiệt độ quả thực còn đáng sợ hơn cả chảo dầu.
Đoạn Vũ không chút chần chừ, nuốt mười viên trung cấp tôi thể đơn, ăn 10 quả
trung cấp Man Lực Quả, rồi cởi y phục ra, nhảy thẳng vào hố nước.
Trong nháy mắt, dịch thể sôi sùng sục liền bao trùm hoàn toàn lấy Phong Vân
Vô Ngân, cảm giác bỏng rát như từng lưỡi dao cứa vào da thịt hắn, như
muốn xẻo nhục thân Phong Vân Vô Ngân ra thành từng mảnh nhỏ.
Thần Man Lực Vương Quyết này vốn là một loại luyện thể công pháp đau đớn như tự sát, chỉ thích hợp với người có huyết mạch đặc biệt, trời sinh thần
lực; hoặc những người có được cơ ngộ lớn tu luyện.
Những người
bình thường, bất kể là tâm tính rắn rỏi thế nào, có thể chịu đựng được
đau đớn ra sao, cho dù dùng cả tính mạng cũng không thể tu luyện thành
công công pháp này.
Tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết trung kỳ,
lượng nhựa Hỏa Long Thụ nhiều gấp mấy lần sơ kỳ, khi tu luyện, nỗi đau
đớn cũng tăng lên gấp bội.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân hai tay hai chân làm ra tư thế tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết trung kỳ vô cùng
quái dị, toàn thân vô cùng đau đớn, giống như rơi vào vạc dầu, nằm trên
núi đao, rơi xuống biển lửa, nhục thể đau đớn vạn phần, linh hồn cũng
chịu đủ mọi hình thức tàn phá.....
Đau đớn! Vô cùng đau đớn!
Khổ sở! Vô cùng khổ sở!
Giống như mọi hình phạt đau khổ nhất đều tập trung trên người Phong Vân Vô Ngân.
Hơn nữa, đan dược dùng nội đan của Địa Hỏa Long luyện hóa thành mà lần
trước Phong Vân Vô Ngân đã nuốt, vẫn chưa bị hấp thu hết, vẫn còn tồn
tại trong cơ thể, lúc này, dưới tác dụng của nhựa cây Hỏa Long Thụ lại
một lần nữa phân tán ra, dung nhập vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch toàn
thân của hắn, không ngừng tôi luyện cường hóa nhục thân của Phong Vân Vô Ngân.
Bởi vậy cũng đã làm giảm bớt một phần lớn nỗi đau đớn của hắn, giúp Phong Vân Vô Ngân không đến nỗi đau đớn tới ngất đi.
Nhưng cho dù như vậy, Phong Vân Vô Ngân cũng đã sắp không thể trụ được nữa rồi.
Hắn phát ra tiếng gầm đau đớn thấu tâm can, giống như nỗi đau đớn luân hồi, đau đớn của cõi A Tỳ địa ngục.
Tiếng gầm này khiến cho hung thú xung quanh đều rùng mình kinh hãi, vội vã tránh xa.
Đó thực sự là nỗi đau đớn mà người thường khó có thể chịu đựng nổi.
- A! Không chịu nổi nữa rồi! Đau! Đau! Ngàn vạn lưỡi dao đang cắt da thịt ta, phủ tạng ta, kinh mạch ta! Đau!
Linh hồn Phong Vân Vô Ngân vang lên những tiếng kêu đau dớn, cùng lúc đó, một thanh âm khác lại vang lên:
- Nỗi đau này là gì chứ? Đau như vậy còn chưa chịu nổi, nói gì tới việc
khiêu chiến Da Luật Hồng. Càng đừng nói tới giết chết Ngạo Hàn tông chủ? Còn muốn tiến xa trên võ đạo, đạt tới tiên thiên, nếu ngay cả một chút
đau đớn này cũng dễ dàng đánh bại ngươi thì ngươi sao có chút tư cách
chứ?
- Nhịn! Gắng nhịn!
- A!
Phong Vân Vô Ngân đã gần như suy sụp, khuôn mặt méo mó biến dạng tới mức khủng khiếp, mồ hôi tuôn ra như tắm.