Phong Vân Vô Ngân từ trong nhà tranh đi ra, vươn vai một cái, làm mấy động tác thể dục của kiếp trước.
- Tố chất bộ thân thể này có thể cường hãn hơn so với cùng tuổi trên địa cầu!
Phong Vân Vô Ngân cười nhẹ một chút.
Thông qua dụng hợp và thôn phệ ký ức, Phong Vân Vô Ngân rõ ràng, thế giới
này, thiên địa linh khí rất nhiều, bởi vậy cho dù là người thường ở thế
giới này, tố chất thân thể cũng là tương đối cường hãn.
Các loại
bệnh thông thường như cảm cúm ho khan các loại bệnh trên địa cầu, trên
cơ bản sẽ không phát sinh ở trên người trong thế giới này. Thế giới này, tuổi thọ của người bình thường cũng đạt được một trăm năm mươi tuổi.
Mà một khi tu luyện huyền khí thành công, trở thành võ giả, thọ mệnh sẽ tự động kéo dài.
Thế giới này có các loại thiên tài địa bảo, dược vật trân quý, có thể kéo
dài tuổi thọ, tăng tiến tu vi, thậm chí giúp đỡ đột phá bình cảnh.
Về phần vũ kỹ của thế giới này, bị phân chia bốn đẳng cấp, Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi một đẳng cấp lại phân chia hạ trung thượng ba cấp.
Thí dụ như, vũ kỹ gia truyền Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của Phong Vân gia tộc, đó là một loại vũ kỹ Hoàng Giai cao giai.
Về phần đẳng cấp vũ kỹ năm đại gia tộc khác trong Khâu Hác Thành, trong
trí nhớ của Phong Vân Vô Ngân, nhưng thật ra không có thu nạp, không
hiểu rõ lắm, nghĩ đến, hẳn là cùng một đẳng cấp với Đoạt Mệnh Thập Tam
Kiếm của Phong Vân gia tộc.
- Không biết Độc Cô Cửu Kiếm ta mang từ địa cầu tới, trên thế giới này thuộc về phẩm giai nào?
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân hiện lên một tia cười khổ:
- Bất quá, nói tóm lại cùng võ công được miêu tả trong các tiểu thuyết
kiếm hiệp, phảng phấp kém vũ kỹ của thế giới này rất nhiều. Có người
nói, Võ giả Tiên Thiên của thế giới này có thể phóng huyền khí ra ngoài, thực thể hóa huyền khí, giết người trong một suy nghĩ, thậm chí lăng
không phi hành...
Dần dần, dáng tươi cười mê mang của Phong Vân Vô Ngân biến mất, mà hắn cũng dần dần trở nên kiên định.
- Võ giả Tiên Thiên!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu với chính mình, nắm chặt hai tay nho nhỏ. Tựa hồ, tìm được một mục tiêu để phấn đấu trong cuộc đời.
Chân bước từng bước, đi tới cạnh biển. Sóng biển quay cuồng, xói mòn một ít đá ngầm.
- Bởi vì ta không thể tụ tập huyền khí, hơn nữa, ta cũng không có bất
luận công pháp gì để tu luyện huyền khí, bởi vậy, ta chỉ có thể cô đọng
cường độ thân thể của chính mình!
Phong Vân Vô Ngân tự nhủ:
- Độc
Cô Cửu Kiếm, chắc chắn ta phải luyện, thế nhưng, nếu chỉ luyện kiếm, còn không đủ. Có kiếm chiêu tinh diệu mà không có cơ thể với lực lượng
cường hãn, cũng không thể đánh bại địch nhân.
Đạo lý này rất đơn
giản. Võ giả trong thế giới này, tu vi huyền khí vượt lên trước Hậu
Thiên ngũ phẩm đạt được Hậu Thiên lục phẩm, trên cơ bản vung quyền kiếm
trong lúc đó, sẽ mang theo quyền phong gió kiếm cùng huyền khí bá đạo
cương mãnh. Nếu giao phong cùng đối thủ như vậy, tự thân chỉ có kiếm
chiêu tinh diệu, mà không có huyền khí để chống đỡ, như vậy, không đợi
ngươi xuất ra kiếm chiêu, đã bị quyền phong kiếm phong của đối phương xé nát ngươi.
Hiện tại, Phong Vân Vô Ngân không thể ngưng tụ huyền
khí, như vậy chỉ còn cách cô đọng cường độ thân thể. Nếu như cường độ
thân thể có thể mạnh đến mức đỡ lại được quyền phong kiếm phong, vậy thì có thể ra tay phản kích rồi.
Cô đọng cường độ thân thể?
Tối hôm qua, Phong Vân Vô Ngân suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp.
Rèn luyện thân thể trong sóng biển.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn vào đống đá ngầm cạnh biển, hít sâu một hơi, trực tiếp đi qua.
Tìm được một khối đá ngầm riêng lẻ chắc chắn, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân
nhìn về phía sóng biển cuộn trào đao phi tới, cắn răng một cái, bò lên
trên đá ngầm! Ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng thẳng như giáo mác.
Bất ngờ, một cổ sóng biển ập qua đây, bí mật mang theo uy thế lẫm liệt.
- Đây là người bắt nạt Phong Vân gia tộc ta! Đây là hung thủ mấy đại gia
tộc mưu hại phụ mẫu ta! Đây là Da Luật Hoành Ngạo Hàn Tông! Đến đây đi!
Phong Vân Vô Ngân quay ra cổ sóng biển đang trùng kích mà đến.
Oanh!
Sóng biển như một con mãnh thú, hung hăng đánh tới.
Oanh!
Sóng biển rầm rầm rộ rộ, không chút chùn bước mạnh mẽ đánh vào trên đá ngầm! Mà Phong Vân Vô Ngân, giống như bị một cổ lực mạnh mẽ hất bay đi! Ngay
cả đợt sóng đầu tiên hắn cũng không mò lấy được, toàn thân đã bị đập vào đá ngầm, nghiêng ngả thất điên bát đảo! Toàn thân, ướt đẫm chật vật vô
cùng.
Hít...
Phong Vân Vô Ngân đau đến mức nhe răng trợn mắt, hít sâu một ngụm khí lạnh. Ngũ tạng lục phủ, giống như bị đánh bật khỏi vị trí.
- Lực trùng kích thật hung mãnh bá đạo!
Phong Vân Vô Ngân ngửa mặt nằm vài hơi thở, rốt cuộc bình thường trở lại...
- Nói cách khác, nếu như ta có thể chịu được sóng biển trùng kích, vẫn
đứng sừng sững không ngã, như vậy, coi như ta thành công rồi!
Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!
Phong Vân Vô Ngân bò lên, lần nữa đứng trên đá ngầm, lúc này, hắn đã sớm đứng trung bình tấn, buộc chặt cơ bắp toàn thân.
Oanh!
Thủy triều lại ập đến! Như mãnh thú, lôi đình vạn quân! Không chút lưu tình!
Phanh!
Lần thứ hai Phong Vân Vô Ngân lại bị văng ra ngoài!
Vài phần chung sau, hắn lại đứng lên, bò lên trên đá ngầm! Lại bị ném đi! Lại tiếp tục đứng lên!
Tuần hoàn...
Liên tiếp mấy giờ sau, Phong Vân Vô Ngân bị ném đi mười bảy lần! Cuối cùng,
mỗi một phần tinh lực toàn thân hắn, giống như đều bị vắt khô sạch sẽ,
toàn thân, giống như cá chết xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm
từng ngụm. Mà trên người lại xuất hiện một vài vết tích xanh tím. Đau
đớn vô cùng...
Nghỉ ngơi tròn một giờ, Phong Vân Vô Ngân mới khôi phục một chút khí lực, thử đứng lên, đi về phía nhà tranh.
Chương 4: Thiên Địa Bá Khí Quyết (2).
- Ta phải phân phối hợp lý thời gian huấn luyện. Ừm, buổi sáng mỗi ngày,
liền rèn luyện cọ rửa thân thể trong sóng biển, buổi chiều luyện kiếm.
Vừa mới đi tới trước cửa nhà tranh, chỉ thấy cách đó không xa, có một thân ảnh kham khổ cúi gằm, đang phi nhanh tới.
Đi gần tới nơi, Phong Vân Vô Ngân mới thấy rõ ràng, đó là một lão giả mặc
trang phục gia phó. Trong tay hắn còn cầm một giỏ trúc, trong giỏ trúc
có mấy chiếc bát thô sơ.
- Hừ!
Lão giả, chính là Phúc bá, người Phong Vân Sở phái tới đưa cơm, thuận tiện giám thị Phong Vân Vô Ngân.
Phúc bá hừ lạnh một tiếng, tà tà nhìn Phong Vân Vô Ngân vài lần, trong ánh
mắt nhỏ hẹp kia, xuất hiện vài tia sáng âm hiểm. Hắn đặt giỏ trúc ở cửa
nhà tranh, lại nhìn Phong Vân Vô Ngân vài lần, sau đó không nói một lời
rời khỏi, như u linh quỷ dị.
Đợi đến lúc Phúc bá rời khỏi, Phong
Vân Vô Ngân ngồi xổm xuống thân thể, vừa nhìn, ba cái bát, một bát cơm
tẻ, một bát dưa muối, một bát rau dưa rẻ tiền nhất.
Phong Vân Vô
Ngân cầm ba cái bát, và một bát cơm tẻ hất xuống, tất cả đồ vật bên
trong rơi hết xuống đất, sau đó trộn cùng đất cát.
- Từ hôm nay trở đi, ta không hề ăn một hạt cơm uống một giọt nước nào của Phong Vân gia tộc.
Ngay hôm qua, đi tới cạnh biển này Phong Vân Vô Ngân phát hiện, rừng rậm bên ngoài có một chút cây ăn quả, trên cây có rất nhiều quả dại. Căn cứ ký
ức, Phong Vân Vô Ngân biết những quả dại này đều có thể ăn được.
Phong Vân Vô Ngân nghĩ thầm, đã có quả dại có thể ăn o đỡ đói bụng, cần gì
phải dựa vào Phong Vân gia tộc “ bố thí” chút cơm thừa cạnh cạn này?
- Vô ngân? Sao đệ lại hất đổ hết cơm nước như vậy?
Lúc này, một tiếng nói mềm mại dịu dàng của một nữ tử vang lên, từ xa dần
dần truyề lại. Bộ mặt vô cảm của Phong Vân Vô Ngân, dần dần trở nên nhu
hòa.
- Tuyết tỷ!
Phong Vân Vô Ngân vừa nhấc đầu, đã thấy Phong Vân Tuyết thanh nhã mỹ lệ, trong tay mang theo một cái giỏ trúc, dưới
chân phảng phất không chạm vào nền đất dịu dàng bước thong thả về phía
này.
- Có phải đệ không thích ăn cơm nước của bọn họ?
Phong
Vân Tuyết dịu dàng cười, cũng học Phong Vân Vô Ngân như vậy, ngồi xổm
xuống, xốc lên vải bông che đậy giỏ trúc mình vừa mang đến.
Nhất thời, một mùi hương vị thịt quay quanh quẩn trên chóp mũi Phong Vân Vô Ngân.
Chỉ thấy trong giỏ trúc, có mấy đĩa thức ăn ngon lóng lánh dầu mỡ.
Gà nướng, vịt quay, còn một chén canh nóng, cùng với cơm tẻ trắng noãn như trân châu.
- Vô Ngân, đây là thức ăn Tuyết tỷ tự mình vào bếp nấu nướng, đệ nếm thử!
Phong Vân Tuyết vừa nói, một mặt không kìm lòng được sờ lên mái tóc đen kịt
của Phong Vân Vô Ngân, trong đôi mắt, biểu hiện ra ý thương tiếc sâu
đậm.
Tuy rằng Phong Vân Tuyết mới chỉ mười sáu tuổi, thế nhưng đã xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, yểu điệu thướt tha, toàn thân phát dục hoàn mỹ, đường cong linh lung, đường nét ngũ quan linh khí mười phần,
càng khiến cho người ta cảm giác nét đẹp mờ ảo. Giờ khắc này, dưới ánh
mặt trời bao phủ, toàn thân nàng dường như nổi lên một vòng sáng thánh
khiết mà lại không thể xâm phạm.
Bộ thân thể này của Phong Vân Vô Ngân, tuy mới chỉ là hài đồng mười tuổi, thế nhưng hắn lại có tâm trí
hai mươi tư tuổi của kiếp trước, nhìn Phong Vân Tuyết, hắn thường dùng
ánh mắt của nam nhân thành niên đi quan sát. Trong lòng không khỏi cảm
khái...
- Tuyết tỷ thật đẹp! Lòng dạ lại thiện lương, thật là nữ tử hiếm có!
- A, Vô Ngân, đệ ngây ngốc nhìn Tuyết tỷ làm gì? Ăn cơm đi!
Phong Vân Tuyết thấy thái độ chất phác của Phong Vân Tuyết, không nhịn được mỉm cười nói.
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tuyết tỷ, đệ có thể ăn quả dại để chống đói, đệ...
Phong Vân Vô Ngân muốn biểu thị, chính mình đã không muốn dựa vào một thước
cơm của Phong Vân gia tộc để sống qua ngày, bất quá, khi đối mặt với ánh mắt thân thiết của Phong Vân Tuyết, chung quy hắn không thể nói thành
lời.
Phong Vân Tuyết băng tuyết thông minh, vừa nghe liền biết ý, lập tức nghiêm mặt nói:
- Vô Ngân, những thực vật này, đều là Tuyết tỷ dùng tiền tài kiếm được
khi làm nhiệm vụ thay gia tộc, hay là đi ăn linh thú, thu lập linh dược
mà đổi ra, không có quan hệ chút nào đến gia tộc, đệ thoải mái mà ăn là
được!
- Tuyết tỷ, đệ...
Phong Vân Vô Ngân nhất thời nghẹn lời, trong lòng giống như bị một đoàn ấm áp gì đó chặn lại.
- Được rồi! Thực sự là một hài tử quật cường!
Phong Vân Tuyết bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, sau đó tự mình cầm xuống một
con gà nướng, nhẹ nhàng kéo xuống một miếng thịt mềm, tự tay đưa đút cho Phong Vân Vô Ngân, cười nói:
- Không nên Tuyết tỷ tự mình đút cho đệ ăn mới được! A!
Vì vậy...
Tại cạnh biển, bên ngoài gian nhà tranh đơn sơ, một nam một nữ ngồi xổm
trên mặt đất, nữ tử thanh thuần đang cười dài, tự tay xé từng khối thịt
ra thành mảnh nỏ, đút cho tiểu nam hài kia ăn. Tiểu nam hài rất không có ý tứ nhìn thực vật liên tục đoạt lấy thực vật từ trong tay nữ tử, chính mình từng miếng từng miếng nhấm nháp. Nữ tử thấy vậy, càng cười vui vẻ
hơn.
Gió biển nhẹ nhàng, ánh mặt trời ấp áp chiêu xuống đại địa, phong cảnh hữu tình, như một bức tranh tuyệt mỹ.
Phong Vân Vô Ngân ăn sạch sẽ thực vật mà Phong Vân Tuyết mang tới. Phong Vân Tuyết thu thập cẩn thận đồ đạc, đứng lên:
- Được rồi, Vô Ngân, Tuyết tỷ phải đi về tu luyện rồi. Sang năm chính là
thi đấu lựa chon đệ tử nhập môn của Ngạo Hàn Tông, lý tưởng của Tuyết
tỷ, đó là có thể trổ hết tài năng trong đám đệ tử, cuối cùng tiến nhập
Ngạo Hàn Tông, thu được vũ kỹ bí điển cao cấp, nhận được sự chỉ điểm của Võ giả Tiên Thiên! Vô Ngân, đệ yên tâm, nếu như một khi Tuyết tỷ có thể tiến nhập Ngạo Hàn Tông, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để Võ giả Tiên
Thiên hóa giải phong ấn đan điền cho đệ!
Chương 4: Thiên Địa Bá Khí Quyết (3).
- Tuyết tỷ, tỷ nhất định có thể! Tỷ là thiên tài!
Phong Vân Vô Ngân rất chăm chú gật đầu nói.
Phong Vân Tuyết thản nhiên cười, kéo cái giỏ trúc, nhẹ nhàng lướt đi.
Phong Vân Vô Ngân nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Phong Vân Tuyết dần dần đi xa, tín niệm trong lòng càng thêm kiên định... Một ngày kia, ta cũng sẽ đi Ngạo Hàn Tông, nhất định!
Biểu chiều, là thời gian luyện tập Độc Cô Cửu Kiếm!
Kiếp trước, Phong Vân Vô Ngân đã thuộc làu hơn ba nghìn từ của Độc Cô Cửu
Kiếm. Hiện tại hắn đang ở bên ngoài rừng cây, lấy một cành cây làm kiếm, một mặt tự suy xét, một mặt bắt đầu khoa tay múa chân.
Độc Cổ
Cửu Kiếm, chú ý chính là vô chiêu thắng hữu chiêu, xuất kiếm không theo
một quy cách nào, lướt gió tung bay không để lại một tia quỹ tích.
Mà Phong Vân Vô Ngân căn bản chưa từng học qua bất luận vũ kỹ kiếm chiêu,
lúc này học được Độc Cô Cửu Kiếm, có thể nói là may mắn. Nếu như giống
nhân vật thiên tài như Phong Vân Tuyết, trong đầu ẩn chứa vô số kiếm
chiêu tinh diệu, nếu muốn học được Độc Cô Cửu Kiếm này, khẳng định trói
tay trói chân, ngược lại không thể thoải mái tự nhiên như Phong Vân Vô
Ngân.
Thời gian vừa quá ngọ, Phong Vân Vô Ngân giống như một tiểu hài tử chơi bời, cầm một cành cây, lung tung khoa chân múa tay, thế
nhưng, đây là hắn đang học tập lĩnh ngộ tôn chỉ của Độc Cô Cửu Kiếm.
Chạng vạng, Phong Vân Vô Ngân cắm cành cây trên bờ cát, quay lại căn nhà tranh nghỉ ngơi.
Tuy rằng chỉ luyện kiếm mấy giờ, nhưng trong lòng dường như nắm bắt được
một số áo nghĩa của kiếm pháp, sau khi trở lại căn nhà tranh, hắn đắm
mình trong nghiên cứu lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm.
Như có điều hiểu
ra, hai tay không nhịn được khoa chân múa tay vài cái trên không trung,
sau đó, tiềm thức gật đầu, khóe miệng, hiện lên một tia cười thầm.
Cạnh biển không ngày tháng, thoáng chốc thời gian đã trôi qua hai tháng.
Trong hai tháng này, sáng sớm mỗi ngày Phong Vân Vô Ngân đều tỉnh dậy, sau đó ăn lung tung mấy quả dại, liền đi lên đá ngầm cạnh biển đứng trung bình tấn, rèn luyện thân thể. Tùy ý sóng biển mạnh mẽ điên cuồng cọ rửa đánh vào.
Loại huấn luyện này, cũng không phải hoàn toàn mù quáng mà không có bất luận hiệu quả gì.
Tuy nói trải qua hai tháng huấn luyện, Phong Vân Vô Ngân như trước là mới
đứng trên đá ngầm, sóng biển vừa trùng kích qua đây, hắn đã bị ném ra
ngoài, căn bản không thể kiên trì được cho dù chỉ một giây. Thế nhưng,
cái loại cảm giác bị ném đi, toàn thân đau đớn vô cùng, xương cốt như
muốn vỡ tan lúc ban đầu, đã từ từ biến mất. Chí ít mà nói, hiện tại
Phong Vân Vô Ngân bị sóng biển ném đi, có thể lập tức đứng lên, vỗ vỗ
thân thể, không nói hai lời lại tiếp tục bò lên trên đá ngầm.
Về
phần nói, đối với tu luyện và lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm, Phong Vân Vô
Ngân cũng rất có thu hoạch, có đôi khi, cành cây trong tay bay múa,
trong lúc đó đã đạt được ý cảnh kỳ diệu nào đó, thật giống như một người cá rong chơi trong biển cả rộng lớn, chim chóc bay lượn trên không
trung, thông thuận như thường. Mỗi khi gặp tình cảnh này, Phong Vân Vô
Ngân sẽ dừng lại động tác, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm nghiền hai
mắt, hai tay khoa múa diễn luyện, cẩn thận tỉ mỉ cảm ngộ.
Mà
trong hai tháng này, mỗi buổi trưa phúc bá đều đưa mấy bát cơm tẻ thô,
dưa muối nguội cho Phong Vân Vô Ngân, sau đó dùng ánh mắt âm lãnh, quan
sát Phong Vân Vô Ngân từ đầu đến chân một phen, cuối cùng cười lạnh một
tiếng, bước nhanh rời đi.
Ngày tháng dần qua, trong lòng Phong
Vân Vô Ngân liền sáng tỏ... Phúc bá này, đơn giản chính là một người
trong cao tầng Phong Vân gia tộc phái qua đây giám thị chính mình.
Đương nhiên, cơm nước Phúc bá đưa tới, Phong Vân Vô Ngân đều trực tiếp lật đổ, khinh thường không thèm.
Phong Vân Tuyết cũng không phải mỗi ngày đều đưa cơm cho Phong Vân Vô Ngân,
bất quả, khoảng chừng ba ngày, nàng sẽ đưa một ít đồ ăn ngon tỉ mỉ nấu
nướng tới cho Phong Vân Vô Ngân. Hơn nữa, khi nàng mang đồ ăn đến tuyệt
đối sẽ không để Phong Vân Vô Ngân có cơ hội ăn thứ gì khác.
Đáng
giá nhắc tới chính là, trong vòng hai tháng này, mỗi một thời gian,
Phong Vân Vô Ngân sẽ cảm giác, trong trí nhớ chính mình có một đoạn tin
tức không hiểu, đang rục rịch, như muốn giãy giụa ra khỏi ràng buộc.
Thế nhưng, khi Phong Vân Vô Ngân tận lực tĩnh tâm, muốn đi bắt đoàn tin tức thần bí kia, rồi lại phí công mà trở lại.
Rốt cuộc, vào đêm khuya một ngày nào đó, Phong Vân Vô Ngân đã đinh ngủ, đột nhiên trong linh hồn phát sinh một tiếng vang nứt vỡ trong trẻo.
Một tin tức xa lạ, như từng giọt nước chảy nhỏ giọt, trực tiếp ghi vào trí nhớ của Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân vội vã xoay người rời giường, mê man mờ mịt, não bộ đã xẹt qua một đoạn tin tức.
- Thiên Địa Bá Khí Quyết!
Lấy đan điền chứa đựng huyền khí, không bằng lấy thiên địa vạt vật làm đan điền.
Trên trời dưới đất, ai dám tranh phong cùng ta?
Diệt!
Ngắn ngủi hơn mười phần chuông, khẩu quyết một bộ công pháp, giống như nước
suối ngoài khe trong, chảy xuôi một lần trong đầu Phong Vân Vô Ngân.
Đồng thời, khắc thật sâu vào trong trí nhớ của hắn.
- Thiện Địa Bá Khí Quyết?
Phong Vân Vô Ngân sợ hãi hô lên.
Thiên Địa Bá Khí Quyết này, trong lúc tuổi còn nhỏ, Phong Vân Vô Ngân từng
nghe phụ thân Phong Vân Bách Thắng cùng mẫu thân Triệu Lâm Lâm, đã từng
thảo luận giao lưu qua.
Bộ công pháp này là tán tu Lệ Tà Vân dạy
cho Phong Vân Bách Thắng. Bất quá, bộ công pháp này quá mức thần bí, có
người nói là lưu truyền từ trăm nghìn năm trước tới bây giờ. Mà người
nhận được bộ công pháp này, không một ai từng tu luyện thành công.
Đừng nói luyện thành, ngay cả nhập môn, cũng không có một ai!