Bá Khí

Chương 456: Chương 456: Tiến vào trùng động thời không.




- Chúc lão, lời của ngài... không phải là quá khoa trương chứ?

Phong Vân Vô Ngân đột nhiên bật cười:

- Trước đây từng nghe ngài nói, đạt được thần cách, muốn dung nhập vào thân thể của mình để thành Thần, nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn Đế giai cao nhất, hơn nữa còn phải có một loại chất môi giới trân quý là "nịch". Hiện tại cảnh giới của ta là gì? Thánh giai ngũ chuyển mà thôi. Chưa cần nói tới đạo hạnh, cho dù đúng như lời ngài, vận khí tốt nghịch thiên, có thể nhặt được thần cách, cũng chưa chắc đã có thể thành Thần được.

- Hắc hắc, theo lý thuyết, cảnh giới của ngươi dung hợp thần cách, chẳng khác nào tự sát. Nhưng mà... tiểu tử ngươi phúc duyên thâm hậu, khó nói trước được... ha ha ha!

Chúc lão cười rộ lên:

- A... Nhóc con, vui đùa thì vui đùa, Vạn Kiếm Sơn Trang chắc chắn là hung tàn tới cực điểm, ngươi có muốn một mình đi tới đó, còn phải cân nhắc thật nhiều mới được. Ngàn vạn lần đừng vì bảo vật mà bỏ đi tính mệnh của mình.

Chúc lão nghiêm túc nói cho Phong Vân Vô Ngân biết tính nguy hiểm của Vạn Kiếm Sơn Trang kia.

Nơi càng hỗn loạn, không có trật tự pháp luật, thì lại càng nguy hiểm. Khắp nơi tràn ngập sát khí.

- Chúc lão, ta đã quyết định, phải đi Vạn Kiếm Sơn Trang nhìn một lần, ta cảm giác được, ở trong u minh, dường như có chỉ dẫn khiến ta đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang thăm dò một phen. Nói không chừng sẽ có được vận khí không nhỏ.

Phong Vân Vô Ngân kiên quyết nói. "Lời chỉ dẫn trong u minh" của hắn chính là ý chí mông lung mà Kiếm Tiên Đồ Lục phóng ra.

- Võ đạo tu hành, nhất định phải vượt mọi chông gai, không được sợ hãi mới được.

- Nhóc con, ngươi luôn có ý chí cao ngất, lá gan so với quỷ còn lớn hơn. Vậy thì đi xem thử xem, mua nhiều linh phù truyền tống một chút, gặp phải nguy hiểm, trực tiếp thuấn di phạm vi lớn, truyền tống trở về học phủ Tử Anh.

Chúc lão cũng không nhiều lời. Trong tiềm thức của hắn, cũng hi vọng Phong Vân Vô Ngân được ma luyện ột phen, rèn luyện giữa vòng sinh tử, như vậy mới có thể trưởng thành.

Sau khi đưa ra quyết định, Phong Vân Vô Ngân cũng đồng ý với kiến nghị của Chúc lão, tốn hao điểm công lao xa xỉ, mua 2 tấm truyền tông linh phù khoảng cách lớn, có thể từ bất kỳ một ngóc ngách nào trong tinh vực Thái Vương tinh cầu, trong nháy mắt truyền tống trở về học phủ Tử Anh. 2 tấm linh phù này mua xong, điểm công lao trong thẻ công lao của Phong Vân Vô Ngân cũng đã cạn kiệt hầu như không còn.

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Phong Vân Vô Ngân dựa theo lời nhắc nhở trong đại sảnh, đi thẳng tới khu vực sinh hoạt của đệ tử nội môn, tiến tới phía trước một trùng động thời không ở khu vực phía Đông.

Trùng động thời không sâu thẳm, không ngừng vặn vẹo, phát ra khí tức năng lượng thời không mịt mờ, đầu kia của trùng động thời không nối liền với một tòa đại lục. Chỉ cần tiến vào trùng động thời không này, liền có thể nhanh chóng vượt qua thiên sơn vạn thủy, vượt qua con đường hàng ức vạn dặm, đến một thế giớ khác hoàn toàn không thuộc về đại lục Hỏa Nguyên. Đó cũng chính là Vạn Kiếm Sơn Trang!

Phong Vân Vô Ngân phát hiện ra, lúc này bên trong trùng động thời không, năng lượng của nó dường như không quá ổn định, thoảng thoảng lại phát ra những âm thanh vù vù tựa như thủy triều lên xuống. Phong Vân Vô Ngân đứng ở trước trùng động thời không, gãi dầu gãi tai nhìn xung quanh, cũng thấy được một ít cảnh quan kỳ dị.

Khi thì hỗn loạn tốt mịt, khi thì lại có thể thấy một chút sông núi, khi thì phát hiện ra cả thành trì, văn mình, khi thì lại là đại địa gồ ghề, còn có cả núi lửa, ao đầm... Tất cả những cảnh quan này hiện lướt qua bên trong trùng động thời không, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.

Phong Vân Vô Ngân vẫn là lần đầu tiên xuyên qua trùng động thời không, trước đây đều di chuyển bằng truyền tống trận. Chẳng qua ở vị diện cao cấp, trùng động thời không trên cơ bản đã thay thế cho truyền tống trận, trở thành công cụ di chuyển chủ yếu. So với truyền tống trận, phạm vi truyền tống của trùng động thời không lớn hơn nhiều, thời gian truyền tống cũng ngắn hơn.

Phong Vân Vô Ngân không dám tùy tiện bước vào trùng động thời không, Chúc lão cũng nói:

- Nhóc con, trùng động thời không này có chu kỳ vận hành của nó. Nếu như ngươi tùy tiện xuyên qua trùng động thời không, sẽ không thể nào đi tới được Vạn Kiếm Sơn Trang, mà có thể sẽ bị truyền tống đến những khu vực phụ cận Vạn Kiếm Sơn Trang. Cho nên, ngươi phải từ từ. À, không phải là còn có một số người đang đợi truyền tống sao? Ngươi đi tiếp cận làm quen bọn họ đi.

Phong Vân Vô Ngân ngước mắt nhìn lại, quả nhiên vẫn còn có 6 người khác, cũng giống như hắn đang chờ ở phía trước trùng động thời không.

6 người này, 4 nam 2 nữ, căn cốt thanh kỳ, toàn bộ đều có tu vi Đế giai. Hơn nữa, quanh thân đều tỏa ra kiếm khí sắc bén. Đặc biệt còn có một nữ tử dáng dấp như thiếu phụ, kiếm khí hội tụ trên đỉnh đầu, hình thành nên một đóa liên hoa cực lớn, hoa nở hoa diệt, niệm niệm không ngừng. Chỉ cần nhìn vào khí thế của thiếu phụ này, liền biết được nàng là một vị kiếm tu siêu cường.

- A? Toàn bộ đều là kiếm tu? Xem ra đều giống với ta, muốn đi Vạn Kiếm Sơn Trang tìm kiếm khí vận.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh.

Lập tức, Phong Vân Vô Ngân liền cười cười đi tới, hiền lạnh nói:

- Các vị sư ca, sư tỷ, các ngươi cũng đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang sao? Vừa vặn, tiểu đệ cũng đi Vạn Kiếm Sơn Trang, không bằng mọi người kết bạn mà đi, có thể chiếu cố nhau nhiều hơn.

Phong Vân Vô Ngân nhận ra, 6 nam nữ này toàn bộ đều là đệ tử nội môn.

- Cút đi!

Một nam tử hiên ngang, đang nhắm mắt chăm sóc kiếm thần, nghe thấy Phong Vân Vô Ngân nói vậy đột nhiên mở mắt ra, thình lình trong lúc đó, vạn kiếm cùng phát, trong con ngươi của nam tử kia kiếm quang bùng nổ, hiện lên quỹ tích thiên đạo của ngàn vạn ngôi sao, quang mang át người, dường như chỉ cần trừng mắt là có thể giết người trong vô hình.

Một nam tử khác ở bên cạnh hắn cười hắc hắc:

- Tiểu tử, ngươi là ai? Tu vi Thánh giai mà thôi, cũng muốn đi Vạn Kiếm Sơn Trang thử thời vận? Ha ha! Dũng khí tuy thừa, nhưng ca ca xin khuyên ngươi một câu, đừng đi, yêu quý lấy cái mạng của mình! Ha ha ha ha!

Lại có một nam tử kiếm tu khác cười nhạo một tiếng:

- Cút ra xa một chút, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân, một con kiến nho nhỏ thì có vận khí cái quái gì? Ngươi là đệ tử ngoại môn hả? Ta cũng lấy làm kỳ quái, đám đệ tử ngoại môn các ngươi sao không kẻ nào tự hiểu lấy mình được vậy? Vạn Kiếm Sơn Trang không phải là bí cảnh bình thường, vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là máu tanh. Đám đệ tử ngoại môn các ngươi một khi truyền tống tới đó đều sẽ bị hù chết hết!

Những kiếm tu này hẳn là cũng không quan sát trận chiến giữa Phong Vân Vô Ngân cùng Tào Huyền, bởi vậy không biết được thân phận của Phong Vân Vô Ngân, cho rằng Phong Vân Vô Ngân chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường.

- Thiếu niên, ngươi cũng là kiếm tu?

Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên. Phong Vân Vô Ngân ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy thiếu phụ kiếm khi cuồn cuộn kia, dùng một loại ánh mắt đầy hứng thú quan sát mình.

Thiếu phụ này da thịt trắng nõn như tuyết, trên mặt có được một vẻ thành thục phong vận, tu vi kiếm thuật lại thâm bất khả trắc. Chẳng qua lại ẩn chứa một loại ý vị cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, vô cùng cao ngạo, khiến cho người ta không dám nhìn gần, hơn nữa người bình thường trước mặt thiếu phụ này, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút cảm giác thấp kém.

- A, sư tỷ, tiểu đệ là một kiếm tu!

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đi tới, thân thể tiếp cận thiếu phụ kia, lập tức ngửi được một mùi thơm như lan như xạ, vô cùng thoải mái.

- Làm càn!

Trong 6 người, một kiếm tu nữ tính liền quát lên một tiếng lạnh lẽo:

- Ngươi có thân phận gì, cách Mộ Dung sư tỷ xa một chút! Không biết phân biệt tôn ti!

- Tiểu Hoàn, không sao. Thiếu niên này rất có ý tứ, đột tuổi thực sự không ngờ mới mười mấy tuổi mà thôi. Ha ha, ta vẫn luôn chuyên tâm với kiếm đạo, nhận tài nổi bật trong học phủ lại không quá rõ ràng. Thiếu niên, tuổi ngươi còn trẻ, vậy mà dám tiến vào hiểm cảnh như Vạn Kiếm Sơn Trang, hơn nữa khí chất hào hiệp, không kiêu ngạo không siểu nịnh, có ý tứ...

Thiếu phụ như cười như không nhìn Phong Vân Vô Ngân. Đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhình, dường như muốn nhìn thấu tận phế phủ Phong Vân Vô Ngân. Chẳng qua, nàng cũng không để ý việc Phong Vân Vô Ngân da mặt dày, tiến tới gần nàng như vậy.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, sư tỷ, lần này ta thực sự muốn đi Vạn Kiếm Sơn Trang tìm kiếm chí bảo kiếm đaọ. Chẳng qua, lần đầu tiên ta đi qua trùng động thời không. nhất thời còn chưa hiểu rõ...

- Ha ha...

Thiếu phụ lần đầu tiên nở nụ cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, tựa như trăm hoa đua nở, khiến cho 4 nam tử kiếm tu cũng phải ngước mắt nhìn chằm chằm. Thiếu phu cười nói:

- Có ý tứ. Lần đầu tiên thông qua trùng động thời không, vậy mà đã lựa chọn đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang... Tốt, tốt, thiếu niên, ngươi hãy đi bên cạnh ta. Hiện tại vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để xuyên qua trùng động thời không. Mỗi một khoảng thời gian, đều có một thời điểm đặc biệt, trùng động thời không dừng lại đúng vị trí của Vạn Kiếm Sơn Trang. Chúng ta còn phải chờ thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.

Thiếu phụ này dường như đã đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang, cho nên rất có kinh nghiệm.

- A, sư tỷ, chẳng trách các ngươi đều chờ ở đây, cũng không lập tức truyền tống, hóa ra còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa. Vậy chúng ta liền cùng nhau chờ, hắc hắc, đoạn đường này sắp phải phiền sư tỷ chiếu cố rồi.

Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được, thiếu phụ này tu vi tuy mạnh, nhưng đối với mình cũng không có tính toán gì, hơn nữa, hắn hiểu rõ sự hung hiểm bên trong Vạn Kiếm Sơn Trang, bản thân không dám sơ ý, tốt nhất là tìm được người có kinh nghiệm đi cùng.

Thiếu phụ thản nhiên cười:

- Tốt, thiếu niên, đến lúc đó, ngươi theo bên cạnh ta là được, chẳng qua ta thấy ngươi kiếm khí nội liễm, thể chất kỳ lạ, ha ha... bản thân ta đối với ngươi cũng có chút hiếu kỳ. Dựa theo khí tức của ngươi mà nói, ngươi hẳn phải là nhân tài kiệt xuất bên trong đệ tử ngoại môn, xếp trong thập đại đệ tử ngoại môn cũng không kỳ quái. Chẳng qua thập đại đệ tử ngoại môn ta cũng đã gặp qua, nhưng không có người nào giống ngươi cả.

- Tiểu tử, còn không mau đem tính danh nói ra cho Mộ Dung sư tỷ! Hừ! Tiểu tử ngươi may mắn đó, được Mộ Dung sư tỷ ưu ái chiếu cố như vậy...

Một kiếm tu nữ tính khác lên tiếng lải nhải:

- Ngươi phải biết, Mộ Dung sư tỷ chính là cường giả siêu cấp đứng hàng thứ 8 trong thập đại đệ tử nội môn! Được xưng là kiếm tu mạnh nhất trong hàng đệ tử nội môn! Ngươi đừng có không biết tốt xấu! Mau mau nói ra tính danh đi!

- A? Sư tỷ, ngươi là một trong thập đại đệ tử nội môn?

Phong Vân Vô Ngân cảm thấy ngoài ý muốn, thầm nghĩ thiếu phụ này hóa ra lại có lai lịch lớn như vậy, bèn nghiêm sắc mặt nói:

- Tiểu đệ mới tới học phủ, chưa được nhìn tôn nhan của sư tỷ, có nhiều mạo phạm, tiểu đệ cũng vừa được trở thành đệ tử ngoại môn, tục danh là Phong Vân Vô Ngân.

- Cái gì? Ngươi chính là Phong Vân Vô Ngân?

4 tên nam tử kiếm tu đồng thời kinh hãi hô lên. Mà kiếm tu nữ tính kia cũng há mồm nhìn trân trối.

Mộ Dung sư tỷ có chút sửng sốt:

- Phong Vân Vô Ngân? Sao vậy, phản ứng của các ngươi sao lại vậy?

- Mộ Dung sư tỷ, tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, chính là một đệ tử danh tiếng cực thịnh trong học phủ, đoạn thời gian trước, liên tiếp giết chết chính đại cường giả đệ tử ngoại môn, thậm chí cả đệ tử ngoại môn đệ nhất cường giả Tào Huyền cũng đều chết ở trong tay tiểu tử này! Phong Vân Vô Ngân này tiếng xấu lan xa, táng tận thiên lương, giao thủ cùng người chưa bao giờ lưu lại người sống, đừng nói là người sống, ngay cả toàn thân cũng không lưu... Mấy vạn đệ tử ngoai môn trong học phủ đều hận hắn thấu xương! Mộ Dung sư tỷ, tên cặn bã như thế, tại sao lại có thể đồng hành cùng chúng ta?

Một nam tử kiếm tu vội vã lớn tiếng nói.

- A?

Nghe thấy lời này của nam tử kiếm tu, Mộ Dung sư tỷ kia không những không khó chịu, trái lại càng thêm hứng thú đối với Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân ngượng ngùng cười nói:

- Các vị sư huynh khen nhầm, ta không dám nhận, không dám nhận. Khi đó chẳng qua là Tào Huyền sư huynh nhất thời không chú ý, thua ở trong tay tiểu đệ. Tào Huyền sư huynh tráng niên mất sớm, tiểu đệ vô cùng đau đớn...

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi danh tiếng quá thịnh, không bằng chúng ta đọ sức một hồi.

Nam tử kiếm tu một mực chăm sóc kiếm thần ở một bên, bỗng nhiên mở miệng nói, ngữ khí lạnh lẽo cao ngạo, chằm chằm nhìn vào Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân thấp giọng nói:

- Ta thấy không cần. Sư huynh, gần đây ta không muốn giết người...

- Cái gì?

Nam tử kiếm tu kia mất hết hàm dưỡng, tức giận đến mức đôi mắt muốn nứt ra, hai mắt phun lửa, kiếm khí trong nháy mắt cuồng bạo, giảo sát rào cản không gian bốn phương tám hướng.

- Đủ rồi! Các ngươi đừng làm phiền Phong Vân Vô Ngân nữa!

Mộ Dung sư tỷ bỗng nhiên mở miệng khiển trách:

- Đều là đệ tử nội môn, vậy mà ngay cả một chút hàm dưỡng cũng không có! Câm miệng hết đi!

Một Dung sư tỷ hiển nhiên thân phận rất tôn quý, thủ đoạn thông thiên. Uy nghiêm rất lớn, chỉ quát lên một tiếng đã khiến những kiếm ty khác lập tức cúi đầu không dám nói thêm.

Ngừng lại một chút, Mộ Dung sư tỷ nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi giết Tào Huyền, chính là đắc tội với Đông Mục Dã sư huynh, điểm này chỉ sợ không có ai nói cho ngươi biết. Ta thấy ngươi dương dương tự đắc, dường như không thèm để ý. Ha ha. Thực sự là kẻ kỳ lạ. Có ý tứ, rất có ý tứ, ngươi là đệ nhất cường giả đệ tử ngoại môn, có tư cách cùng chúng ta đi thăm dò Vạn Kiếm Sơn Trang.

Trong lúc mọi người đang đối thoại, trùng động thời không bỗng nhiên ổn định khí tức, bên trong đó hiển hiện ra một đại hoang mạc, hơn nữa còn có thể thấy được một đám người túm năm tụm ba đang nghỉ chân ở trong hoang mạc.

- Đi thôi! Trùng động thời không đã trôi tới Vạn Kiếm Sơn Trang, chúng ta lập tức truyền tống qua đó! Nhớ kỹ, đến khu vực Vạn Kiếm Sơn Trang, tất cả nghe ta hiệu lệnh! Từ mình hành sự, chính là muốn chết!

Mộ Dung sư tỷ nghiêm trọng lên tiếng. Lập tức hóa thành một đạo kiếm quang tiến vào bên trong trùng động thời không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.