Phonạ Vân Vô Nạân đónạ sách lại, đứng lên đi về phía khu vực mình đà chọn.
Phona Vân Vô Ngân từ trên bản đồ biết được, giải đất sát ranh giới của thí luyện tràng dà ngoại, tuyệt đối không có nguy hiểm gì, bời vậy hấn triên khai Tật Phona Bộ đại thành kỳ mà chạy để tiết kiệm thời gian. Khi bụng đà đói, liền hái hoa quả có thể ăn cho no bụng. Nếu như khát nước, bèn lấy nước suối để uốns.
Đi đến gần tối, thấy phía trước có một cây tùng cao to cản trở lối đi, trên cầy có nhữna quả màu hồna, như quả táo trên địa cầu, màu sắc tươi đẹp khiến cho người ta yêu thích, tỏa ra mùi hươna naào naạt.
- Đây là rừna cây ăn quả, đi qua cánh rừna này thêm vài dậm, sẽ coi như tiến nhập khu vực bên trona thí luyện tràna dà naoại, nơi này sẽ có mành thú thườna lui tới, cũna có khả năna aặp phải nhữna vò aiả mạo hiêm của thành Nham Thạch tiến vào thí luyện tràna dà naoại. Có thể nói, rừna cây ăn quả này là một đườna ranh aiới. Đêm nay ta sẽ qua đêm ờ đây, dường đủ tinh thần, sána mai tiếp tục đi.
Phona Vân Vô Naân đi vào rừna cây, thu nhặt mười mấy quả Hồng Phiên, ãn no bụng, sau đó ngồi xuống một gốc cây.
104 hạt thiên địa đan điền bắt đầu bay lượn quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí.
Tu luyện vài tiếng đồng hồ, Phona Vân Vô Ngân tinh thần rã ròi, thể xác mệt mỏi, liền nàm luôn đó nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng đầu tiên vừa chiếu qua rừng cây, chiếu vào mật Phong Vân Vô Ngân, Phona Vân Vô Ngân liền mờ hai mắt tinh lại. Hắn đứng lên vươn vai, hái vài quả Hồng Phiên ăn, sau đó lấy lại tinh thần xuyên qua khu rừng mà đi.
Đi thêm vài dặm, ở bên kia rừng cây là rừng núi rậm rạp. Gió thổi vù vù, mùi cô thơm ngào ngạt từ phía xa bay tới, cùna với mùi hôi thối của phân và nước tiểu các loài mành thú, dà thú.
- Muốn đến nơi ta cần đi, hái quả Man Lực, lấy nhựa cây Hòa Long, đầu tiên phải vượt qua ngọn núi lớn này, trong sách nói, ngọn núi có mành thú chiếm giừ, đẳng cấp bất định, yếu nhất là mành thú nhất phẩm, cực mạnh đà đạt lục phẩm.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng trầm mặc. Sau đó hít sâu một hơi, triển khai Tật Phong Bộ lao nhanh dọc theo một sơn đạo.
Trong lúc đang chạy, Phong Vân Vô Ngân mở to hai mắt, tai nghe bốn phương, độ tập trung vô cùng cao.
Trong núi có dược thảo giá trị không cao, để tiết kiệm thời gian, hắn không dừng lại ở trong núi này quá lâu để tránh gặp phải mãnh thú, Phong Vân Vô Ngân cũng không dự định đi phân biệt và thu thập nhừna thảo dược này.
Chạy nhanh mười mấy phút đồng hồ, trên một con đường gồ ghề dốc đứng, đột ngột, trong lòng Phong Vân Vô Ngân xuất hiện sự cảnh giác khác thường! Ớ một góc trong sơn đạo tòa ra năng lượng dao động hơi nhàn nhạt!
-Hừ?
Tốc đô dưới chân Phong Vân Vô Ngân tam thời dừng lai.
* *
Sau một khắc, một con sinh vật giống như vượn khỉ chậm chạp từ trong góc hiện ra.
Nó cao khoảng lm5, toàn thân màu vàng nhạt, vô cùng thô ráp, đầu to vai rộng thân dài, tứ chi ngắn nhò. Nhe răng trợn mắt, bộ dáng khiến người ta chán ghét.
- A, thì ra là một con Thô Mao Viên .
Phong Vân Vô Ngân thả lông.
«w
Căn cứ theo ghi chép, Thô Mao Viên, mãnh thú nhất phẩm, tốc độ khá chậm, phản ứng chậm chạp, có thực lực tiếp cận vò giả huyền khí nhất phẩm, đầu óc vụng về, là mành thú thấp nhất trong các mành thú ở thí luyện tràng dã ngoại.
Lúc này, con Thô Mao Viên ngu đần kia nhìn chàm chằm Phong Vân Vô
Tác giả: Xẩu Tới Linh Hồn
© Ngân, trona miệng liên tục kêu lên mấy tiếng kỳ lạ, giống như đana đe dọa ,§p Phong Vân Vô Ngân, hai chân thong thả di chuyển, chủ động đi về phiá §• Phong Vân Vô Ngân.
■g Phong Vân Vô Ngân rút đoản kiếm ra, 104 hạt thiên địa thu nạp thân thể, — huyền khí tứ phẩm ba động chảy xuôi trong cơ thể, kiếm hướng về phía Thô 'o> Mao Viên, nghĩ thầm, đồ súc sinh này nếu biết điều tránh đường ra, ta sẽ cho naươi con đườna sống, nếu như không, một kiếm đâm chết!
" - Hú.
Thô Mao Viên dườna như nhận thấy trên naười Phong Vân Vô Ngân tỏa ra huyền khí ba độna, con naươi nau ngốc của nó chuyển động một chút, tỏ ra kiêng kỵ, ánh mất sợ hài, cước bộ đột nhiên dừna lại, tuy nhiên rất nhanh nó lại hướng phía Phong Vân Vô Ngân đi tới, trong miệng kêu gào kỳ quái, Phona Vân Vô Naân hai tay giơ lên, huy vũ không naừna.
- Muốn chết!
Phona Vân Vô Naân khôna biết nên khóc hay nên cười, ờ trong thành Nham Thạch, bị một đám quần áo lụa là bắt nạt, đến dà ngoại, ngay cả một con mành thú nhất phẩm cùna đòi gây sự, thật là xui xẻo!
Phona Vân Vô Naân aiươna kiếm ra phía trước, đột nhiên, con Thô Mao Viên kia hai chân chụm lại, nhảy ra xa một mét, hai tay quét ngang, móng vuốt sắc nhọn xẹt qua một đường, cào về phía mạt Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Naân trona nháy mắt tăng tốc, trường kiếm xoay ngang, bay nhanh qua bên naười Thô Mao Viên , kiếm sáng lóe ra, chật đứt ngang naười con mành thú nhất phẩm này.
Máu của mành thú phun ra xối xả.
Phong Vân Vô Ngân cũna khôns quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, theo kế hoạch của hắn, trước đêm nay phải đi qua ngọn núi này.
Không ngờ vừa đi được mấy chục thước, lại có một con Thô Mao Viên chạy tới trước mặt, không biết tốt xấu hướng Phong Vân Vô Ngân kêu la, làm bộ dáng sắp tấn công.
Phong Vân Vô Ngân cũng không chút chần chừ, một kiếm đâm chết nó.
Sơn đạo càns đi càns hẹp, địa thế càng ngày càng cao. Trên đường, Phona Vân Vô Ngân siống như xôna vào hans ổ của Thô Mao Viên , liên tục có Thô Mao Viên chạy tới, chủ động công kích Phong Vân Vô Ngân.
Phona Vân Vô Nsân tức aiận vì nhừns sinh vật nau xuẩn này làm lỡ dờ thời gian của mình, quyết khôna nươna tay, cứ thấy là giết, lộ trình vài trăm thước, đã chém giết không dưới ba mươi con Thô Mao Viên !
Giết tới giết lui, trong lòng Phong Vân Vô Ngân cùna khó tránh khôi nghi vấn... Căn cứ theo miêu tả trona sách, mãnh thú Thô Mao Viên mặc dù là quần cư, thế nhưna kiếm ăn ban ngày, bao giờ cùna đơn độc hành động. Mà bản thân lại liên tiếp gặp Thô Mao Viên, đồng nghĩa với việc bọn kia là một đội, từ cùng một hướng xông tới. Tập tính sinh hoạt cơ bản của loài Thô Mao Viên này, tuyệt không ăn khớp.
Đây là lần đầu tiên Phong Vân Vô Ngân tiến nhập thí luyện tràng dà naoại, tuy có sách vở chi dân, nhưna kinh nghiệm thực tế lại không có, bởi vậy gặp phải điều đána ngờ, hắn cũna chi là có chút nghi vấn, suy nghĩ một lúc, cũng không hề thay đổi lộ tuyến tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm mấy chục mét, đột nhiên, thấy mấy con Thô Mao Viên đồng thời từ phía trước ào ào xông tới.
Đáng lẽ, Thô Mao Viên thuộc loại mãnh thú tốc độ tương đối chậm, trong lúc hành động lười biếng chậm chạp, giờ khấc này, đám Thô Mao Viên trước mặt xông tới lại chạy rất nhanh, giống như ăn loại thảo dược có tính kích độna nào đó, hơn nừa chúna hầu như đều phát ra âm thanh kỳ quái, loại âm thanh này ẩn chứa cảm giác thê lương, như naười sắp chết!
Phong Vân Vô Naân đana tự hồ nahi, sau một khắc, một mùi hôi thối nồng nặc, bay tới bao trùm tất cả!
- Rống!
Trona vị hôi thối, có tiếng rống to vang trời, trong nháy mắt, phía sau đàm Thô Mao Viên đana lao tới như đi đầu thai đột ngột xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Tác giả: Xẩu Tới Linh Hồn Chương 43: Vân Hô Thú. (2)
Nó giống như mành hổ trên địa cầu, tuy nhiên trọng lượng cơ thể phải lớn gấp đôi, màu lông trên naười màu vàng, điểm thêm màu hồng lấm tấm, khí thế uy mành bá đạo, dána đi ra vẻ vương giả. Hai mắt trợn lên như hai cái lồng đèn, dána vẻ bệ vệ, hùna hổ dọa naười!
Trong nháy mắt, trong đầu Phong Vân Vô Ngân xẹt qua tư liệu của một loại mành thú...
Vân Hổ Thú, lục phẩm mành thú, tốc độ nhanh, sức lực lớn vô cùng, thân thể cứng rắn không gì sánh được, khi gặp phải công kích, bên ngoài cơ thể có thể xuất hiện một tầng năng lượng bảo hộ, ngang bằng với năng lượng huyền khí của vò ai ả lục phẩm hậu thiên, không thể phá vờ. Trời sinh tính tàn bạo, thích săn bắt Thô Mao Viên .
- Rống!
Vân Hổ Thú kia thô bạo gầm lên, hai mắt trợn trừng, dĩ nhiên là nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân! Trong mắt nó lộ ra một loại vẻ mặt kinh ngạc và sự tham lam, khóe miệng nhò dài, nhún chân một cái, thân thể khổng lồ lập tức bắn lên, lao vút hướna về phía Phong Vân Vô Ngân.
Uy lực mành liệt làm cho đám Thô Mao Viên đang chạy trốn hết cũng phải run rẩy quỳ xuống, nước tiểu vãi ra ồ ồ.
Vân Hổ thú lục phẩm mành thú kia, lấy tốc độ làm sở trường, không ngờ bò qua Thô Mao Viên mà mình thích ăn nhất, nhảy thẳng đến chỗ Phong Vân Vô Ngân! Có lẽ là nó muốn thay đổi khẩu vị, chuyển sang ăn thịt người một bừa.
Phong Vân Vô Naân đứna mũi chịu sào, chi cảm thấy uy lực của con Vân Hổ thú này phát ra còn điên cuồng đána sợ hơn vò giả tu vi huyền khí lục phẩm hậu thiên! Có thể sánh với vò giả thất phẩm hậu thiên!
Nhất thời cuồng phong nổi dậy, quần áo trên naười Phong Vân Vô Ngân bị thổi bay phần phật, tất cả cây cối bốn xung quanh đều nằm rạp cả xuống.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân xoay naười chạy về phía sau, Tật Phong Bộ đại thành khiến hắn chạy rất nhanh, thoát được cú tấn công của Vân Hổ thú.
- Rầm!
VỊ trí lúc trước Phong Vân Vô Ngân đứng, đà bị Vân Hổ thú từ trên không trung lao xuống, vồ trúng vào một tảng đá lớn, tẳng đà vỡ vụn bắn ra tung tóe.
Nếu không phải Phong Vân Vô Ngân đà luyện Tật Phong Bộ đến cảnh 2ĨỚĨ đại thành thì lần này, chi sợ là đà bị thịt nát xương tan rồi.
Cú tấn công không trúng đích, Vân Hổ thú nhất thời tru lên một tiếng, khai triển toàn bộ toc độ đuổi theo Phong Vân Vô Ngân.
Nó lấy tốc độ làm sờ trường, toàn lực đuổi theo, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn cả Phong Vân Vô Ngân!
w w
Chẳns lẽ?
«w
Phong Vân Vô Ngân liều mạng chạy trốn, phát hiện ra bản thân không thể cắt đuôi được Vân Hổ thú, ngược lại, Vân Hổ thú đó càng đuổi càng gần, thậm chí Phong Vân Vô Ngân đà cảm nhận được hơi thở của nó ở ngay sau lưng mình.
Phong Vân Vô Nsân trong lòng không ngừng kêu khổ, dù sao cũng là lần đầu đi vào thí luyện tràng dà ngoại, kinh nghiệm còn nông cạn, vô duyên vô cớ lại chọc vào con Vân Hổ thú!
Hơn nừa, mành thú với võ giả không giống nhau. Nếu như gặp phải một vố giả lục phẩm, Phong Vân Vô Ngân vân còn dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm đấu với hắn một phen. Thế nhưng, trí tuệ của mành thú thấp, toàn dựa vào tứ chi với một vài thiên phú đặc thù để tấn công con người, cắn xé vồ bắt, toàn bộ là theo bản năng, không có bất kỳ chiêu thức gì, cũng không có kè hở gì đáng nói. Sự ảo diệu của Độc Cô Cửu Kiếm hòan toàn không có tác dụng đối với mành thú.
Bời vậy, đánh không lại, chi có thể chạy trốn, nhưng bây giờ xem ra, về tốc độ Phong Vân Vô Ngân vẫn hơi kém so với Vân Hổ thú!
-Vèo!
Vân Hổ thú thấy thế liền đuổi theo Phong Vân Vô Ngân, móng vuốt xé trời, rạch nát quần áo trên lưng Phong Vân Vô Ngân, các móng vuốt thoáng lướt qua trên lưng Phong Vân Vô Ngân để lại một vết máu đô sẫm!
Cũng may, Phong Vân Vô Ngân luyện Thần Man Lực Vương Quyết đến cảnh giới nhập môn, da thịt đà được rèn luyện, cứng còi dị thường, bằng
Bá Khỉ Tác già: xẩu Tới Linh Hồn
không, một trảo này của Vân Hổ thú cũns đủ khiến cho Phong Vân Vô Ngân bị xé nát ra rồi.
Phona Vân Vô Ngân chi cảm thấy trên lưns nóng bôna, vô cùna đau đớn, chỗ bi Vân Hổ thú vồ hình như đà sưns.
* w
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thời khắc mấu chốt, khóe mất Phona Vân Vô Nsân đảo nhanh, phát hiện một cái thông đạo. Cô hoana bao trùm, bị rừng cây hai bên chèn ép thành chi còn khoảng nửa mét.
Phons Vân Vô Ngân naay lập tức đổi hướng, nhanh chóng chui vào thông đạo. Tiếp tục chạy như điên.
- Bịch!
Thân thể Vân Hổ thú khổns lồ, vốn định chui vào thông đạo đuổi theo Phons Vân Vô Ngân, nhưna thôna đạo chi có nửa mét, dưới sự va chạm của Vân Hổ thú, cây cối hai bên gãy naana dọc, tôc độ của Vân Hô thú cùns bị chậm lại.
- Vù vù!
Phons Vân Vô Naân thờ gấp, nhưns dưới chân không dám dừns lại, dùns toàn lực mà chạy. Chạy liên tục mấy trăm hay mấy nghìn mét, rốt cuộc cũng đi đến đầu thông đạo.
Đó là một bãi đất trống khá lớn, bị một dày núi chặn đứng, ở rìa bãi đất, có một cây cổ thụ to, khiến bài đất này trờ nên vắng vẻ.
- Bịch! Bịch! Bịch!
Vân Hổ thú khỏns khuất phục, vẫn không ngừng đuổi theo đụng phải cây cối hai bên, truy lùn 2 Phong Vân Vô Naân.
- Nếu bị nó đuổi kịp, mạng ta coi như xona rồi!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng lo lắna, suy nghĩ cách đối phó.
Naẩng lên nhìn vách núi, thẳna tấp dốc đứna, vô cùna hùna vĩ cao lớn, vô cùna khó qua. Nếu như muốn vượt qua, dựa vào bản lĩnh hiện aiờ của Phona Vân Vô Ngân là điều tuyệt đối không thể.
Ánh mắt lại chuyển sang cây cổ thụ ở rìa ngoài bài đất trống.
Một cây cổ thụ cao mười mấy mét, cành lá rậm rạp, mấy naười ôm không xuể.
Phona Vân Vô Ngân trona lòna chợt nahĩ, nhảy vọt đến dưới cây cổ thụ, dùna cả tay chân, dưới sự gia tăng chống đờ của huyền khí, hai tay hai chân nhanh nhẹn không gì so sánh được, giống như một con báo trèo lên cây.
Trèo lên đến một ngọn cây ngồi vừna, cả thân thể biến mất trona cành lá rậm rạp của ngọn cây.
Đây là phương pháp tránh nạn duy nhất bây giờ, ngoài cái này ra, hắn khôna còn đường nào để đi. Phona Vân Vô Ngân vân nghĩ sống chết có số, naồi trên chạc cây không hề nhúc nhích, cũng không quan tâm xem con Vân Ho thú kia đâu.
vết thươna sau lưng hắn đau buốt, trona lòng than khổ... Thí luyện tràna dà naoại này, quả nhiên không phải nơi mà đệ tử mới như ta có thể tới! Chô nào cũna có nguy hiểm đáng sợ. Đừna nói là ta, đến người mới thất phâm như Đườna Thanh, gặp phải Vân Hổ thú có lẽ cũng chi có đường chết.
Đối với lần mạo hiểm này, Phona Vân Vô Ngân rốt cuộc cũng cảm giác được sự khinh suất của mình.
Muốn đến nơi có cây Hỏa Lona và quả Man Lực, vượt qua ngọn núi này, còn phải đi một lộ trình tương đối dài, dọc theo đường đi, mãnh thú chiếm aiừ, mành thú lục phẩm thất phẩm đầy rẫy. Thậm chí, còn có mãnh thú bát phẩm đáng sợ!
-Ôi...
Ngồi trên chạc cây, Phong Vân Vô Ngân nhịn không được thở dài một tiếng.
Tuy nhiên, nếu như bây giờ rời khôi thí luyện tràng, quay lại thành Nham Thạch, cuối cùng cũng bị đám naười Đường Thanh vây giết.
Phong Vân Vô Ngân như thế cười hổ, tiến thoái lường nan.
Cuối cùng, hắn quyết tâm... Con em nó, không thành công thì thành nhân, ta không thể quay về bây giờ, thà tình nauyện táng thân tại thí luyện tràng dã ngoại, cũng sẽ không quay về để đám naười Đường Thanh quần áo lụa là lăng nhục đến chết!